Chương 90: Mệnh lưỡng uyên ương
Mười ba người trong đêm tối vung roi chạy nhanh như bay, gót sắt đạp mạnh, như tia chớp lướt nhanh qua Châu Phố, tiếng chân ngựa giẫm ầm ầm làm ấy hộ dân còn chưa ngủ ở hai bên đường tò mò kéo ra một khe hở trên cửa, định nhô đầu ra nhìn trộm một chút, không ngờ bị bụi cuồn cuộn hất tung đập vào mặt, sặc sụa nhanh chóng rụt đầu trở về.
Cứ thế trốn ở phía sau cánh cửa, đợi cho tất cả tiếng vó ngựa như sấm rền kia đều chạy đi hết rồi, mới có người lớn gan mở cửa ra xem, không ngờ trông thấy ở xa xa có ánh sáng màu đỏ bay lên, dường như cả bầu trời đã bị vầng sáng này nhuộm đỏ, sáng đến mức có thể làm người ta trông thấy cát sỏi trên mặt đất.
“Trời ạ, các người mau ra đây nhìn xem! Mau nhìn bên kia! Bầu trời đỏ rực kìa!”
Một tiếng kêu to kinh hãi này lập tức dẫn tới mấy tiếng kéttt vội vàng vang lên, mọi người nhao nhao mở cửa đi ra, tụ tập vào một chỗ vây xem, đều cảm thấy cảnh tượng ở chân trời kỳ dị khiếp người, nhất thời bốn phía nổi lên bàn tán.
“Bên kia là chỗ nào vậy, kỳ quái thật”.
“Hình như là cửa Tuyên Đức đấy”.
“Ngươi nói Hoàng thành sao?”
“Hôm nay là ngày gì vậy? Có phải là Bồ Tát ở trong cung hiển linh hay không?”
“Không đúng, ta thấy tình hình này nhìn thế nào cũng giống như lửa cháy…” đang nói bỗng nhiên vô đùi, lớn tiếng kêu lên, “Đúng rồi! Năm đó nhà của Lữ thừa tướng cháy quang cảnh cũng gần giống với bây giờ! Chỉ là lửa không lớn đến vậy mà thôi!”
“Ta thấy cũng giống! Chẳng lẽ trong hoàng cung thực sự có nơi nào bị cháy?!”
Một trận lửa lớn vọt lên cao qua khỏi tường thành, như lưỡi rắn hung mãnh phun ra, đem sắc trời ánh lên màu đỏ rực rồi nhanh chóng co lại xuống dưới.
Lần này mọi người đều thất thanh la hoảng lên, không rõ thiên tai vì sao hoành hành giáng xuống, lại liên tưởng đến vừa rồi đám kỵ binh mặc áo đen kia giống như U linh mang theo sát khí nhanh chóng chạy về phía Hoàng cung, nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng tất cả đều mơ hồ cảm thấy có điềm xấu.
Nơi xảy ra hỏa hoạn trong hoàng cung là Thái Bình lâu, gần sát với điện Phúc Ninh tẩm cung của Triệu Trinh, bởi vì đang trong thời gian sửa chữa nên không có người canh giữ, cộng thêm sau giờ Tuất phần lớn người trong các điện lân cận đã hết giờ canh gác trở về phòng nghỉ ngơi, cho nên ngọn lửa ở trong đêm yên tĩnh bùng lên à vẫn không có người phát giác ra.
Đồ đạc xếp đặt ở trong góc sát tường của điện Phúc Ninh đều là chất liệu gỗ hỗn độn nên bốc cháy rất nhanh.
Thế lửa trở nên lớn dữ dội lan nhanh ra bốn phía, càng là thuận theo hướng gió cuốn qua đầu tường, chỗ mái hiên trong góc hành lang điện Phúc Ninh cùng với phía trước điện không có chuyện gì lại đem đi đổi thành cột gỗ chống đỡ trên hành lang bắt đầu dẫn lửa, ngọn lửa hừng hực từ mái hiên nhà lan xuống, rất nhanh cuốn tới cửa điện Phúc Ninh đang đóng chặt, lúc này rốt cục được một cung nhân đi tiểu đêm phát hiện ra.
“Cháy rồi! Cháy rồi!” Hoảng sợ mở rộng yết hầu kêu to, kinh hoảng không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chân chạy ra cửa sau còn chưa bị cháy tới, “Cháy rồi! Mọi người mau ra đây đi!”
Trong lúc nhất thời cả điện như nổ tung, khói cuồn cuộn dày đặc nhanh chóng phủ xuống bóng người chạy tán loạn, tiếng kêu la liên tiếp, ai cũng bất chấp ai, đều chỉ lo trốn chạy để bản thân mình thoát chết quan trọng hơn, lúc này người ngoài điện cũng đã giật mình biết xảy ra hỏa hoạn, thấy thế lửa to lớn như thế tất cả đều bối rối, một đám thị vệ cùng cung nhân tụ tập lại với nhau sốt ruột cứu hỏa, hoặc chạy tới lui gọi người, hoặc nhát gan ích kỷ thừa dịp loạn bỏ trốn.
Trong lúc hỗn loạn cực độ này, một bóng người rất nhanh lướt về phía đông điện Phúc Ninh còn chưa bị cháy tới, dùng tay áo che mặt bay vào trong thế lửa dày đặc khói bao phủ cả người, một lòng chạy vào trong.
Cùng trong Hoàng cung, so với kinh thiên bạo động ở bên kia thì điện Khánh thọ ở phụ cận điện Đông Hoa tọa lạc nơi xa xa điện Phúc Ninh lại lộ ra yên tĩnh dị thường, duy nhất chỉ có tiếng sáo như ẩn như hiện, trầm thấp ôn nhu, uyển chuyển triền miên, hai mắt Lưu Nga nhắm lại, nửa tựa người trên giường lót gối thêu, dường như đang bị tiếng sáo đả động, dưới khuôn mặt bình tĩnh lại chứa đựng một chút thần sắc phiền muộn.
Người ngồi ở phía dưới dốc lòng thổi sáo hiển nhiên chính là Thượng Trụy.
Lúc vào hoàng hôn, cỗ kiệu của nàng và Yến Nghênh Mi hai người vừa từ trong Yến phủ đi ra, không ngờ gặp ba mươi tên hộ vệ mặc áo giáp vàng vây quanh ngoài cửa lớn, dẫn đầu là vị thái giám thân tín hầu hạ bên người Lưu Nga, âm giọng kéo cao chỉ nói Thái hậu nghe được nàng thổi sáo rất hay, nên mời nàng vào cung gặp mặt.
Ngoại trừ nàng, những người còn lại kể cả Yến Nghênh Mi đều bị ngăn ở trong phủ không cho phép đi ra.
Thấy bọn họ cầm đao mang theo khí giới dáng vẻ rõ ràng lai giả bất thiện, nàng chưa từng gặp phải tình cảnh bực này, trong lòng ngầm kinh hoảng, tự biết sẽ không dễ dàng thoát thân, còn lo lắng nếu mình không đi theo, có khả năng sẽ liên lụy đến Yến phủ, Yến Thư mới phục chức không lâu, Yến phu nhân theo chồng trở về kinh còn chưa được mấy ngày yên vui, Yến Nghênh Mi càng là đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường hướng đến Hàng Châu kỳ vọng mong ngóng đã lâu, rất nhiều băn khoăn, nàng lập tức im lặng nhận lời, thầm nghĩ mau chóng đem đám người kia rời xa khỏi Yến phủ, tránh khỏi phức tạp.
Một lần nữa kiệu được nhấc lên, trong lòng nàng lúc này kinh hoàng khó định, việc này chỉ sợ dữ nhiều lành ít, không khỏi vạn phần nhớ đến Bạch Thế Phi, chỉ không biết khi hắn biết được chuyện này sẽ gấp thành dạng gì, cũng không biết sau khi mình vào cung rồi phải chăng vẫn còn được sống mà đi ra gặp lại hắn một lần.
Đến khi vào tẩm cung của Lưu Nga, chuyện ập lên đầu, nàng thu lại tâm thần bất định ngược lại trở nên bình tĩnh.
Nếu đã là thánh ý biến hóa khó dò, sao không lấy bất biến ứng vạn biến.
Lúc này không biết từ nơi nào loáng thoáng truyền đến tiếng động hỗn độn, hình như có người đến rồi lại vội vàng chạy đi.
Đáy mắt La Sùng Huân u ám co thành một đường, nghiêng đầu lắng nghe một lúc, lại đưa mắt nhìn hai người trong phòng, tiếp theo lặng lẽ nhìn quanh bên ngoài, qua một lúc lâu, rốt cục nhìn thấy cách đó không xa một bóng người vội vàng chạy đến, hắn liền vội vàng khom người lui ra, đi đón người kia.
Người nọ đi lên thì thầm vài câu với hắn.
Sau khi nghe xong hắn lập tức quay người trở vào, im hơi lặng tiếng đi tới bên người đang nhắm chặt hai mắt, dường như đang chuyên tâm nghe hát, vòng qua bên tai Lưu Nga nói nhỏ: “Cửa sau của điện Phúc Ninh vốn đóng chặt đều bị người nện mở, có mười mấy người đã trốn thoát, hoàn toàn không thấy Hoàng thượng đâu, trước mắt trong điện đang cháy lớn, không thấy người chạy đến đây lánh nạn… hơn phân nửa đều đã táng thân nơi biển lửa”.
Ngụ ý, rất có khả năng Triệu Trinh đã bị lửa thiêu sạch hài cốt cũng không còn.
Sắc mặt Lưu Nga khẽ biến hóa, dừng lại một lát, vẫn không nhúc nhích, sau đó liền khôi phục nguyên dạng, một chút chần chừ như có như không rồi biến mất, bên môi xuất hiện một tia thương xót, không vì có người nhìn mà giật giật miệng: “Cho người cẩn thận xác định một chút, ngoài ra sai người đi cứu hỏa”.
La Sùng Huân vội vàng hướng ra ngoài cửa nhỏ giọng nhắn nhủ vài câu.
Lúc này trong phòng, một khúc cuối cùng đã xong, dư âm còn lượn lờ trong không gian dần dần biến mất, Thượng Trụy rũ sáo ngọc trong tay xuống.
“Không biết Thái hậu còn muốn nghe khúc gì?” Nàng nói khẽ.
Trên giường Lưu Nga chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt thâm trầm nhìn vào gương mặt của nàng, vẻ mặt hiền lành mà nói: “Ai gia từng nghe Chu Tấn nhắc tới, nói trên giang hồ lưu truyền câu chuyện về đôi thần tiên quyến lữ gì đó, còn có một khúc Vấn Thiên hoàn tình không được lưu truyền?”
Thượng Trụy rũ xuống mi dài, che đi đáy mắt hơi hơi lưu động, rõ ràng bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng lại không thấy có cung nhân vào bẩm báo, không khỏi vô cùng kỳ quặc, đầu ngón tay miết chặt hơi bất an nhẹ xoay sáo ngọc, khắc chế khôn cùng sợ hãi cùng khẩn trương trong lòng, trực giác muốn kéo dài chút ít thời gian, nàng cẩn thận đáp nhẹ: “Thật sự có một khúc như vậy, Thái hậu muốn nghe sao?”
Lưu Nga bất quá là thuận miệng đề cập đến thôi, nghe vậy cảm thấy ngoài ý muốn, ngồi thẳng lên: “Ngươi sẽ thổi ư?”
“Ít nhiều cũng có biết qua, cung thỉnh Thái hậu nghe khúc”. Cử động sáo trên môi, âm thanh như tiếng giọt sương rơi trên lá trúc cực kỳ dễ nghe, trong chốc lát từ chỗ nàng nhẹ nhàng bay ra, lan khắp một phòng.
Ánh mắt Lưu Nga từ phần bụng lồi ra bên ngoài của nàng thu về, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không biết tiểu nha đầu này là gan lớn không hiểu chuyện, là lòng dạ thâm sâu có thể điềm tĩnh như không, hay là đôi mắt sâu đen kia quả thực như vẻ hồn nhiên đang lộ ra bên ngoài, nàng không màng danh lợi trên dung nhan không mang chút sợ hãi nào, giấu tất cả trong những biểu lộ cung kính gần như chỉ còn lại một phần bình thản.
Tuổi còn trẻ, cử chỉ khéo léo đúng mực, ứng đối chu toàn, chẳng những xinh đẹp trong sáng mà so với Hạ Nhàn Phinh ngũ quan cũng không kém, đôi mắt trong sáng thanh tịnh lộ ra lời nói mộc mạc tự nhiên, phần bình tĩnh kia càng là chiếu ra từ tấm lòng chân thành bình lặng, từ ngoại hình cho đến tâm hồn đều gần như không chê vào đâu được.
Rõ ràng tên tuổi không được lưu truyền, nhưng thật giống như các mặt đều so với thanh danh được ca tụng của Hạ Nhàn Phinh càng tốt hơn, khiến người ta không thể không thầm khen ánh mắt Bạch Thế Phi quả nhiên cao tuyệt.
Ở ngoài cửa chờ tin, La Sùng Huân một lần nữa nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
Sau khi nghe xong mật bẩm, đưa tay vẫy lui La Sùng Huân, Triệu Trinh đã không thoát được, tiểu nha đầu này cũng không cần lưu lại nữa, Bạch Thế Phi quá sức không biết điều, lại vẫn âm thầm trở mặt, cứ để cho hắn một giáo huấn trọn đời khó quên đi, đáy lòng căng cứng thả lỏng ra, bà bắt đầu chính thức tập trung tư tưởng suy nghĩ, lắng nghe Thượng Trụy thổi khúc Vấn Thiên hoàn tình.
Âm thanh thuần khiết trong khúc nhạc bỗng nhiên như gió xuân thổi vào mặt, giống như thổi rung cánh hoa, nhìn nhau không nề hà, bỗng nhiên mềm mại như trăng sáng đầu cành, như đang đứng dưới tàng liễu, dựa sát vào nhau nói lời nhỏ nhẹ, uyển chuyển đi thẳng vào lòng người xoay chuyển trong lòng, không chịu nổi câu dẫn sớm đã bị ánh trăng rửa sạch, xóa hết chua xót, càng như sóng triều khó nhịn dâng cao phủ lên trái tim nhắc về chuyện xưa cũ.
Ngoại trừ cung Khánh Thọ, điện Phúc Ninh gần như bị lửa lớn làm cho kinh động đến toàn bộ trong ngoài Hoàng thành, tất cả các nơi trong điện đều bị ánh đèn soi sáng, rực rỡ như ban ngày, gần như tất cả cung nhân cùng thị vệ đều chạy đi cứu hỏa, mượn mái hiên trên đỉnh điện mờ ảo che lấp, mấy bóng người mặc áo đen nhanh chóng nằm sấp xuống, thừa dịp hỗn loạn lao về chỗ phát ra tiếng sáo như có như không.
Ở chỗ binh lính gác bên ngoài cổng Đông Hoa, Bạch Thế Phi đơn thân độc mã gấp rút đuổi đến, một hàng người đứng trước điện dáng vẻ lo lắng không ai không nhìn thấy hắn, lại thấy hắn cầm trong tay thẻ bài bất ly thân của Chu Tấn, chỉ nói lòng hắn nóng như lửa đốt lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng trong điện Phúc Ninh, lúc này cũng bất chấp không hợp quy chế trong cung, vội vàng phóng vào.
Bạch Thế Phi xoay người xuống ngựa, ngồi lên cỗ kiệu hai người khiêng được đưa tới, chỉ kém phi nước đại đến bên cạnh kiệu phu.
Hương hoa Lan lan tỏa trong phòng, dư âm còn văng vẳng bên tai, một khúc rung động đến tâm can.
Đầu ngón tay đặt trên mắt sáo khẽ run, Thượng Trụy thu hồi lại âm tiết cuối cùng, Lưu Nga vẫn chưa thỏa mãn thở dài một tiếng: “Khúc Vấn Thiên hoàn tình này quả nhiên không bình thường, Ai gia hôm nay kể như đã nghe được khúc nhạc vốn của thần tiên, ở thế gian lại được một lần nghe một khúc chân ý trong thơ như vậy”. Đang nói chuyện bàn tay chậm rãi giơ lên.
La Sùng Huân hầu hạ bên cạnh lập tức bước lên phía trước, sai cung nữ dâng lên trước mặt Thượng Trụy một chén trà mát, Thượng Trụy nhìn chăm chú vào chén trà được dâng lên trước mặt, hơi nghiêng đầu thấp giọng nói cám ơn.
“Ai gia thấy ngươi cũng mệt mỏi rồi, uống chén trà nhỏ nghỉ ngơi một lát, lúc nữa đến phòng nhận thưởng rồi trở về đi”.
“Tạ Thái hậu”. Thượng Trụy đáp nhẹ, chậm rãi nâng lên chén trà bạch ngọc vẽ hình cành lá xanh ngắt quanh thân.
Cũng không biết là từ trên nóc nhà hay bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gọi thét lên: “Ai?!” Ngay sau đó là một trận tiếng đao kiếm công kích vào nhau, có người vừa đánh vừa kêu to, “Mau lên, có ai không! Nơi này có thích khách!”
Hai người trên giường dưới giường tức thời biểu lộ khác nhau, Lưu Nga đột nhiên ngồi thẳng người, thần sắc khẽ khẩn trương mà nhìn La Sùng Huân nhanh chóng đưa ra ánh mắt, đôi mắt đen của Thượng Trụy âm thầm lóe lên, trong lòng kinh hỉ dâng lên, động tác liền trở nên hơi chần chừ.
Thủ vệ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, thoáng một phát đã đóng chặt cửa cung lại.
La Sùng Huân bước nhanh tới gần Thượng Trụy, bên ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng không cười nói: “Đây chính là trà thơm mới được đưa đến từ Phúc Kiến, một bánh trà nhỏ đã đáng giá hai lượng vàng rồi, Thái hậu ngay cả thuộc hạ thân tín cũng không cam lòng ban cho, không ngờ hôm nay Lữ cô nương quá là may mắn, lại được ban thưởng trà”.
Thượng Trụy đành phải đứng dậy tạ ơn Lưu Nga, ngoài cung tiếng nổ hỗn tạp vang lên, từng tiếng kêu thảm thiết dường như có rất nhiều thị vệ nhanh chóng lao qua, tiếng đao kiếm tiếp cận càng lúc càng kịch liệt, mà trước mắt nàng La Sùng Huân vẫn nhìn chằm chằm, hai tay đặt trong ống tay áo, cánh tay dường như có chút bằng phẳng.
Gương mặt gian xảo của hắn ẩn giấu hung ác khiến Thượng Trụy lại càng hoảng sợ, bàn tay nhanh chóng che trên phần bụng, nhìn dáng vẻ hắn giống như nếu nàng còn tiếp tục kéo dài, hắn liền bất chấp rút ra hung khí gì đó làm cho nàng máu chảy ba thước dài, nàng ôm bụng to có muốn tránh cũng tránh không được, trốn cũng trốn không thoát, mà chỉ e động tác của nàng có thể sẽ lập tức làm cho bào thai trong bụng cùng nàng chết chung tại chỗ, dưới tình thế cấp bách, nàng dùng ống tay áo che nửa mặt đem chén trà kia một hơi uống hết.
Người ta là dao thớt, nàng lại là con chim trong lồng, ngoại trừ thúc thủ chịu trói cũng đâu còn cách nào khác. Vẫn nhìn chằm chằm nàng, thần sắc Lưu Nga buông lỏng, La Sùng Huân liền lui về phía sau vài bước.
Đúng lúc này bên ngoài cửa cung đóng chặt đột nhiên truyền đến ồn ào lớn tiếng: “Bạch công tử xin dừng bước!”
“Cút ngay!” Một tiếng cực băng hàn quát lên, “Tối nay kẻ nào ngăn ta sẽ chết!”
Bọn thị vệ đột nhiên biến sắc.
Thượng Trụy bất chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc nhất đời kia ở bên ngoài cửa, nước mắt gần như tràn ra khỏi mi, nháy mắt tiếp theo thân thể lung lay, một tay vịn thành ghế, một tay ôm bụng, giống như đau nhức không thể nhẫn nhịn, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Van cầu Thái hậu, để dân nữ được gặp… thấy mặt chàng lần cuối…”
Lưu Nga lạnh lùng bĩu môi: “Cho hắn vào”.
La Sùng Huân tức thời khuyên can: “Thái hậu…”
“Chung quanh cung Khánh Thọ đều được thị vệ vây chặt như nêm cối, dựa vào hắn có thể làm gì được Ai gia!”
La Sùng Huân không còn cách nào, chỉ phải giương cao giọng cho người mở rộng cửa cung ra.
Cửa mở kéttt một tiếng ầm vang, Bạch Thế Phi đã phát cuồng xông thẳng vào trong, đập vào mắt là Thượng Trụy đang quỳ rạp trên đất, khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi, khóe môi chảy ra nhàn nhạt tơ máu, hắn gần như gan mật đều vỡ, bổ nhào qua ôm lấy nàng, khàn giọng kêu to: “Tiểu Trụy nàng cố chịu đựng! Chúng ta đi tìm Phiêu Nhiên!” Ôm chặt người trong lồng ngực, cả khóc cũng khóc không được.
La Sùng Huân tiến lên muốn ngăn cản hắn, Bạch Thế Phi cực kỳ hận không nói hai lời, một cước đạp vào ngực đẩy hắn cút ra xa, đầu đập vào cột trụ hôn mê bất tỉnh tại chỗ, với cơn cuồng tính đại phát này của hắn, Lưu Nga vốn không lo hắn có thể làm nên chuyện gì cùng với cả đám thị vệ theo vào đều cả kinh thất sắc.
Vùi đầu trong lồng ngực của hắn, Thượng Trụy cảm giác được hai cánh tay đang ôm mình có chút khống chế không nổi mà phát run, nàng miễn cưỡng kéo tầm mắt, cực độ suy yếu đưa tay muốn leo lên ôm cổ của hắn, Bạch Thế Phi vội vàng cúi đầu, thấy nàng đã gần đến hơi thở mong manh, nước mắt lại nhịn không được như trân châu từng giọt từng giọt lớn rơi xuống vạt áo nàng.
“Công tử, nô tài đến rồi!…”
Một bóng người từ trên không trung luân phiên biến hóa, né tránh bọn thì vệ liên thủ chặn đánh tung mình lên cao nhảy vào, bị hun đến khói đen đầy mặt Bạch Kính mặc áo đen nghiêm túc nhìn rõ, thần sắc Bạch Thế Phi đau đớn tột cùng, ôm thật chặt Thượng Trụy, trên mặt mang hai hàng nước mắt chưa từng thấy bao giờ, hắn gần như ngây người, nửa câu còn lại chưa nói xong cứ như vậy bị nghẹn lại trong cổ họng: “Hoàng thượng đã…”
Bạch Thế Phi giống như không nghe thấy, đột nhiên quay đầu, thẳng tắp nhìn về phía Lưu Nga vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu đang được bọn thị vệ bảo hộ xung quanh, bà cũng bị hành động không khống chế được của hắn làm cho chấn kinh, khuôn mặt hơi trắng bệch rốt cục có chút sợ hãi.
Đôi tròng mắt đỏ bừng chìm trong phẫn nộ có thể hủy thiên diệt địa: “Bà đối phó với ta thế nào không quan trọng, nhưng vạn vạn lần không nên lấy đi tính mạng của nàng”. Nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Kính, khuôn mặt cũng như ngữ điệu đều vô tình đến cực điểm: “Ngươi biết làm thế nào rồi chứ?”
Mí mắt Bạch Kính rủ xuống: “Vâng.”
Lập tức đến trước mặt Đặng Đạt Viên thông báo.
Hoàng cung, bên trong điện Văn Đức, dịch về phía góc tường bên trái có mấy khối gạch xanh chưa được xây lấp, chỉ cần xới tung chúng lên, lập tức nhìn thấy dưới lớp gạch xanh là một tầng giấy dầu mỏng, bên trong lớp giấy ép sát tường được chôn vô số thuốc nổ trên đầu cột sợi dây thừng làm ngòi dẫn, tất cả đống gạch xanh này đều đã được trộn lẫn thuốc nổ vào.
Chỉ cần châm lửa vào giấy dầu kia, không đến một khoảnh khắc, điện Văn Đức sẽ nổ tung đổ vỡ tan tành.
Bạch Thế Phi cúi đầu nhìn người trong ngực, vẫn như lúc trước đôi mắt mang theo nước mắt cười cười, khàn giọng nghẹn ngào: “Nàng yên tâm, nếu nàng chết, ta tuyệt không sống một mình”. Toàn thân Thượng Trụy run lên, trèo lên trên ôm chặt cổ hắn, cổ tay dùng chút sức, muốn gấp rút kéo hắn xuống.
Mọi người thấy tình cảnh này, không ai dám tiến lên ngăn cản, chỉ nhìn hắn ôm Thượng Trụy sải bước vượt ra ngoài cửa, trước đó đã hạ lệnh cho đám kiếm sĩ mặc áo đen đang tụ tập giương cung bạt kiếm giết hết mọi người, Bạch Thế Phi rốt cục nghe được giọng nói của Thượng Trụy, nước mắt trong mắt đầu tiên là vì ngạc nhiên mà ngừng chảy, nháy mắt tiếp theo liền ôm chặt nàng càng mạnh hơn.
Lúc này, ở một góc rẽ trên hành lang một bóng người khí định thần nhàn đi ra.
Vốn là trận địa sẵn sàng đón quân địch, bọn thị vệ vội buông đao quỳ xuống nghênh đón, trừ Bạch Thế Phi cùng Lưu Nga đang không cách nào tin nổi, toàn trường đều phủ phục quỳ xuống.