XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI


Giang Khắc híp mắt.

Giây tiếp theo, cô gái quay đầu, mắt nhìn phía trước, khóe môi là ý cười nhàn nhạt.

Đặt ở hình tượng hiện tại của cô, cực kỳ không hợp.

"Giang tiểu thư, mai gặp lại.

" Nhân viên nữ của phòng nhân sự tạm biệt cô gái ở cửa thang máy.

"Tạm biệt.

"
Giọng nói của cô gái dịu dàng nhu thuận.

Tựa một bàn chân mèo, nhẹ nhàng gãi vào tim, ngưa ngứa.

Nhân viên nữ kia xoay người, chú ý đến hai người Giang Khắc vẫn còn ở đây, gật đầu chảo hỏi: "Giám đốc Giang.

"
"Đến ứng tuyển?" Giang Khắc nhìn cửa thang máy.

"Đúng ạ.

" Cô ấy đáp, giọng điệu mang theo tán thưởng, "Tiến sĩ bằng xuất sắc từ nước ngoài về, vừa gặp đã được cố vấn đặc biệt của Ban nghiên cứu số 09, Lục Cung An Lục lão tiêu sinh nhìn trúng, đặc cách thu nhận.

"
Cực kỳ xuất sắc.

Tiến sĩ từ nước ngoài về.

Lá gan đúng là lớn thật.

Giang Khắc chú ý bộ hồ sơ trong tay cô ấy, nói: "Lý lịch.

"
"À.

"
Tuy khó hiểu, nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng đưa nó cho Giang Khắc.

Giang Khắc nhận lấy, xem qua.

Danh tính: Giang Mặc.

Tuổi: 23
Bằng cấp: tiến sĩ.

Xuống thêm chút nữa!
Giỏi thật, hắn còn không dám khoác lác đến mức này.

Thấy Giang Khắc nhìn chằm chằm thông tin ghi trên đó, chốc chốc lại nhíu mày, nhân viên nữ kia không khỏi căng thẳng, chần chừ hỏi: "Giám đốc Giang, có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có.

"
Giang Khắc trả lại cho cô ấy.

Nhân viên nữ cúi đầu, nói một tiếng "Tạm biệt giám đốc Giang" rồi vội vã rời khỏi.

- - Ai không biết vị giám đốc mới được điều tới không hợp thói thường thế nào.

"Giang gia.

" Bành Nhân gãi đầu, cực kỳ nghi hoặc, "Tôi có cảm giác cái người vừa đến ứng tuyển kia khá là quen mắt nha.

"
Giang Khắc trực tiếp hỏi: "Bằng cấp của cậu là gì?"
"Tốt nghiệp chính quy.

"
Bành Nhân hổ thẹn cúi đầu.

- - Rồi, là cậu ta suy nghĩ nhiều, cậu ta không xứng quen vị tiến sĩ từ nước ngoài trở về mới hai mươi ba tuổi kia.

Giang Khắc bỗng nói: "Đơn xin phép cấp kinh phí kia.

"
"A," Bành Nhân ngẩng đầu, vội thò đầu tới, ánh mắt sáng rực, "Món đồ cổ kia ấy ạ?"
"Lúc quay về mang cho tôi xem lại một lần nữa.

" Giang Khắc gật đầu.

Nói xong thì đi.

"Ồ, vâng.

"

Bành Nhân chẳng hiểu ra sao gãi gãi đầu.

- - Ơ, Giang gia nói một không nói hai sao bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý rồi?
*
Mặc Khuynh ra khỏi trụ sở của tổng bộ EMO, đeo lại tai nghe bluetooth.

Cô gọi: "Này.

"
Thẩm Kỳ hỏi: "Đều thuận lợi chứ?"
"Qua rồi, cuối tuần đi làm.

"
"Nhanh như vậy?"
Tốc độ này, đến cả Thẩm Kỳ cũng không ngờ tới.

Vốn dĩ Thẩm Kỳ đã định trong lúc Mặc Khuynh nhận phỏng vấn sẽ hỗ trợ qua điện thoại, giúp cô ứng phó với những câu hỏi của người ta, nhưng Mặc Khuynh quay đi đã cúp mất điện thoại.

Thẩm Kỳ còn không ôm hy vọng gì.

Không ngờ, Mặc Khuynh lại đem về tin tức tốt.

"Ừm.

" Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp, "Gặp được một kẻ biết nhìn người, một lần là qua rồi.

"
Lục Cung An.

Giáo sư của Học viện Y học Đế thành.

Cố vấn đặc biệt của EMO.

Nghe nói là ông ta phụ trách hạng mục "Dụng cụ đồ cổ", bởi vậy lúc phỏng vấn mới có mặt ở hiện trường.

Tán gẫu mấy vấn đề, đã sảng khoái quyết định lựa chọn cô.

"Ồ.

"
Thẩm Kỳ không quan trọng quá trình, chỉ xem kết quả.

Dừng một chút, Thẩm Kỳ lại nói: "Liên lạc sau nha.

"
"Ừm.

"
Mặc Khuynh đáp.

Tìm Thẩm Kỳ giúp chuyện này, hơn nữa còn yêu cầu Thẩm Kỳ không để lộ ra ngoài, Thẩm Kỳ rất nhanh đồng ý, chỉ kèm một điều kiện.

Điều kiện khá đơn giản -- nói cho cô ấy biết tiến độ thực hiện kế hoạch.

Cô ấy đơn thuần là cảm thấy hứng thú, tò mò kế hoạch này của bọn họ có thể thành công hay không.

Mặc Khuynh cảm thấy, nếu Thẩm Kỳ ở Đế thành, với bộ dạng nóng lòng muốn thử kia của cô ấy, tuyệt đối sẽ tự mình nhận một chân tham gia.

!
Buổi chiều, Mặc Khuynh bắt xe quay về tiểu khu.

Vừa xuống xe đã gặp Văn Bán Lĩnh.

Văn Bán Lĩnh đi lướt qua cô.

"Này.

"
Mặc Khuynh gọi anh ta.

Văn Bán Lĩnh dừng lại, nhìn trái nhìn phải, lại tiếp tục đi về phía trước.

Chậc một tiếng, Mặc Khuynh đá mảnh đá vụn trên mặt đất, viên đá vụn bay ra trúng đầu gối Văn Bán Lĩnh.

Đầu gối anh ta mềm nhũn, ngồi thụp xuống, tay chống trên đất.

Văn Bán Lĩnh hít vào một hơi, tức giận quay đầu: "Ai hả--"
Nói được nửa thì dừng lại.

Hai mắt Văn Bán Lĩnh mở lớn như hai cái chuông đồng, giống như sắp lòi ra đến nơi.

Nói chuyện cũng biến thành cà lăm: "Mẹ nó, đừng, đừng nói cô là! "
"Là tôi.

"
Mặc Khuynh đi về phía anh ta, giúp anh ta xác nhận.

"Mẹ nó!"

Văn Bán Lĩnh cứ như thấy quỷ, nhảy dựng.

Sau đó, anh ta đi quanh Mặc Khuynh một vòng, nhìn trái nhìn phải, cứ như gặp được kỳ quan.

Miệng thì không ngừng lặp lại hai chữ "gặp quỷ".

Đúng là Mặc Khuynh.

Nhưng mà khí chất hoàn toàn khác biệt, thế nên dù mặt mũi có như cũ thì cũng khó mà coi hai phiên bản này là một người.

Văn Bản Lĩnh không giữ nổi cái giá của một vị đội trưởng cao ngạo, cực kỳ tò mò hỏi: "Sao cô làm được hay vậy?"
Mặc Khuynh nheo mắt nhìn anh ta.

"Sao hả, tôi đề cử cô đến nhánh Nhân tài đặc biệt.

Bọn họ chắc chắn cần người như cô.

" Văn Bán Lĩnh nghĩ đến đây chợt cực kỳ hưng phấn, "Cái gì nhỉ, đúng rồi, thuật dịch dung!"
"! "
Mặc Khuynh lười phản ứng anh ta.

Văn Bán Lĩnh không muốn ôm sự hứng thú này một mình, cứ như đứa trẻ giơ điện thoại lên, "tách tách" hai tiếng, muốn chia sẻ cho đội viên của mình, bị Mặc Khuynh túm áo ném vào thang máy.

Phong phạm của một vị nữ vương rốt cuộc đã quay trở về.

Văn Bán Lĩnh tụt hứng, vuốt lại áo khoác bóng chày của mình, nhíu mày nói: "Cô có biết mình vừa túm áo ai không hả?"
"Hửm?" Mặc Khuynh híp mắt, sát khí tỏa ra.

Khóe miệng Văn Bán Lĩnh giật giật.

Hồi lâu sau, anh ta "chậc" một tiếng, quay đầu đi, nhích nhích vào một góc.

Không cho chụp thì thôi, làm như ghê gớm lắm.

Cũng chỉ là một cái vai diễn thôi.

Anh ta còn phải sắm vai người dọn vệ sinh đây này.

"Ứng tuyển thế nào?" Mặc Khuynh hỏi.

"Đương nhiên là thành công, nào giống cô! " Văn Bán Lĩnh vừa định phản đòn, chợt nghĩ đến cái gì, dừng lại, "Không phải, đừng nói là cô cũng thành công đấy nhá?"
Mặc Khuynh hỏi lại: "Chuyện này còn cần hoài nghi sao?"
"! "
Văn Bán Lĩnh ngơ người.

!
Chỉ là một học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp, năng lực chuyện nghiệp nào cũng không có, chạy đến ửng tuyển ở tổng bộ EMO yêu cầu nghiêm khắc coi trọng bằng cấp!
Vậy mà cũng thành công?!
Cô đặt cái đám nhân tài mỗi năm đều chen nhau đến sứt đầu mẻ trán vào EMO ở đâu hả?!
"Cô qua được phỏng vấn thế nào? Chẳng lẽ là có chỗ dựa?" Văn Bán Lĩnh lại nổi lòng hiếu kỳ, thán phục, "Với năng lực này của cô còn học hành cái gì nữa, trực tiếp lừa một công việc lương cao, không ngon lành quá à?"
"Tôi cũng nghĩ vậy.

" Mặc Khuynh từ tốn hỏi, "Căn cứ có cho không?"
Văn Bán Lĩnh: "! "
Đúng nhở.

Lừa đảo gian lận thì không được vào căn cứ.

Nhưng mà, bất kể nói thế nào, Mặc Khuynh đã thành công lừa phỉnh qua vòng phỏng vấn, đã hoàn toàn khiến Văn Bán Lĩnh phải dùng cặp mắt khác xưa mà nhìn cô.

"Tôi cảm thấy," Văn Bán Lĩnh chân thành đề nghị, "Cô vào nhánh nào cũng được, không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ Qua Bốc Lâm.

"
"Anh ta chọc phải cậu chỗ nào à?"
"! "
Vừa nhắc đến chuyện này, Văn Bán Lĩnh đã xị mặt, toàn bộ hiếu kỳ, thán phục, hóng chuyện đều tan biến, cái mặt thối quắc cứ như có ai thiếu anh ta tám trăm vạn.

Mặc Khuynh nhún vai.

Đúng lúc này, thang máy dừng.

Mặc Khuynh bấm mật khẩu mở cửa.

"Về rồi à! " Mẫn Sưởng nghe tiếng đi ra, kết quả vừa nhìn thấy Mặc Khuynh thì khuôn mặt cứng đờ, một hồi lâu sau mới chần chừ hỏi, "Cô, lẽ nào chính là tổ tông của tôi?"
"Ừm.

"
Mặc Khuynh lấy kính đen xuống, hơi thở trên người lập tức thay đổi.

Cô gái dịu dàng hướng nội thậm chí có hơi dè dặt vừa rồi, thoáng cái đổi về vị nữ vương với khí chất ngang tàng.

Không khác gì biến hình.


Mẫn Sưởng: "! "
Trên đời này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Cậu ta phục rồi.

Phục sát đất rồi.

*
Có Thẩm Kỳ hỗ trợ, thủ tục nhậm chức của Mặc Khuynh tiến hành cực kỳ thuận lợi, không khiến bất cứ ai nảy sinh hoài nghi.

Về phần người nào đó!
Đừng nói là hoài nghi, liếc mắt một cái là nhìn thấu thân phận của cô.

Nhưng mà, Giang Khắc không hề liên lạc với cô.

Cô cũng không chủ động liên lạc với Giang Khắc.

!
Chiều thứ sáu, Bành Nhân giống như mọi khi, báo cáo tiến trình với Giang Khắc.

Báo cáo xong, Bành Nhân chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Giang gia, cuối tuần không tăng ca ạ?"
"Ừm.

"
"Ôi.

"
Bành Nhân thở dài.

"Làm sao?" Giang Khắc híp mắt.

"À.

" Bành Nhân nói, "Tôi vốn định hẹn Mặc tiểu thư ăn tối, kết quả lại bị từ chối rồi.

"
Giang Khắc hỏi: "Lý do là gì?"
Bành Nhân cúi đầu: "Bận.

"
Ai nghe cũng biết, đây chỉ là lấy cớ mà thôi.

"Tự suy ngẫm lại xem.

" Giọng nói của Giang Khắc ôn hòa, lại như một con dao sắc bén phóng thẳng vào tim Bành Nhân, "Cậu đã làm gì khiến cô ấy không hài lòng.

"
"! "
Bành Nhân ôm tim, cực kỳ đau lòng.

Giang Khắc không tiếp tục đâm vào chỗ đau của anh ta nữa, giữ lại chút tình cảm với Bành Nhân, đổi chủ đề: "Cuối tuần để trống lịch trình đi.

"
"Vâng.

" Bành Nhân ngoan ngoãn gật đầu, hỏi ngược lại, "Giang gia có sắp xếp khác sao ạ?"
"Đi thăm các Ban nghiên cứu.

" Giang Khắc không nhanh không chậm nói.

Bành Nhân đáp lời, cầm giấy bút chuẩn bị ghi lại, tiếp tục hỏi: "Số mấy ạ?"
Dừng mấy giây, Giang Khắc đảo mắt qua đơn xin cấp kinh phí, phun ra hai chữ: "Ngẫu nhiên.

"
Bành Nhân: "! "
Việc này của ngài rất dễ khiến lòng người sinh ra hoang mang sợ hãi đó ạ.

Bành Nhân oán thầm trong lòng, nhưng không dám nói ra.

*
Không hiểu vì sao Văn Bán Lĩnh bỗng nổi lòng hiếu thắng với Mặc Khuynh.

- - Ồ, đại khái là sự kiêu ngạo "Đường đường là đội trưởng không thể bại dưới tay một nhân viên ngoài biên chế.

"
Tóm lại, để chứng minh năng lực "sắm vai" của mình, mấy ngày liên tục, Văn Bán Lĩnh đều tự huấn luyện "năng lực chuyên nghiệp của nhân viên dọn vệ sinh".

Anh ta mần mò nghiên cứu đủ loại dụng cụ dọn vệ sinh trên thị trường, mỗi ngày áp dụng thực tiễn ở nhà, căn phòng ba trăm mét vuông mặc cho anh ta lăn lộn, từ sáng sớm đến tối muộn, không biết mệt là gì.

Mẫn Sưởng đi sớm về muộn, sắp bị anh ta ép điên.

Mặc Khuynh mỗi thời mỗi khắc đều muốn đánh cho Văn Bán Lĩnh một trận.

Nhưng, nhịn lại.

Cuối cùng cũng đến thứ hai.

Mặc Khuynh thay quần áo sang hình tượng mới, lại đeo cặp kính gọng đen kia lên, trở thành hình tượng "cô gái mọt sách" an tĩnh mà cứng nhắc, che đi toàn bộ hào quang trên người.

Lúc cô ra ngoài, lại gặp phải Văn Bán Lĩnh.

Văn Bán Lĩnh kinh ngạc đi theo sau cô: "Rốt cuộc là cô làm thế nào được hay vậy?!"
Sao có thể cùng một khuôn mặt, kết quả khí chất, hình tượng, cảm giác hoàn toàn là hai người khác nhau?!
Mặc Khuynh sắp hết sạch kiên nhẫn với anh ta, nói: "Huấn luyện.

"
Văn Bán Lĩnh rất ngạc nhiên: "Huấn luyện?"
"Bất cứ kiểu người nào đều có thói quen của chính mình.

" Mặc Khuynh đơn giản giải thích, "Quan sát nhiều, sau đó ghi nhớ.

"

"Chỉ có vậy?" Văn Bán Lĩnh không tin lắm.

"Nộp học phí đi, tôi dạy cho?" Mặc Khuynh liếc anh ta.

"! " Cái cảm giác không tự nhiên lại từ đâu xuất hiện, anh ta quay đầu đi, cực kỳ bất khuất nói, "Xì, tôi mới không cần học.

"
Nhưng mà!
Không "bất khuất" quá nổi ba giây.

Ra đến ngoài, Văn Bán Lĩnh rốt cuộc không nhịn được đến gần Mặc Khuynh, nhỏ giọng hỏi: "Bao nhiêu tiền hả?"
"! "
Mặc Khuynh không nói gì nhìn anh ta ba giây.

Sau đó, bước nhanh hơn, đi rồi.

Lười phản ứng anh ta.

Văn Bán Lĩnh bị cho ăn bơ, đứng tại chỗ, tức giận nửa này, kết quả nhìn xuống đồng hồ, lại cuống quýt đi làm.

- - Cũng chỉ là một cái vai diễn thôi, anh ta mới không để thua Mặc Khuynh!
- - Từ nữ vương giả trang thành cô gái trí thức thì ghê gớm lắm à? Chẳng lẽ anh ta từ thiếu gia giáng cấp xuống tận nhân viên dọn vệ sinh thì không ghê gớm sao?!
*
Ban nghiên cứu số 09.

Là một ban ngành được thành lập chưa đến bảy năm, không giống tổng bộ nằm trong trung tâm thành phố, địa điểm được lựa chọn khá xa.

Mặc Khuynh đổi ba tuyến xe, mất nửa tiếng đồng hồ mới đến được Ban nghiên cứu.

Cô đi báo danh.

Rất nhanh, có một người trẻ tuổi mặc chiếc áo dài trắng tới đón, nhíu mày nhìn cô một cái, cũng không đánh giá tỉ mỉ.

Anh ta hỏi thẳng: "Cô chính là tiến sĩ thiên tài mới đến?"
"Ừm.

"
Anh ta tự giới thiệu: "Tôi là Thượng Nam, cũng là trợ lý.

"
"À.

" Mặc Khuynh gật đầu, hơi không được tự nhiên đưa tay ra, "Tôi là Giang Mặc.

"
Thượng Nam nhìn tay cô.

Làn da vừa đen vừa thô ráp, khiến người ta không có nổi hảo cảm.

Thượng Nam miễn cưỡng chạm tay với cô, sau đó lập tức xoay người: "Đi theo tôi đi.

"
Lúc quay người đi còn ghét bỏ chà chà tay lên áo.

Lúc bước ra cửa, anh ta lẩm bẩm: "Như người chết.

"
Tiếng rất nhỏ.

Cách một khoảng, người bình thường hẳn sẽ không nghe thấy, nhưng đây là Mặc Khuynh, với thính lực của cô thì không thể nào không nghe thấy.

Mặc Khuynh im lặng đi theo sau.

Đi được một đoạn, Thượng Nam rẽ vào khúc ngoặt, trùng hợp đụng phải Văn Bán Lĩnh vừa đặt xô nước bẩn và dụng cụ vệ sinh xuống.

Văn Bán Lĩnh cúi đầu.

- - Anh ta đến muộn, vừa mới bị ăn mắng.

Thượng Nam liếc nhìn Văn Bán Lĩnh, ghét bỏ nhíu mày, vừa định tránh ra xa.

Lúc này, Mặc Khuynh ra tay.

Một viên sỏi từ đầu ngón tay Mặc Khuynh bắn ra, chuẩn xác bắn trúng đầu gối của Thượng Nam.

Đầu gối anh ta tê rần, cơn đau nhức kéo đến, anh ta lập tức đưa tay muốn bám lấy người bên cạnh.

Văn Bán Lĩnh tránh sang một bên.

Thượng Nam bắt được khoảng không, cả người loạng choạng sắp ngã.

Cùng lúc, chân trái anh ta lại đau nhói, cả người mất thăng bằng, trực tiếp ngã sấp xuống mặt đất, xô nước bẩn đổ ra, dội lên người anh ta.

"Ôi chao ôi chao.

"
Văn Bán Lĩnh la lớn, cơ thể nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh, tránh được dòng nước bẩn đang lan tràn, vọt đến bên cạnh Mặc Khuynh.

Anh ta liếc Mặc Khuynh một cái, thấp giọng nói: "Khá lắm, vừa đến đã muốn gây chuyện.

"
Nói xong, anh ta cũng không đợi Mặc Khuynh phản ứng, la lớn một tiếng "Tôi đi tìm chổi lau", sau đó nhanh chân chạy mất.

Thoát thân cũng nhanh đấy.

Thượng Nam ngã nhào như thế, biết bản thân bây giờ thảm hại thế nào, thật muốn cứ thế ngã xuống không cần đứng dậy nữa, nhưng cứ nằm cũng không thể cứu vãn được tình huống trước mặt.

Sau hai lần thử đứng dậy không thành, anh ta phẫn nộ quay phắt lại.

Nhìn thấy "Giang Mặc" vẫn đứng tại chỗ, dáng vẻ giống như không biết làm sao, Thượng Nam càng tức điên hơn, không hề lựa lời mắng thành tiếng: "Nhỏ đần này, không biết đường kéo người ta lên à!".


Bình luận

Truyện đang đọc