VƯỢT RÀO

Trong sảnh tiệc khô ráo ấm áp, mùi rượu nhàn nhạt tản ra trong không khí, đầu óc Lâm Vị Quang thoáng chốc có cái gì đó rối rắm, giật mình hoàn hồn.

Mà ông cụ Hà thấy người tới, đã đi ra chào đón, cười nói: "Hai ngày nay ta sáng ngóng chiều trông, không ngờ thật sự đợi được cậu tới đây."

Ông ấy cất bước tiến lên, nghênh đón đoàn người đang đi tới phía trước, hết sức nhiệt tình. Người đàn ông đi đầu mỉm cười, lễ phép nhưng giữ khoảng cách mà bắt tay ông cụ Hà, chúc mừng ngắn gọn.

Sau đó, anh mới không nhanh không chậm mà nhìn về phía những người ở phía sau ông cụ Hà.

Chử Văn thoáng nhìn thấy khuôn mặt người nọ, lúc đầu chỉ cảm thấy quen mắt, nửa giây sau mới phản ứng lại, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Anh ta không ngờ tới ông cụ Hà lại có mặt mũi lớn như vậy, cách một bờ biển, mà vẫn có thể mời được chủ nhà họ Trình đang ở nước ngoài xa xôi kia, cho dù ông cụ Hà quen biết rộng yêu thích giao du, có thể mời được người này ra mặt tham dự thật sự là có bản lĩnh.

Quả thật, người như thế này ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, tuyệt đối sẽ không chỉ vì dự tiệc, Chử Văn mơ hồ suy đoán về phương diện làm ăn, cảm thấy có lẽ là một cơ hội tốt.

Anh ta đang định đem ý nghĩ này nói với Lâm Vị Quang ở bên cạnh, nhưng lại thấy vẻ mặt cô trong nháy mắt có chút vi diệu, giống như vô cùng mất tự nhiên.

Chỉ là tình hình trước mắt không có cách nào hỏi rõ ràng, anh ta nuốt xuống lời nói bên miệng, yên lặng theo dõi tình hình.

Đợi ông cụ Hà thay người vừa tới giới thiệu, mọi người nói mấy lời nịnh bợ hết một vòng, lại là một tình cảnh vô cùng buồn chán.

Mà Lâm Vị Quang đã lặng lẽ che giấu đi sự kinh ngạc lúc đầu, khôi phục dáng vẻ ung dung tự nhiên trước kia.

Thân phận hiện giờ của bọn họ, chẳng qua chỉ là người xa lạ không hề quen biết mà thôi.

Lúc trước chuyện của cô và Trình Tĩnh Sâm chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, không ai dám đem chuyện này ra ngoài bàn luận, sau đó xảy ra chuyện, mọi người hiểu rõ bọn họ có lẽ chỉ là quan hệ hợp tác, cô lại biến mất khỏi tầm mắt, hoàn toàn cắt đứt liên hệ vốn đã mỏng manh với nhau.

Sao có thể gọi là xa cách lâu ngày gặp lại, lần này nên là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Lâm Vị Quang thu hồi cảm xúc, dự định thừa dịp đám người này đang trò chuyện náo nhiệt, chính mình mau chóng thoát khỏi đó.

Nào ngờ một câu nói của ông cụ Hà, trong thoáng chốc một lần nữa kéo cô về trung tâm của đề tài: "Lão già tôi đây hôm nay mừng thọ thấy rất vui, vốn tưởng rằng không mời được hai người khách vô cùng bận rộn này, không ngờ họ đều tới rồi."

Hai người khách này là ai, tất nhiên không cần nhiều lời.

Lâm Vị Quang không thể không tiến vào trạng thái diễn xuất, rất vô tội cười cười, nói với ông cụ Hà: "Ông cũng đừng trêu chọc cháu, có phải A Huyên lại lén nói xấu cháu hay không? Lát nữa cháu phải tính sổ với cô ấy."

"Còn không phải vì con nhóc cháu cả ngày chỉ lo công ty, con bé tìm không thấy cháu, đành phải tới làm ầm ĩ với lão già này." Ông cụ Hà cười nói, trong lời nói cũng không có ý trách tội, ông ấy chỉ có một cháu gái bảo bối là Hà Du Huyên, Lâm Vị Quang làm bạn tốt của cô ấy, ông ấy đương nhiên cũng phải đối xử tốt như vậy.

"Nhìn ta xem, lớn tuổi rồi nên quên chuyện." Ông cụ Hà nhớ tới cái gì, thở dài, giới thiệu với người đàn ông bên cạnh, "Đây là cô bé nhà họ Lâm ở Mạn Thành, chưa từng lộ mặt, thấy lạ mắt cũng đúng."

Nói xong, ông ấy lại quay sang Lâm Vị Quang nói: "Người này là đàn anh của cháu, ngài Trình, lúc trước ở nước ngoài, mới trở về không lâu."

Tầm mắt Trình Tĩnh Sâm rơi vào trên mặt Lâm Vị Quang, bây giờ cô đã thích ứng với giày cao gót, không cần ngẩng đầu nhìn anh như trước nữa, ánh mắt hai người tiếp xúc, đều không có biểu hiện gì.

Trong thoáng chốc, Lâm Vị Quang cảm thấy thời gian lùi lại, ở trước mặt anh, mình vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành kia.

Chẳng qua bây giờ không phải lúc đó, hôm nay anh nhìn về phía cô đáy mắt không có chút cảm xúc, thản nhiên mang theo vẻ thờ ơ như đang thăm dò, đánh giá một người xa lạ.

Khó phân biệt thật giả.

Điều duy nhất không thay đổi, có lẽ vẫn là gương mặt quá mức đẹp trai của anh.

Lâm Vị Quang và anh nhìn nhau, đột nhiên cong khóe môi, chớp chớp mắt, "Thì ra là anh Trình, ngưỡng mộ anh từ lâu, không ngờ tới có thể may mắn gặp được người thật."

Trong giọng nói của cô mang chút mềm mại đáng yêu của tuổi trẻ, nhưng cũng không mất đi sự khéo léo lễ phép đúng chừng mực, ngược lại có vẻ vô cùng xinh đẹp sinh động.

Cô vừa nói, vừa vươn tay về phía anh, vẻ mặt tự nhiên, ngược lại rất giống với là người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Trình Tĩnh Sâm cảm xúc khó phân biệt nhìn cô một lát, mới nói: "Cô Lâm nói đùa rồi."

Khi thốt ra cách xưng hô kia, đáy mắt anh hiện lên ý cười cực nhạt, như là cánh hoa rơi vào dòng nước xiết, vừa hiện ra trước mắt, thì đã biến mất rất nhanh.

Lâm Vị Quang rất quen thuộc với vẻ mặt này của anh, mới có hai năm không gặp, lại giống như là mộng cũ tái hiện, cô nhìn đến mức cảm thấy có chút mùi vị khó tả.

Trình Tĩnh Sâm tiến sát cô thêm một chút, hai người bắt tay nhau, mi mắt anh khép lại, giọng nói thấp đến gần như mập mờ: "Rất nhiều người từng nhắc tới em với anh, thật là vinh hạnh."

Giữa bọn họ duy trì khoảng cách vừa đúng, nhiều một phần thì có vẻ thân mật, ít một phần lại có vẻ xa lạ. Lâm Vị Quang ngửi được mùi hương lành lạnh quen thuộc, như có như không, nhưng cực kỳ có tính xâm lược, im hơi lặng tiếng mà vây lấy cô.

Trịnh Tĩnh Sâm cố ý.

Lâm Vị Quang vô cùng xác định điều này.

Anh hiểu nhất làm như thế nào có thể khiến cô không chống đỡ được, dùng thủ đoạn nhiễu loạn lòng người này, đơn giản chính là muốn trêu đùa, muốn nhìn thấy cô rối loạn trận tuyến trước.

Nhưng cô làm sao có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy.

Trước ánh mắt của mọi người, Lâm Vị Quang ngước mắt nhìn anh, cười nói: "Thật là vinh hạnh."

Hai người nắm tay một lúc ngắn ngủi, nhưng khi sắp tách ra, cô cuộn tròn đầu ngón tay, gãi lòng bàn tay đối phương rất nhẹ.

Không ai phát hiện ra.

Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm hơi trầm xuống, nhìn cô.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, vẻ mặt Lâm Vị Quang vẫn hiền lành như cũ, không để lại dấu vết mà nhướng mày, như thể đang cố ý khiêu khích gây sự.

Lời chào hỏi đã nói xong, còn nói tiếp nữa, không khỏi có vẻ kỳ lạ.

Dòng nước ngầm giữa bọn họ khuấy động cực kỳ bí ẩn, không ai phát hiện sự khác thường, đợi ông cụ Hà giới thiệu xong, tiệc mừng thọ cũng gần đến lúc nên chính thức bắt đầu.

Khách mời lần lược đi vào sảnh chính của tầng lầu, ông cụ Hà thân là nhân vật chính của buổi tiệc, tất nhiên là phải đi theo lưu trình, sau khi ông đọc diễn văn nói lời cảm ơn đơn giản, lập tức bảo mọi người tự nhiên, vui vẻ là được.

Mọi người cũng biết, ý nghĩa chân chính của bữa tiệc này là để liên lạc tình cảm giữa thương nhân, ông cụ Hà hiểu rõ điều này, cũng vui vì được nhàn rỗi, cùng bạn cũ uống rượu tán gẫu.

Lâm Vị Quang từ sau khi vào sảnh thì không thấy bóng dáng Hà Du Huyên đâu, cho rằng cô ấy muốn cho ông cụ Hà leo cây, kết quả người này đến đúng lúc, vừa vặn bắt kịp lúc phần mở màn nhàm chán của buổi tiệc kết thúc, bắt đầu uống rượu dùng bữa.

"Nắm bắt thời gian chuẩn như vậy." Lâm Vị Quang nghi ngờ hỏi cô ấy, "Cậu cố ý đúng không?"

Hà Du Huyên nhún vai, vén mái tóc dài, thản nhiên thừa nhận: "Nếu tớ đến sớm, chắc chắn phải cùng ông nội ứng phó với những người kia, cho dù cậu có vét sạch tớ, tớ cũng không có nhiều lời sáo rỗng như vậy để mà nói."

"Nhưng mà, hôm nay thật đúng là bất ngờ." Nói xong, cô ấy hạ giọng, tiến đến bên tai Lâm Vị Quang nói, "Ông nội tớ lại mời Trình Tĩnh Sâm tới, trước kia tớ chỉ nghe nói đến anh ấy, cậu đã gặp được chưa?"

Sau khi trở về nhà họ Lâm, những chuyện trước kia của Lâm Vị Quang chỉ có chính cô biết, cô chưa từng nhắc qua với bất kỳ ai, hôm nay bị Hà Du Huyên hỏi như vậy, tâm trạng ngược lại có chút phức tạp.

"Gặp rồi." Cô có sao nói vậy, đáp, "Còn bắt chuyện hai câu."

Hà Du Huyên tiếc nuối a một tiếng, hiển nhiên là đang hối hận tại sao mình lại canh giờ mà đến, lập tức lén lút hỏi thăm: "Dáng vẻ thế nào? Nghe nói vô cùng đẹp trai, đợi lát nữa cậu chỉ cho tớ."

Lâm Vị Quang nghĩ thầm thật ra không cần chỉ, ở đây nhiều người như vậy, người đẹp trai nhất chính là anh.

Nhưng cô vẫn đứng đắn trả lời: "Thật sự đẹp trai, nhưng mà anh ấy lớn hơn chúng ta một con giáp đấy, cậu vẫn nhớ thương?"

"Lớn hơn một con giáp thì đã làm sao, bề ngoài trông không giống như già hơn một con giáp là được rồi?" Hà Du Huyên thờ ơ khoát tay, "Hơn nữa đàn ông lớn tuổi tốt biết mấy, trưởng thành còn biết yêu thương người, cậu ở trước mặt anh ấy mãi mãi là một đứa trẻ."

"Hơn nữa." Cô ấy nháy mắt với cô, "Đàn ông lớn tuổi nhiều trò lắm."

Lâm Vị Quang: "..."

Cô không tự chủ mà nhớ tới một chuyện cũ khó mà hình dung, vốn muốn mắng Hà Du Huyên nói không có chừng mực, cũng đành lặng lẽ nuốt trở xuống.

Nhưng mà biến hóa trên mặt cô lại bị Hà Du Huyên thu hết vào đáy mắt, không khỏi tò mò: "Biểu cảm này của cậu là có ý gì?"

"Không đúng, sau khi tớ quen biết cậu thì cậu cũng chưa từng yêu đương mà." Cô ấy buồn bực, "Chẳng lẽ trước đây cậu từng chơi trò chơi yêu đương chênh lệch tuổi tác?"

Lâm Vị Quang cười nhẹ, gạt cô ấy sang một bên, "Cho dù chênh lệch tuổi tác thì cũng là tớ tìm người nhỏ tuổi hơn, sói con chó con chẳng lẽ không tốt hơn chó già?"

Hà Du Huyên líu lưỡi, vô cùng bội phục vỗ vỗ bả vai cô: "Không hổ là sếp Lâm, sếp tổng bá đạo."

"Được rồi." Lâm Vị Quang chợt cảm thấy buồn cười, "Mau ăn cơm đi, lát nữa tớ còn phải bàn chuyện làm ăn với ông cụ."

Tuy Hà Du Huyên xuất thân nhà giàu, nhưng lại không có hứng thú đối với chuyện buôn bán, cũng tự biết mình không có thiên phú, nhưng chuyện bắt cầu thì cô ấy vẫn là có thể làm, nhân tiện nói: "Vậy vừa hay, hai chúng ta đi qua bàn của ông nội ăn chực không phải là được rồi sao?"

Lâm Vị Quang không nghĩ tới chuyện này, như vậy quả thật thuận tiện hơn rất nhiều, liền cười tủm tỉm nhéo mặt Hà Du Huyên, khen: "Cậu thật đúng là cục cưng của tớ."

Hà Du Huyên bị cô làm cho chán ngấy, tức giận mắng: "Người làm ăn các cậu thật dối trá, lúc có việc thì gọi cục cưng, lúc không có việc gì thì không chịu gặp mặt lấy một lần."

"Xong việc lớn lần này." Lâm Vị Quang dứt khoát hứa hẹn, "Chúng ta gọi bạn ra ngoài đua xe, tớ bao hết."

Hà Du Huyên lúc này mới hài lòng, "Vẫn là cậu hiểu chuyện."

Nhưng khi các cô đi qua, lại phát hiện trong phòng ngoại trừ ông cụ Hà cùng hai ba người lớn trong giới, còn có một người ở đây.

Người nọ ngồi trong bàn tiệc, dáng vẻ lười biếng nhưng vẫn không mất đi vẻ chín chắn, ngũ quan tinh xảo nổi bật, ánh mắt lạnh lùng để lộ ra dưới lông mi dài, khóe môi cong như có như không, nhìn có vẻ lạnh nhạt mà đa tình.

Anh bị ánh đèn mông lung che phủ, làm tăng thêm vài phần lãnh lẽo như đang quan sát chúng sinh từ trên cao.

Hà Du Huyên chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, trong phút chốc ngay cả chào hỏi người lớn cũng quên mất, kinh ngạc nhìn đối phương.

Tiếng mở cửa cũng không hề đột ngột, nhưng vẫn khiến cho mấy người trong phòng chú ý, đều nhìn về hướng bên này.

Không nghiêng không lệch, Lâm Vị Quang nhìn thẳng vào tầm mắt của Trình Tĩnh Sâm.

Bình luận

Truyện đang đọc