Thư Thanh Nhân đứng dậy, "Giám đốc Mạnh, mời ngồi."
Mạnh Thời thu lại tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh, "Gần đây đến làm phiền hơi nhiều, quấy rầy giám đốc Thư rồi."
"Không có gì, dù sao gần đây tôi cũng rất rảnh rỗi, có thể chiêu đãi giám đốc Mạnh là vinh hạnh của tôi."
Khóe miệng Từ Thiến Diệp giật giật, Thư Thanh Nhân đã bận thành cái dạng này rồi, những lời nói dối trái lòng như thế mà cô cũng nói ra được.
Mạnh Thời đi lại ghế sô pha ngồi xuống, Thư Thanh Nhân hỏi anh có muốn một ly cà phê không.
"Làm phiền rồi, cho tôi một ly cà phê đen."
Thư Thanh Nhân gọi trợ lý Trương pha cho giám độc Mạnh một ly cà phê.
Cô cầm ly cà phê lên muốn uống một ngụm, bỗng nhiên ý thức được đây là ly cà phê của Từ Thiến Diệp uống rồi.
Thật ra cũng không phải cô ghét bỏ gì, nhưng khi con gái ở chung cũng có những cái thân thiết ở mức độ nhất định, hình thức hai người bọn họ chơi chung cũng rất kỳ quái, cũng rất thích âm dương quái khí ghét bỏ nói mấy câu cho đối phương tức giận.
"Lần sau cậu có thể dùng loại son lỳ không lem được không," Thư Thanh Nhân quay chỗ có vết son của Từ Thiến Diệp hướng ra ngoài, "Cậu nhìn son dính tùm lung hết rồi này."
Từ Thiến Diệp cười lạnh, "Mình đến gặp cậu còn phải son loại son lỳ không lem? Mình không có hứng thú với cậu nhé."
Thư Thanh Nhân vừa mới gục xuống bàn tranh thủ ngủ một lúc, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn hết.
Thư Thanh Nhân dạo này vẫn luôn cần uống cà phê để nâng tinh thần.
Bây giờ thời tiết lạnh rồi, trong phòng còn đang điều hòa không khí, cà phê nóng rất lạnh đã nguội ngắt.
Cô dứt khoát đứng dậy, "Tôi đi rót ly cà phê mới, thật ngại quá giám đốc Mạnh, phải để anh chờ một chút rồi."
Mạnh Thời gật đầu.
Cô có thể yên tâm để Mạnh Thời đợi trong phòng làm việc vì cũng có chút liên quan đến Từ Thiến Diệp.
Tóm lại thì Mạnh Thời và cô chị họ này của cô, ít nhất hai người bọn họ thân quen với nhau hơn so với cô.
Thư Thanh Nhân ra ngoài lấy cà phê mới, trong văn phòng chỉ còn lại Mạnh Thời và Từ Thiến Diệp, rõ ràng hai người đều quen biết đối phương nhưng lại làm ra vẻ người dưng nước lã.
Từ Thiến Diệp thấy Thư Thanh Nhân đi ra ngoài nên giọng điệu nói chuyện cũng thoải mái hơn, trực tiếp chất vấn Mạnh Thời, "Bách Lâm các anh xảy ra chuyện gì à? Thời gian ký hợp đồng gấp như thế, em gái tôi gần đây bận đến muốn điên luôn rồi, các anh chạy KPI đó à?"
Mạnh Thời cũng lạnh nhạt nói: " Đây là thời gian trước đó giám đốc Thư và giám đốc Thẩm đã thương lượng trước, nếu Từ tiểu thư có vấn đề gì, không ngại thì có thể trực tiếp hỏi bọn họ."
Thái độ lạnh nhạt này của Mạnh Thời khiến Từ Thiến Diệp không hài lòng, "Anh xụ mặt làm gì? Có ý kiến gì với tôi à?"
"Từ tiểu thư, trước khi yêu cầu ai đối phương có thái độ tốt một chút, có phải cô nên xem lại thái độ trước đó của mình trước không?"
"Từ Thiến Diệp lạnh lùng hừ một tiếng, "Đối với loại đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh, thái độ này của tôi còn chưa tốt sao?"
Dù có được giáo dưỡng tốt đến đâu, lúc này Mạnh Thời cũng không nhịn được trầm giọng xuống, trong giọng nói có chút tức giận, "Tôi suy nghĩ bằng nửa thân dưới?"
Từ Thiến Diệp híp mắt, tỉnh táo phân tích, "Ngay từ đầu tôi đã thấy kỳ lạ rồi, hai chúng ta đều đã là là người trưởng thành rồi, tình một đêm xong thì đáng nhẽ ra nên là đường ai nấy đi, anh lại khăng khăng phải thêm bạn Wechat, còn bảo tôi phải phụ trách với anh.
Mấy ngày nay anh còn gửi mấy tin nhắn đi ăn, rồi đi xem phim gì đó, bây giờ thì tôi rõ rồi, hóa ra anh muốn hẹn tôi lần thứ hai."
Mạnh Thời nhíu mày, "Cái gì lần thứ hai?"
"Đừng giả vờ, tôi nói cho anh biết, bà cô tôi đây chơi tình một đêm rất có nguyên tắc, đó chính là một người đàn ông xưa này tôi không ngủ hai lần, suy nghĩ này của anh chết đi là vừa."
Những gì cô ấy nói ngay thẳng, như thể tình một đêm là một chuyện rất nghiêm túc.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông cuối cùng xuất hiện một tia sụp đổ, bình tĩnh nói với Từ Thiến Diệp, "Cô cảm thấy tôi liên lạc với cô là vì mục đích này?"
Từ Thiến Diệp nói: "Không thì là vì cài gì?"
Những người đàn ông trước đó cũng thế, nói cái gì mà chỉ là một bữa ăn bình thường, đi xem phim gì đó, rồi đi dạo phố gì chứ, mục đích cuối cùng đều giống nhau hết, tất cả đều chỉ muốn đi khách sạn thôi.
Bên ngoài giả vờ tử tế, cũng không thể che đậy được bản tính nông cạn kia của đàn ông.
"Từ tiểu thư, có phải cô chưa từng được đàn ông theo đuổi không?" Mạnh Thời đỡ trán, tức đến bật cười.
Từ Thiến Diệp vội vàng phản bác, "Thối lắm."
"Tôi đang theo đuổi cô," Mạnh Thời nhìn chằm chằm cô, nói ra từng chữ một, "Cô không nhìn ra sao?"
".
.
.
"
Mạnh Thời nhìn biểu cảm này của cô thì có thể biết cô thật sự không nhìn ra, anh ta không còn lời nào để nói, chỉ có thể bất lực thở dài.
Nhưng một giây sau, những lời người phụ nữ này nói ra càng khiến anh ta tức giận hơn.
Từ Thiến Diệp nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, "Anh theo đuổi phụ nữ đều dùng cách quê mùa này sao?"
Mạnh Thời mím môi, lạnh lùng nói: "Thật ngại quá, lần đầu tiên theo đuổi phụ nữ, không có kinh nghiệm."
Anh ta thẳng thắn như vậy, Từ Thiến Diệp chốc lát không biết nên đáp lại anh ta thế nào, nhẫn nhịn một lúc lâu chỉ nói, ".
.
.
Không liên quan."
Thư Thanh Nhân bưng ly cà phê vừa pha xong quay vào phòng, cô phát hiện hai người này không những không không vui vẻ nói chuyện như trong tưởng tượng của cô, ngược lại mỗi người đều ngồi một bên ghế sô pha, ở giữa dường như ngăn cách cả dải ngân hà.
Trong xã hội hiện đại này quan hệ nam nữ thật sự rất phức tạp.
Sau khi pha cà phê xong, cuối cùng Thư Thanh Nhân và Mạnh Thời có thể bắt đầu nói chuyện làm ăn.
Từ Thiến Diệp nghe không hiểu lắm, nói chung ý là hai bên công ty đều mong muốn có thể ký hợp đồng trước năm mới, sau đó đều vui vẻ cùng ăn tết.
"Vậy địa Hằng Tuấn sẽ chọn địa điểm diễn ra buổi ký kết? giám đốc Thẩm còn có yêu cầu gì không?"
Mạnh Thời lắc đầu, "Không có, tất cả bên các cô sắp xếp là được."
Bên đối tác dễ ứng phó như vậy chẳng khác nào bảo vật thế gian, trong lòng Thư Thanh Nhân tràn đầy biết ơn đối với Thẩm Tư Ngạn.
Cô khách sáo hỏi han Mạnh Thời vài câu, "Gần đây không thấy giám đốc Thẩm đến, anh ấy có chuyện gì bận rộn sao?"
Mạnh Thời nói: "Gần đây cậu ta đang bận rộn chuyện về Hồng Kông."
"Về Hồng Kông? Từ Thiến Diệp bỗng nhiên xen vào: "Còn có mấy ngày nữa, lúc này anh ta muốn về Hồng Kông, không ngại phiền phức à?"
"Giám đốc Thẩm dự định đến thành phố lân cận để gặp người nhà của cậu ta, sau đó bay về Hồng Kông bằng máy bay riêng."
Từ Thiến Diệp "À" một tiếng, "Tôi thấy thái độ không nhanh không chậm của anh ta còn tưởng ràng anh ta thật sự định ở lại Đồng Châu ăn tết, ở một thời gian lâu vậy rồi lại vẫn phải quay về."
Thư Thanh Nhân cảm thấy kỳ lạ, "Anh ta có nói với cậu năm nay anh ta định ở lại đây ăn tết à?"
"Mình nghe cô nói, lúc ở tiệc thường niên cô có thuận miệng hỏi, lúc đó cháu trai lớn nói vì chuyện ký hợp đồng nên chắc là không kịp về nhà ăn tết.
Sau đó cô còn định mời cháu trai lớn về nhà cùng ăn cơm tất niên," Từ Thiến Diệp nói, "Không biết tại sao lại đổi ý rồi."
Mạnh Thời: "Có lẽ có người giục cậu ta về Hồng Kông."
"Ai thế?" Từ Thiến Diệp nhìn về phía anh ta.
Mạnh Thời lắc đầu, "Không biết."
Thư Thanh Nhân: ".
.
."
Sao cô cứ cảm giác lời này là đang nhắm vào mình nhỉ.
Cũng không biết có phải là do có Từ Thiến Diệp ở đây không, cuộc nói chuyện của cô và Mạnh Thời kết thúc sớm hơn dự kiến.
Từ Thiến Diệp giục cô, "Công việc của hôm nay xong chưa? Có thể cùng mình đi dạo phố rồi chứ?"
Thư Thanh Nhân không để ý đến cô ây, "A, mình định về khách sạn nghỉ ngơi trước, bây giờ mình không muốn đi dạo phố đâu."
Từ Thiến Diệp suy sụp tinh thần trong nháy mắt, "Ê, mình ở đây đợi cậu lâu như vậy, nghe các cậu nói mấy chuyện nhàm chán, kết quả đợi đến lúc các cậu nói chuyện xong, cậu lại nói với mình không muốn đi cùng mình? Có như vậy cũng được sao?"
"Cậu không đi một mình được à?"
"Không được, một mình đi dạo phố rất thê lương đó, mình không muốn."
"Nhưng mình không có tâm trạng, cho dù mình có đi cùng cùng cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn thôi."
"Cũng được, cậu cứ đứng bên cạnh, lúc mình thử quần áo cậu đứng bên cạnh xách túi là được."
Từ Thiến Diệp chỉ muốn Thư Thanh Nhân cùng mình đi dạo phố.
Đang lúc Thư Thanh Nhân chuẩn bị thỏa hiệp, Mạnh Thời ở bên cạnh vẫn chưa đi bỗng lên tiếng đưa ra đề nghị của mình, "Tôi đi cùng cô cho, để Thư tiểu thư về khách sạn nghỉ ngơi đi."
Từ Thiến Diệp bỗng mở to mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, "Anh?"
Mạnh Thời thản nhiên nhìn cô một cái, "Không phải cô cần một người đứng bên cạnh xách túi cho cô sao?"
Thư Thanh Nhân rất cảm động với lời đề nghị này của Mạnh Thời, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt lạnh này của Mạnh Thời trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Cô trực tiếp lấy một cái thẻ ở trong ví ra kín đáo đưa cho Từ Thiến Diệp, "Hôm nay bất kể cậu mua cái gì cứ lấy thẻ của mình quẹt, coi như mình bồi tội với câu, sau đó giám đốc Mạnh giúp mình đi dạo với cậu, hoàn hảo."
Khóe miệng Từ Thiến Diệp giật giật.
Thư Thanh Nhân tặng Từ Thiến Diệp một cái hôn gió, rồi vui vẻ cầm túi xách của mình rời khỏi văn phòng.
Cuối cùng Từ Thiến Diệp vẫn lên xe của Mạnh Thời, vô hồn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe.
Mạnh Thời: "Đi đâu đây?"
Từ Thiến Diệp: "Đâu cũng được."
Mạnh Thời nói tên mấy cửa hàng, Từ Thiến Diệp bĩu môi, "Đi ngán rồi, không đi."
Anh ta lại kể tên mấy cái khác, Từ Thiến Diệp lần nữa ghét bỏ.
Động cơ của xe thể thao đang chạy bỗng phanh lại, dừng ở bên lề đường.
Người đàn ông mặt không biểu tình, "Đến rồi."
Anh ta ra xuống xe, lại vòng qua bên tay lái phụ mở cửa xe cho Từ Thiến Diệp.
Từ Thiến Diệp mờ mịt xuống xe, nhận ra anh ta dừng xe ở trước một khách sạn.
"Anh.
.
."
Mạnh Thời nhíu mày, giọng nói không chút cảm xúc, "Nếu cảm thấy nhà hàng, rạp chiếu phim và mấy cửa hàng mua sắm đó đi chán rồi, không bằng đổi một chỗ mới thử một chút?"
Từ Thiến Diệp cắn môi, quả quyết quay người ngồi lên xe ngồi.
Mạnh Thời chống tay lên cửa, cúi xuống nhìn cô, "Sao thế?"
Từ Thiến Diệp nhắm hai mắt lại nói: "Đi nhà hàng, hay rạp chiếu phim, chỗ nào cũng được, không phải là khách sạn là được."
Mạnh Thời khẽ cười: "Không chê quê mùa?"
"Lúc này anh mới bắt đầu theo đuổi đã muốn tôi cùng anh đi khách sạn rồi?" Từ Thiến Diệp mở mắt, không biết sợ đối mắt với anh ta, run run nói, "Anh cho rằng tôi dễ theo đuổi thế à?"
Mạnh Thời híp mắt, nhìn chằm chằm son môi đã hơi nhạt màu của cô, "Cũng đúng, dù sao hôm nay cô tô son cũng không phải son kỳ không trôi."
".
.
."
Tên lưu manh này.
***
Lúc Thư Thanh Nhân về phòng của mình, cửa phòng của Thẩm Tư Ngạn đang mở.
Cô tò mò đang ở ngoài cửa ngó đầu vào bên trong cẩn thận nhìn một vòng.
Không thấy Thẩm Tư Ngạn đâu, mà chỉ thấy mấy nhân viên dọn dẹp vệ sinh trong phòng.
Thay thảm mới, đổi mới vật dụng hàng ngày, thuận tiện còn đổi rượu trong tủ rượu.
Cô biết những hành động này có ý nghĩa gì, bình thường khi khách trả phòng, những nhân viên dọn dẹp này sẽ đổi mới tất cả những vật dụng này.
Thật sự đi rồi?
Đúng là cô đã thúc giục anh ký hợp đồng, cô nghĩ sau khi ký xong hợp đồng anh có thể về nhà ăn tết, đối với bọn họ đều có chỗ tốt, cô lại không ngờ anh vốn có dự định ở lại đây ăn tết.
Thư Thanh Nhân luôn cảm thấy bản thân mình đã khiến Thẩm Tư Ngạn có cảm giác bị đuổi đi.
Cô giống như một nhân vật cường hào ác bá không thích nhìn người khác ở trên địa bàn của mình ra oai, nhất quyết phải đuổi người ra đi.
Thư Thanh Nhân đứng ở trước cửa phòng, bắt đầu nghĩ lại có phải bản thân cô đã quá vô tình không.
Cô lấy điện thoại ra, do dự một lúc lâu, quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Tư Ngạn hỏi thăm anh một chút.
Sau vài tiếng bíp, Thẩm Tư Ngạn nhận điện thoại.
"Cô nhỏ?"
Thư Thanh Nhân nghe thấy giọng nói của anh, những lời cô muốn nói lại không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể hỏi thăm kiểu dò hỏi anh: "Vì sao những ngày gần đây anh đều để Mạnh Thời đến bàn chuyện hợp đồng với tôi?"
"À," Giọng điệu người đàn ông hờ hững, chậm rãi nói, "Gần đây tôi khá bận, cậu ta hay tôi đến họp đều giống nhau."
"Anh bận cái gì thế?"
"Về nhà."
Thư Thanh Nhân nhíu mày, "Hợp đồng còn chưa ký, anh đã phải về rồi sao?"
"Không có, ký xong mới đi."
“Vậy trong khoảng thời gian này anh ở đâu?" Thư Thanh Nhân nghĩ đến một tình huống khác, "Anh tìm một khách sạn mới rồi à?"
"Thư tiểu thư, phiền cô nhường đường một chút."
Lúc này Thư Thanh Nhân mới nhận ra cô vẫn đang đứng ở trước cửa phòng của người ta, ảnh hưởng đến công việc dọn dẹp của nhân viên dọn phòng.
Cô để điện thoại ở trước ngực, lùi về phía sau mấy bước, "Thật ngại quá."
Đến khi cô lần nữa đưa điện thoại di động lên bên tai, vừa vặn nghe thấy anh nói, "Khách sạn này thật sự không được, cứ phải để tôi nhắc mới cho người lên dọn phòng."
Thư Thanh Nhân bĩu môi, "Anh vội vã dọn đi như vậy sao?"
Giọng người đàn ông rất nhẹ, giống như không nghe hiểu lời của cô, "Hửm? Cái gì?"
Thư Thanh Nhân lắp bắp giải thích, "Tôi không biết anh vốn định ở lại đây ăn tết, tôi tưởng anh muốn về nhà ăn tết.
Trước đó tôi có nỗi sợ người khác hiểu lầm giữa chúng ta có cái gì đó, tôi nghĩ rồi, dù sao cây ngay không sợ chết đứng, mà cho dù chuyển đi cũng phải là tôi đi mới đúng."
".
.
.
Cô nhỏ," Thẩm Tư Ngạn bỗng cắt ngang lời của cô.
Thư Thanh Nhân đáp lại, "Sao thế?"
"Hồi còn nhỏ lúc học môn ngữ văn, giáo viên có dạy cô làm thế nào để viết văn tóm gọn vắn tắt không, lược bỏ những từ không quan trọng, rút ra những từ mấu chốt?"
Thư Thanh Nhân sửng sốt, "Có, mà anh hỏi cái này làm gì?"
Cô dựa vào cánh cửa, nhàm chán nhìn nhân viên dọn phòng dường như đổi mới lại toàn bộ đồ trong phòng.
Bỗng nhiên bên tai có tiếng động, cô giật nảy cả người.
Thư Thanh Nhân bỗng quay đầu nhìn lại, Thẩm Tư Ngạn đang rũ mắt xuống nhìn cô.
Một tay anh cũng đang cầm điện thoại để ở bên tai, dáng vẻ đang nghe điện thoại.
Người đàn ông này nhướng một bên lông mày, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.
"Cô nói thẳng ra là không nỡ để tôi đi không được sao?"
Anh đang đứng ở trước mặt mình, Thư Thanh Nhân trong phút chốc không phân biệt được là do âm thanh có hơi trầm thấp truyền qua điện thoại trở nên có chút từ tính khiến lòng người ngứa ngáy, hay là giọng nói này của anh vốn khiến cho người nghe dễ đỏ mặt.
------oOo------