VƯỢT RÀO

Biên tập: Min

Trình Tĩnh Sâm chưa từng bị ai làm trò chỉ trích thẳng mặt như thế, song anh lại không giận mà tức cười.

Mái tóc ướt sũng rũ xuống, anh dùng một tay vuốt nó lên, thong dong đi đến ghế sô pha, bóp cằm cô làm cho cô phải ngẩng đầu lên.

Tư thế này rất khó chịu, Trình Tĩnh Sâm đứng ở phía sau cô, cô phải hơi nghiêng đầu lên mới có thể nhìn thấy được anh, lúc này không thể không ngẩng đầu, không được bao lâu cổ đã nhức mỏi.

"Làm gì thế." Lâm Vị Quang tức giận hỏi, không hất tay anh ra được, đành từ bỏ, "Không phải tôi chỉ nhìn thêm vài cái thôi sao, có chiếm hời gì của chú đâu chứ."

Trình Tĩnh Sâm cảm thấy nhóc con này mà nói thêm mấy câu nữa thì có khi chọc anh tức đến tăng huyết áp mất.

"Không nói đàng hoàng thì ngậm mồm."

Anh không nặng không nhẹ nhéo cằm cô, gương mặt thoải mái nhìn cô từ trên xuống, hờ hững nói: "Bớt bày trò trước mặt tôi."

Bây giờ Lâm Vị Quang đã không còn sợ người này dạy dỗ mình nữa rồi, cô hiểu nhất là nghiên cứu tính người, dùng vẻ vờ ngoan ngoãn thông minh của mình, sẽ vô tình đánh vào được điểm mấu chốt của đối phương.

"Được thôi." Cô cong môi, đuôi mắt cũng gợi nên một đường cong xinh đẹp, nghe lời, "Tôi sai rồi, không đùa nữa."

Tư thế này có chút khó chịu, thế là cô ngã người ra sau tựa đầu vào một phần ghế sô pha, như thế cũng dễ bề đối diện với Trình Tĩnh Sâm hơn.

Ngũ quan của thiếu nữ khéo léo và xinh đẹp dưới ánh đèn vàng nhạt màu, đôi hàng mi rung rung, con ngươi lấp lánh ý cười, chiếu lên thân ảnh anh.

Cô cứ nhìn anh như thế, chuyên chú và thuần túy, tựa như anh là cả thế giới của cô.

Lâm Vị Quang rạng rỡ và xinh đẹp, về điểm này Trình Tĩnh Sâm luôn công nhận, bình thường nhìn cô quen rồi nên không để ý, nhưng vào lúc này lại nảy sinh một chút kỳ lạ.

Sự dao động này không thể hiểu được, anh nhăn mày một cách khó nhìn thấy, muốn rụt tay về buông cô ra.

Nào ngờ Lâm Vị Quang không để anh đi, lật ngược lại nắm lấy cổ tay anh.

Trình Tĩnh Sâm mặc cho cô giữ lấy mình, không xem là phối hợp nhưng cũng không ném cô ra, vô cảm nhìn cô.

Lâm Vị Quang chớp chớp hai mắt, giọng điệu thản nhiên và thoải mái, "Có điều, dáng người của chú thật sự không tệ đâu nha, tôi cứ tưởng chú chỉ lo công việc mà không có thời gian tập gym đấy."

Cô vô tình cố ý kéo dài thời gian, chỉ tận lực suy nghĩ cách có thể được nhìn ngắm thêm nhiều biểu cảm hơn của lão già lãnh cảm này, dù sao thì cũng khó mà nói còn có lần sau hay không.

Nghĩ đến đấy, cô không khỏi khẽ tặc lưỡi, không khỏi tự giác nói ra những lời từ đáy lòng: "Tiếc là bình thường chú ăn bận quá đứng đắn..."

Cô nói rất khẽ, nhưng Trình Tĩnh Sâm lại nghe không sót một chữ, nhướng mày, "Đúng thật là cái gì cháu cũng dám nói."

Không, cô đâu chỉ dám nói, cô còn dám làm nữa cơ, chỉ là sợ bị anh ném ra ngoài cửa thôi.

Lâm Vị Quang âm thầm chửi thề, nhưng trên mặt lại không để lộ ra vẻ khác lạ nào, làm như mình lỡ lời, vội vàng tỏ vẻ như không có chuyện gì, thanh thanh cổ họng, cùng lúc đó cũng bỏ đi suy nghĩ dây dưa mà buông anh ra.

Nhưng vào chính lúc này, Trình Tĩnh Sâm lại chú ý điều khác lạ sau lưng cô.

Phần gáy sách bị lộ ra, anh không nhìn rõ lắm nhưng chắc chắn là vừa nãy cô đã giấu nó đi.

Lâm Vị Quang vẫn chưa phát hiện ra món đồ mình giấu diếm ban đầu đã bị lộ, cô vừa mới rụt tay về được nửa đường đã bị đối phương nắm chặt lại.

Phảng phất nhớ lại cảnh tượng ban nãy, hành động này quá là quen thuộc.

Lâm Vị Quang: "...."

Cứ người buông tôi nắm như này, khi nào thì xong thế?

Cô dứt khoát nghiêng người sang, đỡ phải ngẩng đầu lên để nhức mỏi cả cổ, đang muốn hỏi anh định làm gì, vừa nhếch mắt lên đã đối diện với tầm mắt người ấy, không khỏi sửng sốt.

— Không ổn rồi.

Trình Tĩnh Sâm vẫn mang dáng vẻ trầm tĩnh, nhưng Lâm Vị Quang lại phát hiện ra điều bất thường, cô mới nhớ ra chuyện chính đã bị mình quên đi.

Sự thật chứng minh giác quan thứ sáu của cô quá chuẩn, ngay lúc cô lặng lẽ giấu tay ra sau lưng muốn giấu cuốn album kia thật kỹ, thì Trình Tĩnh Sâm đã mở miệng.

"Giấu cái gì." Anh bình tĩnh, "Tôi thấy rồi."

Lâm Vị Quang tự mắng bản thân bất cẩn, lập tức che album ra sau theo bản năng, mau chóng nghĩ cách giải quyết trong não.

Ánh mắt mơ hồ lại tố cáo nên chủ ý của cô, Trình Tĩnh Sâm biết được tâm tư này, nhếch hai hàng chân mày lên: "Lấy ra đây."

Thái độ của anh không tính là cứng rắn, nhưng bày ra vẻ lạnh lùng thế này rất dễ dàng kiềm hãm được Lâm Vị Quang.

Mỗi lần đối diện với bộ dạng vô cảm này của anh, Lâm Vị Quang luôn bất an, không dám ngắt lời, cũng không dám đùa giỡn, chuyện không trái với lương tâm nhưng lúc này cô vẫn căng thẳng.

Cô chỉ dịch người vào trong góc sô pha, kiên quyết muốn giấu cuốn album kia đi, lấy kỹ thuật diễn xuất ra, ấm ức: "Thật sự không có gì cả mà, trong phòng sách của chú có gì chú đều biết, tôi có thể đọc được gì..."

Chiêu này hoàn toàn vô dụng với Trình Tĩnh Sâm, anh thấy câu thông không có hiệu quả, không nhiều lời nữa kéo cô về lại phía mình, hơi cúi xuống.

Ban đầu Lâm Vị Quang còn định bỏ chạy, nào ngờ vòng eo căng lên, thế mà cô lại bị người đàn ông ấy dùng một tay bế lên, cuốn album nọ cũng lộ ra hoàn toàn.

Trình Tĩnh Sâm ôm cô, ánh mắt dừng bên cuốn sách, khá là bất ngờ, thần sắc hơi chững lại một chút.

Lâm Vị Quang được anh ôm trong ngực, cũng khó khăn lắm chứ, người này vốn chỉ mặc một chiếc áo tắm dài, vì động tác của anh mà nó càng thêm lỏng lẻo, làm cho cô không biết nên đặt hai tay ở đâu mới phải.

Trước đó dám nghĩ thật đấy, nhưng bảo cô động tay động chân thì cô không có cái lá gan đó, dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể chịu được cái tư thế thân mật như vậy.

Chỉ cần thoáng nghiêng mặt sang là cô có thể ngửi được mùi hương thơm ngát lành lạnh nơi cần cổ anh, giới hạn không gian quá nhỏ, hơi ấm đôi bên đan xen vào nhau, phảng phất làm cô không có chỗ trốn.

Lâm Vị Quang thật sự mất tự nhiên, tim đập thì nhanh còn mặt thì nóng bừng, cô cảm giác mình sắp cháy đến nơi, thậm chí là sợ đối phương phát hiện ra sự khác thường của mình.

Bỗng, bên tai lại truyền đến một tiếng cười thật khẽ.

Trình Tĩnh Sâm buông cô ra, hình như không định so đo với cô, lòng bàn tay quẹt qua trang bìa album, nói: "Lén lút làm tôi tưởng cháu giấu cái gì đâu."

Hiếm khi Lâm Vị Quang lại lúng túng như này, liều mạng rúc mình ra sau, rũ mắt không nhìn anh, cho bản thân thời gian tản nhiệt, "... Album không phải cái rất riêng tư à, tôi lại chưa được sự cho phép của chú đã xem."

Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, vừa buồn cười vừa không khỏi bất lực, "Lúc mở ra cũng nghĩ được như thế?"

Lâm Vị Quang chột dạ: "Tôi tò mò mà, xin lỗi chú."

Nhưng cũng may không thấy đương sự có ý định trách cứ, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khẽ lầm bầm: "Hóa ra chú không nghỉ ngơi à, tôi còn tưởng chú sẽ không đến phòng sách cơ, làm tôi sợ muốn nhảy dựng luôn."

"Nếu tôi không đến thì sao bắt được cảnh cháu lén xem ảnh tôi."

Đối diện với tầm mắt như cười như không của anh, hai gò má phải khó lắm mới hạ nhiệt của cô lại bắt đầu nóng lên, cô quay mặt sang một bên, không hề nhìn anh.

"Tôi đâu có xem chú đâu, tôi bị hấp dẫn bởi mấy trang đầu tiên đấy nhé." Cô nói, cứng nhắc lảng snag chuyện khác, "Đó là mẹ chú sao?"

Trình Tĩnh Sâm biết rõ tâm tư của cô nhưng lại lười làm rõ, không tỏ ý gì về câu hỏi này của cô, xem như là ngầm thừa nhận.

Anh mở album ra, đầu ngón tay lướt qua bức ảnh, người phụ nữ trong bức ảnh có đôi mắt rất giống với anh, nhìn màn ảnh và cười.

Lâm Vị Quang cũng nhìn rất chăm chú, cảm khái từ tận đáy lòng: "Bà ấy xinh đẹp thật đấy, tôi cứ nghĩ bà chừng hơn đôi mươi thôi."

Trình Tĩnh Sâm nhìn ghi chú thời gian, "Đây là chụp bà vào ngày sinh nhật, năm đó bà 34."

Gen mỹ nhân của người này thật sự quá mạnh, Lâm Vị Quang nghĩ thầm.

"Tôi chưa từng nghe chú kể về gia đình," Lòng hiếu kỳ của Lâm Vị Quang rục rịch, "Tôi chỉ từng nghe kể về chiến tích huy hoàng năm ấy của chú thôi, còn những chuyện khác thì không biết."

Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, chế nhạo quan sát cô, "Muốn hiểu về tôi lắm sao?"

"Muốn." Cô nhanh nhẹn thừa nhận, chớp mắt, "Cậu Hai Trình của chúng ta bí ẩn lắm đó, một nhân vật tàn ác chỉ vào độ tuổi mười sáu, ai mà không sùng bái chứ."

Anh ngại cô miệng mồm, không tiếp lời, tiện tay lật vài tầm ảnh chụp.

Đã lâu lắm rồi Trình Tĩnh Sâm không nhắc về chuyện ngày xưa, nếu không phải vì hôm nay Lâm Vị Quang đưa cuốn album này ra, thì những hồi ức của anh về hai bậc cha mẹ này cũng chỉ là một câu chuyện xưa mà thôi.

Anh lật mấy trang ảnh sau cùng ra xem, không nhanh không chậm nói: "Bà và ba tôi quen nhau từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp thì gả vào nhà họ Trình, vì ông mà từ bỏ cả tiền đồ và sự nghiệp, tận chức tận trách làm một phu nhân giới nhà giàu, đúng là cũng không quá lớn tuổi lắm."

Những gì mà Lâm Vị Quang biết về nhà anh quả là mấy tin vặt vãnh, đây là lần đầu tiên được nghe chính miệng anh kể về bản thân, không khỏi có chút mới lạ.

"Thanh mai trúc mã sao, vậy tình cảm của họ chắc là tốt lắm." Cô nói.

"Có lẽ." Trình Tĩnh Sâm gật đầu, thản nhiên nói tiếp: "Tình cảm của ba tôi với mọi người phụ nữ của ông đúng là đều không tệ."

Lâm Vị Quang: "...."

Đù, gì thế này.

Cô nghe mà mất cả vui, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, không tiện bộc lộ cảm xúc gì, thế là thay đổi một câu hỏi khác: "Vậy tại sao trong số những người anh em của chú, thì chỉ có mỗi chú là ra nước ngoài du học thế?"

Cô những tưởng là vì ba Trình cố ý nuôi dưỡng tài năng, không ngờ Trình Tĩnh Sâm lại nở nụ cười nhẹ nhàng, bâng quơ nói: "Quan hệ của tôi và ông ấy không tốt, người mà ông ấy nhận định sẽ kế thừa gia sản cũng chưa từng là tôi, đưa tôi ra nước ngoài chỉ là vì muốn xây dựng một biểu hiện giả dối, muốn bảo vệ thật tốt đối tượng mà ông ấy muốn đưa lên làm người thừa kế."

Lâm Vị Quang nghe xong càng thêm không vui.

"Khi ấy chú mới bao lớn, cứ thế ném chú ra nước ngoài, thật sự nghĩ rằng chú sẽ không xảy ra chuyện gì sao?" Cô nhíu mày, "Mẹ chú sao lại không ngăn cản thế?"

"So với con trai mình, bà càng yêu chồng mình hơn, huống hồ chi chỉ là tiễn một đứa, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, bà cũng chẳng để chuyện đó vào lòng." Trình Tĩnh Sâm dường như cũng không mấy để ý khi nhắc về chuyện này, từ đầu đến đuôi, giọng điệu anh như thể đang kể câu chuyện của một người khác, bình thản và thờ ơ.

Tình thân của anh rất cạn, từ lâu đã không còn chấp nhất với chuyện này, giờ đây những chuyện trong quá khứ cũng quá mờ nhạt và xa xôi, không bị ảnh hưởng là bao.

Thời thơ ấu và thiếu niên của anh không có liên quan đến người nhà, số lần gặp nhau cũng chỉ với dăm ba câu đã khái quát được hết, sau này ra nước ngoài sống thì càng không liên lạc gì nữa.

Mà những trưởng bối khác của anh cũng bị lừa bịp, tưởng rằng anh sẽ là người kế nhiệm tương lai nên không ngừng dùng mọi thủ đoạn âm hiểm tàn ác với anh, một mình anh ở xa, cũng không có ít lần suýt nữa thì bỏ mạng.

Đến tận năm anh mười sáu, ba mẹ gặp tai nạn xe, gia tộc loạn cào cào, lúc ấy anh cũng về nước, bất chấp tôn ti thứ bậc, cũng không thèm để ý đến di chúc của ba mình để lại, một lần nữa chỉnh đốn nội bộ gia tộc.

Phỏng chừng ba anh cũng không hề nghĩ rằng, chiêu đổi Thái tử này vừa lên kịch diễn, lại diễn thế nào thành thật, gia tộc nhà họ Trình cuối cùng vẫn thuộc về tay đứa con trai mà ông mang ra làm bình phong.

Cũng là một vở hí kịch.

Lâm Vị Quang không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ là thấy biểu cảm của anh đã không còn được bình thản như vừa rồi, chút ý cười nhạt nhẽo này gần như tan đi, thì cho rằng bản thân đã gợi nên câu chuyện xưa mà anh không muốn nhắc đến.

Gia đình cô hạnh phúc, tuy rằng sau này gặp phải trắc trở nhưng vẫn là cô gái lớn lên trong sự chở che và yêu thương, đương nhiên là không có cách nào để hiểu được một gia đình có phụ huynh như ba mẹ Trình Tĩnh Sâm.

Khó trách cô luôn cảm thấy anh quá cô đơn, nào có ai tự dưng mà như thế, đều do hoàn cảnh mà thành cả.

Lâm Vị Quang không biết cách an ủi, hơn nữa cô cũng thấy Trình Tĩnh Sâm không cần an ủi.

"Vậy thì có là gì."

Cô cúi người xuống kề sát lại gần, nhìn anh rồi cười: "Chú sẽ không còn một mình nữa, bây giờ chú có tôi rồi."

Tuy cô nói rất khẽ, nhưng lọt vào trong tai Trình Tĩnh Sâm, dường như tạo nên tạo nên một tiếng nổ ầm ĩ.

Anh chưa từng nghĩ cô sẽ nói ra những lời như thế, nghiêng đầu sang nhìn cô.

Lâm Vị Quang bất giác phát hiện ra điều khác thường, đôi mắt lấp lánh, ánh sáng vụn vặt trong ấy không hề lùi bước khi đối diện với anh.

Năm nay Lâm Vị Quang cũng chỉ chừng mười tám, nhưng 18 này lại quá gian nan và dài lâu hơn những người bạn cùng trang lứa.

Cô từng là đứa con nhà giàu mặc gấm lụa ăn sơn hào, lại ngã vào đầm lầy khi còn quá trẻ, trong xương cốt có một khí chất không chịu thua phục, khí phách thiếu niên, tuổi trẻ tài cao dường như không có chút nào liên quan đến hai chữ tầm thường.

— Người như thế, sao có thể không khiến người khác kiềm được mà đặt ánh mắt lên người cô cơ chứ.

Trong lòng Trình Tĩnh Sâm rung động, anh mơ hồ phát hiện ra, giữa hai người họ quả thật có điều gì đó không đúng.

Lâm Vị Quang bắt lấy khoảnh khắc anh chần chờ hiếm có này, được nước lấn tới tiến lên, lại một lần nữa thu hẹp khoảng cách vốn còn chẳng tính là khoảng cách của cả hai.

Đôi mắt cô sáng trong và xinh đẹp, giọng nói như thể mê hoặc, khẽ khàng: "Chú ơi?"

Hơi thở ấm áp phả qua, cô bé kề lại sát gần không để lộ dấu vết, đôi bên đã về lại khoảng cách vô cùng nguy hiểm, có chút kỳ diệu không thể miêu tả được sinh động.

Trong lòng Trình Tĩnh Sâm biết mình nên tránh đi, nhưng không có thêm động tác nào.

Anh không muốn động.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn vươn tay lên nắm lấy cằm cô dịch mặt cô ra, thờ ơ cảnh cáo: "Nói chuyện đàng hoàng, bớt không biết lớn nhớ với tôi đi."

Lâm Vị Quang thấy anh lại đeo chiếc mặt nạ diễn vai trưởng bối lên, biết được không có cách nào ầm ĩ thêm nữa, liền bĩu môi, không cam tâm tình nguyện lui ra sau.

Giới hạn kia, chung quy lại cũng không thể vượt qua.

"Chẳng phải là vì tôi thấy chú sống cũng không dễ dàng gì sao, cô đơn thế mà." Cô xoa xoa gương mặt mình, dựa vào sô pha, quay về với dáng vẻ của ngày thường.

"Có điều không sao cả." Cô nhún vai, khóe môi cong lên, "Sau này có tôi bên cạnh chú rồi."

Câu nói này quá đỗi ngây thơ và đơn thuần, Trình Tĩnh Sâm chỉ thấy cô tuổi còn nhỏ, nói ra mấy lời không biết nặng nhẹ.

Mấy lời hứa hẹn thế này, chỉ có con nít mới tin.

Anh không cho là thật, thản nhiên nở nụ cười nhạt, nói: "Tôi và cháu, lấy đâu ra sau này."

Vừa dứt lời, Lâm Vị Quang giật nảy mình.

Một câu nói đã khiến cho cô bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, sự thật bị phơi bày, bấy giờ cô mới hoàn hồn, thật sự ra thì thời gian hai người họ ở bên nhau không nhiều.

Họ gắn bó ở bên nhau vốn là vì hợp tác lợi dụng đôi bên, như hai người xa lạ cùng đồng hành trên con đường này, thời cơ một khi đã đến, thì chuyện gì cũng sẽ kết thúc.

Là cô lý tưởng hóa nó, mà quên đi câu chuyện của bản thân.

Đáy lòng trống rỗng, Lâm Vị Quang bỗng không biết nên nói gì mới phải.

"... Chú nói đúng." Hiếm khi Lâm Vị Quang lại trầm mặc, lên tiếng.

"Tôi mới bao lớn, qua mấy năm nữa thì vẫn còn là người trẻ, sau này còn dài lắm, mắc cái gì phải ở bên chú."

Lâm Vị Quang nói, nhưng gương mặt lại vô cảm, ngữ điệu còn có chút oán giận: "Đến lúc đó tôi sẽ nuôi mấy chàng trai xinh đẹp này, EQ cao này, nói chuyện ngọt rồi còn biết dỗ dành nữa này, đỡ phải để tôi chịu uất ức."

Càng nói càng tức giận, rõ ràng chỉ toàn là những lời vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy quá khó chịu, thật sự rất muốn đấm vào tường.

Trên thực tế lão già bị cô quy cho tội làm mình tức giận lại không get được đến đó, thậm chí còn có khả năng xem cô vô cớ gây sự.

Lâm Vị Quang càng cân nhắc càng không thoải mái, cũng không thể hiểu được cái mầm xuân trong lòng nảy mầm với ai không nảy lại đi nảy mầm với cái vị trước mắt này.

"Tôi buồn ngủ quá, về phòng ngủ đây!" Cô tự tức giận với mình, lập tức đi ra khỏi cửa phòng sách, không thèm quay đầu lại, "Ngủ ngon!"

Hai chữ này cứ như bị cô nghiến răng nghiến lợi mà thành, toát ra mùi lửa cháy nồng nặc.

Trình Tĩnh Sâm: "...."

Đứa trẻ đến tuổi dậy thì, cảm xúc vẫn thay đổi thất thường như vậy à?

Anh thoáng nhíu mày, nhìn cô nổi giận đùng đùng biến mất khỏi tầm mắt, mới thong dong thu hồi tầm mắt.

— Tính tình đứa trẻ này, không thể hiểu được.

Bình luận

Truyện đang đọc