XIN ĐỪNG TRÈO CAO


Thư Thanh Nhân giật mình, vội vàng ôm lấy cái gối bên cạnh lên, kinh ngạc mở mắt nhìn ra cửa.
Mẹ nó, cô muốn về khách sạn.
Căn nhà này bị quỷ đến quấy phá.
 
Sau khi hai tiếng chuông cửa vang lên, lại đổi thành tiếng gõ cửa.
Thư Thanh Nhân nín thở, động đậy cũng không dám động.
Quả khoảng nửa phút sau, cô nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
"Cô nhỏ, mở cửa."
Thư Thanh Nhân vẫn ôm chặt cái gối, nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đôi mắt đờ đẫn, trái tim vừa mới đập nhanh chóng ngừng đập trong vài giây, sau đó nó lại bắt đầu đập dữ dội.
Trái tim cô còn đập nhanh hơn vừa rồi, đập nhanh đến mức gần như không thở nổi.
Người ngoài cửa nhìn thấy vẫn không có phản ứng, lại gõ cửa, "Thư Thanh Nhân, cô ở bên trong không? Vừa mới mất điện thôi mà, không phải cô bị dọa ngất rồi đấy chứ?"
 
Giọng người đàn ông dần trở nên hoảng loạn, chỉ thiếu chưa lấy điện thoại gọi khẩn cấp 120.
Thư Thanh Nhân nhéo mạnh mặt của mình, không phải nằm mơ.
Thần đèn của Aladdin đã xuất hiện.
Hoàng tử đã thực sự xuất hiện.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, vì ngồi quá lâu nên chân hơi tê, Thư Thanh Nhân loạng choạng loạng choạng chạy ra cửa mở cửa cho người ở bên ngoài.
Cô mở cửa quá nhanh, người đàn ông ở ngoài cửa không kịp phản ứng, một tay vẫn vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa.
Trên hành lang, công suất của đèn cảm ứng không quá cao, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.
Đúng là Thẩm Tư Ngạn.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài, cổ áo dựng đứng, mái tóc ngắn của anh vẫn còn dấu vết của việc bị tàn phá bởi gió.
Vẻ mặt lo lắng và hoang mang trên mặt vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, lúc này anh lại có chút không được tự nhiên nhướng mày nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ hé mở, nhìn có vẻ hơi ngốc.
Trong giọng nói của anh rõ ràng có chút tức giận, "Tại sao lâu như vậy mới mở cửa? Tôi còn tưởng rằng ..."
Anh chưa kịp nói xong thì đã bị người phụ nữ thấp hơn anh một cái đầu nhào đến ôm chặt lấy eo anh.
Cô nhào đến nên sức lực có hơi lớn, người đàn ông nhất thời không phản ứng kịp, liền bị cô đẩy về phía sau hai bước.
"Thẩm Tư Ngạn, " cô nghẹn ngào nói, tiếng thút thít khiến từng âm phát ra không rõ, "Là anh sao?"
Thẩm Tư Ngạn cuối cùng cũng ổn định đứng thẳng, đặt tay lên sau đầu cô, "Là tôi, nếu không còn có thể là ai?"
"Anh đến rồi, anh thật sự đã đến!" Cô nín khóc mỉm cười, cô giống như đứa trẻ con hít một thật mạnh một cái, còn không nhịn được nhón chân lên, giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào trong lòng của anh.
Người đàn ông không hiểu từ "thật sự" này của cô ý là gì, nhưng khi anh nghe thấy tiếng sụt sịt của cô lại cảm thấy có chút buồn cười.
Một đống lời trách mắng trong lòng bấy giờ lại không có cách nào nói ra khỏi miệng được.
Anh thở dài ở trong lòng một tiếng.
Đối với cô, sự nóng nảy và ranh giới cuối cùng của anh gần như không còn nữa.
"Con mèo nhỏ," anh nói nhỏ, "Đừng có chùi nước mũi vào quần áo của tôi."

Thư Thanh Nhân ngơ ngác "A" một tiếng, hai tay buông anh ra, kéo khoảng cách với anh một chút.
Anh lại đột nhiên đổi ý, một tay giữ lấy đầu của cô, ấn cô vào trong lồng ngực của mình.
"Đùa thôi," người đàn mỉm cười, "Haizz, chùi đi cứ chùi đi."
Mặc dù Thẩm Tư Ngạn nói vậy, nhưng Thư Thanh Nhân lại rất sĩ diện, cô không muốn chùi nước mũi lên quần áo của anh.
Anh vươn tay ra sờ lên gương mặt của cô, ướt hết rồi, anh có chút dở khóc dở cười, "Sợ đến thế này hả?"
Thư Thanh Nhân không muốn nói, cô đã khóc khi nhìn thấy anh đến.
Dù mất điện khá phiền phức khiến lòng người lo lắng, nhưng cô không đến mức giống như đứa trẻ con , mất điện một cái là khóc nhè.
Là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi rồi, vì sợ bóng tối mà khóc, hay là vì nhìn thấy người nào đó vừa vui mừng vừa đau lòng mà bật khóc, cả hai nguyên nhân này đều rất trẻ con.

Nhưng cô không muốn để Thẩm Tư Ngạn biết được nguyên nhân thật sự, nên cô im lặng không giải thích, để cho anh hiểu nhầm.
"Đừng sợ," Thẩm Tư Ngạn nói, "Không phải có tôi ở đây rồi sao?"
Ạnh nói xong nhìn vào bên trong nhà của cô, thấp giọng nói, "Thật sự mất điện rồi."
Thư Thanh Nhân đang định hỏi anh có ý gì, lại nghe thấy anh nói, "Cho dù muốn ở, cô cũng nên chọn chỗ nào có điều kiện tốt hơn ở khách sạn chứ, khu chung cư hai ba ngày lại mất điện mà em cũng ở được, vì muốn tránh tôi mà tự làm khổ mình thế hả?"
Cô có hơi ngạc nhiên, "Hai ba ngày mất điện? Sao anh biết?"
Thẩm Tư Ngạn: "Chị của em nói."
Thư Thanh Nhân nhíu mày nghĩ nghĩ một lúc, cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm tên của Từ Thiến Diệp, lặp đi lặp lại vừa nói vừa nghiến răng.
"Anh vào đi," cô tránh qua cho anh đi vào, "Cho tôi mượn điện thoại của anh."
Việc cấp bách bây giờ là gọi điện cho trợ lý Trương xác nhận xem đã nộp tiền điện chưa.
Cô cầm điện thoại của Thẩm Tư Ngạn trên tay, phát hiện bản thân cơ bản không nhớ số điện thoại di động của trợ lý Trương.
Nếu để trợ lý Trương biết được cô không nhớ số điện thoại của cậu ta, chắc là cậu sẽ tủi thân lắm đây.
Thư Thanh Nhân không còn cách nào khác, trực tiếp ấn vào Wechat của Thẩm Tư Ngạn, "Cho tôi mượn tài khoản thanh toán tiền điện."
Thẩm Tư Ngạn vừa thay giày xong, anh đang suy nghĩ xem nên để giày của mình ở ngoài cửa hay để lên tủ giày của cô, trả lời hờ hững, "Thoải mái đi."
Cô tìm thấy tùy chọn thanh toán theo bản năng.

Giờ đây, loại thao tác trực tuyến này rất đơn giản.

Chỉ cần bạn có thể sử dụng điện thoại di động, về cơ bản bạn có thể đọc hiểu.

Vốn là một thiên kim tiểu thư ngậm thìa vàng, Thư Thanh Nhân chưa từng tự mình thanh toán tiền điện, nhưng cũng rất nhanh chóng thành thạo thao tác này.
Bước ngoặt luôn đến vội vàng và đột ngột không kịp chuẩn bị, cô gặp phải khó khăn.
“Số tài khoản thanh toán là gì?” Cô hỏi.
Thẩm Tư Ngạn nâng mí mắt lên nhìn cô, "Làm sao tôi biết được."
Thư Thanh Nhân gặp khó khăn, cầm điện thoại không biết làm thế nào.

Thẩm Tư Ngạn nhìn cô ngồi đó một lúc không biết làm gì, anh ngồi xuống bên cạnh cô nhìn màn hình điện thoại, bật cười.
Anh "Này" một tiếng, cười trên nỗi đau của người khác, "Ngay cả số tài khoản của nhà mình em cũng không biết hả?"
"Không biết," Thư Thanh Nhân thẳng thừng thừa nhận, "Nhưng trợ lý của tôi chắc chắn biết."
Thẩm Tư Ngạn im lặng, không biết cô lấy đâu ra khí thế hùng hổ ngang ngược nói bản thân mình không biết như vậy.
"Số điện thoại của trợ lý em là bao nhiêu? Gọi điện hỏi cậu ta đi."
Thư Thanh Nhân: "Không biết."
".

.

."
Thẩm Tư Ngạn thở dài, đỡ trán, "Để tôi hỏi mấy người cấp dưới của tôi, bọn họ cũng từng làm việc với trợ lý Trương của em, có lẽ sẽ biết số điện thoại của cậu ta."
Người chịu trách nhiệm bàn giao nội bộ với bên giám đốc điều hành của Hằng Tuấn của Bất Động Sản Bách Lâm nhận được điện thoại của ông chủ, ông chủ vào anh ta hỏi số điện thoại trợ lý của phó giám đốc Hằng Tuấn.
Người này lại đi hỏi người phụ trách kết nối với mình của bên Hằng Tuấn, người của Hằng Tuấn hỏi lại bộ phận nhân sự, bộ phận nhân sự tìm được số điện thoại của trợ lý Trương trong danh sách nhân viên của Hằng Tuấn.
Sau khi Thẩm Tư Ngạn có số điện thoại của trợ lý Trương, Thư Thanh Nhân lại nói: "Thật ra thì không phải phiền phức như vậy đâu.

Chỉ cần xuống lầu mua một cục sạc dự phòng tạm thời là được.

Trong điện thoại của tôi có lưu số điện thoại của cậu ấy."
".

.

." Người đàn ông mặt lạnh ra lệnh, "Có gọi hay không?"
Thư Thanh Nhân sợ sợ gật đầu, "Tôi gọi, tôi gọi."
Điện thoại được kết nối, giọng nói của trợ lý Trương rõ ràng rất hoang mang, cậu lập tức kiểm tra ngay thì phát hiện tiền điện thật sự chưa thanh toán.
Giọng của trợ lý Trương run lên, "Giám đốc Thư, em thề là em thực sự không biết, chị phải tin em."
Thư Thanh Nhân tức giận đến không biết nên nói cái gì, "EM làm việc luôn rất ổn thỏa, vì sao lại quên chuyện này?"
Trợ lý Trương vì bảo vệ hình tượng làm việc ổn thỏa của mình trong lòng sếp, quả quyết bán đứng Từ Thiến Diệp.
Thư Thanh Nhân vừa nghe thấy tên của Từ Thiến Diệp, cô không quan tâm vẫn đang gọi điện thoại, mở miệng mắng Từ Thiến Diệp.
"Vậy để em giúp chị thanh toán liền."
"Ừm," Thư Thanh Nhân nói, "Em gửi số tài khoản nhà cho chị, để tránh lần sau lại xảy ra tình huống này, tự chị cũng có thể nhanh chóng giải quyết."

"Dạ vâng, giám đốc Thư thật sự xin lỗi chị."
"Không phải là lỗi của em."
Thư Thanh Nhân cúp điện thoại, chưa đến hai phút sau, đã có điện.
Hiệu suất làm việc rất nhanh.
Cô cũng không hỏi vì sao Thẩm Tư Ngạn biết địa chỉ nhà cô, bời vì tám mươi phần trăm chắc chắn Từ Thiến Diệp không thoát khỏi có liên quan.
"Anh ngồi đó chơi đi, tôi đi gọi điện cho chị tôi." Cô lạnh nhạt nói.
Điện thoại của cô vừa mới sạc pin, phải đợi khoảng mấy phút điện thoại mới khởi động lại, cô trực tiếp lấy điện thoại của Thẩm Tư Ngạn gọi cho Từ Thiến Diệp.
Thư Thanh Nhân đi ra ngoài ban công, cô kéo cửa lại, tối nay bên ngoài có gió rất ồn.
Tâm trạng của cô ấy còn phức tạp rối mù hơn cả mái tóc dài của cô đang tung bay trong gió.
Ở đầu dây bên kia Từ Thiến Diệp nhận được điện thoại của cô liền nói, "Không cần phải cảm ơn trẫm."
Thư Thanh Nhân nhếch miệng, cười lạnh, "Cảm ơn em gái cậu ý."
"Em gái?" Từ Thiến Diệp nhanh chóng đáp lại, "Em gái à, sao em lại dùng điện thoại của cháu trai lớn gọi điện cho chị thế?"
"Cậu nói đi, cậu rốt cuộc muốn làm gì, cậu muốn làm gì hả! Cậu cố tình không thanh toán tiền điện cho mình, cậu.

.

.

cậu còn gọi người đến, mất điện gọi người ta đến làm gì.

Trời tối om như thế làm cậu muốn hù chết mình hay hù chết anh ta, điện thoại của mình không hết pin, trong nhà cũng không có điện, thậm chí không có kết nối không dây.

Từ Thiến Diệp, rốt cuộc cậu đang định làm gì đây? Cậu là do ông trời phái xuống để trừng phạt mình đó hả! Cậu muốn làm gì!"
Thư Thanh Nhân tức giận nói năng loạn xà ngầu cả lên, ngay cả chính bản thân cô cũng không nghe hiểu mình đang nói gì.
"Cậu bình tĩnh lại đi," Từ Thiến Diệp nói, "Mình được ông trời phái xuống kết nối sợi tơ hồng cho cậu, cậu không thấy sao?"
"Mình cần cậu kết nối sợi tơ hồng gì đó à, cậu trước hết tự nắm chắc của cậu trước đi! Có phải cậu muốn chiếc 718 kia của mình không!"
"Đúng là mình muốn chiếc 718 đó," Từ Thiến Diệp bỗng bật cười, "Nhưng cậu đúng là có suy nghĩ đó với anh ta mà đúng không?"
Trong lòng Thư Thanh Nhân tràn đầy tức giận nhưng đồng thời cũng bị một cảm xúc không rõ nào đó đè nén.
"Mình biết cậu lo lắng điều gì, nhưng thử một chút cũng không sao đâu, đúng không nào? Vậy thì hôm nay làm liền đi, cậu thử anh ta một chút, xem rốt cuộc anh ta có gì với cậu không.

Cho dù cậu không có dũng khí bước thêm một bước, nhưng lỡ như người ta nguyện ý vì cậu  bước về phía cậu thì sao?” Từ Thiến Diệp không nhanh không chậm nói, "Lúc này cậu cứ thả lỏng một chút đi, không cần phải gấp gáp, chỉ cần cho anh ta chút dấu hiệu đáp lại là được."
".

.

." Thư Thanh Nhân cắn môi, đè nén xấu hổ hỏi, " như thế nào?"
"Cậu chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng phải thấy heo chạy rồi chứ?" Một lúc lâu sau Từ Thiến Diệp mới nói tiếp, "Cậu thật sự cho mình là cô bé mười tám tuổi mới biết yêu đấy à, chuyện này còn phải hỏi mình? Sư phụ đã dẫn người vào cửa rồi tu hành dựa vào bản thân cậu thôi, mình nói đến đây thôi, những cái khác cậu tự ngộ ra đi.


Cậu không thể cái gì cũng dựa vào mình được, vậy đến khi hai người lên giường, có phải mình nên kéo cái ghế ngồi bên cạnh dạy cậu nên bày tư thế như thế nào không?"
Lời Từ Thiến Diệp nói quá rõ ràng rồi, Thư Thanh Nhân rất nhanh bị đánh gục.
Từ ngoài ban công đi vào, Thẩm Tư Ngạn vẫn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, anh không bấm điện thoại mà đang gọt táo giết thời gian.
"Gọi điện xong rồi?" Người đàn ông không ngẩng đầu lên, anh lơ đãng hỏi, "Ăn táo không?"
Thư Thanh Nhân "Ừm" một tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh, đưa điện thoại di động cho anh, "Điện thoại của anh."
"Em cứ cầm đi, đang không có tay." Anh nói.
"Ồ."
Tay người đàn ông rất trắng, mảnh khảnh thon dài, phần da ở mu bàn tay mỏng nổi lên những mạch máu xanh.

Tay phải anh cầm một con dao gọt hoa quả, động tác gọt táo di chuyển nhịp nhàng, ngón tay cái đặt trên vỏ táo, để đảm bảo có thể gọt sạch hết vỏ.
Thư Thanh Nhân nhìn theo cổ tay áo sơ mi sáng màu của anh, ánh mắt rơi vào đường nét rắn chắc dọc theo cánh tay của anh.

Anh thường mặc những bộ đồ vest thủ công, vai của anh rộng lớn, rất hợp với thiết kế vai rộng của đồ Tây Âu.
Lông mi của người đàn ông rũ xuống, hàng lông mi giống như cái quạt nhỏ tạo thành một bóng râm mờ nhạt, đôi môi mỏng hồng nhạt đang mím lại, không thể hiện cảm xúc gì, chóp mũi cao, ánh đèn trên đầu chiếu xuống, nửa ôm lấy nửa phản chiếu đường nét rõ ràng trên người anh.
"Nếu tôi gọt trúng tay, em phụ trách đấy." Đột nhiên anh nói câu này.
Thư Thanh Nhân nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, lúc này người đàn ông đã gọt sạch sẽ vỏ táo, bỏ dao xuống.
"Xong rồi," Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, đắc ý nói, "Ăn đi."
Thư Thanh Nhân nhận lấy cả quả táo anh đưa, "Anh không anh à?"
"Tôi không thích ăn táo."
"Tôi không thích ăn táo."
Vậy mà anh còn gọt? Thư Thanh Nhân mơ mơ màng màng há miệng cắn quả táo, hương thơm trái cây ngọt ngào tràn ra trong miệng.
"Có điện rồi." Thẩm Tư Ngạn nhìn một vòng căn nhà rộng rãi sáng sủa của cô, chậm rãi nói, "Vậy còn cần tôi ở chỗ này không?"
Thư Thanh Nhân cắn thêm miếng táo, nhỏ giọng nói, "Ở lại chứ."
Lông mày người đàn ông nhướng lên, ngoáy ngoáy lỗ tai, làm như bị nghễnh ngãng, "Hả?"
Anh lại giả ngu, tính cách này của tên này thật sự rất xấu.
Cô giật giật khóe môi, "Tôi đề nghị anh nên đi mua máy trợ thính đi."
"Được, ngày mai đi mua,” Thẩm Tư Ngạn nhếch môi, cười híp mắt đồng ý, "Vậy trước tiên em nói cho tôi biết đi, vừa rồi em nói gì?"
Thư Thanh Nhân tức chết rồi, cắn răng, "Không cần nữa, anh có thể đi rồi."
"Em nói gì cơ?" Người đàn ông giả vờ không hiểu, gật gật đầu, "Em muốn tôi ở lại với em à? Được thôi."
".

.

."
Đúng là nước đổ đầu vịt mà.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc