XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI

Art: Weibo @-蒸蒸--

Chương 80: Danh hiệu giáo sư [10] Tâm huyết của Mặc Khuynh, Giang Khắc đập nát

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lời vừa dứt, toàn hội trường yên tĩnh.

Những người có mặt, từ ngưỡng mộ và không hiểu vì sao Mặc Khuynh không biết trận trọng cơ hội, chuyển sang phẫn nộ và bất mãn.

-- Con oắt này từ đâu chui ra lại dám sỉ nhục Lương Tự Chi?

Ôn Nghênh Tuyết ngồi bên dưới cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Mặc Khuynh.

Ánh mắt của Lương Tự Chi nhìn Mặc Khuynh dần chuyển thành thâm trầm, trong đôi con ngươi đen kịt ẩn chứa hơi thở nguy hiểm. Hai giây sau, anh ta cảm nhận được một tầm mắt chiếu về phía mình, là từ Giang Khắc ngồi ngay bên cạnh Mặc Khuynh.


Giang Khắc bình tĩnh phóng ánh mắt tới, không giận mà uy, hoàn toàn đè bẹp anh ta.

Trong mắt Lương Tự Chi có ánh sáng lóe lên.

"Xem ra Trung học trực thuộc số một ngọa hổ tàng long." Lương Tự Chi chậm rãi mở miệng, ngữ khí ôn hòa, không mang theo một chút tức giận nào, "Vốn là phải nghe chỉ giáo từ em, nhưng thời gian gấp gáp, chờ tọa đàm kết thúc chúng ta lại bàn luận."

Mấy câu ngắn ngủi không chỉ khéo léo gạt đi hành vi phá đám của Mặc Khuynh, còn giữ được nguyên vẹn hình tượng phong nhã độ lượng của bản thân.

Mặc Khuynh lườm Giang Khắc: "Vô nghĩa."

Cô đương nhiên biết Lương Tự Chi vì kiêng dè Giang Khắc mới chịu xuống nước như thế.

"Những kẻ này không thạo nghiệp vụ, chỉ thờ ngưỡng quyền uy. Đối với cô là một bất lợi." Giang Khắc không hiểu Trung y, nhưng hiểu nhân tình thế thái.


Mặc Khuynh "chậc" một tiếng.

Sự cố giữa chừng được giải quyết ổn thỏa xong, Lương Tự Chi tiếp tục quét mắt một vòng ở hội trường, cuối cùng, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt dừng trên người Tống Nhất Nguyên: "Thầy Tống, thầy tới đi."

(*) Danh ngạch deathnote này muốn làm gì thầy Tống của tui hả, thầy Tống chỉ có lão tổ mới được bắt nạt thui nhá nhá nhá!

Trái tim Tống Nhất Nguyên lạnh lẽo, cứng rắn nhịn lại để không bật thốt ra hai chữ "mẹ nó".

Anh ta ném cho Lương Tự Chi một cái nhìn rét lạnh.

Lương Tự Chi hiên ngang tiếp nhận ánh mắt này, ý cười ở khóe môi cũng lạnh không kém: "Không muốn sao?"

Hồi lâu sau, Tống Nhất Nguyên đứng dậy, ngang ngạnh trả lời: "Tôi không ngại."

Biểu hiện trên mặt hoàn toàn không nhìn ra chút "muốn" nào. Nhưng mà, chỉ có như thế, đã là nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi.


Lương Tự Chi cố tình chỉ mặt gọi tên anh ta, chính là muốn nhục nhã anh ta.

Anh ta không hiểu Trung y, hiện tại cũng chỉ là một thầy giáo cỏn con, còn phải sống chết bám trụ công việc này, không thể giống như Mặc Khuynh đáp trả thẳng mặt Lương Tự Chi.

Lên đến bục, Tống Nhất Nguyên theo sắp xếp của Lương Tự Chi đi về sau tấm rèm. Bên trong có máy quay, toàn bộ những bước làm đều sẽ được quay lại rồi chiếu lên màn hình.

Bên trong còn có một cái bàn đặt thiết bị máy móc, và một cái giường. Người nằm trên đó tiếp nhận châm cứu sẽ được máy móc quét ra số liệu và hình ảnh, quan sát hiệu quả châm cứu.

Lương Tự Chi sở dĩ có thể đạt đến giáo sư ở độ tuổi này chính là vì anh ta luôn hướng theo mục tiêu "Số liệu hóa hiệu quả Trung y."

Có thứ thiết bị này, dù là bệnh nhân hay thầy thuốc giả vờ cũng đều vô dụng.
Số liệu mới là căn cứ chính xác nhất.

Tống Nhất Nguyên cau có nhìn máy móc và giường.

Sau đó, Lương Tự Chi vén rèm bước vào, dừng lại sau lưng Tống Nhất Nguyên, hạ giọng châm chọc: "Đường đường là thiên chi kiêu tử, lưu lạc đến mức phải làm vật thí nghiệm, sao hả, cảm giác thế nào?"

"A."

Tống Nhất Nguyên cười lạnh.

Lương Tự Chi mỉm cười: "Con người một khi thất thế đúng là có thể thay đổi khác hẳn, đến mức này mà vẫn còn nhịn được."

Ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, bàn tay cuộn lại, nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh. Tống Nhất Nguyên đã hơi tức giận: "Nói nhảm xong chưa hả?"

Lương Tự Chi nhấc tay, chỉ chiếc giường thô sơ: "Mời."

Tống Nhất Nguyên hít vào một hơi thật sâu, kiềm chế lửa giận, sau đó bước về phía giường.

...

Bên dưới.

Mặc Khuynh mân mê vành tai, mắt chợt nhấc, nhìn chằm chằm tấm rèm trắng hồi lâu, sau đó híp mắt lại.
Cô buông tay, đầu ngón tay xuất hiện một cây châm, dưới ánh đèn vậy mà không hề phản xạ một tia sáng nào, ngược lại giống như một cái động đen không đáy, hút vào toàn bộ ánh sáng.

Chốc lát sau, Mặc Khuynh nói với Giang Khắc: "Tôi vào nhà vệ sinh một chuyến."

"Ừm."

Giang Khắc liếc cô một cái, trông như bình tĩnh thản nhiên, ngược lại đã nhìn thấu toàn bộ ý đồ của Mặc Khuynh.

Quả nhiên là đi rồi không quay lại nữa.

Giang Khắc ngồi im không nhúc nhích, thản nhiên xem diễn.

Bên trong rèm, Tống Nhất Nguyên đã cởϊ áσ chợt nhật được tin nhắn, sau đó nói muốn đi vệ sinh một chuyến. Mấy phút sau quay lại, Lương Tự Chi đặc biệt dùng máy kiểm tra qua một lượt, sau khi xác định không có bất thường mới để anh ta nằm lại lên giường.

Trên màn hình, một nửa là khung cảnh bên trong, một nửa là số liệu hiện trên máy.
Vốn dĩ số liệu đang ở trạng thái tăng lên, sau khi đạt đỉnh thì chợt xuất hiện bất thường, số liệu không ngừng lên xuống, mà Tống Nhất Nguyên vốn đang nằm im chợt co giật, biểu tình thống khổ.

Người xem bên dưới chứng kiến một màn này thì đều đứng bật dậy.

"Sao lại thế này!"

"Không phải nói toàn bộ kỹ thuật đều đã thành thục, cũng đã thực nghiệm lâm sàng rồi sao? Xảy ra chuyện gì đây!"

"Đường đường là giáo sư nổi danh vậy mà lại xuất hiện vấn đề ngay tại hiện trường châm cứu, thế này thì ai dám tin nữa?"

"Tôi đã nói Trung y là thứ không khoa học rồi! Cái gì mà số liệu hóa hiệu quả chứ, rõ ràng là lừa phỉnh! Một châm đó cắm xuống ai mà biết sẽ xảy ra vấn đề gì?"

...

Sự cố bất ngờ xảy ra khiến toàn bộ người trong hội trường xôn xao nhấp nhổm.
Lúc mới xảy ra sự cố, Lương Tự Chi còn xem như trấn định, nhưng nghe thấy tiếng bàn tán bên dưới thì sắc mặt đã tái mét.

"Rút châm ra cho tôi." Tống Nhất Nguyên nói xong thì muốn ngồi dậy.

Lương Tự Chi lạnh lẽo nhìn Tống Nhất Nguyên: "Nằm lại."

Có đứa ngốc mới nằm về ấy!

Tống Nhất Nguyên dứt khoát xuống giường.

Nhưng mà, Lương Tự Chi lúc này nhìn về phía trợ thủ, đối phương hiểu ý, lập tức đi tới đè lại bả vai Tống Nhất Nguyên, sau đó mạnh mẽ ấn Tống Nhất Nguyên về.

Tống Nhất Nguyên làm sao chịu ngoan ngoãn cho chúng đẩy mình về, chuẩn bị động thủ thoát ra.

Nhưng Lương Tự Chi lại nhanh tay nhanh mắt hơn, một châm đâm lên cánh tay vừa đưa lên của anh ta, tay Tống Nhất Nguyên nhất thời tê rần, toàn bộ sức lực biến mất, trong lúc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hai trợ thủ kia ấn về giường.
Lương Tự Chi bình tĩnh xử lý tình huống, tiếp tục hạ châm, trước để cho Tống Nhất Nguyên ngoan ngoãn, sau đó quan sát số liệu, đúng bệnh hạ châm, sau một hồi thao tác thì số liệu đã quay về ổn định.

Nhưng mà--

Chỉ có Tống Nhất Nguyên và Lương Tự Chi biết, cho dù Lương Tự Chi chẳng làm gì cả thì số liệu trong một thời gian ngắn cũng sẽ quay về ổn định.

(*) Chắc ông họ Lương này cũng biết là thầy Tống giở trò :>

Thái độ của người xem cũng không còn kháng cự như trước nữa.

"Thể chất của mỗi người là không giống nhau, phản ứng của cơ thể cũng không giống nhau. Ghi chép lại số liệu của thầy Tống đi, sau khi quay về sẽ nghiên cứu." Lương Tự Chi thuận lợi hóa giải nguy cơ, dặn dò trợ thủ.

Sau đó, anh ta khinh thường nhìn Tống Nhất Nguyên, "Mời bác s..." Dừng một chút, đổi giọng, "Thầy Tống đi xuống."
Tống Nhất Nguyên đã sớm xuống giường, mặc áo vào.

Anh ta không nhìn Lương Tự Chi, trực tiếp vén rèm đi xuống.

Một sự cố nhỏ phát sinh ngoài ý muốn, tuy là kéo theo vài lời nghị luận, nhưng cũng không ảnh hưởng gì quá lớn đến Lương Tự Chi, thanh danh và địa vị sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Cùng lắm thì tạo cơ hội cho kẻ muốn bôi đen anh ta mà thôi.

So với chuyện "Ngôi sao tương lai nắm trong tay giới hạn của y học của trước đây, hiện tại lại làm một vật thí nghiệm trong tay anh ta mặc người quan sát chế giễu" thì không là gì cả.

Tọa đàm kết thúc.

Tống Nhất Nguyên rời khỏi hội trường trước.

Lúc đi qua một góc tường, chợt có giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đần độn."

Là Mặc Khuynh.

Cô tựa lưng lên tường, hai tay vòng trước ngực, hơi nghiêng đầu, cực kỳ khó chịu nhìn Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên vốn đang ôm một bụng lửa giận, hiện tại bị Mặc Khuynh mắng thì nhất thời khí thế bị ép xuống, đuối lý biện giải: "Cậu ta châm nhanh quá."

Mặc Khuynh lườm: "Thì thầy cứ gào lên."

"Không ném được mặt mũi." Tống Nhất Nguyên thở dài, có hơi cảm khái.

Sinh ra là đã người trọng thể diện, không làm được cái dáng vẻ gào thét lăn lộn kia.

"Thầy và anh ta từng có ân oán?" Mặc Khuynh hỏi.

"Xem là vậy đi." Tống Nhất Nguyên suy nghĩ một chút, giải thích, "Trước đây khá là kiêu ngạo, rất nhiều người chướng mắt. Hơn nữa còn hạ thấp Trung y trước mặt Lương Tự Chi."

Mặc Khuynh: "..." Khó trách.

(*) thôi dù rất quý thầy nhưng mà cái miệng vạ cái thân, luật hoa quả thôi :>

"Cái châm kia của em đặc biệt ghê, mà sao nhìn quen thế nhỉ?" Tống Nhất Nguyên sờ sờ cằm, trầm tư chốc lát, "Hình như thầy từng thấy ở đâu rồi. Em mua chỗ nào thế?"
"Nhà Mẫn Sưởng."

"Em ấy à..." Tống Nhất Nguyên gật đầu nói, "Mấy thứ em ấy làm đúng là rất đặc biệt."

"Ừm."

Mặc Khuynh đáp một cách mơ hồ.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân, Mặc Khuynh đứng thẳng lưng, ném cho Tống Nhất Nguyên một ánh mắt, sau đó tạm biệt anh ta: "Tôi đi trước."

"Được." Tống Nhất Nguyên gật đầu, nhìn thấy Giang Khắc đi tới, chào hỏi, "Giang tiên sinh."

Giang Khắc gật đầu với anh ta.

Sau đó cùng Mặc Khuynh rời khỏi.

Tống Nhất Nguyên vào nhà vệ sinh, rút một điếu thuốc. Anh ta không thường xuyên hút, trước đây chỉ cần ngửi thấy mùi khói là sẽ chạy xa, nhưng sau khi vào Trung học trực thuộc số một thì thi thoảng sẽ hút một điếu.

Một điếu cháy hết, anh ta cảm thấy thời gian cũng không sai biệt gì nhiều, bèn quay lại hội trường, gặp được học sinh ở lối ra thì mỉm cười chào tạm biệt.
Có người nhận ra anh ta là người vừa lên làm thí nghiệm, bèn đi tới hỏi tình huống ngoài ý muốn vừa rồi, có thể cũng chỉ là người xem tò mò muốn biết, có thể là phóng viên nào đó có ý đồ riêng, anh ta đều dùng dăm ba câu đuổi người đi.

Đợi đám đông tan đi, anh ta nhìn thấy Giang nhị phu nhân đi tìm Ôn Nghênh Tuyết, thế nhưng lấy khuôn mặt tươi cười nghênh đón lại chỉ được Ôn Nghênh Tuyết đáp lại một cái mặt lạnh.

Giang Tề Ngật không muốn dính dáng, bèn chuồn qua đây.

"Ôn Nghênh Tuyết không muốn về Mặc gia thì không về, chẳng hiểu sao họ cứ phải bám theo cho bằng được, như ăn mày xin xỏ, mất hết thể hiện." Giang Tề Ngật cau mày, không vui xíu nào.

"Vậy Giang gia(*) sao phải tỏ ra khách khí với một người con riêng lý lịch không rõ ràng như Giang Khắc thế?" Tống Nhất Nguyên thử thăm dò, "Thầy còn thấy em rất sợ anh ta."
(*) Giang gia này là nhà họ Giang í

Giang Tề Ngật hơi ngựng lại: "Không giống."

"Không giống chỗ nào?"

"Cảm giác không giống." Giang Tề Ngật cũng không thể nói rõ, "Đúng là em sợ chú ấy, nhưng con người chú ấy nhìn thì có vẻ không quan tâm đến nhân tình, thật ra lại khá tốt, đối xử với ai cũng ổn."

Không như Ôn Nghênh Tuyết, chỉ vì rửa cái tay mà trực tiếp đập cho mặt mũi cậu ta máu me be bét.

Tống Nhất Nguyên khá có hứng thú: "Tốt thế nào?"

"Nói đến cái này ấy à. Hai năm trước lúc chú ấy mới đến Giang gia vốn không tìm được chỗ ở, đã sống ở nhà em một thời gian."

Gãi gãi đầu, lại tiếp: "Mẹ em khá vô tâm, chẳng bao giờ để ý chuyện ăn uống của em thế nào, nhưng mà thời gian chú ấy sống ở nhà em, chỉ cần em đói thì sẽ có dì đưa đồ ăn khuya lên, thời tiết xấu, ở nhà sẽ có tài xế đến đón."
"Em vốn tưởng là mẹ sắp xếp, kết quả chú ấy đi rồi, mọi thứ lại trở về như cũ. Hỏi ra mới biết là chú ấy." Giang Tề Ngật thở dài.

Tống Nhất Nguyên kinh ngạc nói: "Không giống với tác phong của anh ta nha."

Giang Tề Ngật gật lấy gật để: "Đúng đó. Em chưa từng nghĩ đến sẽ là chú ấy."

Sau đó, cậu ta lại nói: "Thật ra thái độ của chú ấy với Giang gia chính là không chủ động dính líu, nhưng nếu như Giang gia có chuyện gì cần nhờ, chú ấy vẫn sẽ ra tay giúp đỡ đôi chút."

"Ừm."

Đồng ý cho Mặc Khuynh ở nhờ, đúng là một người cực kỳ lương thiện.

"Thầy Tống, thầy với cái vị Lương giáo sư này có phải là có ân oán gì không?" Giang Tề Ngật đảo mắt, thay đổi chủ đề.

Tống Nhất Nguyên cười cười, vỗ vai cậu ta: "Bớt quản chuyện bao đồng."

Sau đó xoay người muốn đi.
"Thầy không ở lại thêm lúc nữa ạ?" Giang Tề Ngật đang cực kỳ chán, lập tức giữ anh ta lại.

"Không đâu, quay về dưỡng thương."

Tống Nhất Nguyên khoát khoát tay, không quay đầu lại.

Gió lạnh bên ngoài không ngừng quét qua, Tống Nhất Nguyên từ cổng đi ra, bị gió tạt một cái cả người run rẩy, vội vàng mặc áo khoác vào.

Cái gì mà châm cứu có thể cường thân kiện thể chứ, nhìn anh ta hiện tại vẫn lạnh run cầm cập thế này là biết không thể tin rồi.

Tống Nhất Nguyên thầm nhủ trong lòng, tiếp tục bước lên mấy bước. Đúng lúc này, trong đầu bỗng hiện lên gì đó, anh ta không khỏi khựng lại, sắc mặt biến hóa.

-- Mẫn Sưởng cái rắm.

-- Đó rõ ràng là bộ châm cứu trong buổi đấu giá kia mà?!

Tống Nhất Nguyên ngẫm nghĩ nửa ngày, chợt cẩn thận suy nghĩ.

Hóa ra truyền thuyết về bộ châm cứu là thật, mà vị thần y trong truyền thuyết của một trăm năm trước kia... đại khái có lẽ cũng là thật đi.
Mặc Khuynh.

-- Anh ta đã hạ thấp Trung y trước mặt Mặc Khuynh bao nhiêu lần rồi?

*

Trên xe.

Mặc Khuynh ngồi ở hàng ghế sau xe, mơ màng buồn ngủ, kết quả chân vừa động thì đá phải một cái túi. Cô cúi đầu, nhặt lên.

Cô hỏi: "Cái gì đây?"

Giang Khắc nhìn lên gương chiếu hậu, thong thả đáp: "Tài liệu."

Mặc Khuynh mở ra, Giang Khắc cũng không ngăn cản.

Đó là một tập tài liệu mới nhất về truyền thuyết dân gian "phương thuốc trong truyền thuyết." Trong này ghi lại những câu chuyện về vô số nhóm người vì phương thuốc này mà tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy.

Trải qua một trăm năm, những cố sự liên quan đến phương thuốc đều cực kỳ hấp dẫn.

"Giấu đi phương thuốc, để nó thất lạc trong dân gian, lại dùng chất liệu đặc thù và hai mươi mốt trình tự để tạo cảm giác thần bí, khiến cho vô số kẻ mơ ước đến tranh đoạt, đây chính là biện pháp truyền bá mà cô nghĩ tới?" Giang Khắc không nhanh không chậm hỏi.
"Ừm." Mặc Khuynh thản nhiên thừa nhận, "Con người luôn có sự hiếu kỳ với những sự vật sự việc thần bí ly kỳ."

Giang Khắc từ chối cho ý kiến.

Mặc Khuynh đọc thêm một lát, tò mò hỏi: "Phương thuốc này đến hiện tại còn ai tranh cướp không?"

Giương mắt, trùng hợp đụng phải ánh mắt qua kính chiếu hậu của Giang Khắc, hắn đáp: "Khá nhiều."

"Ồ?"

"Lương Tự Chi chính là một trong số đó." Giang Khắc nói.

Tin tức ngoài dự tính lại hợp lý này khiến Mặc Khuynh hơi nhướng mày.

-- Trùng hợp vậy sao?

"Phương thuốc kia đã xuất hiện rồi sao?"

"Có một tờ, được cất giấu trong thôn Thần y, do trưởng thôn bảo quản." Giang Khắc trả lời.

"Tờ nào?"

"Không biết."

Tuy là thôn Thần y rất nổi tiếng, nhưng tình báo có thể tìm được lại cực kỳ ít ỏi.

Nghe nói thôn Thần y ở một vùng núi xa xôi, chỉ đi vào thôi đã phải vượt qua mấy ngọn núi lớn, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Mà dù có tìm được thôn rồi thì cũng rất khỏ để vào, bởi vì phải trải qua xét duyệt vô cùng nghiêm khắc.
Thậm chí trên mạng cũng không thể tìm được địa chỉ chính xác của thôn Thần y này.

Mặc Khuynh cầm tập tài liệu kia, hơi híp mắt, trầm ngâm suy nghĩ.

-- Thôn Thần y này có lẽ là nên đi một chuyến.

*

Sự cố ngoài ý muốn của Lương Tự Chi ở buổi tọa đàm không gợi thành sóng to gió lớn gì trên mạng.

Thảo luận có, nghi ngờ cũng có, nhưng chỉ cần vừa ló ra là sẽ bị xóa lập tức, hoặc là bị hạn chế hiển thị, bị rất ít người thấy được.

...

Thứ hai, tuyết lại rơi.

Mặc Khuynh dậy sớm đắp hai người tuyết, lại bị Giang Khắc phát hiện. Thế là, Giang Khắc bảo thím Trần chuẩn bị bữa sáng sớm hơn, chờ Mặc Khuynh ăn xong, lại để Bành Trung đưa đi.

Sân trước, Giang Khắc đứng ở cửa, nhìn hai người tuyết một lớn một nhỏ.

Lớn rất giống hắn.

Không biết là Mặc Khuynh chôm áo khoác, mũ và khăn quàng cổ của hắn đi từ bao giờ, hiện tại mặc lên cho người tuyết, còn đeo cho nó một cái kính râm.
Nhỏ là tiểu Giang Giang, nhìn cực kỳ sống động, đang xoay tròn nhảy múa.

Giang Khắc nhìn người tuyết cực kỳ giống hắn kia.

Đó không phải hắn.

Bộ quần áo kia hắn chưa bao giờ mặc, kiểu dáng khá phục cổ. Phối hợp với khăn quàng cổ và mũ lại càng giống với phong cách ăn mặc từ một trăm năm trước hơn. Hơn nữa thần thái và khí chất trên người tuyết đều toát ra vẻ tùy tiện tự tại, hoàn toàn khác với hắn.

Người tuyết này tuyệt đối không phải hắn.

Hắn nhớ lại tiểu Giang Giang thường luôn miệng gọi "Giang thượng quan", lại nhớ Mặc Khuynh từng nhắc đến một người có thể có liên quan gì đó với hắn - Giang Diên.

Là người kia sao?

Bành Nhân cầm một cái bánh ngô, đứng trước hai người tuyết kia không ngừng trầm trồ khen ngợi: "Giang gia, Mặc tiểu thư của chúng ta thật là có năng khiếu nghệ thuật, nhìn thế nào cũng thấy quá mức tinh tế. Xinh đẹp, học giỏi, còn tài hoa, sao lại có một người hoàn mỹ như thế cơ chứ!"
Giang Khắc rốt cuộc không nhịn được nữa: "Ít khen hai câu cũng không mất miếng ăn nào của cậu đâu."

"Ò ò." Bành Nhân cắn một miếng bánh ngô, nhai ngồm ngoàm, một lúc sau, cậu ta nghiêng đầu hỏi Giang Khắc, "Giang gia, tôi không khen nữa, nhưng có thể chụp hai tấm không? Giữ lại làm kỷ niệm."

Giang Khắc lạnh mặt: "Đập."

"Đập á?" Bánh ngô trên tay suýt thì rơi, "Đây là người tuyết Mặc tiểu thư dậy sớm làm ra, cứ thế phá đi ạ, ngộ nhỡ làm Mặc tiểu thư tức giận thì sao?"

Bành Nhân cảm thấy mình hỏi câu này đúng là thừa thãi.

Còn ngộ nhỡ gì nữa?

Chắc chắn là sẽ tức giận rồi!

Trong lòng có một ngọn lửa không tên bùng lên, giọng nói của Giang Khắc càng lạnh lẽo hơn, ngữ khí không chừa một đường thương lượng: "Đập."

Bành Nhân rụt cổ, tiếc nuối nhìn về phía hai người tuyết kia.
-- Không giữ được rồi.

*

Bởi vì có Bành Trung đưa đi sớm hơn hai mươi phút, Mặc Khuynh hiếm khi được hưởng thụ bầu không khí tươi mát trong lành của sân trường vào buổi sớm.

Trời còn chưa sáng hẳn, sân trường lác đác vài bóng người.

Mặc Khuynh bước chầm chậm trong sân, tốc độ không nhanh, ngắm nghía khung cảnh xung quanh bị tuyết phủ trắng.

Chợt, thính giác nhạy bén bắt được tiếng nói chuyện, bước chân dừng lại, cô nghe thấy một giọng nói --

"Cậu ra giá đi, giao tờ giấy Tống Giang Hà để lại cho tôi."

***

88: Chương này có mùi giấm chua loét hahaha~

Bình luận

Truyện đang đọc