Chương 80: Quấy rầy họa và nô
Thổ phỉ ở Tần Châu càng ngày càng hung hăng ngang ngược, nhưng bởi vì hành tung quỷ dị, quan binh thủy chung không làm gì được.
Về sau Yến Thư dâng lên kế sách, thổ phỉ chỉ ở từ xa đánh tới để tốc chiến tốc thắng, mà binh lính trong Châu lại ít, nên dùng kế lấy số ít trấn áp số đông, ngăn chặn đường lui của thổ phỉ cũng tương đương với việc tấn công chúng, như thế sẽ tất thắng không thể nghi ngờ.
Sau khi Bạch Thế Phi nghe nói, liền dứt khoát quyên góp của cải với tư cách cứu trợ kinh phí cho vùng biên giới Tần Châu.
Triệu Trinh đem kế sách của Yến Thư chuyển đến Tần Châu, Tiết Khuê theo đề nghị của ông mà làm, quả nhiên thành công, tấu chương có nói trải qua trận đánh với thổ phỉ quân địch vừa chết vừa bị thương hết bảy tám phần, cuối cùng đã bảo vệ được bình an cho trăm họ ở vùng biên quan.
Kể từ đó, những đại thần khác lập tức khuyến khích đưa Yến Thư đẩy lên làm quan Mật Sứ, Lưu Nga không thể không đồng ý đành để Triệu Trinh hạ chiếu đề bạt Yến Thư, đồng thời cũng mơ hồ cảm giác được thế lực trong triều đã không còn như lúc trước nằm trong vòng khống chế của mình.
Trong thư phòng Bạch phủ, luận bàn kế sách vẫn đang ngày qua ngày được bí mật tiến hành.
“Tộc chủ Triệu Đức Minh đã qua đời rồi, Ngọc Môn quan và Tiêu quan trở thành vùng hoạt động của tộc Đảng Hạng, người kế vị là con trai lớn của ông ta Triệu Nguyên Hạo cố ý không tiếp nhận phong hào của Đại Tống, muốn hủy bỏ họ Triệu và của cải thành thị do triều đình ban tặng, để đề phòng bất trắc xảy ra, có lẽ triều đình sẽ tăng cường bố trí quân lực cho vùng biên cảnh phía tây”. Đặng Đạt Viên nói.
Bạch Thế Phi gật gật đầu: “Xem ra Mật viện và bộ binh rất nhanh sẽ vì tranh đoạt quyền khống chế chỗ đứng bên cạnh đại quân mà tranh đấu gay gắt, ngươi lập tức mật báo với Tiết Khuê, đem tình thế bên kia thông báo cho Yến Thư biết, để ông ấy đề nghị điều thêm binh lính ra bố trí cho biên quan, nghĩ cách đánh bại cướp lấy binh quyền của Hạ Kính”.
Lúc này có nô bộc đi tới: “Thưa Công tử, quà tặng của Trương Sĩ Tốn đại nhân và kiệu đều đã chuẩn bị tốt rồi”.
Bạch Thế Phi đứng dậy, chuyện của Triệu Nguyên Hoan và Trương Lục Dạng vẫn là do hắn ra mặt giải quyết sẽ tốt hơn, nếu để Triệu Nguyên Hoan tự mình đến thăm, chỉ sợ sẽ bị cơn giận dữ của Trương Sĩ Tốn đuổi ra khỏi cửa, đồng thời từ nay về sau đoạn tuyệt với con gái, lúc ra khỏi thư phòng hắn nói với Đặng Đạt Viên: “Ngươi tìm một cái cớ, đưa Tiểu Trụy vào ở trong Đệ Nhất Lâu đi”.
Lúc này ở trong Sơ Nguyệt Đình, Yến Nghênh Mi đã đúng hạn rời phủ đến Vô Tâm am, hai người Thượng Trụy và Vãn Tình có thời gian rãnh rỗi thường ở trong thính đường thêu thùa nói chuyện phiếm với nhau.
Bất tri bất giác đã đến giờ cơm, hai người đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Trụy tử! Vãn Tình! Không xong rồi! Không xong rồi!” Một tiểu nha đầu vội vã xông vào cửa, chính là Vãn Phong bình thường vẫn giao hảo rất tốt với Vãn Ngọc, thấy hai người đều đang ở trong sảnh, giống như rốt cục gặp được người tâm phúc để cậy nhờ, lập tức xông lại kéo lấy Thượng Trụy, gấp rút đến độ thiếu chút nữa muốn khóc lên, “Nhanh! Vãn Ngọc xảy ra chuyện rồi!”
Hai người lại càng hoảng sợ, bất chấp hỏi han, chân đã vội vã bước theo nàng ra ngoài rồi.
“Vãn Ngọc làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Vãn Tình sốt ruột hỏi.
“Vừa nãy ta và Vãn Ngọc ở trong đại sảnh đem những đồ có giá trị xuống, lúc đi đến gần thư phòng xâu chuỗi Phật châu trên tay nàng ấy bị đứt, có mấy viên ngọc rơi xuống đất bắn ra ngoài vườn chỗ cột trụ trên hành lang, nàng ấy liền xuống dưới nhặt, kết quả phát hiện trong bụi cỏ có cái gì đó lấp lánh sáng đẹp, lúc nhặt lên xem thì ra là một cái túi thơm thêu chỉ vàng, chẳng biết tại sao bị người ta giẫm bẹp ném vào đó”.
Thượng Trụy nhịn không được nhíu mày, phàm là thân nô bộc và tỳ nữ ở trong nhà chủ sợ nhất là nhặt được những món đồ quý giá, so với việc không nhìn thấy gì thì việc này càng dễ rước họa vào thân hơn: “Lúc đó nàng ấy không đem món đồ kia đến giao cho vị quản gia nào sao?” Lỡ như trong phủ truyền ra tin tức có món đồ gì đó bị mất trộm, cái này chính là mười miệng cũng không thể nói rõ.
“Nàng ấy muốn giao ra nên mới có chuyện đó!”
“Là sao?” Vãn Tình không nhịn được thúc giục.
“Đại quản gia đã về quê, Nhị quản gia lại xuống phố Phan Lâu để tuần tra các cửa hàng, nên nàng ấy muốn đem cái túi gấm thêu chỉ vàng đó giao cho Thương quản gia, ai ngờ vừa vặn gặp phải Nhị phu nhân ở ngoài phòng của Thương quản gia, mấy nha đầu Hoán Châu Các kia vừa thấy cái túi thơm trong tay Vãn Ngọc liền kêu lên, níu lấy nàng ấy rồi mắng nàng là kẻ trộm, không ngờ chuyện cứ thế mà to ra!”.
“Công tử đâu? Sao ngươi không đi tìm ngài ấy?” Vãn Tình oán giận nói.
“Ta có tìm! Nhưng nô bộc nói ngài ấy rời phủ đến nhà của Tam phu nhân rồi”.
“Hiện giờ mấy người Nhị phu nhân và Vãn Ngọc đang ở đâu?” Thượng Trụy nhíu mày hỏi, mấy ngày nay nàng vẫn luôn chú ý cẩn thận, khiến cho Hạ Nhàn Phinh khổ sở không tìm được cơ hội, hôm nay thật vất vả bắt được Vãn Ngọc vốn có giao hảo với mình làm kẻ chết thay, e là sẽ không chịu từ bỏ ý đồ đâu.
“Lúc ta tới thì Chiêu Đề đang gọi người bắt Vãn Ngọc đến đại sảnh, nói là muốn để Nhị phu nhân tự mình xử lý”.
“Có nên gọi người qua bên Trương phủ thông báo với Công tử một tiếng hay không?” Vãn Tình lo lắng nói, hai vị ở Hoán Châu Các kia không phải loại khó chơi bình thường đâu, mà trước mắt người có thể nói chuyện lúc này đều đang không có ở trong phủ, chỉ còn lại một vị và có thể đã đứng về phía Hạ Nhàn Phinh rồi chính là Tam quản gia, chỉ e Vãn Ngọc sẽ dữ nhiều lành ít.
Thượng Trụy tỉnh táo nói: “Không cần, nếu Công tử có chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc với Trương đại nhân, lúc này đi quấy rầy ngài ấy chưa hẳn là thích hợp”. Bước nhanh tiến về phía trước giữa đường lại vội vã quay ngược trở lại, đơn giản rõ ràng phân phó mấy câu trọng yếu: “Vãn Phong, ngươi đi nói với Vãn Lộng, bảo nàng ấy mau chóng xuất phủ tìm Nhị quản gia trở về, Vãn Tình ngươi đến Võ viện ——” viện này ở xa quá, vừa đi vừa về không biết sẽ kéo dài bao lâu, “Hay là ngươi cứ đến Đệ Nhất Lâu đi, nói rõ ý của ta, nhờ các đại ca hộ viện bên đó đến đại sảnh ngay”.
“Vãn Phong đợi đã”. Vãn Tình kiên quyết cự tuyệt, “Công tử, Đại phu nhân và quản gia đều không có trong phủ, ta nhất quyết phải ở bên cạnh ngươi”. Dù Vãn Ngọc có bị đánh trượng, tạm thời còn chưa chết, nhưng nếu Trụy tử có bất trắc gì, nàng có chết muôn lần cũng khó tránh khỏi định tội của hắn.
Thượng Trụy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý, Vãn Phong vội vã chạy đi tìm Vãn Lộng.
Lúc hai người đến đại sảnh, chỉ thấy Vãn Ngọc ở bên trong khóc quỳ rạp xuống đất, Hạ Nhàn Phinh ngồi ngay ngắn trên ghế có tay vịn trước tấm bình phong lạnh nhạt nhìn, Chiêu Lung đứng sau lưng nàng ta, mà Chiêu Đề đang đứng trước mặt nàng ấy giơ cao tay, mắt thấy gương mặt của Vãn Ngọc sắp bị đánh lên: “Ta cho ngươi biết tay, tiện nhân này còn không nói thật!”
“Dừng tay!” Giọng điệu Thượng Trụy lãnh đạm quát lên.
Chiêu Đề cả kinh rụt tay lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy là nàng, trong đôi mắt đen toát ra vẻ trong sáng mà lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào cử động trên cổ tay của mình, mơ hồ có một loại uy nghi khiến người khác không thể nghịch ý, trong lòng lại càng e sợ, một tát này lập tức rút lại không dám xuống tay.
Đôi mắt Thượng Trụy chuyển sang nhìn trên người Vãn Ngọc đang quỳ rạp dưới đất, trên mặt nàng sưng đỏ, hiển nhiên đã nếm qua khổ sở, trong mắt tràn ngập nước mắt đau thương đầy bất lực cùng khẩn cầu.
Nàng nhìn chăm chú Vãn Ngọc trong chốc lát.
Đôi mắt đen kiên định kia dường như có một lực lượng làm cho người ta trấn tĩnh lại, lại như mơ hồ hứa hẹn nàng nhất định sẽ chủ trì công đạo ình, lòng Vãn Ngọc tràn đầy khủng hoảng rốt cục ổn định chút ít.
Đúng lúc này, Thương Tuyết Nga cũng nghe tiếng mà đến, trông thấy Vãn Ngọc quỳ trên đất, trên mặt không khỏi lộ ra nét chán ghét, trong giây lát nhìn thấy Thượng Trụy đã ở đây, liền thu lại nét mặt.
Hạ Nhàn Phinh cười cười: “Thương quản gia tới rất đúng lúc, ta muốn thỉnh giáo người một chút, một nha đầu không ra gì lại ở trước mặt chủ mẫu hô to gọi nhỏ, cái này có phạm phải quy củ nào trong điều lệ của phủ hay không?”
Thương Tuyết Nga chần chừ một lúc, cung kính trả lời: “Hồi Nhị phu nhân, bởi vì trong phủ chưa từng có nha đầu nào ở trước mặt chủ mẫu hô to gọi nhỏ, cho nên cũng không rõ trong quy củ của phủ có quy định nào như vậy hay không nữa”. Vừa mới rồi bà ở ngoài cửa cũng nghe thấy Thượng Trụy kêu dừng tay, chỉ là nhìn vào vết xe đổ Chiêu Đề, bà tuy rằng từng đứng về phía Hạ Nhàn Phinh để có chỗ tốt, nhưng chuyện này quan hệ lợi hại, cũng không thể vô duyên vô cớ cứ như vậy bị lợi dụng được.
Không nghĩ tới Thương Tuyết Nga sẽ khéo đưa đẩy như vậy, Hạ Nhàn Phinh ngầm bực trong lòng, lại phát tác không được.
Vãn Tình thấy mấy vị gia phó đứng bên cạnh Chiêu Đề đều là người lạ mặt, mà mấy người quen trước đây từng gác ở đại sảnh lại không thấy đâu, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quặc, liền kề môi ở bên tai Thượng Trụy nói khẽ mấy câu.
Đáy mắt Thượng Trụy lạnh nhạt nhìn lướt qua một vòng, xem ra Hạ Chiêu hai người từ lúc vào phủ đến nay, dùng tiền tấn công cũng không phải là toàn bộ không có thành công, ít nhất giờ phút này cũng huấn luyện được mấy tên cầm trượng trợ uy giúp đỡ.
Hạ Nhàn Phinh lại gượng cười hai tiếng, giọng điệu trở nên lạnh: “Ta lại hỏi Thương quản gia một câu, nha đầu kia trộm cắp đồ của chủ nhân, theo như gia quy của Bạch phủ, phải xử trí thế nào?”
Thương Tuyết Nga lần này lại phối hợp lạ thường, nhanh chóng đáp lời: “Nô bộc và tỳ nữ trong phủ trộm cắp đồ của người khác, phạt 30 trượng; đồ vật giá trị dưới 10 quan, phạt 50 trượng. Đồ vật giá trị hơn 10 quan chính là trọng tội, phải chuyển giao cho quan phủ xử trí”.
“Túi thơm thêu chỉ vàng này của ta giá trị ít nhất cũng đáng 10 quan tiền, nếu giao người lên quan phủ thì ta ngại phiền toái, truyền đi cũng ảnh hưởng đến danh dự của Bạch phủ, chi bằng phạt 50 trượng vậy, người đâu, đánh cho ta!”
Thượng Trụy chầm chậm chen lời vào nói: “Dù có chuyển giao cho quan phủ hỏi tội, cũng phải đưa ra được nhân chứng vật chứng, không biết Nhị phu nhân làm thế nào khẳng định, cái túi thêu chỉ vàng kia của người là do Vãn Ngọc trộm mà có?”
“Nô tỳ thực sự không có trộm đồ của Nhị phu nhân! Lúc đó Vãn Phong cũng nhìn thấy, nô tỳ nhặt được túi thơm đó ở trong bụi cỏ, thấy kiểu dáng của nó quý trọng, cũng không biết là do ai đánh rơi, vốn định nhanh chóng đưa đến giao cho Tam quản gia”. Vãn Ngọc cấp bách hướng đến Thương Tuyết Nga giải thích, nói xong lại sợ hãi mà khóc nấc lên.
Gương mặt Thương Tuyết Nga không có biểu tình đứng ở đàng kia, chỉ là nhìn cũng không nhìn đến nàng ấy.
Lúc này thì Thượng Trụy đã hiểu rõ, đoán là Vãn Ngọc vốn muốn cầm túi thơm thêu chỉ vàng nhặt được kia đến lấy lòng Thương Tuyết Nga, không ngờ đúng lúc Hạ Nhàn Phinh cũng đến phòng Thương Tuyết Nga thăm hỏi… Thật là tai bay vạ gió mà.
Hạ Nhàn Phinh kiêu ngạo liếc nhìn Vãn Ngọc: “Cái này là lễ vật ta tặng cho Công tử vào tiết Đoan Ngọ, ta không tin Công tử ấu trĩ đến vậy, đem nó ra giẫm bẹp rồi ném vào trong bụi cỏ, không đánh ngươi thì ngươi sẽ không có câu nào nói thật phải không?”
“Đã như vậy, thì đợi Công tử về hỏi cho tận tường đi, chẳng phải sẽ rõ ràng chân tướng sao? Nhị phu nhân cần gì phải gấp rút nhất thời”. Thượng Trụy vẫn như trước điềm tĩnh đáp lời.
Ánh mắt Hạ Nhàn Phinh chứa đầy băng giá miệt thị nhìn sang nàng.
“Dù có chờ đợi thế nào, thì cũng có tôn ti phân biệt, bổn phu nhân đường đường là con gái của Binh bộ thượng thư, đồng thời cũng là người Bạch gia dùng tam thư lục lễ cưới hỏi đàng hoàng đón về, ta ngồi ở trong phòng này, trông coi công việc theo bổn phận của vị trí phu nhân, khi nào đến phiên ngươi tới lắm miệng?”
Thương Tuyết Nga thấy tình hình này, chặn lại nói: “Lão thân còn có chuyện phải làm, xin phép không quấy rầy Nhị phu nhân nữa”. Việc không liên quan đến mình, lại không thể đắc tội với cả hai bên, vẫn là bứt ra thì tốt hơn, chỉ cần bà không có ở đây, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Bạch Thế Phi đều không thể trách tội lên đầu bà đúng không?
Hạ Nhàn Phinh lạnh nhạt lườm lườm bóng lưng của Thương Tuyết Nga, lão yêu bà chỉ lo chết sống của bản thân này sớm lăn đi cũng tốt, đỡ bị bà ta ở nơi này vướng chân vướng tay, ngược lại càng dễ ình làm việc.