XUY BẤT TÁN MI LOAN


Chương 39: Sâu tiêu kinh hồn loạn
Sau khi trở lại Sơ Nguyệt Đình, Thượng Trụy cũng không nhắc tới chuyện đã gặp Bạch Thế Phi với Yến Nghênh Mi.
Từ lúc Bạch Thế Phi rời khỏi phủ, Yến Nghênh Mi liền một mực ở lại trong phòng dùng bữa, cũng cho lui cả mấy nha đầu hầu hạ, Thượng Trụy vẫn như mấy ngày trước đây, lề mà lề mề mà ở lại trong phòng làm chút ít chuyện vặt vãnh có cũng được không có cũng không sao, tận lực tránh không đến chỗ góc phòng ăn cùng dùng cơm với bọn Vãn Tình.
Nàng vô tâm nói cho chính mình, cũng không muốn nghe hắn dạy bảo người.
Giờ này khắc này, nàng không muốn nói chuyện với bất luận kẻ nào.
Bên trong phòng ăn trống không, chỉ có nàng ngồi một mình, đồ ăn trên bàn đều đã nguội lạnh, nàng như có như không mà gắp lấy một chút thức ăn ăn với cơm, kỳ thật hoàn toàn ăn không biết ngon. Đang ăn nữa chừng, có nô bộc đem tới một đĩa rau nóng hổi, nói là phòng bếp đem thêm đồ ăn lên. Mặc dù không thèm ăn, cũng vẫn gắp mấy miếng.
Ăn xong bữa tối trở về, Yến Nghênh Mi cũng không có chuyện gì, phân phó một đám người hầu trở về phòng nghỉ ngơi.

Nàng nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, kỳ thật một chút cũng không muốn nhớ, nhưng trong đầu vẫn luôn không tự chủ được, mỗi lần nhớ lại chuyện hắn nói, đáy lòng lại giống như bị cái gì đó níu chặt lôi kéo một phát, lúc rầu rĩ lúc đau đớn, khó chịu không cách nào hình dung.
Rốt cục thật vất vả vượt qua bối rối, lại khó ngủ dị thường, ngay cả chút gió thổi cỏ lay ngoài cửa sổ cũng mơ mơ màng màng mà mở to mắt nhìn ra, hồn mộng trong bóng tối tìm không thấy điểm dừng, khoảnh khắc mờ mịt, mới cảm giác được thì ra mình đang nằm trên giường, lại xoay người chợp mắt ngủ tiếp.
Cứ như thế bị quấy nhiễu vài lần, dần dần cảm thấy trên mặt giống như có luồng khí nóng muốn bốc hơi ra ngoài, thân thể hết sức yếu ớt, ngay cả xoay người cũng không có sức, mà trong ngực bụng hình như có một khối khí tích tụ không tiêu tan, ngột ngạt trướng lên rồi xoay đảo, ngột ngạt đau nhức càng tăng thêm, như muốn nôn ra.
Nếu tiếp tục nhịn thêm nữa, thật sự sẽ chịu không được, môi lưỡi khô đắng nàng từ trên giường đứng lên, vươn tay hướng đến chiếc bàn trước giường muốn cầm ấm trà và ly, nhưng lúc rót nước tay mềm nhũn, ấm trà trượt xuống chạm vào ly, choang một tiếng rơi xuống đất vỡ tan.
Trong bụng một trận cuồn cuộn, vịn bàn bên cạnh nôn ra.
Trong đêm khuya mọi âm thanh đều yên tĩnh, âm thanh ly tách vỡ vụn vang lên rõ ràng kinh người, khiến Vãn Tình ngủ ở phòng bên giật mình tỉnh lại, tập trung tư tưởng nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy bên phòng Thượng Trụy có tiếng vang phát ra, nàng đứng dậy cầm đèn đi xem, đẩy cửa phòng khép hờ ra, còn buồn ngủ hỏi, “Trụy tử người sao vậy?”
Thượng Trụy đang nôn trên trên đất chỉ cảm thấy yết hầu vừa trợt, phụt một cái phun ra một ngụm máu.
Cơn buồn ngủ của Vãn Tình lập tức toàn bộ bay mất, kinh hãi kêu lên một tiếng, buông ngọn đèn trong tay ra chạy qua vỗ lưng cho Thượng Trụy.
Tiếng bước chân vang lên, Yến Nghênh Mi cũng đã khoác áo trên vai chạy tới, “Chuyện gì vậy? Qua nửa đêm rồi còn ầm ĩ chuyện gì?” Mắt vừa thoáng thấy trên đất một ngụm máu, bị dọa sợ, gấp giọng phân phó Vãn Ngọc vừa mở cửa vào tới, “Nhanh! Bảo Thiệu quản gia đi mời đại phu ngay! Nhanh lên!”
Thượng Trụy suy yếu tựa vào cánh tay Vãn Tình, khóe môi còn dính một chút máu, miễn cưỡng giữ vững tinh thần cười nhẹ với Yến Nghênh Mi, hữu khí vô lực mà nói, “Muội không sao, hơn nữa đêm rồi… Đừng tìm Thiệu quản gia…”
Vãn Ngọc tới xem xét, cũng cả kinh không nhẹ, vội vã cầm đèn lồng chạy ra cửa.
Yến Nghênh Mi vừa gấp vừa giận, “Đã phun máu ra rồi còn nói không sao?! Vãn Tình, ngươi đỡ nàng ấy qua phòng ta đi, lấy thêm chăn giường tới cho nàng ấy, thêm than lửa nhiều một chút, cũng nấu một ít nước ấm qua luôn”.
Toàn thân như nhũn ra, Thượng Trụy dần dần chìm vào hôn mê, trên người liên tục không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, người suy yếu đến nỗi ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nổi, chỉ toàn bộ dựa vào hai người họ.
Yến Nghênh Mi cùng Vãn Tình hợp lực thu xếp rất lâu, rốt cục từ trong đình viện truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Vãn Ngọc dẫn theo Thiệu Ấn cùng đại phu vội vã chạy tới.

Đại phu bắt mạch cho Thượng Trụy, thấy nàng thổ huyết, vừa cẩn thận hỏi han tình hình, cuối cùng nói, “Không sao đâu, chỉ là ăn nhầm đồ thôi, cộng thêm nhiễm gió lạnh bên ngoài, trong lòng buồn bực mà ra”.
Yến Nghênh Mi khó hiểu, “Nếu chỉ là phong hàn sao lại thổ huyết?”
“Huyết kia màu sắc tím đậm, chứng tỏ tích tụ đã lâu, có lẽ vị cô nương này từng bị ngoại lực làm thương tổn đến nội tạng, lần này bệnh đến kéo theo buồn bực mà sinh ra biến hóa, nhiệt nóng theo máu, dồn ép bách huyệt gây nghịch khí, phu nhân không cần lo lắng, lão phu sẽ kê đơn tiêu tan hàn tính giải nhiệt cho nàng ấy uống qua ngày sẽ không sao nữa”.
Yến Nghênh Mi nghe ông ta nói đạo lý rõ ràng, cuối cùng yên tâm một chút.
Hỗn loạn nửa đêm, lúc Thiệu Ấn cùng đại phu rời khỏi Sơ Nguyệt Đình, xa xa sắc trời đã có chút mờ sáng.
Sau khi tiễn đại phu đi Thiệu Ấn lặng lẽ tiến vào Đệ Nhất Lâu.
Gian phòng ngày thường hết sức thoáng đãng giờ phút này hoàn toàn bị bao phủ một loại tối tăm tĩnh lặng, trong sảnh, một điểm sáng nhỏ cũng không có, giống như có một đôi cánh đen to lớn giương lên, đem toàn bộ ánh sáng trên thế gian che khuất đi, đẩy gian phòng vào bóng tối sâu thẳm nhất, khiến cho phần hắc ám ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều lan tràn như không thấy tận cùng.
Trong gian phòng tối đen như vậy, một người im ắng ngồi cạnh chiếc bàn thư án bằng gỗ tử đàn giữa phòng, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, tay áo rơi vãi trên bàn, chén rượu trong tay đưa đến bên môi, chậm rãi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tay trái cầm bầu rượu chậm rãi rót đầy, nâng lên, lại một lần nữa đặt chén rượu bên môi, chất rượu nồng trong khoảnh khắc theo cổ họng trôi xuống.
Mãi đến khi từ hành lang chỗ mái hiên khẽ truyền đến tiếng bước chân, chén rượu trong tay Bạch Thế Phi mới dừng lại một chút.
Ánh sáng từ trong đèn lồng soi rõ người đứng ngoài cửa, Thiệu Ấn thấp giọng nói, “Đại phu đã xem qua, có trúng một ít độc, bởi vì dùng liều lượng nhỏ nên không đáng lo, tiểu nhân đã phân phó xuống dưới hầm một chén súp linh chi cho Trụy cô nương trừ độc, đến mai lại uống hai viên tễ dược sẽ không sao nữa”.

Ánh sáng màu đỏ lờ mờ nhẹ nhàng chiếu rọi, vẻ mặt Bạch Thế Phi như đá chạm khắc, ngay cả giọng nói chuyện cũng bình tĩnh, “Khổ cực rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Thấy hắn khác thường như thế, lời nói biểu lộ hoàn toàn không giống trước đây, Thiệu Ấn cũng không dám nhiều lời, chỉ khom người lui ra.
Chén rượu trong tay ở trong bóng tối lại một lần nữa đặt bên môi, Bạch Thế Phi chậm rãi uống cạn.
Lần đó đạp tuyết tìm mai, nghe thấy tiếng sáo mà tiến về phía trước, phảng nhất như đã là chuyện của kiếp trước.
Tối nay, nếu hắn cứ như trước mà ra khỏi Đệ Nhất Lâu, vậy thì một phen khổ tâm của Đặng Đạt Viên sẽ như nước chảy về biển đông.
Thật lâu sau, đặt chén rượu xuống, hai tay tựa trên bàn, lúc đứng dậy, tay áo hình mây rối loạn, không ai trông thấy ánh mắt sắc lạnh lúc này đã dần ngưng tụ thành lạnh buốt cực độ, tức giận cùng sát khí đồng loạt xông lên.
Ngày sau sẽ có kẻ phải hối hận vì chuyện hôm nay, tuyệt đối hối hận vì đã động vào hắn, Bạch Thế Phi.


Bình luận

Truyện đang đọc