XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI

Art: Weibo @群青打火机

Chương 95: Thôn Thần Y [05] Đêm Giao Thừa, Mặc Khuynh đến tìm

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lần thứ hai Mặc Khuynh thất nghiệp, đã gần kề năm mới.

Hiện tại trường cũng đã thả cho học sinh nghỉ đông, ban ngày Mẫn Sưởng trông y quán, chăm sóc ông nội, xử lý mấy việc vặt, buổi tối thì làm đề luyện tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học diễn ra vào năm sau.

Buổi sáng, Mặc Khuynh đi xuống tầng, thong thả đến trước quầy, hỏi Mẫn Sưởng đang xử lý sổ sách: "Có bệnh nhận không?"

Mẫn Sưởng đáp: "Không có."

"..."

Cái y quán rách nát liên tục thua lỗ này xem chừng sắp phải đóng cửa thôi.

Mẫn Sưởng liếc nhìn giờ, hơi dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Hôm nay không có ai giới thiệu việc cho cô à?"


Trước đó vào giờ này Mặc Khuynh sớm đã ra ngoài đi làm.

Đối với thái độ làm việc, Mặc Khuynh mưa gió không quản ngại, nhưng cô lại cứ mãi không thoát được cái vận không có công việc, xem ra là chỉ thích hợp ở nhà làm một tổ tông.

Mặc Khuynh nói: "Không có."

Mẫn Sưởng hỏi: "Vậy cô có tính toán gì?"

"Qua năm mới rồi nói." Mặc Khuynh ngược lại vẫn rất thong thả, vỗ vỗ tay rồi đi vào phòng khám bệnh.

Mẫn Sưởng cảnh giác nhìn theo cô: "Tôi mới kiểm tra tồn kho, dược liệu tháng trước nhập vào đã dùng hết một nửa, cô đang làm cái gì thế?"

"Luyện chế thuốc."

"..."

Vẫn còn muốn luyện kim đan sao.

Chẳng qua, tiền đấu giá bán bộ châm cứu đủ cho Mặc Khuynh luyện chế, cậu ta cũng không có gì cần phàn nàn.

Tính toán sổ sách xong, Mặc Khuynh vẫn ở trong phòng khám bệnh.

Mẫn Sưởng nhận được điện thoại của Mẫn Sính Hoài ở tầng trên, dặn dò cậu ta đi sắm đồ Tết. Mẫn Sưởng hơi do dự, gõ cửa phòng khám.


"Vào đi." Tiếng của Mặc Khuynh truyền ra.

Mẫn Sưởng đẩy cửa, còn cho là sẽ thấy Mặc Khuynh đang luyện chế thuốc, ai ngờ Mặc Khuynh lại đang ngồi ở bàn làm việc, bày ra giấy mực, tay cầm một chiếc bút lông, đang vẽ tranh.

Mặc Khuynh hỏi: "Chuyện gì?"

Mẫn Sưởng không đáp, đi tới, cúi đầu nhìn bức tranh kia của Mặc Khuynh, bị cảnh tuyết của ngõ Ly Tử làm cho sửng sốt mấy giây, sau đó chân thành tán thưởng: "Vẽ đẹp lắm."

Ai mà ngờ, Mặc Khuynh đặt bút lông xuống, liếc cậu ta một cái đầy xem thường: "Cậu thì có thể nhìn ra cái gì?"

"..."

Mẫn Sưởng ngẩn ra: Khen cô cũng không được?

Mặc Khuynh chậm chạp nói: "Không cần vì khen tôi mà nói mấy lời trái lương tâm."

"..."

Mẫn Sưởng không hiểu nghệ thuật, nhưng cũng không có ý định nịnh nọt. Thấy Mặc Khuynh nói vậy, cậu ta cũng không tranh luận, gãi đầu thầm nghĩ chắc phải trau dồi thêm khiếu thẩm mỹ nghệ thuật.


Mặc Khuynh cầm tờ giấy kia lên, vo thành cục rồi ném vào thùng rác: "Nói chuyện chính."

"À." Mẫn Sưởng tiếc nuối nhìn thùng rác đầy những cuộn giấy vo tròn, "Tôi đang định đi sắm đồ Tết, cô muốn đi cùng không?"

Mặc Khuynh nhấc mắt: "Đi."

Tết bây giờ cũng đã bớt đi phần nào không khí hân hoan của ngày xưa, Mẫn gia không cần đi chúc Tết, cũng không cần tích trữ lương thực. Nhưng hình thức thì vẫn phải làm, ra ngoài một chuyến, dạo một vòng mua hoa quả và nguyên liệu nấu ăn, xem như cho có không khí.

Mặc Khuynh lên tầng mặc thêm một chiếc áo khoác dài, thắt lưng buộc lại, lộ ra vòng eo nhỏ, chân đi bốt cao, vốn đã thon dài nay lại thêm mấy phần thanh lãnh xa cách, cực kỳ có khí chất.

"Đi đâu?" Hất tóc về sau, Mặc Khuynh hỏi.

Mẫn Sưởng cúi đầu nhìn quần áo mộc mạc trên người, cảm giác bản thân giống như một cái túi xách đi kèm: "Gần đây có trung tâm thương mại."
Đồ Tết thì mua ở đâu cũng được, để tiện nhất, Mẫn Sưởng chọn một cái gần nhà.

Lại không ngờ, như thế cũng gặp được người quen.

Bên trong siêu thị dưới tầng hầm, tại khu bán đồ ăn vặt, Bành Nhân hỗ trợ đẩy chiếc xe chất đầy đồ, tầm mắt vừa đảo, qua một cái khe hở nhỏ chợt nhìn thấy hai người Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, lập tức lùi về sau mấy bước vẫy tay với hai người họ.

"Mặc tiểu thư!" Bành Nhân cười tít cả mắt.

Mặc Khuynh đang chọn sữa chua uống, nghe thấy tiếng của Bành Nhân, quay đầu lại thấy khuôn mặt chình ình đối diện, khó hiểu: "Sao anh lại ở đây?"

Nhà Giang Khắc cách chỗ này nửa tiếng lái xe.

Đang yên đang lành, tự nhiên Bành Nhân xuất hiện ở đây làm gì?

Bành Nhân đẩy xe tới: "Đi cùng giúp Qua Bốc Lâm sắm đồ Tết."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
"Tôi giành được hai thùng sữa--" Qua Bốc Lâm mỗi tay cắp một thùng sữa chạy tới, nhìn thấy ba người thì hơi ngẩn ra, "Mặc Khuynh, cô cũng đến tích trữ lương thực Tết?"

Biểu tình trên mặt Mặc Khuynh có hơi kỳ lạ.

Mặc Khuynh không nhịn được, nghi hoặc hỏi: "Hai người cùng nhau đi sắm đồ Tết?"

"Đúng đó." Bành Nhân cười tít mắt, khoác vai Qua Bốc Lâm, "Năm nay tôi sẽ đón năm mới với cậu ta."

Qua Bốc Lâm: "Đúng." Sau đó bỏ hai thùng sữa vào xe.

Mặc Khuynh nhíu mày, hỏi Bành Nhân: "Anh trai anh thì sao?"

"Anh ấy về nhà đón năm mới, mai là đi rồi." Bành Nhân nói, "À, chắc Mặc tiểu thư không biết, nhà tôi ở Đế thành. Còn tôi ở lại Đông Thạch, để Giang gia cần gì thì có thể gọi bất cứ lúc nào."

"Giang Khắc không đi?"

"Không."

"Đón năm mới với Giang gia(*)?"

(*) nhà họ Giang

"Cái đó thì tôi không biết." Cái này rơi vào điểm mù kiến thức của Bành Nhân.
Bành Nhân gãi đầu, nói: "Chúng tôi không đón năm mới với Giang gia, ngài ấy luôn cho chúng tôi nghỉ phép dài hạn, nhưng chúng tôi vẫn quyết định để một người lại Đông Thạch. Mấy năm qua đều như thế."

"Ồ."

Mặc Khuynh nhíu mày, lại thả lỏng, không hỏi tiếp.

Bọn họ nói chuyện mấy câu, Qua Bốc Lâm nói: "Tôi ở ngay gần đây thôi, có thời gian thì ghé chơi nha."

Mặc Khuynh hỏi: "Anh ở một mình à?"

"Đúng rồi." Qua Bốc Lâm vẫy vẫy tay với cô, "Lát nữa gửi cô địa chỉ."

Mặc Khuynh bấy giờ mới nhớ ra, cô chưa từng nghe ai nói Qua Bốc Lâm có người nhà hay không. Nhìn theo bóng lưng của Qua Bốc Lâm và Bành Nhân, Mặc Khuynh nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn tạm gác lại chuyện này.

Sắm đồ Tết trước đã.

Cô và Mẫn Sưởng dạo trong siêu thị nửa ngày, giải quyết bữa trưa ngay tại trung tâm thương mại, sau đó lại dạo quanh thêm nửa tiếng mới bắt một chiếc taxi quay về.
*

Tầng hai Giang gia, thư phòng.

Một ngày trước khi chính thức nghỉ, Bành Trung theo lệ thường làm hết những việc trong phận sự, sau đó báo cáo với Giang Khắc.

Đợi Bành Trung nói xong, Giang Khắc hỏi một câu hỏi không liên quan gì đến công việc của mình: "Hôm nay Mặc Khuynh đổi sang công việc gì?"

"Cô ấy không đi làm."

"Không đi làm?"

Đã quen với đoạn thời gian đổi việc xoành xoạch gần đây của Mặc Khuynh, bỗng nhiên không còn nữa, Giang Khắc không tránh được có hơi ngoài ý muốn.

"Hôm nay cô ấy ở Hồi Xuân Các." Bành Trung nói xong, bỗng như nhớ đến một chuyện, "À, sáng nay Bành Nhân gặp cô ấy và Mẫn Sưởng ở trung tâm thương mại, hình như là đi sắm đồ Tết."

Giang Khắc nhíu mày: "Cô ấy đón năm mới ở Hồi Xuân Các?"

Bành Trung trả lời: "Chắc là vậy ạ."

Đối với sự để tâm quá mức Giang Khắc dành cho Mặc Khuynh, Bành Trung có hơi mâu thuẫn. Dù sao ở góc độ của anh ta, Mặc Khuynh tiếp cận Giang Khắc có lẽ là vì lòng riêng nào đó.
Giang Khắc để tâm đến Mặc Khuynh, từng thời từng khắc quan tâm đến động thái của cô.

Nhưng anh ta cũng không thể khuyên nhủ Giang Khắc, chỉ có thể từng giờ từng phút đề phòng.

-- Đáng tiếc, có một tên Bành Nhân ở giữa, hở ra là bán đứng đồng đội.

"Ừm."

"Giang gia." Bành Trung hơi do dự, "Sao lại không thấy thím Trần thế ạ?"

Giang Khắc nhàn nhạt đáp: "Cho thím ấy nghỉ Tết rồi."

Bành Trung ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không hỏi Giang Khắc định trải qua năm mới thế nào.

Xong xuôi hết việc, Bành Trung rời đi.

Hai tuần tiếp theo chính là kỳ nghỉ của anh ta, anh ta không còn là trợ lý của Giang Khắc nữa, mà trở về làm cậu con cả của Bành gia ở Đế thành.

Bành Trung đi rồi, Giang Khắc đứng dậy, mở cửa sổ sát đất, rút một điếu thuốc.

Sau đó, hắn lấy điện thoại ra, bật sáng màn hình, chờ nó tắt, lại bật sáng... Lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng đăng ký wexin, tìm được tài khoản của Mặc Khuynh.
Hắn gửi đi một tin nhắn.

[Ăn cơm chưa?]

Không quá lâu sau, chuông thông báo vang lên, là tin nhắn trả lời của Mặc Khuynh.

Ngón tay khẽ lướt trên màn hình điện thoại, Giang Khắc nhìn thấy Mặc Khuynh gửi qua một tấm ảnh, biếu tình tức thì cứng đờ.

Mặc Khuynh gửi qua một tấm ảnh đang ăn lẩu. Từ góc của cô, có thể nhìn thấy hai ông cháu Mẫn Sưởng và Mẫn Sính Hoài, Mẫn Sưởng đang gắp rau cho cô.

Nhìn chằm chằm tấm ảnh hồi lâu, đôi con ngươi của Giang Khắc càng lúc càng tối đen.

Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên.

[Đến ăn không?]

Giang Khắc nhìn ba chữ kia hết lần này đến lần khác, nhìn chằm chằm một hồi lâu, tắt màn hình, sau đó ném vào túi, lại rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng.

Hắn không trả lời nữa.

*

Hồi Xuân Các, phòng khách tầng hai.

Nhận được nhắc nhở của Mẫn Sính Hoài, Mẫn Sưởng gắp thịt bò vừa chín tới vào bát Mặc Khuynh, phát hiện đồ trong bát cô gần như chưa vơi đi chút nào. Nãy giờ cô vẫn chỉ nghịch điện thoại.
Hơi ngẩn ra mấy giây, Mẫn Sưởng hỏi: "Không ăn hả?"

"Ăn."

Đợi nửa ngày không nhận được trả lời, Mặc Khuynh cuối cùng cũng thả điện thoại xuống, cầm đũa lên.

"Ăn nhiều vào ăn nhiều vào." Mẫn Sính Hoài cực kỳ vui vẻ, "Bữa tất niên tối mai để con chuẩn bị."

Mẫn Sưởng vô tình nói: "Tỉnh lại đi ông, cái bộ xương già này của ông, không sinh thêm phiền là tốt lắm rồi."

"Nói chuyện với ai đấy hả?" Mẫn Sính Hoài cầm đũa gõ lên đầu Mẫn Sưởng một cái, "Người có tôn ti, tôn kính trưởng bối. Lúc ông không ở đây có phải con cũng có cái thái độ này với cô cô không?"

Mẫn Sưởng ôm đầu bỏ chạy, trực tiếp chuyển đi hai ghế mới tránh được đũa của Mẫn Sính Hoài.

Cậu ta quá thảm rồi.

Tuy là cơ thể của Mẫn Sính Hoài càng lúc càng khỏe lên, tinh thần cũng mỗi ngày càng tốt, nhưng Mẫn Sính Hoài chỉ một lòng hướng về cô cô tốt của mình, còn cậu ta, mỗi ngày lấy ăn đánh làʍ t̠ìиɦ yêu.
Càng đáng ghét hơn là Mặc Khuynh chỉ đóng vai xem kịch hay ngồi một bên.

Mẫn Sưởng cảm thấy Mặc Khuynh mỗi ngày đều đem chuyện "Mẫn Sính Hoài đánh cậu ta" thành tiết mục giải trí cho chính mình.

Mẫn Sưởng thở dài thượt thượt trong lòng, ngoài mặt lại lễ phép hỏi Mặc Khuynh: "Bà cố tổ muốn ăn gì vào buổi tối tất niên ạ?"

Mặc Khuynh do dự một chút: "Khiếu Hoa Kê(*), làm được không?"

(*) gà nướng đất sét, cái món 'gà ăn mày' của TQ ấy haha

"Được ạ."

Mặc Khuynh chậm rì rì bổ sung: "Hai con."

Mẫn Sưởng đang định hỏi, hai con cô có ăn hết không, nhưng có Mẫn Sính Hoài trấn giữ bên cạnh, cho một trăm cái lá gan cậu ta cũng không dám hỏi ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

...

Hôm sau chính là đêm Giao Thừa.

Dưới sự giám sát của Mẫn Sính Hoài, Mẫn Sưởng bận bịu tất bật trong phòng bếp, nhào bánh, chặt thịt, làm sủi cảo; gϊếŧ gà, hầm canh, chần canh loãng... Tóm lại, bận đến mức chân không chạm đất.
Mặc Khuynh thì ở rịt trong phòng khám vẽ tranh.

Cô từng học thư pháp và hội họa -- bị Giang Diên ép.

Lúc đó cô mới đi theo Giang Diên, biết chữ, nhưng không đọc sách, chữ viết ra như gà bới.

Cô vừa tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đối với mọi thứ đều mang theo địch ý, chỉ ở trước mặt Giang Diên và Mặc phó quan mới tốt hơn một chút, mà vị Mặc phó quan kia chữ cũng chẳng đẹp cho cam, thế là Giang Diên muốn cô luyện chữ, chỉ có thể tự mình dạy cô.

Thời gian đó, dù Giang Diên có bận thế nào thì mỗi ngày đều sẽ dành ra một canh giờ đến giám sát cô luyện chữ.

Hội họa là lúc theo học ở Đế thành rảnh rỗi không có gì làm học.

Chẳng qua, thời gian học ngắn ngủi, trình độ cũng không ra làm sao.

Ở trong phòng khám tám tiếng, từ bình minh đến khi trời tối đen, Mặc Khuynh bỏ đi không biết bao nhiêu giấy, cuối cùng cũng vẽ được một tấm coi như hài lòng, ký tên, cuộn lại.
"Cốc cốc cốc."

"Ăn cơm--" Mẫn Sưởng đẩy cửa ra, nói đến một nửa thì bị nền nhà toàn giấy là giấy dọa cho hết hồn hết vía, "Cô làm cái gì đấy?"

Mặc Khuynh cuộn tranh xong, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, hỏi: "Ăn cơm được rồi?"

"Ừm, ăn được rồi." Mẫn Sưởng nói, "Khiếu Hoa Kê cô muốn cũng xong rồi."

Mặc Khuynh: "Để lại cho tôi một con."

"Đồ ăn khuya?"

"Mang đi tặng."

Nghe cô nói như vậy, Mẫn Sưởng cũng không có gì để nói, "ồ" một tiếng.

Mẫn Sưởng bận rộn cả một ngày, nấu xong một bàn ăn tất niên đầy ắp, dưới biển chạy đất trên không đều có, cực kỳ phong phú. Khiếu Hoa Kê mà Mặc Khuynh yêu cầu được đặt ở chính giữa, màu sắc mê người.

Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, Mẫn Sính Hoài ăn cơm tất niên xong cũng mới chỉ bảy giờ.

Mẫn Sưởng dọn bàn, hỏi Mặc Khuynh có muốn xem Xuân Vãn(*) không, Mặc Khuynh từ chối, nói phải ra ngoài một chuyến. Mẫn Sưởng không ngạc nhiên, về phòng bếp cầm cơm tất niên đã đóng hộp cẩn thận mang ra đưa cho Mặc Khuynh.
(*) Đại loại giống như 'Gặp nhau cuối năm' ở mình

Mẫn Sưởng hỏi: "Có cần để cửa không?"

Mặc Khuynh đáp: "Không cần."

Cái khóa này của Hồi Xuân Các, chỉ cần một cái vặn nhẹ của cô.

Nhưng Mẫn Sưởng lại nghe thành tối nay cô sẽ không về, suy nghĩ một chút, từ trong túi quần lấy ra một phong bao lì xì: "Tiền mừng tuổi. Ông nội bảo tôi chuẩn bị cho cô, vốn định để sáng mai mới đưa."

Nhưng cậu ta cũng không biết bao giờ Mặc Khuynh mới về.

"Ồ."

Mặc Khuynh không nghĩ tới sẽ nhận được tiền mừng tuổi, có hơi mới mẻ nhận lấy, nhìn nhìn, sau đó bỏ vào túi.

*

Ra khỏi cửa, chợt có một cơn gió lạnh ập đến, còn kèm theo tuyết.

Mặc Khuynh híp híp mắt, ngẩng đầu đã thẩy tuyết bay rợp trời. Đêm tối đen, đường phố rất yên tĩnh, đèn đường hiu hắt. Gió thổi qua, cuốn lên những chiếc lá khô trên mặt đất.
Mặc Khuynh bước trên đường.

Chín giờ.

Trong thư phòng, Giang Khắc đọc xong một cuốn sách, day day mi tâm, sau đó đóng sách lại. Hắn nhìn thời gian, không khỏi hơi giật mình.

Đã muộn thế này rồi.

Ngày thường đều có thím Trần đúng giờ lên gọi hắn xuống ăn cơm, đưa bữa khuya, trái cây, sẽ thường xuyên nhắc hắn hiện tại là mấy giờ. Hôm nay trong nhà chỉ còn một mình hắn, cảm giác với thời gian cũng trở nên mơ hồ.

Giang Khắc đứng dậy.

Bình thường đều là mấy tin nhắn linh tinh, Giang Khắc vốn không quan tâm, nhưng tầm mắt quét qua, bắt được hai chữ "Mặc Khuynh", ánh mắt lập tức dừng lại, cầm điện thoại lên.

[Mặc Khuynh]: [Hình ảnh]

Là một bức ảnh chụp cơm tất niên.

Đồ ăn phong phú, Giang Khắc xem xong mới bất tri bất giác nhớ ra -- Hắn vẫn chưa ăn cơm.

Ngừng lại hồi lâu, Giang Khắc nhìn tấm ảnh, không có cách nào trả lời tin nhắn.
Đúng lúc này, điên thoại rung lên, Mặc Khuynh gọi tới.

Sau mấy giây ngập ngừng, Giang Khắc ấn nghe.

"Nhìn thấy chưa?" Mặc Khuynh hỏi, giọng nói thanh mát.

Đầu bên kia của cô khá yên tĩnh, không nghe thấy một tiếng ồn nào. Không có bầu không khí náo nhiệt như trong tưởng tượng của Giang Khắc.

Giang Khắc hỏi: "Cái gì?"

Mặc Khuynh nói: "Cơm tất niên."

Giang Khắc tạm dừng mấy giây mới trả lời: "Ừm."

"Anh ăn gì thế?"

"..." Nửa phút sau, Giang Khắc bỏ qua câu hỏi này, giọng điệu cứng nhắc hỏi, "Có việc gì không?"

Mặc Khuynh cũng không quá để tâm nói: "Khiếu Hoa Kê mà Mẫn Sưởng làm rất không tệ, muốn mời anh ăn."

Lại là Mẫn Sưởng.

Nhớ lại tấm ảnh ăn lẩu tối qua, Giang Khắc tức thì không vui, nhíu mày nói: "Không ăn."

"Thế à..." Giọng điệu nhẹ như bẫng, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng gió.
Sau đó, Mặc Khuynh nói tiếp: "Vậy tôi đi đây."

?

Bắt được cảm giác khác thường rất nhỏ, Giang Khắc quay đầu nhìn ra cửa sổ, bước tới, đẩy mở cửa sổ sát đất. Gió tuyết thổi qua khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, Giang Khắc quét mắt một vòng, nhìn thấy một bóng dáng đứng trong sân.

Trong nháy mắt, trái tim như bị thiêu đốt.

Bình luận

Truyện đang đọc