XUY BẤT TÁN MI LOAN


Chương 20: Dò xét thực cơ
Thượng Trụy trực tiếp đi thẳng về phía Bạch Thế Phi, nhưng lại không thèm nhìn đến hắn, chỉ đi qua bên người, không nói một lời bước ra khỏi cửa.
Bạch Thế Phi phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng quay người qua, e sợ mà nịnh nọt, thấp giọng cười gọi, “Tiểu Trụy”. Đưa tay kéo ống tay áo của nàng.
Thượng Trụy mạnh mẽ kéo tay áo, không lưu tình chút nào bỏ qua tay của hắn.
Bạch Thế Phi nóng nảy, “Vốn ta đã tính sẽ về sớm rồi, không ngờ sau khi chia tay đám người kia, vừa ra đến gian nhà gỗ thì gặp phải Phiêu Nhiên cùng với mấy vị quan trong triều, kết quả mọi người cùng nhau đến phủ của Phiêu Nhiên uống rượu, sau đó toàn bộ bị say, nên ngủ lại nhà hắn một đêm”.
Thượng Trụy lại một lần nửa rũ ra bàn tay vươn đến của hắn, như cũ không nói tiếng nào, chỉ có bàn chân bên dưới cước bộ nhanh hơn thôi.
“Tiểu Trụy”. Bạch Thế Phi âm thầm kêu khổ, nhắm mắt theo đuôi ở sau lưng nàng, cũng không dám đụng đến nàng.
Lúc ra chỗ cổng vòm bên ngoài đình viện, gặp phải Đặng Đạt Viên đang vội vàng chạy đến trước mặt, trên mặt hắn tức thì lóe lên kinh ngạc, Bạch Thế Phi và Thượng Trụy lộ ra vẻ xấu hổ, sáng sớm hai người từ trong phòng cùng nhau đi ra, có thể không dễ dàng khiến người ta hiểu lầm ư?
Bạch Thế Phi khẽ nhịn vết cười trên môi, đôi mắt anh tuấn lướt trộm sang bên cạnh, hành động mập mờ có chủ ý này vừa vặn bị khóe mắt Thượng Trụy liếc qua nhìn thấy, thẹn thùng cực độ dưới cơn giận càng tăng lên, chỉ hận không thể ngay giờ phút này biến mất trước tầm mắt của Đặng Đạt Viên, lẽ ra nàng không nên vì hắn lo lắng sốt ruột.
Đặng Đạt Viên chỉ có vẻ như hoàn toàn không phát hiện chuyện mờ ám mãnh liệt giữa hai người họ, cúi đầu khom người bẩm, “Công tử, Tây Bắc gửi bồ câu đưa thư về”.
Đôi mắt Bạch Thế Phi nghiêm lại, tức thời che dấu thần sắc chơi đùa.
Chỉ một cái trì hoãn này, Thượng Trụy cũng đã không quay đầu lại mà bước nhanh mở cửa đi khỏi.
Bạch Thế Phi nhìn theo bóng lưng của nàng, nghĩ nghĩ, vẫn là chính sự quan trọng hơn, tức thì cùng Đặng Đạt Viên đi về phía thư phòng, “Trong thư nói gì?”
“Triệu Nguyên Hoan đã một đường rời khỏi Hưng Châu, vào đến Ngọc Môn quan”.

“Khi nào đến kinh thành?”
“Dự đoán là ngay sau Tết Nguyên Tiêu”.
Bạch Thế Phi trầm ngâm nói, “Ngươi đi gọi người mời Phong Tuyền đến đây”.
Bên kia Thượng Trụy gặp Bạch Kính ở bên ngoài Sơ Nguyệt Đình, Bạch Kính thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cuống quít cười hì hì qua chào hỏi nàng, Thượng Trụy hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, để ý cũng không thèm để ý, đi thẳng vào trong, Bạch Kính lè lưỡi, chạy như bay đi tìm Bạch Thế Phi.
Trở về phòng, chọn một cái ghế ngồi xuống, càng nghĩ, ủy khuất cùng tức giận trong lòng càng tăng, vành mắt của nàng dần dần đỏ lên.
Yến Nghênh Mi từ trong phòng ngủ đi ra, liền bắt gặp Thượng Trụy đang dùng mu bàn tay im lặng gạt lệ.
Nàng rất kinh ngạc, “Muội làm sao vậy?”
Thượng Trụy không chịu lên tiếng, chỉ lắc đầu, đứng dậy, nhanh chóng lau khô nước mắt.
Yến Nghênh Mi quan sát nét mặt, nghĩ đại khái chắc không thoát khỏi liên quan đến Bạch Thế Phi, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cùng nàng đến phòng ăn dùng bữa sáng.
Hai bên đường lát đá hương hoa mai như ẩn như hiện, hai người bước đi chầm chậm.
Lúc đi đến hành lang điêu khắc, Yến Nghênh Mi thấy Thượng Trụy đã bình tĩnh trở lại, quay qua hỏi, “Đến cùng là như thế nào?”
Thượng Trụy như cũ không lên tiếng, qua một lúc lâu, mới thấp giọng nói, “Tối hôm qua hắn không có về.”
Yến Nghênh Mi kinh ngạc, sau đó nhíu mày, “Có phải tối hôm qua ngủ lại ở chỗ nào không?”
“Nói là đến chỗ phủ của Nhậm y quan, một đám người uống say rồi…”
Yến Nghênh Mi nhìn thần sắc của nàng, “Muội không tin hắn?”

Thượng Trụy trầm mặc, hắn ở dưới tình thế cấp bách mà giải thích, cũng không giống tạm thời mở miệng bịa chuyện, chỉ là, lúc ở trong phòng nhìn thấy trên giường của hắn chăn đệm xếp ngay ngắn chỉnh tề, nháy mắt nhận ra hắn cả đêm không về, cảm giác hết sức không dễ chịu, như có một khối đá nặng đè ở trong ngực.
Yến Nghênh Mi cười nói, “Nếu muội thật sự không tin lời hắn, chuyện này còn không phải dễ sao? Gọi Bạch Kính tới đây, ta giúp muội cẩn thận hỏi hắn một phen”.
Thượng Trụy ngẫm lại, đáp ứng ‘Được’.
Trong lòng quả thực cũng muốn biết Bạch Thế Phi đêm qua đến cùng đã làm gì rồi.
Đến phòng ăn, Yến Nghênh Mi hỏi nô bộc, mới biết Bạch Thế Phi đang ở thư phòng, Thượng Trụy liền hướng về phía mái hiên đi tìm Bạch Kính. Lúc ở hành lang xa xa thì thấy bên ngoài thư phòng khắp các ngõ ngách tụ tập rất nhiều người hầu, mọi người đang vây Bạch Kính vào giữa, mặt mày hắn hớn hở đang thao thao cái gì đó, những người khác thì nghe đến say sưa.
Lúc đến gần mơ hồ nghe thấy bọn họ nhắc tới Bạch Thế Phi, một đám người hào hứng bừng bừng mà vây quanh Bạch Kính, bảy mồm tám lưỡi thảo luận muốn tra hỏi, tất cả đều tập trung tinh thần, không hề phát giác Thượng Trụy đã đến gần, nàng lặng lẽ giấu mình, nấp ở phía sau cây cột chỗ mái hiên.
Càng nghe, sắc mặt của nàng ngày càng trắng bệch.
Trong thư phòng dường như truyền đến tiếng nói, miệng lưỡi lưu loát của Bạch Kính dừng lại câu chuyện, cuống quít đẩy mọi người ra đi qua, không có nhân vật chính, đám người rất nhanh liền tản đi.
Thượng Trụy yên lặng đứng ngây người sau cây cột, cả người dường như mất hết hồn phách.
“Trụy tử, ngươi ở đây làm gì vậy?” Sau lưng truyền đến tiếng kêu to kinh ngạc.
Nàng vô ý thức quay đầu lại.
Vãn Tình liếc thấy thần sắc nàng tái nhợt u ám khác thường, không khỏi giật mình, vội vàng hỏi nàng làm sao vậy.
Thượng Trụy mơ hồ mà nhìn lên gương mặt phía trước, một hồi lâu, mới dần dần tỉnh táo lại nhận ra đối phương là ai, nàng thu hồi cảm xúc, trì hoãn lại gương mặt gượng cứng, nhẹ giọng nói với Vãn Tình, “Hôm nay không phải ngươi muốn xin tổng quản cho nghỉ sao?”
“Phải, mẫu thân ta bị bệnh, bây giờ ta phải về nhà thăm bà.”

Thượng Trụy thở sâu, “Ta và ngươi cùng nhau rời phủ nhé.”
Vãn Tình kinh ngạc, “Ngươi muốn rời phủ? Phu nhân có biết không?”
“Không sao đâu, ta có chút việc cần làm, mau đi mau về, không mất nhiều thời gian đâu, chỉ trong chốc lát thôi, lúc về sẽ nói với người, đi thôi”.
Tuy trong lòng Vãn Tình có nghi hoặc, nhưng cũng biết Yến Nghênh Mi đối với nàng ấy không thể so sánh với những nô tỳ bình thường, chỉ đành đuổi theo cho kịp.
Thượng Trụy cố ý đứng ở một bên Vãn tình, cùng nàng ấy sóng vai đi, mượn thân hình của nàng ấy che chắn để đi qua phía ngoài thư phòng, nửa tấm bình phong che Bạch Thế Phi đang ngồi phía sau thư án, thần sắc chăm chú lắng nghe Đặng Đạt Viên và Trang Phong Tuyền nói chuyện, tuy rằng mơ hồ phát giác ngoài cửa có bóng dáng nha hoàn chợt lóe lên, chỉ tưởng là nữ tỳ lui tới thôi nên cũng không để ý.
Hai người ra khỏi môn phòng, băng qua sân trước, lúc đến cổng chính của Bạch phủ, gặp phải một vị thanh niên trẻ tuổi mặc áo vải giản dị từ bên ngoài bước tới.
Vãn Tình cười bước lên nghênh đón, “Đinh đại ca”.
Thanh niên kia vội vàng thi lễ, “Vãn Tình cô nương.” Vừa giơ tay thì trông thấy Thượng Trụy ở bên cạnh, không khỏi ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy người trước mắt khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp, chân mày chiếc lá thanh lệ, đôi mắt đen tuyệt sắc giống như lẳng lặng nhìn chăm chú vào người, nhưng đôi mắt lại phảng phất như đang nhìn xuyên qua thân thể của hắn, nhẹ nhàng phủ một chút mờ mịt không biết đang che dấu bi thương hay là thê lương, trông có chút đau đớn mà buồn bã ai oán.
Trong lòng kinh ngạc đến chấn động, hắn có chút ngại ngùng bối rối vội vã cúi đầu, lại không dám tiếp tục đối mặt với Thượng Trụy nữa, đôi mắt kia giống như không phải đang nhìn vào hắn.
Vãn Tình che miệng cười cười, sau khi tạm biệt hắn thì dẫn Thượng Trụy rời đi.
Đi xa rồi mới nói, “Người đó là Đinh Thiện Danh, là cháu bên ngoại của Thương quản gia, trong nhà cũng có chút ruộng đất, mỗi khi Công tử đi ra ngoài thường thường sẽ mang đồ ăn ngon hoặc mấy thứ đồ lặt lặt đem về, cuối cùng Thương quan gia sẽ bí mật giữ lại một ít, thỉnh thoảng gọi huynh ấy tới, để huynh ấy đem về cho người nhà nếm thử”.
Thượng Trụy không chút để ý chỉ ‘À’ một tiếng, cả người tinh thần hoảng hốt, rõ ràng cũng không nghe lọt, ra đến cửa phủ, nàng và Vãn Tình mỗi người đi một ngả, một mình hướng đến đường cái cổng Nam mà đi.
Vượt qua cầu Đắc Thắng, đi đến đường cái ở phía đông Thập tự, người đi đường cùng với hàng hóa mua bán giống như chiếc xe lui tới tới lui.
Một chiếc kiệu bốn người khiêng từ phía sau nàng đi tới, bỗng nhiên ngừng lại ở ven đường, có bóng người từ trong kiệu chui ra, hưng phấn không thôi hướng đến nàng mà kêu, “Tiểu Tiên Nữ!”
Thượng Trụy giật mình, nhìn về phía người đang đi tới.
Trương Vĩ Tấn bước nhanh đến trước mặt nàng, trên mặt lộ vẻ lui mừng, “Không ngờ lại gặp nàng ở đây! Nàng muốn đi đâu? Ta tiễn nàng đi được chứ?”
“Không cần, cám ơn Trương thiếu gia.” Nàng khách sáo trả lời, cúi đầu tiếp tục đuổi theo con đường của mình.

Trương Vĩ Tấn phất phất tay với phu khiêng kiệu, một tấc cũng không rời theo sát sau lưng nàng, vô cùng ngạc nhiên hỏi, “Tiểu Tiên Nữ, sao nàng lại ra ngoài một mình? Thế Phi đâu? Còn nữa, sắc mặt nàng rất kém, nàng không khỏe sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Trụy trắng bệch, liếc hắn một cái, đi được vài bước bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn nhìn lại hắn, nói, “Hôm qua ngài có đi chơi quan phốc không?”
“Có, sao lại không chứ, còn gặp đám người Thế Phi nữa”.
“Mọi người chơi suốt đêm sao?”
“Cái đó thì không, sau đó ta cùng với nhóm bạn đến Tiên quán uống rượu”.
Thượng Trụy hơi thu lại đôi mắt, “Ta biết, Công tử bọn họ đến Liên Hoa Lầu nghe hát gì đó”.
“Thế Phi thậm chí ngay cả đi đâu cũng nói cho nàng biết hả?” Trương Vĩ Tấn nhíu mày, lại cười hì hì nói, “Sáng sớm hôm nay ta có nghe người ta nói rồi, bọn họ đêm qua có thể nói là đủ điên”.
“Vậy sao?”
Trương Vĩ Tấn nói đến cao hứng, “Sao mà không? Quan phốc vậy mà ra giá đến ba ngàn lượng một ca cơ! Chơi được quá đi chứ, chỉ tiếc màn náo nhiệt kia ta lại không thể tận mắt nhìn thấy”. Càng nói càng cảm thấy tiếc.
Thượng Trụy đến chỗ giao nhau giữa phố Phan Lâu và phố Thượng thì ngừng lại, chăm chú nhìn nhìn Trương Vĩ Tấn, “Liên Hoa Lầu hẳn là ở gần đây nhỉ?”
Trong lòng Trương Vĩ Tấn lặng xuống một cái, “Nàng muốn đến Liên Hoa Lầu?” Xong rồi, có phải hắn nói sai cái gì không?
Thượng Trụy không trả lời hắn, chỉ quan sát hai bên, đi thẳng tới con phố phía trước.
Trương Vĩ Tấn vội vã theo sau, “Nàng đến Liên Hoa Lầu làm gì?”
Ở cạnh hiệu thuốc Tôn Điện Thừa và quán trọ của Mã Đương Gia là một tòa Lầu với cánh cửa, mái hiên khắc chạm rất có phong thái, trên cửa lớn treo một tấm biển sơn son mạ vàng khắc ba chữ ‘Liên Hoa Lầu’ rồng bay phượng múa, đúng là ca quán nổi danh nhất Khai Phong thành.
Thượng Trụy đứng ở xa xa bên ngoài cửa, giọng điệu lãnh đạm nói, “Ngài giúp ta vào trong hỏi một tiếng, tối hôm qua Công tử thật sự có tới đây hay không nhé”.
Trương Vĩ Tấn ngây ngốc tại chỗ.


Bình luận

Truyện đang đọc