XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI

Art: Weibo @吃杯面么得叉叉

Chương 55: Chuyện năm đó [15] Giang Khắc chơi xấu, Mặc gia cầu Mặc Khuynh

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh hơi nhướng mày.

Cô còn chưa kịp hỏi tiếp, Bành Trung theo sát phía sau đã lên tiếng: "Họ đến đây làm gì?"

"Chuyện kinh doanh." Bành Nhân đáp, "Vốn là không quay vòng được vốn. Một thời gian trước tưởng rằng có một hạng mục lớn sắp rơi vào tay mới nghĩ sẽ giải quyết được tình huống lửa xém lông mày này, ai ngờ miếng ăn vào đến miệng rồi còn bị móc ra, người ta đổi ý rồi. Tiền vốn bị chặt đứt, mới muốn tìm Giang gia ra mặt cho họ."

Nói xong, cậu ta bày ra vẻ mặt thần thần bí bí: "Còn một chuyện nữa, Ôn Nghênh Tuyết là bác sĩ được bình xét cấp C trong cơ cấu của chúng ta, ít nhiều cũng sẽ nể mặt Giang gia. Họ hi vọng Giang gia sẽ đứng ra nói mấy lời, khuyên Ôn Nghênh Tuyết về Mặc gia."


Bành Trung đánh giá: "Không biết trời cao đất rộng."

Bành Nhân có cùng ý kiến: "Đúng đó."

Hai anh em ý kiến nhất trí, Mặc Khuynh bỗng nổi lòng hiếu kỳ: "Chuyện này cụ thể là thế nào?"

"Ôn gia, thế gia Đông y, cũng có địa vị trong lĩnh vực Đông y." Bành Trung giải thích, "Ôn Nghênh Tuyết là con gái nuôi của Nhị gia nhà đó, tuy nói không được xem trọng, nhưng thắng ở chỗ không chịu thua kém, ở Ôn gia có địa vị nhất định. Những gì nhận được từ Ôn gia chắc chắn nhiều hơn Mặc gia, sao chịu quay trở về Mặc gia để họ hút máu mình chứ."

Ôn gia?

Mặc Khuynh ngược lại có biết một kẻ họ Ôn cũng là thầy thuốc Đông y, nhưng mà trình độ bình thường, phẩm hạnh khiếm khuyết, không những không có chí tiến thủ, còn có ý đồ ngấp nghé những phương thuốc của cô.

Tạm ném chuyện này sang một bên, Mặc Khuynh tiếp tục hỏi: "Vì sao cô ta lại chuyển trường?"


Bành Trung lắc đầu: "Chuyện này thì không rõ."

Hai mắt Bành Nhân lóe sáng: "Mặc tiểu thư thấy hứng thú sao, để tôi giúp cô đi nghe ngóng nha."

"Lại rảnh rỗi quá rồi?" Bành Trung quét một cái nhìn lạnh lẽo sang cậu ta.

Bành Nhân cúi đầu, lẩm bẩm: "Em cũng tò mà mà..."

Mặc Khuynh liếc cậu ta: "Vậy anh đi đi."

"Được liền!"

Bành Nhân hớn hở đáp.

Giang Khắc tiếp Mặc phu nhân và Mặc Tùy An ở phòng tiếp khách dưới tầng một, Mặc Khuynh không định chạm mặt với Mặc phu nhân và Mặc Tùy An, chuẩn bị đi thẳng lên thư phòng ở tầng hai xem hôm nay có trò chơi mới gì.

Nhưng mà cứ phải trùng hợp như thế, Mặc Tùy An đi ra, đụng trúng Mặc Khuynh.

Mặc Tùy An vốn đã nín một bụng bức bối, nhìn thấy Mặc Khuynh, nhất thời tìm được chỗ để xả giận, lạnh lùng mở miệng: "Nghe nói cô định tham gia cuộc thi toán mô hình?"


(*) Cái miệng không quản được chính là nghiệp, còn sân si thế này thì còn bị nghiệp quật dài dài :)))

Mặc Khuynh nhìn cậu ta một cái.

"Cô tưởng ôm đùi Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ là sẽ lấy được giải sao? Đừng có mơ mộng nữa." Mặc Tùy An cậy đang ở nhà của Giang Khắc, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi, "Hai người đó đều không có kinh nghiệm gì cả, càng không cần nói cái kiểu nước đến chân mới nhảy này có thể làm ăn được gì."

(*) chó cậy nhầm nhà :)))

Mặc Khuynh lại hơi ngứa tay rồi.

Đúng lúc này, Giang Khắc sắc mặt lạnh tanh từ trong phòng tiếp khách đi ra, mà Mặc phu nhân với dáng vẻ khom lưng nịnh nọt theo sát phía sau.

"Chỉ một lần này thôi, xin Giang gia hãy giúp đỡ Mặc gia một tay." Toàn bộ kiêu ngạo và tự tôn trên người bà ta đều đã gỡ xuống, hèn mọn cầu xin Giang Khắc, "Mặc gia còn tiếp tục xuống dốc như thế này nữa thì sẽ xong đời thật mất. Dù sao ngài cũng là con riêng của ba tôi..."
Mặc phu nhân tự biết mình lỡ miệng, khựng lại.

Mà Mặc Khuynh vốn định xuống tay với Mặc Tùy An, cũng nghe được "miếng dưa bự" này mà dừng lại, bị hấp dẫn rồi.

Con riêng?

Không phải họ hàng xa à?

Trong chớp mắt, biểu tình trên mặt Giang Khắc trầm xuống, nhưng rất nhanh lại chuyển về lạnh nhạt thấy biến chẳng sợ.

Tầm mắt dừng trên Mặc Khuynh hai giây, biểu tình trên mặt mới hơi giãn ra, hắn nói: "Mặc phu nhân đây có biết hạng mục lớn đó là do ai ở đằng sau phụ trách không?"

"Ai cơ ạ?" Mặc phu nhân hoàn toàn mù tịt.

"Hoắc Diễn." Khóe môi Giang Khắc vẽ lên một đường cong rất nhẹ, nhả từng chữ, "Anh trai của Hoắc Tư."

Mặc Khuynh lành lạnh nhìn Giang Khắc, có dự cảm kẻ này muốn chơi xấu.

Mặc phu nhân nghĩ đến một người, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, bèn hỏi: "Hoắc Tư nào cơ?"
"Chính là Hoắc Tư mà chúng ta đều biết." Giang Khắc hời hợt nói, quay đầu sang một bên, ung dung thong thả ném cái mớ phiền phức này sang cho cô, "Chuyện này, có thể cầu Mặc Khuynh."

Mặc Tùy An: "..."

Mặc phu nhân: "..." 

Bình luận

Truyện đang đọc