XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI

Art: Weibo @霜天_

Chương 72: Danh hiệu giáo sư [02] Nguy cơ lớn, lấy chuyện cấp chức danh giáo sư ra uy hϊếp

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Vào đêm, ngõ Ly Tử cũng trở nên vắng vẻ và đìu hiu hơn.

Chợ đêm không buôn bán, người đi đường lác đác, cửa hàng hai bên đường cũng đóng cửa hơn nửa, ngẫu nhiên có cái mở cũng cực kỳ vắng vẻ.

Mặc Khuynh bị gió tuyết thổi vào mắt, giọng nói nhiễm gió lạnh: "Ở đây cũng có quán lẩu?"

"Có." Giang Khắc đi bên cạnh cô, bước chân thong thả.

Mặc Khuynh nghiêng đầu nhìn hắn.

Từ trong trạm tàu điện ngầm ra đến đây cũng chỉ khoảng 5-10 phút, nhưng bả vai Giang Khắc đã phủ một tầng tuyết trắng.


Tuyết lớn rơi không ngừng, lại bị nhiễm ánh đèn đường màu cam.

"Trước đây cô từng đến thành phố Đông Thạch rồi?" Giang Khắc giống như chỉ đang tán gẫu chuyện đông tây với cô.

"Từng đến."

"Ngõ Ly Tử thì sao?"

"Ừm."

"So với hiện tại có gì khác biệt?"

"Không có khác biệt quá lớn." Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp.

Sau hồi lâu, cô nhìn con đường rộng rãi sạch sẽ và ánh đèn sáng sủa, bổ sung một câu: "Cuộc sống tốt hơn nhiều rồi."

Nhắc đến chuyện cũ, chứng kiến hiện tại, Mặc Khuynh vĩnh viễn là dáng vẻ bình tĩnh, không sầu muộn cũng không cảm khái.

Cứ như chỉ là người thứ ba đứng xem.

Thời đại này, không còn lưu lại chút nào về cô. Mà cô của một trăm năm trước, cũng đã bị lịch sử xóa bỏ.

"Sắp đi hết đường rồi."

Mặc Khuynh nhìn đằng xa, nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, Giang Khắc mà dám chơi cô thì hôm nay đừng mong đầy đủ tay chân quay về.


Giang Khắc không để tâm lắm đáp một tiếng: "Ừm."

Tóc mái bị gió thổi bay tán loạn, bông tuyết bay lượn, cuối cùng đậu xuống, phản chiếu ánh đèn giống như từng đốm sáng nhỏ.

Mặc Khuynh xỏ tay vào túi, lúc nắm tay lại chợt đụng phải máy sưởi ấm áp, đầu ngón tay cô hơi khựng lại, mấy giây sau, nắm lấy nó, không nghĩ đến chuyện tẩn cho hắn một trận nữa.

"Bên này." Đi đến đầu đường, Giang Khắc lên tiếng.

Hóa ra ngõ Ly Tử là một con phố chạy qua trung tâm của tòa thành cổ này.

Mặc Khuynh nhìn sang trái, thấy người đi đường, quán ăn bình dân và gánh hàng rong, còn có một dãy nhà hàng náo nhiệt mới khai trương dọc theo con phố.

Người đi trong gió tuyết thở ra khí trắng, lò lửa có khói bay lên, bên trong khối kiến trúc đã trải qua trăm năm, con người sinh sống qua nhiều thế hệ, có cùng một quỹ đạo sống.


"Đây là con phố ẩm thực được chính phủ quy hoạch, rất nhiều tiệm lâu đời đều chuyển sang đây, tiện bề quản lý." Giang Khắc nói.

Sau đó rẽ sang phải.

Mặc Khuynh đuổi theo: "Quán lẩu anh nói là?"

"Lẩu Trần Ký." Giang Khắc nhìn bảng hiệu trước cửa hàng, lại nhìn sang Mặc Khuynh, "Nghe nói đã được hơn trăm năm, bí quyết truyền từ đời tổ tiên."

"Ừm."

"Từng ăn rồi?"

Mặc Khuynh nhìn hắn đầy nghiền ngẫm, sau đó xoay đầu nhìn về phía trước, đáp: "Ăn rồi."

Dừng mấy giây, cô hỏi: "Anh đặc biệt tìm được?"

"Lần trước lúc mua dược liệu nghe mấy người bán hàng rong nói."

Mặc Khuynh nói muốn ăn lẩu, hắn lập tức nghĩ đến nơi này.

"Ồ." Trong mắt cô có ánh sáng hơi lóe lên.

*

Lẩu Trần Ký dùng nồi than củi, bí quyết tổ truyền chú trọng dễ tiêu, nước canh trong suốt như nước, nhưng chỉ cần nếm thử, hương vị đậm đà lan từ đầu lưỡi, là một loại hưởng thụ.
Vừa bước sang mùa đông, đặc biệt hôm nay có tuyết rơi nên quán lẩu ngồi chật kín người.

Mặc Khuynh và Giang Khắc vẫn còn khá may mắn, vừa vào thì có bàn ra về nên không cần đợi nữa, thuận lợi ngồi xuống gọi món.

Hai người vừa cầm đũa lên, không hẹn mà cùng gắp đũa đầu tiên là một miếng đậu hũ.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mặc Khuynh gắp đậu bỏ vào bát, Giang Khắc bèn gắp sang miếng khác.

"Sự trùng hợp giữa chúng ta, muốn bàn luận chút không?" Miếng đậu hũ nóng hổi chui vào bụng, Mặc Khuynh liếc Giang Khắc.

"Tôi tạm thời không tìm được điểm bắt đầu." Giang Khắc nhìn cô, dừng mấy giây, cực kỳ có hứng thú cong môi nói: "Chi bằng, tán gẫu về Giang Diên kia?"

(*) ái dà dà có cái nắp hũ giấm nào hé hé ấy nhở để Bát tìm coi nào~

"Không tán gẫu."

Mặc Khuynh cự tuyệt rất dứt khoát.
Không có gì bất ngờ, Giang Khắc nhàn nhạt nói: "Vậy thì không bàn luận."

Không bàn luận thì không bàn luận.

Mặc Khuynh tập trung ăn lẩu, nhưng vẫn có những suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu.

Trước đây khi cô ở thành phố Đông Thạch thường đi ăn lẩu với Giang Diên, hai người cũng xem như khách quen của ông chủ quán lẩu. Nói là bí quyết của quán lẩu, thật ra đã sớm bị cô dùng hai đồng tiền lừa được rồi.

Mùi vị hiện tại thật ra đã thay đổi, so với trước đây không quá giống, nhưng lại ngon hơn.

Lúc gần ăn đến cuối, Giang Khắc bỗng hỏi: "Cô có từng để lại phương thuốc gì không?"

Mặc Khuynh thuận miệng đáp: "Rất nhiều."

"Ở đâu?"

"Giao cho quốc gia rồi."

Giang Khắc không quá tin tưởng nhìn cô.

"Còn có vài phương thuốc dân gian, bị những chuyên gia về thảo dược Đông y phủ nhận, cho là những thứ đi ngược lại với quy tắc thông thường." Mặc Khuynh uống canh, tay cầm một cái thìa đảo quanh, cười nhẹ, nhướng mày nói, "Sau đó tôi đã tìm cách truyền ra dân gian."
"Cách gì?" Giang Khắc híp mắt.

"Muốn biết?" Mặc Khuynh thản nhiên cười, sau đó bê bát lên, ung dung ném cho hắn một câu, "Tự đi mà tra."

Sau đó thong thả uống canh, phong thái phóng khoáng lại trang nhã đẹp mắt.

Giang Khắc nhìn cô hai giây, cuối cùng thu lại tầm mắt.

...

Lúc đi ra khỏi quán lẩu, tuyết còn nặng hơn vừa rồi, khiến khung cảnh xung quanh cũng trở nên mơ hồ.

Chuông điện thoại của Giang Khắc vang lên, là Bành Trung.

Một khắc khi tiếp nghe, Mặc Khuynh nhận ra sự tùy tiện và ung dung trên người hắn bị thu về, cô hơi nhấc mắt, phát hiện sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc, giọng điệu thay đổi sang một kiểu khác.

Mặc Khuynh đưa tay ra, bật ngón tay cái với hắn.

Giang Khắc làm như không thấy.

Mặc Khuynh nhún vai một cái, sau đó nhìn quanh một vòng, cuối cùng, ánh mắt dừng trên một quán hàng rong bán đồ chơi làm bằng đường.
Rất nhanh, Giang Khắc cúp máy: "Đi thôi."

Mặc Khuynh nhìn mấy que đồ chơi bằng đường: "Mua một cái."

Giang Khắc thản nhiên quét mắt qua, nói: "Tự mua đi."

Mặc Khuynh nghĩ ngợi một chút, lấy thẻ đen ra.

Giang Khắc: "..."

Nếu phải nói ra những việc làm khiến bản thân cực kỳ hối hận trong thời gian gần đây, đi họp phụ huynh là một chuyện, đưa thẻ đen cho Mặc Khuynh là một chuyện.

-- Đến tận bây giờ Giang Khắc vẫn không biết vì sao mình lại đưa thẻ đen cho Mặc Khuynh.

(*) bị conditinhiu bỏ bùa á :)))

Đưa tay ấn ấn mi tâm, Giang Khắc đi về phía quán hàng rong kia, sau hai bước lại phát hiện Mặc Khuynh vẫn đi theo mình thì dừng lại.

"Cô đứng chờ ở đây."

Mặc Khuynh nhìn tuyết lớn bên ngoài mái hiên.

Rất nhanh, Giang Khắc đã đi vào tuyết trắng ngợp trời.

Bóng lưng thẳng tắp, bả vai rộng rãi, chẳng mấy chốc đã hòa vào màn đêm, chầm chậm đi về phía quán hàng rong kia.
Mặc Khuynh không phải người nghe lời, nhưng lần này cô lại đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Giang Khắc.

Cô nhớ đến người kia, khi cô còn chưa thể hòa nhập với thế giới, cậu thanh niên đứng bên đường cầm một que đồ chơi bằng đường, như dụ mèo mà dụ cô, dáng vẻ cực kỳ đáng ghét, nhưng khi ấy nụ cười đó là thật lòng vui vẻ.

Chẳng mấy chốc đã như một giấc mơ thoáng qua.

Sau đó, cô không còn thấy được nụ cười rực rỡ kia nữa.

"Cho."

Giang Khắc từ trong tuyết lớn đi tới, dừng ở trước mặt Mặc Khuynh, tay cầm một que đồ chơi bằng đường.

Mặc Khuynh hơi ngẩn ngơ, sau đó, nhận lấy.

Giang Khắc nói: "Nhìn chơi là được rồi, bẩn."

Hắn vừa nói xong, Mặc Khuynh cứ như không hề nghe thấy, bỏ đồ chơi vào miệng, cắn một cái.

Hình vẽ xinh đẹp bị cô cắn một miếng, nhất thời không còn nguyên vẹn.
Giang Khắc thở dài.

Sau đó, Mặc Khuynh nhét đồ chơi bằng đường về lại tay Giang Khắc: "Cho anh đi."

"Hửm?"

"Ngọt lắm."

Mặc Khuynh nói xong, bước dài rời đi.

Nhìn theo bóng lưng cô, lại nhìn que đồ chơi bằng đường trong tay, Giang Khắc nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa đến bên miệng, cắn thử một miếng nhỏ.

Lông mày thoáng cái nhíu chặt.

Cuối cùng, que đồ chơi bằng đường mà Giang Khắc mạo hiểm gió tuyết mua về không sống nổi đến trạm tàu điện ngầm.

*

Ngày phỏng vấn được quyết định vào tối thứ bảy, tức là hai ngày sau.

Phía trường học rất coi trọng lần này, thứ sáu sau khi tan học lại gọi ba người Mặc Khuynh lên văn phòng.

Phóng viên đã đưa sẵn câu hỏi cho nhà trường để họ có thể chuẩn bị trước. Chủ nhiệm giáo dục giải thích cặn kẽ từng câu hỏi cho họ, còn tận tình đưa ra phương hướng trả lời cho ba người.
Lần này Tống Nhất Nguyên không có mặt, không thể giải thoát cho ba người.

Suýt thì nghe đến bất tỉnh luôn.

Mẫn Sưởng hiếm khi mong nhớ thầy Tống, cuối cùng lên tiếng: "Danh sách phỏng vấn bao gồm cả giáo viên hướng dẫn, chúng ta thảo luận vì sao thầy Tống lại không có mặt ạ?"

Chủ nhiệm giáo dục hơi sững người, qua loa đáp: "Cậu ta có việc bận không đến được."

Mặc Khuynh thuận miệng tiếp lời: "Bình thường thấy rảnh rỗi lắm mà."

"Cậu ta cũng là giáo viên chủ nhiệm đó, sao mà rảnh rỗi cho được." Chủ nhiệm giáo dục nói, "Các em đã lên lớp mười hai rồi, cậu ta cũng có rất nhiều việc phải làm."

Mặc Khuynh vốn chỉ thuận miệng nói một câu, nghe chủ nhiệm giáo dục nói như thế thì không tiếp tục hỏi gì nữa.

Mà chủ nhiệm giáo dục bị cắt ngang như thế, giống như mạch tư duy cũng bị cắt ngang, hoặc là tự nhận thức được bản thân lải nhải quá nhiều, thế nên mấy câu hỏi sau đó giải thích đơn giản hơn hẳn, sau đó nhanh chóng để ba người ra về.
"Em cảm nhận được có gì đó rất kỳ quái." Vừa ra khỏi văn phòng, Thẩm Kỳ lên tiếng, "Có cần hỏi thử thầy Tống không ạ?"

Mẫn Sưởng hỏi: "Cái gì kỳ quái?"

"Thầy ấy thật sự bận việc không thể đến sao?" Thẩm Kỳ nói, "Kiểu gà mẹ chăm gà con như thấy ấy, còn biết rõ chủ nhiệm giáo dục không ưa gì chúng ta, thầy ấy không quýnh lên mà xòe cánh ra bảo vệ mới lạ đấy."

Lời này rất có lý, Mẫn Sưởng gật đầu nói: "Để tôi nhắn tin hỏi."

Tin nhắn gửi đi, rất nhanh, Tống Nhất Nguyên trả lời bằng ghi âm.

"Xong rồi? Đúng là thầy có chút việc gấp không đến được. Yên tâm, ngày mai trước khi trực tiếp chúng ta đối chiếu lại một lần, mọi việc theo ý các em."

Giọng điệu không nghe ra khác thường nào.

Thẩm Kỳ nói: "Là em nghĩ nhiều rồi."

Mẫn Sưởng cất điện thoại đi, hỏi Thẩm Kỳ: "Chuyện cậu muốn làm phải có thầy Tống nói cùng sao?"
"Để mai nói đi." Thẩm Kỳ nghĩ ngợi, tiếp, "Sợ nói trước rồi tối nay thầy ấy mất ngủ luôn."

Mẫn Sưởng không tỏ ý kiến nữa.

Mặc Khuynh ngược lại không có gì muốn biểu hiện trong buổi phát trực tiếp, tùy họ muốn làm gì thì làm, toàn bộ quá trình này đều không hé răng.

...

Buổi chiều hôm sau, ba người Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng, Thẩm Kỳ lên lớp như bình thường.

Đồng thời.

Tống Nhất Nguyên lái xe đến trước cổng trường, vừa định gọi điện cho Mặc Khuynh thì điện thoại rung lên, có một cuộc gọi khác.

Là chủ nhiệm giáo dục.

Tống Nhất Nguyên thuận tay ấn nghe, đưa điện thoại đến bên tai.

Vừa định lên tiếng, chợt nghe thấy chủ nhiệm giáo dục thân thiết gọi: "Nhất Nguyên à."

"..."

Sắc mặt Tống Nhất Nguyên cứng đờ, khóe môi cong cong biến thành đường thẳng.

"Cậu sắp đến trường chưa?" Chủ nhiệm giáo dục tiếp tục nhiệt tình hỏi.
"Vâng."

"À." Chủ nhiệm giáo dục dừng lại, lúc sau lên tiếng, trong giọng nói pha lẫn khó xử, "Nhất Nguyên à, có chuyện này muốn thương lượng với cậu."

"Gặp nhau rồi nói." Tống Nhất Nguyên lạnh nhạt đáp.

"Nhất Nguyên à," Chủ nhiệm giáo dục bày ra giọng điệu ôn hòa nhã nhặn, "Trường học hy vọng giáo viên hướng dẫn xuất hiện lần này có thể đổi thành một người có chuyên môn. Cậu xem, cậu cũng chỉ là giáo viên dạy văn, làm giáo viên hướng dẫn cho học sinh tham gia cuộc thi toán mô hình, nói ra ngoài ai mà tin được chứ?"

Tống Nhất Nguyên sớm đã đoán được, không cảm xúc hỏi; "Nên muốn để Lã Chiến thay thế tôi?"

"Cậu nói thế là sao chứ! Dù sao thầy Lã cũng là người có chuyên môn. Cậu yên tâm, thầy giáo hướng dẫn chắc chắn có tên của cậu, nói chính xác là sẽ để hai người cùng nhau làm giáo viên hướng dẫn. Trường học sẽ không để cậu thiệt thòi. Nhưng mà chuyện lần này đại diện cho hình ảnh của nhà trường, Nhất Nguyên, cậu đã công tác ở đây được hơn hai năm rồi, hẳn là cậu cũng mong cho trường ta ngày càng tốt đẹp, đúng không?"
Trầm mặc một hồi lâu, Tống Nhất Nguyên quả quyết nói: "Không được."

"Thầy Tống, vinh dự nhất thời của cậu còn quan trọng hơn cả danh tiếng của trường học sao?!" Giọng điệu của chủ nhiệm giáo dục chuyển sang gay gắt.

"Tôi không cần vinh dự nhất thời này." Tống Nhất Nguyên nghiêm nghị nói, "Mấy người giữa chừng đổi thầy giáo hướng dẫn, ba người Mặc Khuynh nhất định sẽ không phối hợp."

Bỗng nhiên bị đổi đi, Tống Nhất Nguyên trong lòng lạnh lẽo.

Anh ta không cần vinh dự gì qua buổi trực tiếp đó.

Mà đây là thời khắc anh ta được cùng học sinh của mình chia sẻ niềm vui.

Chẳng qua, chuyện đê hèn hơn rất nhiều anh ta cũng từng thấy rồi, sẽ không vì thế mà làm mọi chuyện trở nên phức tạp.

Chỉ là, nếu nhận phỏng vấn là ba người khác thì thôi đi, nhưng đây là Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ, họ không dễ dàng gì mới tham gia được cuộc thi, dành giải đặc biệt. Nếu như biết anh ta bị đổi đi, thì không nghi ngờ gì sẽ phá nát cái buổi trực tiếp này luôn.
"Mấy học sinh thôi, thầy Tống không cần lo lắng." Chủ nhiệm giáo dục vui hớn hở nói, "Nếu còn chưa đến trường thì cậu mau quay đầu đi, cũng tiết kiệm tiền xăng."

Tống Nhất Nguyên gấp gáp lên tiếng: "Chờ đã --"

Nhưng chủ nhiệm giáo dục chỉ ném lại một câu.

"Thế nhé, cúp đây." Sau đó cúp máy.

Tống Nhất Nguyên cứng đờ ngồi tại chỗ, thật lâu không động đậy.

Chuông điện thoại lại vang lên.

Màn hình hiển thị cái tên Mặc Khuynh.

Tống Nhất Nguyên nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó, điện thoại bị ném sang ghế phụ.

Anh ta tựa lưng về sau, mắt khẽ nâng, dừng lại trên cánh cổng của Trung học trực thuộc số một.

Xa xa đằng kia là bức tượng của Diêu Đức Hiên.

*

Phỏng vấn được tiến hành bên trong văn phòng.

Bên trong có rất nhiều người, phóng viên và nhân viên công tác, ngoài ra còn có chủ nhiệm giáo dục.
Mặc Khuynh đứng ngoài hành lang, cúi đầu nhìn điện thoại, sắc mặt nghiêm túc.

Tống Nhất Nguyên không tiếp điện thoại, trường hợp này cực kỳ hiếm khi xảy ra.

Vị giáo viên luôn lo lắng có học sinh tìm mình mà điện thoại để mở 24/24, nửa đêm gọi điện anh ta cũng sẽ bắt máy rất nhanh.

"Mặc Khuynh, qua bên này đi." Phóng viên gọi cô.

Mặc Khuynh khẽ nhíu mày, thả điện thoại vào túi.

Chủ nhiệm giáo dục chăm chú quan sát Mặc Khuynh nãy giờ, lên tiếng: "Chuyển điện thoại sang chế độ im lặng đi, đang trực tiếp mà có chuông thì không tốt."

"Không."

Mặc Khuynh thản nhiên liếc ông ta một cái, từ chối rất đơn giản dứt khoát.

Chủ nhiệm giáo dục cứng đờ.

Ông ta muốn quở trách Mặc Khuynh mấy câu, nhưng chú ý đến tình hình trước mắt nên chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, không so đo với cô.
Mặc Khuynh đi đến bên cạnh Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng.

Mẫn Sưởng thấp giọng hỏi: "Gọi được cho thầy Tống chưa?"

Mặc Khuynh nhíu mày: "Chưa."

Mẫn Sưởng nói: "Chờ thêm đi."

Thời gian chầm chậm trôi đi.

Tống Nhất Nguyên vẫn không xuất hiện.

"Sắp đến giờ rồi, sao giáo viên hướng dẫn vẫn chưa đến?" Phóng viên nhìn xuống danh sách, hỏi chủ nhiệm giáo dục, "Giáo viên hướng dẫn của các em ấy tên là Tống Nhất Nguyên đúng không?"

Chủ nhiệm giáo dục bày ra dáng vẻ sốt ruột, nói: "Đúng là cậu ấy, tôi gọi điện nãy giờ nhưng không có ai nghe máy."

Phóng viên hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Chủ nhiệm giáo dục nhìn đồng hồ, thương lượng với phóng viên: "Chờ thêm chút nữa đi, cậu ấy luôn rất đúng giờ, chắc chắn là hôm nay gặp chuyện gì ngoài ý muốn thôi."

Phóng viên chần chừ mấy giây, gật đầu: "Cũng được."
Bọn họ kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa.

Nhưng mà, giờ phát trực tiếp sắp đến, Tống Nhất Nguyên vẫn không xuất hiện.

Mẫn Sưởng, Thẩm Kỳ, Mặc Khuynh ngồi thành một hàng trên ghế sô pha, sắc mặt không đổi.

Cách thời gian phát trực tiếp còn hai phút, chủ nhiệm giáo dục ra ngoài một vòng thở hồng hộc chạy về: "Đến đây, đến đây!"

"Thầy Tống đến rồi?" Phóng viên vội hỏi.

Những người còn lại cũng nhìn ra cửa.

Nhưng mà, người đi theo chủ nhiệm giáo dục đi vào không phải Tống Nhất Nguyên mà là Lã Chiến.

Biểu tình của ba người Mặc Khuynh nhất thời thay đổi.

Phóng viên nhận ra Lã Chiến, hơi ngẩn người, hỏi: "Đây không phải là thầy Tống mà?"

"Đúng là không phải, thầy ấy là Lã Chiến, át chủ bài của trường chúng tôi." Chủ nhiệm giáo dục giới thiệu, "Thật sự không có cách nào liên lạc với thầy Tống, chỉ có thể tìm thầy Lã đến."
Phóng viên hơi chần chừ, hỏi lại: "Như vậy không tốt lắm đâu?"

"Như nhau, như nhau." Chủ  nhiệm giáo dục nói nhanh, "Thầy Lã và thầy Tống như nhau, đều là giáo viên hướng dẫn của Mặc Khuynh, Mặc Khuynh và các học sinh khác đều đến nghe thầy ấy giảng bài mà. Anh không tin thì chỗ tôi còn có ảnh chụp. Chẳng qua là thầy Lã khiêm tốn nên không ghi tên lên thôi."

Nói xong, chủ nhiệm giáo dục mở ảnh trích xuất từ camera cái ngày ba người Mặc Khuynh đến buổi dạy của Lã Chiến, đưa cho phóng viên xem.

Phóng viên xem xong, cũng không nói gì nữa, gật đầu đồng ý rồi.

Anh ta lên tiếng chào hỏi Lã Chiến, lại nhiệt tình hàn huyên, bày tỏ rất muốn viết một bài riêng cho Lã Chiến.

-- So với Tống Nhất Nguyên không có chút danh tiếng nào, dĩ nhiên là anh ta muốn phỏng vấn Lã Chiến gần đây đang nhận được sự chú ý hơn.
Dưới sự tiếp đón nhiệt tình của phóng viên, Lã Chiến quần áo chỉnh tề đi về phía ba người Mặc Khuynh, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh.

Ánh mắt lạnh lẽo của ba người đồng loạt đảo qua.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, từ khi Lã Chiến xuất hiện, ba người đã sớm nhìn thấu xiếc tuồng này rồi.

Tống Nhất Nguyên đến muộn, Lã Chiến kịp thời xuất hiện cứu nguy, tất cả đã được an bài ngay từ đầu.

Lã Chiến nhìn ba người, thong thả cầm điện thoại ra, bật sáng màn hình, sau đó làm như vô tình chuyển về phía này, vừa đủ cho ba người đọc được dòng chữ trên đó.

"Ngoan ngoãn phối hợp, suất cấp chức danh giáo sư sang năm sẽ là của Tống Nhất Nguyên."

***

88: Dù biết là Bình tử sẽ không làm tui thất vọng, nhưng mà xem một màn này xong vẫn tức hộc máu :))

Bình luận

Truyện đang đọc