XIN ĐỪNG TRÈO CAO


Muốn đưa cô về nhà?
Thư Thanh Nhân lễ phép cười cười, "Không cần đâu, có người đang chờ tôi rồi." Sau đó cô chỉ vào chiếc xe đỗ ở phía bên kia không xa.
Tống Tuấn Kỳ nhìn theo hướng cô chỉ, không để ý lắm, "Bảo người lái xe của cô về đi, tôi đưa cô về."
 
Thư Thanh Nhân không nói gì, vừa rồi Tống Tuấn Kỳ nói là thấy cô về một mình nên mới muốn đưa cô về, bây giờ cô đã nói là có người đưa cô về rồi, mà cậu ta nói vẫn muốn đưa cô về.
"Cậu có chuyện gì không?" Thư Thanh Nhân nhìn cậu ta, "Không cần đưa tôi về, đứng ở đây luôn đi, cậu muốn nói gì tôi nghe."
Tống Tuấn Kỳ nhếch môi, "Lúc này người phụ nữ nên giả ngốc một chút sẽ đáng yêu hơn đó."
Thư Thanh Nhân không kiên nhẫn nhíu mày, cô cảm nhận được không lời nói của cậu ta dường như đang ám chỉ gì đó.
Đây là vừa đá anh trai, liền đến với em trai sao?
"Những lúc thế này người đàn ông đến thức thời một chút," sắc mặt Thư Thanh Nhân lạnh xuống, "Tạm biệt."
"Thư tiểu thư," cậu ta không những không giận mà còn cười, "Nếu như lúc trước, Tống Tuấn Hành không về nước, người là chồng của cô lúc này sẽ là tôi, cô không thể nói chuyện khách khí với người đàn ông suýt trở thành chồng của mình một chút sao?"
 
Một năm trước, Thư Thanh Nhân vừa về nước, địa vị của cô ở Hằng Tuấn như bước đi trên lớp băng mỏng, Từ Lâm nữ sĩ đưa ra đề nghị bảo cô kết hôn.
Lúc ấy con trai cả của nhà họ Tống đang du học ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn cậu con thứ hai.
Vị nhị thiếu gia này dáng vẻ không tệ, cũng được đưa ra nước ngoài du học, cả người dát vàng rát bạc trở về, nghe nói tính tình hài hước, rất biết dỗ phụ nữ.
Nhưng Từ Lâm nữ sĩ loại trừ vị này đầu tiên.
Lý do là vì, cậu con trai thứ hai này là con riêng, mấy năm trước phu nhân của Tống Nhất Quốc qua đời, mới đưa tình nhân giấu diếm ở bên ngoài bao nhiêu năm nay lên vị trí vợ cả.

Cô tình nhân này có thể trổ hết tài cán để bước được vào nhà giàu, nguyên nhân chính là cô ta đẻ cho Tống Nhất Quốc một cậu con trai nhỏ hơn con trai cả vài tuổi.
Tống Nhất Quốc này giấu diếm quá giỏi, ngay cả con trai cả là Tống Tuấn Hành sau một năm Tống Nhất Quốc kết hôn với tình nhân, anh ta mới biết được sự tồn tại của người em trai này.
Trong cái vòng tròn của giới thượng lưu này, không thiếu tiền, không thiếu quyền, áp lực về mặt đạo đức gần như bằng không, chỉ cần không sợ người khác đàm tiếu, thì tình tiết máu chó gì cũng dám chơi.

Nhưng Từ Lâm nữ vẫn kiên quyết bỏ qua vị nhị thiếu gia nhà họ Tống này.

Bà đợi một thời gian, cuối cùng cũng đợi được Tống Tuấn Hành về nước sớm hơn dự định, ngỏ lời muốn đính hôn.
Cuộc hôn nhân thương mại của Từ Lâm và Thư Bác Dương luôn nhận được lời ca ngợi và kính trọng của những người trong giới, điển hình của loại kịch bản cưới trước yêu sau, không ngoa khi nói rằng đó là tình yêu cổ tích.
Từ Lâm sinh ra trong một gia đình chính trị, được sinh ra dưới lá cờ Tổ quốc, gốc gác của bà từ Chính Miêu Hồng một lòng luôn hướng về đảng, Thư Bác Dương nổi tiếng là một quý ông ôn hòa nho nhã trong giới thượng lưu này, hai người kết hợp sinh ra một thiên kim tiểu thư Thư Thanh Nhân, tuyệt đối không thể để cô gả cho con trai của một tình nhân được.
Mỗi một tầng lớp đều có một cái xiềng xích của sự khinh thường, Thư Thanh Nhân sinh ra đã cao quý hơn người cô ở trên tầng cao nhất của kim tự tháp, mà vị nhị thiếu gia của Tống thị này nhiều lắm chỉ xem như là biết đầu thai, vận khí tốt chen chân được vào tầng lớp này.
Cũng chính là những con ếch ngồi đáy giếng bị những sợi xích kinh thường này bám lấy, không nhìn thấy rõ bản thân mình ở đâu.
"Nói thật, nếu lúc đó không phải do Tống Tuấn Hành đột nhiên về nước chen ngang, mối quan hệ của chúng ta sẽ không phải là chị dâu em chồng thế này," Ánh mắt Tống Tuấn Kỳ hạ xuống, đảo mắt một vòng trên khuôn mặt xinh đẹp của Thư Thanh Nhân, "Bây giờ hai người đã ly hôn rồi, sao Thư tiểu thư không thử suy xét tôi một chút? Tôi cũng mang họ Tống, hai chúng ta ở cùng nhau, Phúc Bái và Hằng Tuấn có thể vẫn như trước làm đối tác tốt của nhau, cô thấy sao hả?"
Thư Thanh Nhân muốn cười.

Cả nhà họ Tống này, người bình thường nhất lại là Tống Tuấn Hành.

"Tôi vừa ly hôn với anh trai của cậu, cậu lại cứ như vậy không kịp chờ vội vã chạy đến tự đề cử bản thân," Thư Thanh Nhân châm chọc, "Cậu chê kịch bản cẩu huyết trong nhà cậu còn chưa đủ kích thích à?"
Tống Tuấn Kỳ giống như không nghe hiểu lời của cô, nói ra mất lời dỗ ngon dỗ ngọt nhưng thật ra là đang đầu độc lỗ tai của cô.
"Đó là do anh trai tôi biết cách trân quý cô, tôi và anh ta không giống nhau, tôi là thật lòng yêu thích Thư tiểu thư."
"Cậu thích điều gì ở tôi?"
Tống Tuấn Hành nhìn chằm chằm gương mặt của cô, ánh mắt chuyển từ mặt của cô xuống dưới cái cổ lộ ra bên ngoài của cô.

Hiện giờ thời tiết đã không còn ấm, Thư Thanh Nhân mặc rất dày, chỉ có mặt và cổ lộ ra bên ngoài, ngay cả tay cũng đang đút trong túi áo khoác, che kín chúng rất kín kẽ.
Nhưng có thể nhìn thấy gương mặt này là đủ rồi.
Khí chất thanh cao lạnh lùng, đường nét trên gương mặt rất đẹp, ngay cả đôi mắt lạnh lùng trừng người cũng mang một vẻ quyến rũ khó nói.

Làn da của cô rất trắng, dưới ánh đèn đường mờ ảo, làn da cô càng toát lên vẻ mềm mại của người trẻ tuổi.

Thư Thanh Nhân đã vốn xinh đẹp cộng thêm xuất thân cao quý, dưỡng thành khí chất của một đại tiểu thư chính hiệu, mỗi cử động hay mỗi cái nhấc tay của cô đều khiến cho người ta có cảm giác xa cách lại rất tao nhã.

Càng tiếp xúc với cô, càng có thể cảm nhận được cô và những người phụ nữ bình thường khác không giống nhau.
"Mọi mặt của Thư tiểu thư tôi đều thích," Tống Tuấn Kỳ dịu dàng nói, "Thư tiểu thư không nhận ra bản thân mình khiến đàn ông yêu thích thế nào sao."
Thư Thanh Nhân cảm thấy trong dạ dày như có gì đó như muốn nhợn lên.
Cô coi thường nhất loại đàn ông này, nếu không phải nể mặt nhà họ Tống, cô cũng không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.
Từ trước đến nay thái độ của Thư Thanh Nhân đối với đàn ông vẫn luôn rất lạnh nhạt, kiểu lấy lòng như thế này, thời còn đi học cô không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Cô cảm thấy bản thân cũng đã nể mặt nhà họ Tống rồi, thái độ đối với Tống Tuấn Kỳ cũng đã rất kiên nhẫn, nhưng hiển nhiên người này có ý đồ khác.
"Nếu như Tống Tuấn Hành không về nước," giọng điệu của Thư Thanh Nhân thản nhiên, "Vậy cũng không đến lượt cậu."
Nụ cười trên mặt Tống Tuấn Kỳ đột nhiên cứng đờ, không ngờ cô sẽ thẳng thừng đáp lại như vậy.
Không so sánh thì sẽ không có đau thương, Thư Thanh Nhân đột nhiên cảm thấy thật ra Tống Tuấn Hành cũng không có đáng ghét như vậy.
So với em trai mình, Tống Tuấn Hành có thể nói là một người đàn ông cực phẩm, vừa nhã nhặn lại đẹp trai, nếu không phải chuyện anh ta có vợ chưa cưới khiến cô quá phiền lòng, có lẽ cô có thể cố gắng hòa hợp với anh ta một lần nữa.
Đáng tiếc là trên đời này không có nếu như, ông trời đã định sẵn người nhà họ Tống họ nếu không phải chỗ này không tốt thì là chỗ kia không tốt, nói tóm lại là không có chỗ nào có thể lọt vào mắt cô.
"Thư Thanh Nhân, tôi nể mặt cô nên mới ngỏ lời đưa cô về," Giọng điệu của Tống Tuấn Kỳ lạnh đi mấy lần, "Cô đừng có mà không biết tốt xấu như vậy."
Lúc này Thư Thanh Nhân lại nở nụ cười, "Nhị thiếu gia yên vị làm một vị thiếu giả tử tế thì không làm, nhất định phải chạy đến đây làm lái xe cho tôi, tôi không chịu nổi chút đãi ngộ này."
Cô tức giận, lời nói ra đều có gai, Tống Tuấn Kỳ biết dỗ phụ nữ, trên cơ bản chị cần cậu ta dỗ ngọt vài ba câu, phụ nữ đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, người ngang ngược như thế này đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải.
Chẳng qua Thư Thanh Nhân có vốn liếng để có thể ngang ngược như vậy, Tống Tuấn Kỳ không dám so sánh cô với những người phụ nữ đó, nhưng cậu ta cảm thấy một người phụ nữ răng nhọn móng sắc như cô ngay cả khi tức giận, cũng đều xinh đẹp khó nói thành lời.
Xét về gia thế, Tống Tuấn Kỳ không có cách nào có thể so được với cô, cậu ta chỉ có thể dùng cách khác làm giảm khí thế của người phụ nữ này.
"Nếu như một năm trước Thư tiểu như nói những lời này với tôi, có khả năng sẽ đả động được tới tôi, nhưng mong Thư tiểu thư đừng quên, bây giờ cô là phụ nữ đã ly hôn, cho dù cô có xinh đẹp, có tài năng đến đây, thì ly hôn cũng đã ly hôn rồi.

Mà một người phụ nữ đã ly hôn tương đương với một món hàng không có giá trị trên thị trường đồ cũ.


Dù có vẻ ngoài cao quý đến đâu, cô cũng không thể che giấu sự thật rằng cô đã là hàng secondhand.

Tôi không thèm để ý cô đã ly hôn, còn nguyện ý xỏ đôi giày cũ anh ta đã sử dụng, cô thử nghĩ xem, một người đàn ông như tôi thật sự rất hiếm có đó." Tống Tuấn Kỳ nhướng một bên lông mày, giọng điệu tự mãn, "Thư tiểu thư hẳn nên trân quý số lượng đào hoa ít ỏi này của nửa đời sau của mình chứ."
Bị giễu cợt như vậy, Thư Thanh Nhân không hề có biểu hiện tức giận nên có, ngược lại cô nhìn cậu ta với ánh mặt bình tĩnh lãnh đạm, giống như đang xem một màn hề.
Tống Tuấn Kỳ cho là cô không phản bác lại được, nên đổi giọng điệu nói chuyện với cô, "Thư tiểu thư nghĩ thông suốt rồi sao?"
Thư Thanh Nhân mỉm cười, giọng nói ngọt ngào.
"Thông, con, mẹ, cậu."
Trong phút chốc Tống Tuấn Kỳ không kịp phản ứng, người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này đang chửi cậu ta.
"Tôi nói cho cậu hay, tôi có tiền có nhan sắc, cho dù đã ly hôn thì đàn ông theo đuổi tôi có thể xếp hàng từ đầy đến tận Paris, nếu như cậu thật sự muốn theo đuổi tôi," cô chỉ về phía sau mình, "Ra phía sau lấy số rồi xếp hàng đi."
Cô nói xong câu này, ngay cả liếc mắt cũng không muốn liếc mắt nhìn cậu ta lấy một cái, trực tiếp bước xuống bậc thang đi về phía xe ô tô.
Tống Tuấn Kỳ chửi một câu thô, tục, vẫn không hề buông tha cô.
"Thư Thanh Nhân, cô đừng quá tự luyến, cô dựa vào gì mà cho rằng mình đã ly hôn mà còn có thể có một đống đàn ông theo đuổi? Tôi nói cho cô biết, phụ nữ đã ly hôn thì giá trị cũng đã bị hạ đi rất nhiều, không có đàn ông nào sẽ tự hạ mình theo đuổi một người phụ nữ đã mất giá đâu."
Tay của Thư Thanh Nhân đã đặt lên tay nắm cửa của tay lái phụ, Tống Tuấn Kỳ vẫn còn đang ca ngợi cái lý luận đàn ông ung thư của cậu ta.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn cậu ta, "Tôi mất giá, vậy cậu theo đuổi tôi làm gì? Có phải vì bản thân cậu rất rẻ mạt không?"
"Tôi là hàng secondhand, không phải cậu vẫn vội vàng chạy đến muốn làm tài xế cho tôi hay sao? Ngay cả chị dâu trước của mình cậu cũng dám theo đuổi, cậu chẳng những rẻ mạt mà còn đạo đức giả, vừa rồi không phải cậu nói tôi nên trân quý số lượng đào hoa ít ỏi của mình sao? Tôi nói cho cậu biết, đào hoa của tôi có thể phủ kín cả nhà tang lễ của cậu đấy, thậm chí có thể thầu cả hoa làm vòng hoa cho cậu, còn có thể ư cả một vạc lớn rượu hoa đào cho phần mộ của cậu luôn.

Người theo đuổi tôi đều là cá diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt), cậu còn không bằng cả một con cá trắm cỏ.

Cậu nhanh nhanh cút đi cho tôi, cậu có tin tôi có thể mắng cậu đến khi tối nay cậu không chịu nổi treo cổ tự sát không, chôn cậu thật uổng phí cả đất, tro cốt của cậu cũng không xứng đáng làm PM 2.5*."
*PM2.

5 – Các hạt bụi có kích thước đường kính nhỏ hơn hoặc bằng 2,5 µm, ý của chị chửi thằng cha này ngay cả một hạt bụi bé xíu xíu cũng không bằng.
Nguyên một đoạn văn chửi người dài dằng dặc này cô mắng rất trôi chảy, không hề bị líu lưỡi, lưu loát đến độ khiến Tống Tuấn Kỳ trợn mắt há hốc mồm.
"Thư Thanh Nhân, cô có bản lĩnh thì chửi thêm một câu nữa xem, cô dám chửi thêm một câu xem," Tống Tuấn Kỳ tức giận đến đỏ bừng cả mặt, chỉ tay vào chóp mũi của cô, khi nói chuyện giọng nói có chút run run vì tức giận, "Cô đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ!"
Thư Thanh Nhân chế nhạo, "Chửi thêm một câu nữa nào có đủ? Tôi nói cho cậu biết, loại người như cậu sống thật phí phạm không khi, nên chết đi cho đỡ chật đất, đỡ lãng phí tiền bạc của bố mẹ cậu."
Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay cuối cùng đến giờ phút này cũng hoàn toàn bốc phát, bình thường không có cơ hội dùng những từ này, hôm nay có người đứng ở đây muốn nghe chửi, cô dứt khoát phải dạy cho tên này biết thế nào là chửi người văn minh, uyển chuyển gấp trăm lần câu chửi tục kia của cậu ta.

Hiệu quả của việc chửi người của cô cực kỳ tốt, chửi đến khi người ta ôm nỗi hận này vào cả quan tài.
Một khi máu chửi người nổi lên, Thư Thanh Nhân chửi bằng cả khẩu âm địa phương của mình, "Ban đêm khuya khoắt đi vệ sinh không có đèn, cầu cậu đi vệ sinh rơi xuống hố xí, cậu rơi xuống đó vật lộn với cả c*t và nước đ*i.


Ngay khi không ai cứu cậu, cậu sẽ chết một cách anh dũng.

Cậu sống vĩ đại và chết một cách âm thầm.

Để tưởng nhớ cậu, tất cả các nhà vệ sinh phải được thắp sáng."
".

.

."
Tống Tuấn Kỳ lớn tiếng chửi tục một câu.
Thư Thanh Nhân đang định tiếp tục nói, cô đột nhiên nghe thấy một tràng cười sảng khoái sau lưng.
Cô thầm kêu tiêu rồi, quay đầu nhìn lại, Thẩm Tư Ngạn không biết đã tỉnh từ lúc nào, một tay đang vịn tay lái, một tay ôm bụng cười, cười đến mức vừa đau bụng nhưng không ngừng lại được.
Sắc mặt cô lập tức xám như tro.
Hình tượng tiên nữ thuần khiết trong sáng, tao nhã cao quý của cô côi như sụp đổ rồi.
Thẩm Tư Ngạn cười đủ rồi, chậm rãi xuống xe, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt bọn họ.
Tống Tuấn Kỳ thấy anh, lập tức kinh ngạc há hốc miệng, "Thẩm.

.

.

Giám đốc Thẩm, sao anh lại ở đâu?"
Thẩm Tư Ngạn vì cười nhiều nên mặt có hơi đỏ, khuôn mặt đẹp trai giãn ra, trong giọng nói còn chút ý cười chưa phai, "Tôi đậu xe ở đây làm lái xe."
Thư Thanh Nhân che mặt, rốt cuộc là anh đã nghe được bao nhiêu.
"Anh cùng cô ta," Tống Tuấn Kỳ chỉ vào anh, rồi lại chỉ vào Thư Thanh Nhân, ánh mắt đờ đẫn, "Anh không phải là.

.

.

Cô ta.

.

."
Cháu trai lớn, lúc trước cậu ta còn nghe thấy Thẩm Tư Ngạn gọi Thư Thanh Nhân là cô nhỏ mà.
"À, tôi là một trong những đào hoa của cô ấy, cũng là một trong những con cá diếc sang sông," Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, trong đôi mắt sắc chứa đựng sự dịu dàng, "Còn nữa, ai cho phép cậu chen hàng trước mặt tôi?"

Tống Tuấn Kỳ nhanh chóng lắc đầu, liên tục lùi về sau, "Anh hiểu nhầm rồi.

.

.

"
"Vậy tôi mới nghe được những lời vừa rồi cậu nói, có phải là do thính giác của tôi không tốt nên nghe nhầm rồi?"
Nụ cười trên môi Thẩm Tư Ngạn chợt tắt, ánh mắt cũng lạnh dần, khuôn mặt âm trầm của anh như muốn giết người.
Tống Tuấn Kỳ còn muốn nói gì đó, đã bị anh đá một cước vào bụng, cậu ta loạng choạng hai bước rồi thảm hại ngã ra đất.
Thẩm Tư Ngạn dùng sức khá lớn, mới chỉ có một cước này, Tống Tuấn Kỳ muốn đứng lên phải tốn không ít sức.
So với cú đấm lần trước anh ra tay với Tống Tuấn Hành, vừa rồi anh dùng nhiều sức hơn rất nhiều, Tống Tuấn Kỳ muốn đứng lên nhưng lại bị Thẩm Tư Ngạn dùng tay đè lên vai nhấn cậu ta xuống.
Anh ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt Tống Tuấn Kỳ, "Vừa rồi cậu chửi cô ấy là cái gì? Cậu nói lại một lần nữa cho tôi nghe một chút?"
Ngu mới dám nói lại lần nữa, Tống Tuấn Kỳ ngậm miệng giả câm.
"Lúc đầu tôi cảm thấy Tống Tuấn Hành chẳng ra làm sao cả, bây giờ so sánh với người em trai này của anh ta, bỗng nhiên tôi lại thấy anh ta thuận mắt hơn nhiều."
Anh đứng dậy, nhấc chân dài lên làm bộ định đá cậu ta thêm phát nữa.
Tống Tuấn Kỳ lập tức nhận lỗi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do tôi thẹn quá hóa giận, tôi xin lỗi Thư tiểu thư, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Thẩm Tư Ngạn cười hai tiếng đậm chất dân du con, hai tay đút trong túi quần quay qua nói với Thư Thanh Nhân đang bĩu môi, "Cô nhỏ, hả giận không?"
Thật ra vừa rồi cô chửi nhiều như vậy, đã sớm hả giận rồi.
Thư Thanh Nhân gật đầu, "Hả giận."
"Được rồi, vậy đi thôi."
Hai người ngồi lên xe, Thẩm Tư Ngạn một tay cầm tay lái, dựa vào thành ghế, mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, thành thạo lùi xe ra khỏi chỗ đậu xe, đuôi xe đối mắt với Tống Tuấn Kỳ.

Sau đó đạp chân ga, khói xe phả thẳng vào mặt Tống Tuấn Kỳ rồi phóng vụt đi..
Mãi cho đến khi lên đường cao tốc, Thư Thanh Nhân mới lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi anh: "Vừa rồi tôi chửi người, anh cũng nghe thấy rồi sao?"
Thẩm Tư Ngạn vừa lái xe vừa trả lời, "Nghe thấy."
"Anh nghe hiểu không?"
"Đại khái có thể nghe hiểu," Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, "Rất vần đấy."
".

.

." Thư Thanh Nhân chống tay lên trán, "Lúc nãy anh nên làm như không nghe thấy mới đúng."
Với lại cô không cảm thấy đây là một lời khen.
"Vậy thì không được," Thẩm Tư Ngạn cong môi cười, trầm giọng nói, "Dáng vẻ lúc cô chửi người xinh đẹp biết bao."
Tiên nữ mắng chửi người, đó không gọi là mắng chửi người.
Đó gọi là tiên nữ nhả ngọc, Ok.


Bình luận

Truyện đang đọc