XIN ĐỪNG TRÈO CAO


Thư Thanh Nhân lo lắng không thừa, hành động vừa phách lối lại bốc đồng này của Thẩm Tư Ngạn trực tiếp dẫn đến kết cục anh bị bác gọi đi thẩm vấn.
Người của Thẩm thị hoàn toàn không ngờ được Thẩm Tư Ngạn đột nhiên sẽ diễn một màn này, toàn bộ khách mời trong tiệc rượu đều chứng kiến cảnh anh tỏ tình.

Tiệc rượu thương nghiệp đang an yên đang lành lại bị anh biến thành nơi để tỏ tình.
"Cháu tùy hứng tốt xấu gì cũng phải có một cái mức độ thôi, may là hôm nay cha của cháu không đến, nếu nó mà đến, chắc chắn sẽ bị cháu chọc tức đến ngất luôn."
 
"Thẩm Bách Lâm ngồi trên ghế sô pha ở vị trí chính giữa, sắc mặt hơi tức giận, giọng điệu nghiêm túc.
Thẩm Tư Ngạn là bậc con cháu chỉ có thể đứng ở bên cạnh, chờ sau khi bác nói xong anh mới được phép lên tiếng.
"Bác bớt giận, bác bị cháu chọc tức, cháu đáng bị Dunn đánh." Giọng điệu Thẩm Tư Ngạn bình thản cà lơ phất phơ vắt chéo chân, dáng vẻ không hề để ý.
Thẩm Bách Lâm trừng mắt nhìn Thẩm Độ đứng bên cạnh, "Nó sẽ đánh cháu? Rõ ràng hai đứa cùng một bọn!"
Thẩm Độ có chút bất đắc dĩ, "Bố, con thật sự không biết Senan muốn làm gì."
"Đó là thằng nhóc này không nói cho con biết, nếu như nó nói cho con, chẳng lẽ con sẽ không giúp nó!" Thẩm Bách Lâm tức giận.
Thẩm Tư Ngạn là cháu trai lớn của anh cả Thẩm Bách Lâm, là người đầu tiên của thế hệ thứ ba của nhà họ Thẩm, từ bé đến lớn được mọi người bao quanh, chiều chuộng, nuông chiều.

Ngay từ đầu Thẩm Bách Lâm đã không có bất kỳ hy vọng nào với thằng cháu này, lúc thằng bé đi học cũng không học giỏi.

Nền giáo dục của Hồng Kông là giáo dục mở, tôn trọng tự do tự chủ, Thẩm Tư Ngạn ban ngày mặc đồng phục đi học ở đảo Nam Âu.

Buổi tối sẽ chạy đi lăn lộn, mấy cái khác thì không rõ, nhưng quán bar nào trên đường Lan Quế Phường pha rượu cocktail ngon nhất thì tên nhóc này lại biết rất rõ.
 
"Senan, rốt cuộc là cậu uống nhiều nên nhất thời lú lẫn, hay cậu đang nghiêm túc," Thẩm Độ hỏi lại anh, "Nếu như cậu đang nói đùa, chuyện sau đó cậu định làm như thế nào."
Thẩm Tư Ngạn cười, "Tôi có uống rượu, nhưng không đến mức không biết bản thân mình đang làm gì."
"Sau khi hết tết, bố của cháu nói với ta năm nay cháu không ở lại Hồng Kông ăn tết, là vì muốn theo đuổi phụ nữ," Thẩm Bách Lâm trầm giọng nói, "Là vị Thư tiểu thư này?"
Thẩm Tư Ngạn gật đầu.
Thẩm Bách Lâm lạnh giọng nói, "Ta thấy cháu điên rồi! Thư tiểu thư vừa ly hôn, cháu cứ như vậy mà không kịp chờ nổi theo đuổi con bé, có phải cháu ngại danh tiếng của mình tốt quá rồi, đúng không?"
"Đâu phải vừa ly hôn đâu, đã hơn mấy tháng rồi." Thẩm Tư Ngạn sửa lại lời không chính xác của bác.
Câu này chọc Thẩm Độ bật cười, "Cậu có thể nhịn đến lúc này, cũng coi như là không tệ rồi ha."
"Cái gì?!" Thẩm Độ kinh ngạc, trong lời nói của ông tràn đầy sự không thể tin được: "Nói như vậy khi Thư tiểu thư vẫn chưa ly hôn cháu đã?!"
Thẩm Tư Ngạn lập tức giải thích, "Chưa làm gì được, chưa làm gì được, bác bình tĩnh."
"Cháu! Hôm nay ta phải thay bố cháu giáo huấn cái tên nhóc thối vô liêm sỉ không cần mặt mũi như cháu thật đàng hoàng mới được!" Thẩm Bách Lâm đứng dậy, giơ tay lên đánh về phía Thẩm Tư Ngạn.
Thẩm Tư Ngạn không dám đánh trả, chỉ có thể đưa tay lên che mặt tránh bác đánh vào mặt.
"Cháu có thể có chút liêm sỉ được không! Cháu thiếu phụ nữ hay là thiếu thông minh, người ta chưa ly hôn cháu cũng dám có suy nghĩ lệch lạc được.

Bố của cháu đang ở xa không dạy bảo được cháu, hôm nay ta nhất định phải đánh cháu đến khi nào cháu tỉnh thì mới thôi!"
Thẩm Tư Ngạn la lên hai tiếng, "Bác, bác, cô ấy đã ly hôn rồi mà, a, ai, bác nhẹ tay chút."

"Ta nhẹ tay? Lúc cháu và người ta dây dưa không rõ sao không nghĩ đến ngày hôm nay cháu sẽ bị ta đánh? Cháu cho rằng cháu ngồi lên cái ghế thái tử gia này rồi thì không ai quản được cháu đúng không, vị trí kế thừa này còn không phải là ta đưa cho cháu?!"
Thẩm Tư Ngạn không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận trận đòn này, cuối cùng quay qua trách chú của mình, "Dunn, anh cố ý chỉnh tôi."
"Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật?" Thẩm Độ thản nhiên nói.
Thẩm Bách Lâm đánh mấy phút, ông có chút mệt, thở phì phò rồi lại ngồi xuống.
Nhưng mà ông vẫn chưa hết giận, lại dời mục tiêu, "Cháu thì da mặt dày rồi, Thư tiểu thư là một người đã kết hôn, chẳng lẽ con bé cũng theo cháu làm loạn sao? Ta thật sự muốn hỏi thăm nhà con bé một chút, xem bên đó dạy bảo con gái họ thế nào."
Thẩm Tư Ngạn thờ ơ giải thích với ông, "Không liên quan đến cô ấy, cô ấy cơ bản không hề biết cháu thích cô ấy, là cháu quấn lấy cô ấy không buông."
Thẩm Bách Lâm: "Cái tên súc sinh này! Cháu còn học được chiêu liệt nữ sợ tên dây dưa cơ à?!"
Thẩm Tư Ngạn yên lặng thừa nhận, dù sao hôm nay anh cũng bị Thư Thanh Nhân mắng nhiều rồi.
"Bác đừng khiến chuyện thêm phiền toái, cháu vất vả lắm mới có thể hâm nóng trái tim của cô ấy lên một chút, nếu bác đi nói, cô ấy lại trốn tránh cháu."
Thẩm Bách Lâm vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Vậy trái tim của ta lạnh thành thế này, cháu không nghĩ đến vỗ về an ủi ta sao?"
"Trái tim của bác, vẫn nên đi tìm thím đến vỗ về an ủi bác thôi." Thẩm Tư Ngạn bật cười.
Thẩm Bách Lâm tức giận đến mức râu dựng cả lên, trừng mắt nhìn anh, "Cháu!"
"Bố, bố đừng tức giận, tính tình này của Senan, từ nhỏ đến lớn đã từng nghe lời của chúng ta đâu," Thẩm Độ làm công tác khuyên bảo Thẩm Bách Lâm, "Khi còn bé đã như vậy, bây giờ trưởng thành rồi, bố còn mong chờ có thể quản được Senan sao?"
Thẩm Bách Lâm thở dài, hỏi Thẩm Tư Ngạn: "Cháu gióng trống khua chiêng theo đuổi con bé như vậy, trước đó đã thổ lộ với người ta trước à?"
"Không có," Thẩm Tư Ngạn chớp mặt, giọng điệu bình tĩnh, "Trước khi bị bác đánh, cháu mới bị cô ấy đánh xong."
".

.

.

Cháu thích con bé đến vậy sao? Biết rõ con bé vừa ly hôn, cháu cũng không dây vào sao?" Biểu cảm của Thẩm Bách Lâm có thể nói là một lời khó nói hết.
Thẩm Tư Ngạn cụp mắt, cười nói: "Bác à, cháu còn tường bác sẽ khác những trưởng bối khác chứ."
Thẩm Bách Lâm lắc đầu, giọng điệu trầm ổn, "Ta không phải là để ý cái này, con bé ly hôn hay không cũng không liên quan gì đến ta, cháu thích, cháu không ngại, vậy ta còn có thể nói gì đây.

Chỉ là ly hôn đối với người phụ nữ mà nói không đơn giản như đổi một công việc mới, con bé đã ly hôn, có nghĩa là trước cháu, đã có một người đàn ông đã từng tham dự vào mỗi một chuyện nho nhỏ trong cuộc sống của con bé.

Có rất nhiều đôi vợ chồng sau khi ly hôn, trong cuộc sống vẫn luôn dây dưa không rõ, huống chi con bé và chồng trước của mình là hôn nhân thương mại.

Cháu muốn ở cùng con bé, thì phải chịu đựng những di chứng mà cuộc hôn nhân trước mang lại cho cuộc sống của con bé, thậm chí có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ sau này của hai đứa.

Ta hiểu tính tình của cháu, cháu không phải là đứa có thể chịu được tính tình của người khác, trước khi đến với con bé, cháu phải suy nghĩ thật kỹ điểm này."
Người Trung Quốc coi trọng hôn nhân, đến mức gần như vượt xa sức tưởng tượng của chính họ.
Thẩm Tư Ngạn từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục theo hướng phương Tây, tư duy và hành vi cũng theo phong cách phương Tây, nhưng Thư Thanh nhân là một người hoàn toàn lớn lên trong, Trung Quốc Đại Lục, đến khi cô xuất ngoại du học, tư duy của cô đã được hình thành rất vững chắc, cho dù là hôn nhân thương mại, cô vẫn lựa chọn tôn trọng và đối xử tốt với cuộc hôn nhân này.
Giữa Thư Thanh Nhân và Tống Tuấn Hành không có tình cảm, nhưng cô chưa từng có suy nghĩ đi vượt quá giới hạn hay phản bội, bởi vì theo quan điểm của cô, Tống Tuấn Hành là người chồng hợp pháp của cô, cô tôn trọng cuộc hôn nhân này, cũng tôn trọng chồng của mình.

Nhiều người không muốn tìm một người bạn đời đã từng kết nhân, không phải vì thành kiến ​​với người kết hôn hai lần, mà chỉ là không thể nào chấp nhận được sau khi cuộc sống mới bắt đầu người cũ của bạn đời của mình vẫn bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân trước đó, đó là dấu hiệu nguy cơ rõ ràng cho một cuộc sống ổn định.
"Cô ấy không thể quên được, chứng minh cuộc hôn nhân trước đó đã mang đến rất nhiều tổn thương cho cô ấy, người phụ nữ như vậy thì càng cần có người tiếp theo đến bảo vệ cô ấy," Thẩm Tư Ngạn dừng một chút, cụp mắt khẽ cười, "Cháu sẽ khiến cô ấy hoàn toàn quên hết những điều không vui trước đây, cho dù cô ấy không quên được, vậy cô ấy cũng không sai, người sai là chồng trước của cô ấy, không đối xử tốt với cô ấy, là cháu chưa đối với cô ấy đủ tốt để cô ấy quên đi chuyện cũ."
Thẩm Bách Lâm giật mình, ngạc nhiên với những lời này của anh.
Sau mấy phút trầm mặc, Thẩm Bách Lâm vẫy tay, "Thôi được rồi, cháu ra ngoài xã giao đi.

Đánh cũng đánh xong rồi, những gì nên nói ta cũng nói gì, còn lại thì cháu tự quyết định đi."
Thẩm Tư Ngạn không bị đánh nữa, anh bắt đầu cảm thấy cuộc nói chuyện vừa rồi với bác mình có chút không thật, "Thật sự không còn gì muốn nói ạ?"
"Bác của cháu đã lăn lộn khắp Tây Cửu Long lâu như vậy, có chuyện hoang đường gì chưa từng nghe đâu, với tình tình này của cháu," Thẩm Bách Lâm "xùy" một tiếng, vẻ mặt ung dung, "Chẳng lẽ cháu muốn ta diễn cảnh trên TV với cháu, ta nhất định phải tự chủ trương tìm một người phụ nữ cháu không thích, rồi ép cháu kết hôn?"
Trước đây Thẩm Tư Ngạn cũng rất khinh thường loại chuyện như thế này, nhưng cô nhỏ của anh là trường hợp điển hình cho chuyện này, là vật hy sinh cho cuộc hôn nhân thương mại.
Thẩm Bách Lâm nhìn anh như vậy cũng đoán được anh đang nghĩ gì, nửa bóng gió nửa cười nói, "Cháu tài giỏi như thế, còn cần kết thông gia sao? Cháu nhìn Thẩm Độ xem, cũng không phải tự mình đi tìm vợ đó sao?"
Cũng đúng, người nhà họ Thẩm của bọn họ gần như đều tự do yêu đương, ánh mắt đám con cháu sau này cũng rất cao, sẽ không tìm đối tượng bọn họ không lọt mắt.
Thẩm Tư Ngạn bị đánh một trận, so với việc anh thuyết phục bác của mình, đây giống như bác vừa lên lớp anh thì đúng hơn.
Sau khi anh ra ngoài, Thẩm Bách Lâm lúc này mới lắc đầu, khẽ mắng một câu.
"Thằng ngốc này."
***
Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, tiệc rượu so với tưởng tượng ban đầu thì náo nhiệt hơn rất nhiều.
Từ Thiến Diệp không thích kiểu tiệc như thế này nên không đến tham gia náo nhiệt, cho đến khi cô ấy nghe nói hôm nay ở tiệc rượu xảy ra chuyện táo bạo như vậy thì hối hận không thôi.
Thư Thanh Nhân không có mặt mũi nói chuyện này với cô ấy, cho dù cô ấy hỏi thế nào cũng đều kiên quyết ngậm miệng không nói.
Đến tận khi tiệc rượu kết thúc, lúc Thư Thanh nhân tiễn anh họ của bên nhà họ Từ ra ngoài đường cái, người anh họ này cố ý hỏi cô một câu, "Nếu như Diệp Diệp hỏi anh chuyện hôm nay ở tiệc rượu, anh nên giúp em giữ bí mật hay nói thật với con bé?"
"Anh Nam Diệp, Diệp Diệp là em gái của anh, chẳng lẽ em không phải em gái của anh sao ạ?" Thư Thanh Nhân đánh ra lá bài tình cảm với anh.
Từ Nam Diệp đẩy mắt kính lên, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, giọng nói trầm ấm, "Cho dù anh giúp em giữa bí mật, cũng chưa chắc con bé không thể nghe được tình hình cụ thể."
Khóe miệng Thư Thanh Nhân giật giật, "Vậy anh còn hỏi em."
Vừa định ngồi vào ghế sau xe, cô đã bị giọng nói dịu dàng của anh ngăn lại, "Không cần tiễn anh đâu."
“Hả?” Thư Thanh Nhân cho rằng anh họ đang khách sáo với cô: “Anh rất ít khi đến Đồng Châu, vẫn nên là để em tiễn anh một đoạn.”
"Anh nhìn thấy xe của giám đốc Thẩm rồi," Từ Nam Diệp nhìn biểu cảm của cô không được tự nhiên, anh ta hiểu ý bổ sung thêm, "Thẩm Độ."
Lúc này Thư Thanh Nhân mới gật đầu, "À."
"Anh ta cũng về thành phố Thanh Hà, anh đi với anh ta là được." Anh cười nói.
Vậy thì tốt quá, vừa hay cô có thể nhanh về nhà nghỉ ngơi.
Cô đi xuống xe, Từ Nam Diệp cũng xuống xe, cô thấy anh họ đi qua chào hỏi với chú của Thẩm Tư Ngạn, hai người đang nói chuyện gì đó, cuối cùng hai người giống như vừa đạt được nhận thức chung, chuẩn bị cùng về thành phố Thanh Hà.
Thư Thanh Nhân cũng đi theo qua đó, khẽ gật đầu chào Thẩm Độ.
Thẩm Độ thản nhiên nói, "Tôi đi cùng Ngoại giao Từ, Senan vừa hay cũng không phải tiễn tôi một đoạn."
Thư Thanh Nhân: ".


.

."
Cô sửng sốt, lúc này Thẩm Tư Ngạn vừa tiễn một đợt khách mời cuối cùng, anh đang đi về phía bọn họ, thấy Thư Thanh Nhân cũng ở đây, hơi ngạc nhiên.
Nhưng trước tiên anh vẫn cần phải tiễn chú ra đường sắt cao tốc, lễ tiết không thể qua loa được.
"Đi thôi, đi ra trạm đường sắt cao tốc nào." Thẩm Tư Ngạn nói.
"Không cần," Thẩm Độ nói, "Ngoại giao Từ đúng lúc cũng đi cùng chuyến tàu cao tốc với tôi, tôi đi cùng anh ta là được, cậu đưa Thư tiểu thư về nhà đi."
Thẩm Tư Ngạn biết Từ Nam Diệp, cũng là gặp ở trong hôn lễ, lúc ấy anh ta và Từ Thiến Diệp đứng cùng nhau, không quá thân quen, anh chỉ biết đây là anh họ của Thư Thanh Nhân.
Anh dứt khoát tiễn chú nhà mình là Từ Nam Diệp lên xe, sau đó chống tay trên cửa xe nhỏ giọng nói với hai người đàn ông ngồi trong xe, "Cảm ơn."
"Dunn, anh họ, cảm ơn."
Giọng của Từ Nam Diệp trầm ấm, cười lên cũng rất nhã nhặn, "Vẫn chưa theo đuổi được Nhân Nhân, cậu vẫn nên gọi tôi một tiếng chú họ mới đúng?"
".

.

."
Chiếc xe màu đen nghênh ngang rời đi, Thẩm Tư Ngạn đột nhiên cảm thấy ông anh họ này của Thư Thanh Nhân khiến cho người ta cảm thấy anh ta không phải là một người tốt.
Thẩm Tư Ngạn hất cằm với Thư Thanh Nhân, "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Thư Thanh Nhân có hơi do dự, "Anh không cần đưa bác của anh về khách sạn à?"
Nào có đạo lý tiễn chú mà không tiễn bác.
"Bác của tôi nói muốn tiễn mẹ của cô về."
Thư Thanh Nhân không hiểu, "Vì sao?"
Thẩm Tư Ngạn mím môi, cảm thấy không thể nói cho cô nguyên nhân được.
Sau khi anh nói chuyện với bác xong, bác anh đã đi tìm Từ Lâm, sau đó tự mình nhận lỗi, nói bản thân không quản giáo tốt cháu trai của mình.
Từ Lâm cũng cảm thấy con gái của bà không thoát khỏi có liên quan với tên đầu sỏ trong chuyện lần này, người ta có câu một cây làm chẳng nên non mà.

Bà cũng cuống quýt xin lỗi Thẩm Bách Lâm.
Hai người nói chuyện, một câu" Ti Ngạn nhà chúng tôi không biết xấu hổ, gây thêm nhiều phiền phức cho con gái của cô rồi", "Thanh Nhân nhà chúng tôi ngay cả chuyện ly hôn cũng không xử lý tốt được dây dưa không rõ với người khác, bị thế này cũng là chuyện hiển nhiên thôi." Tóm lại, trách nhiệm về "mối quan hệ ngoài hôn nhân" này thuộc về cả hai bên, người của bên Thẩm thị cảm thấy Thẩm Tư Ngạn không biết xấu hổ bám dính lấy Thư Thanh Nhân, người của bên Thư thị lại cảm thấy Thư Thanh Nhân không quyết đoán khắp nơi đều có dây dưa tình cảm.
Hai đứa trẻ này thực sự không còn mặt mũi, đã phải còn phải để trưởng bối đành phải thay bọn họ thu dọn cục diện rối rắm.
Cuối cùng Thẩm Bách Lâm nhất quyết phải tiễn Từ Lâm về đến nhà, Từ Lâm lại nhất định phải tiễn Thẩm Bách Lâm về khách sạn, ngày mai sẽ lại tiễn ông về Hồng Kông.

Hai người nói qua nói lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Tấn Thiệu Ninh đầu óc thanh tỉnh nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên, hôm nay Thẩm Bách Lâm tiễn Từ Lâm về, ngày mai Từ Lâm tự mình tiễn Thẩm Bách Lâm ra sân bay về Hồng Kông.
Thẩm Tư Ngạn không nói với cô là vì sao, cô cũng không phải thật sự quá để ý chuyện này, chẳng lẽ Thẩm Bách Lâm còn có thể không đánh được với mẹ cô.
Cô ngồi lên xe của Thẩm Tư Ngạn, lái xe ngồi đằng trước gạt cần số, hai người ngồi phía sau chìm vào bầu không khí ngượng gạo.
Thật ra người lúng túng chỉ có một mình Thư Thanh Nhân, Thẩm Tư Ngạn khoan thai tự đắc, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc xe chạy đến khu dân cư nhà của Thư Thanh Nhân, lúc cô đang suy nghĩ nên nói ngủ ngon với Thẩm Tư Ngạn thế nào.
Ai ngờ Thẩm Tư Ngạn đột nhiên nói, "Tôi đưa em lên lầu."
Thư Thanh Nhân không từ chối, đợi anh xuống xe xong, cô quay đầu lại định hỏi chú lái xe có muốn lên lầu uống ly trà luôn hay không, kết quả chiếc xe Bentley màu đen của Thẩm Tư Ngạn với tốc độ như cơn cuồng phong phóng nhanh trên đường cao tốc, đèn hậu của xe lập tức biến thành một ngôi sao băng trong màn đêm.
Cô chỉ vào con đường nơi chiếc xe biến mất, giọng điệu bàng hoàng, "...!Có chuyện gì thế?"
Thẩm Tư Ngạn: "Đột nhiên phát hiện sắp hết xăng, chú ấy chắc là đi tìm trạm xăng rồi."
Thư Thanh Nhân gật đầu, "Vậy anh lên nhà tôi đi, chờ chú đổ xăng xong quay lại đón anh."

Thẩm Tư Ngạn cười tủm tỉm, "Được."
Anh theo Thư Thanh Nhân đi lên lầu, tối nay cô uống một chút rượu, xã giao liên tục mấy tiếng đồng hồ, lại thêm bị Thẩm Tư Ngạn làm cho vừa vui vừa giận lại cũng vừa rất cảm động vừa buồn cười.

Bây giờ đã rất buồn ngủ rồi, cô vừa về đến nhà, ngửi mùi hương quen thuộc trong nhà, cô trực tiếp ngả người ra ghế sô pha, nằm đó không nhúc nhích.
Tẩm Tư Ngạn có chút đau lòng, bảo cô trước tiên tháo trang sức, đi rửa mắt trước trước rồi lại nằm.
Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Một lát lái xe của anh đến đón, tôi còn phải đưa anh xuống dưới lầu, tiễn anh xong rồi làm."
Thẩm Tư Ngạn mím môi, thờ ơ đáp, "Vậy tôi không đi."
Mặt của Thư Thanh Nhân nhanh chóng đỏ lên, "Vậy không được."
"Cũng không phải chưa từng ở," Thẩm Tư Ngạn có chút không vui, "Có cái gì mà không được."
Thư Thanh nhân không nói rõ nguyên nhân với anh được, dù sao thì Thẩm Tư Ngạn đang ở nhà của cô, cô khẩn trương, ngủ không ngon giấc.
Cô trì độn a ơ ậm ờ một lúc, mãi đến khi điện thoại của Thẩm Tư Ngạn đổ chuông cô vẫn chưa nói hết câu.
Thẩm Tư Ngạn ấn nhận cuộc gọi.
"Thế nào rồi?"
"Giám đốc Thẩm, trạm xăng đóng cửa rồi.

Lần này xe không còn chút xăng nào, tôi không thể quay lại đến giám đốc, hôm nay tôi ngủ lại trên xe.

Tôi cũng không thể để ngài chịu khổ ngủ trên xe với tôi được, ngài tìm một chỗ ngủ qua tối nay nhé."
Thẩm Tư Ngạn thở dài, "Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi mai đổ xăng xong đến đón tôi."
"Vâng, giám đốc Thẩm ngủ ngon."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tư Ngạn nhìn về phía Thư Thanh Nhân, "Tôi không mang theo CMND."
Ẩn ý là, anh không đi thuê phòng khách sạn được.
Thư Thanh Nhân do dự một lúc, cuối cùng vẫn giúp chú lái xe suy tính, "Nếu lái xe của anh mang theo CMND, anh bảo chú ấy thuê một phòng giúp anh đi."
"Ừm, được."
Thẩm Tư Ngạn giả vờ gửi tin nhắn cho lái xe.
[Good job]
Lái xe trả lời: [Giám đốc Thẩm cố lên]
Làm việc tốt ẩn danh, công đức vẫn còn đó.
Anh vừa cất điện thoại, ngẩng lên phát hiện ánh mắt sâu kín của Thư Thanh Nhân, trong đó có cả chút tức giận nhìn anh chằm chằm.
"Sao thế?" Anh hỏi cô.
"Trước đó trợ lý Trương đã giúp tôi nghe ngóng rồi, trong vòng bán kính mấy cây số gần khu này, tất cả các trạm xăng đều tự phục vụ đổ xăng 24/24."
".

.

."
Trợ lý Trương à, trợ lý Trương.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc