*Từ chương này có hint rồi nên sẽ từ từ thay đổi xưng hô cho thích hợp nha.
Cô há hốc miệng, "Tôi ――"
Kết quả là cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị anh đánh gãy.
Người đàn ông giống như đứa trẻ không có kẹo ăn, bực bội nhíu mày, được rồi, tôi không muốn nghe."
"Tôi và Tống Tuấn Hành ―― "
Thư Thanh Nhân vừa nhắc đến tên của Tống Tuấn Hành, người đàn ông lại trừng mắt với cô, đưa tay bụm miệng cô lại.
Anh trầm mặt nói: "Hai người cũng đã ly hôn rồi, ngày nào em cũng treo tên của anh ta bên miệng là chuyện thế nào hả?"
Thư Thanh Nhân bị anh che miệng, chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt vô tội.
Rõ ràng là anh nhắc đến anh ta trước mà.
"Tôi không nhắc anh ta nữa, sau này em cũng đừng nhắc đến anh ta nữa." Thẩm Tư Ngạn hung hăng nói, giọng nói dần dần yếu đi, "Em cũng nhanh chóng quên anh ta đi."
Thư Thanh Nhân cụp mi xuống, không biết đang suy nghĩ gì, hàng mi dài hơi cong khéo léo rũ xuống dưới mi mắt, giống như một con bướm xám lặng lẽ xòe ra, nhẹ nhàng rơi xuống trên gò má nhỏ nhắn thanh tú của cô.
Hầu kết của Thẩm Tư Ngạn chuyển động, giọng nói khàn khàn, "Đừng nhắc đến anh ta nữa, được không?"
Cô khẽ gật đầu.
Thẩm Tư Ngạn buông tay xuống, phát hiện khóe miệng cô trễ xuống, tạo thành độ cong không quá vui vẻ.
Im lặng một lúc lâu, cô nhỏ giọng hỏi: "Câu hỏi vừa rồi anh hỏi tôi, còn có muốn tôi trả lời không?"
"Không muốn nghe," anh trầm giọng nói, "Tôi không muốn nghe chuyện lúc trước anh ta làm chồng em như thế nào."
Thư Thanh Nhân còn muốn nói gì đó, Thẩm Tư Ngạn cách một lớp chăn vỗ vỗ lên người cô, sức lực mạnh hơn trước đó một chút, không giống như vừa rồi dỗ cô, mà bây giờ giống như cảnh cáo hơn.
"Ngủ đi, nhanh lên, không phải em sợ ngủ một mình sao, tôi nằm với em."
Cô còn chưa từng bị ép đi ngủ thế này đâu.
Người đàn ông từ đầu đến cuối đều kiềm chế mà lễ phép nằm cách cô một lớp chăn, tay cũng chỉ vẻn vẹn khoác lên trên người của cô.
Giống như bố đang dỗ dành con gái vậy, hốc mắt Thư Thanh Nhân bỗng có chút nóng ướt, chóp mũi cũng cảm thấy chua chua.
Thư Thanh Nhân biết Thẩm Tư Ngạn không phải là bố.
Cô hiểu rất rõ điểm này, cô muốn ỷ lại anh, cũng không phải bởi vì anh giống bố cô, đối xử tốt với cô.
Mà bởi vì người đàn ông đối tốt với cô này là Thẩm Tư Ngạn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cái tên Thẩm Tư Ngạn này dường như đã trở thành thuốc an thần của cô.
Giọng cô ồm ồm, nói: "Tôi không ngủ được, anh hát một bài hát ru ngủ được không?"
Người đàn ông không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu này, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, "Chưa từng hát kiểu này, bài hát ru nào cơ?"
"Khi còn nhỏ anh chưa từng nghe à?" Cô hỏi.
"Cho dù hồi bé có từng nghe rồi, bây giờ cũng không nhớ nổi," Thẩm Tư Ngạn đá quả bóng lại cho cô, "Em làm mẫu trước đi, xem tôi có nhớ không."
Anh thật sự định hát.
Trong lòng Thư Thanh Nhân thầm cười, bắt đầu lục lại trong trí nhớ của mình có bài hát ru nào không.
Tiếng trung tiếng Anh đều có, cô nghĩ chắc là anh quen thuộc với tiếng Anh hơn, nên cô chọn một bài tiếng Anh.
Thật ra chỉ cần có giai điệu nhẹ nhàng êm ái, đều có thể coi là bài hát ru.
"Why do birds suddenly appear, everytime you are near." Cô ngẩng đầu lên sau đó hỏi anh, "Anh từng nghe chưa?"
Thẩm Tư Ngạn cười, "Rốt cuộc là em muốn tôi hát ru hay là hát tình ca cho em nghe đây?"
Mặt cô hơi đỏ lên, "Vậy cũng là hát ru mà." Cô cảm giác hát ru có hơi trẻ con, tuổi của cô không thích hợp nghe nhạc kiểu này.
"Bài hát ru đáng nhẽ ra không phải như những bài hát kiểu kia à," anh nhíu mày, xích lại gần bên tai cô khẽ nói, "Cục cưng của tôi mau ngủ đi, như thế này sao?"
Hai chữ "Cục cưng" này anh đè xuống rất thấp, âm thanh trầm thấp đầy vẻ mập mờ dường như cố ý nhất mạnh hai chữ "Cục cưng" này.
Cô nổi da gà, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao, đánh anh qua lớp chăn, gào lên: "Anh có hát hay không."
"Không hát," anh cười xấu xa, "Em muốn chiếm tiện nghi của tôi, không dễ vậy đâu."
Thư Thanh Nhân bùng nổ, bỗng nhiên bật dậy, lên án người đàn ông vừa ăn cướp vừa la làng này, "Ai chiếm tiện nghi của ai hả? Anh nói rõ xem nào, bây giờ anh đang ngủ trên giường của tôi! Là anh, ngủ, trên, giường, của, tôi!"
Cô nhấn mạnh từng chữ, cố ý khơi dậy sự xấu hổ của người đàn ông này.
Thẩm Tư Ngạn nằm nghiêng, tay chống đầu, dù bị cô nói nhưng vẫn rất ung dung ngắm dáng vẻ xù lông này của cô, anh lười biếng nâng mí mắt lên, cuống họng cong lên, dáng vẻ rất gợn đòn nói với cô: "Ngủ trên giường của em, cũng đâu phải ngủ trên người em đâu, em kích động thế làm gì?"
".
.
."
"Thư Thanh Nhân "A, a" lên hai tiếng, nhấc chân đá anh, muốn đá anh xuống giường.
Lúc đầu anh linh hoạt né tránh, nhưng sau đó phát hiện cô càng không đá được anh càng tức giận, sau đó anh không hề động đậy, chỉ đơn giản là để cô đá anh vài cái cho bớt giận.
Kết quả là Thư Thanh đã đá anh một lúc vẫn không hết giận, lại đá anh liên tiếp mấy cái nữa.
Thẩm Tư Ngạn hít vào mấy cái, đây là lần đầu tiên anh chịu ấm ức để một người phụ nữ tùy ý đấm đá anh thoải mái như vậy.
Tính kiêu căng ngạo mạn này mà không chữa khỏi, sau này anh sẽ còn phải chịu dài dài.
Anh nâng eo lên, chống người dậy xuống giường.
Thư Thanh Nhân đắc ý cong môi, cho là anh đã nhận thua.
Ai ngờ người đàn ông này xuống giường đứng thẳng người nhìn cô với ánh mắt nhìn cô với ý tứ không rõ, anh cười lạnh hai tiếng, sau đó bàn tay dễ dàng bắt lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô.
Cô theo bản năng rụt người về phía bên kia giường, người đàn ông này lại nắm một bên mắt cá chân còn lại của cô, kéo cô từ phía bên kia lại gần anh.
Cô hoảng sợ, cơ thể rắn chắc và cường tráng của người đàn ông đè lên người cô, nhịp tim của cô đập từng nhịp như tiếng trống, cô cắn môi, anh khiến cô gần như không thể thở nổi.
Thẩm Tư Ngạn chống tay chặn hai bên cạnh cô, ánh đèn trên đầu từ từ chiếu xuống, bóng anh kiên cố bao phủ lấy thân thể cô.
"Vừa rồi để cho em thoải mái đạp, em thật sự cho rằng chút sức lực này của mình có thể mạnh hơn đàn ông? Hửm?" Thẩm Tư Ngạn cười hắt một tiếng, lại vươn tay ra nắm lấy cằm cô.
Thư Thanh Nhân lúng túng nhắm chặt mắt, cả gương mặt cô đều nhăn lại, căng thẳng đến độ tay chân đều run lên.
"Anh."
Cô nhỏ giọng nói.
Người đàn ông khàn giọng nói: "Còn đá nữa không?"
"Không đá," cô rất thức thời, "Anh đứng dậy đi."
Người đàn ông không nhúc nhích.
Thư Thanh Nhân không kìm được rụt người lại, tấm lưng đang dán lên giường ướt đẫm mồ hôi.
Cô nhìn người đàn ông phía trên mình một lúc không thấy anh có động tĩnh gì, cô hít một hơi thật sâu, vươn tay đẩy anh ra.
Cổ tay chợt bị anh nắm lấy.
Thẩm Tư Ngạn nhìn sâu vào đôi mắt của cô, hô hấp nặng nề, dường như đang phàn nàn, "Thư Thanh Nhân, tôi thật sự không có cách nào với em."
Thư Thanh Nhân không hiểu ý của anh cho lắm.
Anh nghiêng người qua một bên, nằm xuống bên cạnh cô, "Ngoan ngoãn đi ngủ được không? Tôi hát ru cho em nghe."
Mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng trốn vào trong chăn, cố gắng giấu mình đi, "Không cần, tôi buồn ngủ rồi."
Sau đó giống như cô thật sự sắp ngủ, ngoại trừ tiếng thở đều đều, Thẩm Tư Ngạn không nghe thấy tiếng cô nói chuyện nữa.
Thư Thanh Nhân trốn ở trong chăn nghe thấy tiếng anh thở dài, sau đó giường khẽ động đậy, anh trở người đưa lưng về phía cô.
Trong phòng ngủ chỉ còn tiếng hít thở, yên lặng mà ấm áp.
Thư Thanh Nhân vuốt ngực, may là tiếng tim đập thình thịch này chỉ có một mình cô nghe thấy.
Bây giờ cô đang trốn trong chăn, anh không nhìn thấy khuôn mặt của cô, cũng không nghe thấy được nhịp tim đập của cô.
Một thứ gì đó lặng lẽ từ dưới đất chui ra, giống như những cây dây leo mọc hoang dại, và từng nhánh xanh mới mọc lên chắc chắn cuốn lấy trái tim cô, khiến cô không còn nơi nào để trốn thoát.
Cô biết người đàn ông nằm bên cạnh này là ai.
Cũng cực kỳ rõ ràng nhịp tim này vì ai mà đập liên hồi, không kiểm soát được, buông thả lại tùy ý.
Thư Thanh Ngân cuộn người lại, cô cảnh cáo bản thân không được như vậy.
Cô đã kết hôn, sau đó lại ly hôn, những lời nói trước đó cô nói với Từ Lâm nữ sĩ đều là thật, cô không muốn tiếp tục tuỳ tiện giao phó bản thân cho bất kỳ người đàn ông nào nữa, kết cục không thể biết trước được này cô không dám đánh cược, không bằng ngay từ đầu lựa chọn buông xuống rồi rời đi.
Thư Thanh Nhân nhắm mắt lại, không ngừng lặp đi lặp lại ý nghĩ này trong đầu, dần dần cơn buồn ngủ cũng đã ập đến, cô mê man chìm vào giấc ngủ.
Rõ ràng bên cạnh còn có một người đàn ông, rõ ràng bầu không khí vừa rồi giữa anh và cô rất kỳ lạ, vậy mà cô vẫn có thể ngủ được.
Trong lòng cô không hề có một chút nào đề phòng với người đàn ông này, hoặc có thể nói, cô cơ bản là không ngại anh nằm ngủ ở đây.
Cô bất tri bất giác đã coi căn phòng ở khách sạn này thành nhà.
Chỉ là một nơi ở tạm, vậy mà bây giờ có chút không nỡ rời đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thư Thanh Nhân yên tâm chìm vào giấc ngủ, Thẩm Tư Ngạn đưa lưng về phía cô, lại đang đau khổ.
Không nên uống nhiều rượu như vậy.
Nếu không uống rượu thì lúc này cũng đã không náo loạn thành ra thế này.
Vẫn may là cô không hề tức giận.
Thẩm Tư Ngạn thử gọi một tiếng, "Cô nhỏ."
Không có ai trả lời anh, chắc là đã ngủ rồi, cũng đã gần được một tiếng trôi qua rồi, Thẩm Tư Ngạn cười khổ, đàn ông và phụ nữ ở trên phương diện này thật sự có chút không công bằng.
Những tiếp xúc mập mờ vừa rồi còn không thể kíc/h thích được một chút gợn sóng nào trong lòng của cô, giờ cô mới có thể yên ổn ngủ như thế này đây.
Cảm giác thất bại chưa từng có xâm nhập toàn bộ cơ thể của anh.
Cảm giác nóng bỏng trong người Thẩm Tư Ngạn cũng đã dần dần tan biến, anh cẩn thận chống tay ngồi dậy.
Thẩm Tư Ngạn quay đầu nhìn cô, người phụ nữ này thật sự ngủ rồi, anh nghĩ không nhớ rõ đây làm lần thứ mấy cô ngủ ở trước mặt anh rồi.
Anh không thể ở chỗ này thêm được, cô có thể ngủ, nhưng anh nhìn gương mặt này của cô, tối nay cũng đừng nghĩ đến nhắm mắt.
"Không phải nói là phải nghe hát ru mới ngủ được à?" Anh khẽ nói, nghe giọng nói của anh cũng không biết là đang phàn nàn hay thất vọng, "Đồ lừa đảo."
Người đàn ông bỗng nhiên lại nằm xuống, ngón tay xoa lên mặt cô, cô vẫn đang nằm ngủ nghiêng, một bên mặt bị anh xoa xoa, cô nhíu mày, xoay người lại vừa vặn đối diện với anh.
Ánh đèn phòng ngủ nhẹ nhàng phản chiếu trên khuôn mặt cô, ngón tay Thẩm Tư Ngạn cẩn thận phác họa từng đường nét trên gương mặt cô lông mày và cả bờ môi anh hằng ao ước.
Gương mặt này rất xinh đẹp, nhất là khi cười lên.
Thẩm Tư Ngạn nghĩ đến đây không khỏi cong khóe môi, thật ra khi khóc cũng rất xinh đẹp.
Giống như lần ở trong phòng nghỉ, anh nhìn thấy cô ngồi xổm trên đất khóc, lúc đó cô mặc váy rất xinh đẹp, nước mắt chảy xuống như từng hạt chân trâu đẹp biết nhường nào.
Bài hát cô muốn anh hát kia, tất nhiên anh đã từng nghe rồi, còn nhớ cả lời bài hát.
Sở dĩ anh không muốn hát khi cô còn tỉnh là vì ca từ trong bài hát này có chút quá hợp với cảm xúc hiện giờ của mình.
Anh đã qua cái thời cầm guitar hát cho người con gái mình thích lâu rồi.
Hát cho cô nghe thế này, cô nói là muốn nghe bài hát ru, nhưng anh cũng không chỉ hát vì dỗ cô ngủ.
Tiếng hát của người đàn ông hơi thấp, tận lực đè thật thấp âm thanh của mình, mỗi ca từ trong lời bài hát đều như đang gào thét từ tận đáy lòng của anh.
"why do birds suddenly appear (Tại vì sao những chú chim kia luôn đột nhiên xuất hiện)
every time you are near (mỗi khi em kề bên nhỉ?)
just like me (cũng giống như anh)
they long to be (bọn chúng đều ao ước)
close to you (được ở gần em)"
"why do stars fall down from the sky (Tại sao những vì sao trên kia được thả trôi)
everytime you walk by (Mỗi khi em bước ngang qua nhỉ)
just like me (chắc chúng cũng giống như anh)
they long to be (luôn ao ước)
close to you (được ở gần em)"
"On the day that you were born (Vào ngày em cất tiếng khóc chào đời)
the angels get together (các thiên sứ đã tụ họp lại)
and decided to create a dream come true (Và quyết định sẽ biến một giấc mơ thành hiện thực)
so they sprinkled moon dust in your hair(vì vậy mà họ đã rải bụi trăng lên mái tóc vàng óng ấy)
of gold and starlight in your eyes of blue (và một chút ánh sao lấp lánh lên đôi mắt màu xanh của em)"
Phát âm tiếng Anh của anh chuẩn hơn tiếng Trung, âm tiết anh phát ra nghe lười biếng gợi cảm hơn.
Đôi khi tiếng Trung hoa mỹ và thơ mộng hơn tiếng Anh, nhưng đôi khi tiếng Anh lại táo bạo và dễ hiểu hơn tiếng Trung.
“Good night”, anh nhẹ nhàng gạt những lọn tóc lòa xòa trên má cho cô, “My sweety.”
Những câu chuyện cũ giữa cô và người đàn ông khác, anh sẽ không hỏi nữa, chỉ cần sau này cô có thể hoàn toàn quên sạch sẽ những ký ức đó.
------oOo------