XUY BẤT TÁN MI LOAN


Chương 63: Buồn như nước lưu đông
Bởi vì Trương Lục Dạng cũng ra phủ nên lúc ăn trưa chỉ có Bạch Thế Phi cùng Hạ Nhàn Phinh hai người.
Bạch Thế Phi gần như không động đến đũa, chỉ chậm rãi một ly lại một ly uống rượu, vẻ mặt nhạt đến mức tận cùng.
Phàm là trải qua ba sự kiện lúc đầu rồi nên mọi người hầu đều biết rõ, ngày thường vẻ mặt Công tử rất ôn hòa nhưng một khi tức giận lên rồi thì tình cảnh kia quả thực có nhiều khủng bố, bởi vậy một đám người hầu toàn bộ đều đứng ở phía sau hắn cách ba trượng ngoài, ai cũng không muốn gây sự chú ý với chủ tử, vẻ mặt nhàn nhạt kia lườm liếc đến, con mắt sắc lạnh lùng vô tình, khiến cho nội tạng trong người nhanh chóng có rút toàn thân đều chảy mồ hôi lạnh.
Bạch Thế Phi không nói gì chỉ hừ giọng, trong sảnh liền một mực không ai dám mở miệng nói chuyện, kể cả Hạ Nhàn Phinh, nàng giỏi về quan sát nét mặt, mắt thấy ngay cả Thiệu Ấn cũng cực kỳ cẩn thận, không như ngày thường cứ thế bước đến trước người hầu hạ, nàng liền thấp thỏm trong yên tĩnh ăn cơm, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong phòng ăn tĩnh mịch dường như chỉ có tiếng Bạch Thế Phi tự mình cầm lấy bình rót rượu.
Vốn là cơ hội tốt khó được, không biết sao không khí lại quá mức nặng nề, Hạ Nhàn Phinh dùng bữa qua loa rồi dẫn theo Chiêu Đề cáo lui.
“Bạch công tử hôm nay làm sao vậy?” Chiêu Đề vỗ vỗ ngực, dường như trong lòng còn sợ hãi, hắn rõ ràng không nói lời nào, cũng không có bất kỳ hành động gì, chỉ là một mình ngồi đó, không coi ai ra gì tự mình rót tự mình uống, lại khiến ọi người chung quanh cảm thấy không rét mà run.
“Ta cũng đang nghĩ vấn đề này”.
“Thật khiến người ta khó hiểu, theo lẽ hôm nay cũng đâu xảy ra chuyện gì đặc biệt mà sao ——”

Chủ tớ hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, chỉ trừ —— có người lên núi.
Mặt Hạ Nhàn Phinh không khỏi lộ vẻ tươi cười.
Chiêu Đề cười hắc hắc nói, “Chúc mừng Tiểu thư mục đích đạt thành, xem ra nữ tử Yến gia kia chịu không nổi người liên tiếp đả kích rồi, còn không phải ư, nhất định là cãi nhau với Công tử rồi”.
Hạ Nhàn Phinh lắc đầu, vất vả hồi lâu, cũng chỉ là làm cho giữa hai người kia xuất hiện một chút kẽ hở trên mặt tình cảm, điều này hiển nhiên là xa xa chưa đủ.
Suy nghĩ cẩn thận một phen, Hạ Nhàn Phinh nói thầm vào tai Chiêu Đề mấy câu.
Chiêu Đề nghe xong cười cười ra tiếng, “Nô tỳ lập tức xuất phủ đi thông báo cho Chu đại nhân biết”.
Dứt lời xoay người, bước nhanh rời đi.
Lúc Bạch Thế Phi từ phòng ăn trở về Đệ Nhất Lâu, không khí cực kỳ áp lực kia vẫn như cũ bao trùm Bạch phủ, nếu không phải bất đắc dĩ thì không ai tình nguyện tiến đến Đệ Nhất Lâu bẩm báo sự tình, về phần có chuyện quan trọng cần giải quyết phải bẩm báo, lúc đối mặt hắn đều nơm nớp lo sợ, từng chuyện mà nói, lời nói cực kỳ dè dặt cẩn trọng.
Thời gian Trương Lục Dạng hồi phủ đã là trời tối, chân trước vừa mới tiến vào Ẩm Lục Cư, chân sau đã nghe bọn tỳ nữ sinh động như thật mà miêu tả tình cảnh lúc ăn trưa làm cho người ta sợ hãi.
Nàng và Bạch Thế Phi xem như thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, còn chưa nghe nói qua hắn từng xuất hiện loại tình hình này, tuy biết rõ chuyện không liên quan đến mình, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút chột dạ cùng ngầm sợ, cơm tối cứ thế cũng không ai dám ra ngoài ăn, chỉ cho người làm chút ít canh đưa vào phòng, trốn ở trong Lục Ẩm cư thỉnh thoảng phái Mạc Ngôn ra ngoài nghe ngóng.

Chạy qua lại mấy lần Mạc Ngôn vẫn còn chưa kịp thở, Trương Lục Dạng đã chờ không được nàng mở miệng, vượt lên trước gấp gáp hỏi, “Thế nào rồi? Thế nào rồi?”
“Công tử vẫn không nói một tiếng mà chỉ uống rượu, nô tỳ tứ phương đều đã hỏi qua, quả thực không ai biết vì sao tâm tình ngài ấy lại không vui”.
Trương Lục Dạng lo lắng, “Thế Phi ca ca sao lại như vậy chứ? Thật khiến người ta lo lắng gần chết!” Trong phòng sầu lo mà đi tới đi lui, một lát sau, giống như nhớ tới cái gì, dừng lại bước chân, quay đầu hỏi, “Hôm đó lúc mấy người bọn họ đánh cờ trong phòng cờ, ngươi gọi ta cùng nhau đi bố trí Thạch Đôi có khi nào bị bắt gặp không?”
“Nhất định không có đâu, gần đây lúc ban đêm Công tử đều ở trong Đệ Nhất Lâu, chưa từng đi ra”.
Trương Lục Dạng ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, “Ngươi lại đi nhìn xem, nếu thật sự không được bất cứ giá nào ta cũng phải liều chết đi khuyên nhủ khích lệ huynh ấy một phen!”
Mạc Ngôn đành phải đi dò xét lần nữa, không bao lâu lại chạy trở về, vội la lên, “Tiểu thư, nhanh!”
“Cái gì?”
“Công tử đi qua phía bên kia rồi!”
Trong bóng đêm dần buông xuống, hai bóng người thoát ra khỏi Ẩm Lục Cư nhanh chóng ẩn nấp chạy thẳng vào con đường đá ở phía tây Đệ Nhất Lâu, lén lút đi vào chỗ sâu trong bụi hoa, đến trước ngã ba đường thì dừng lại, Mạc Ngôn tay nắm chặt đèn lồng ngồi xổm xuống nhìn mặt đường cẩn thận xem xét.

“Chỗ này! Tiểu thư, hòn đá ở đường này bị giẫm nát!”
“Đi!”
Dọc theo đường nhỏ xuyên qua một cổng vòm có dây leo quấn quanh, sau khi rẽ vào một ngõ tối Lâm Uyển khoáng đạt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Trương Lục Dạng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, khó trách, ở phía sau Đệ Nhất Lâu thông với Lâm Uyển rộng lớn bên hồ nước, cho nên từ trước tới giờ chưa từng thấy bóng dáng Bạch Thế Phi, thì ra ở đây có đường nhỏ thông qua.
Hai người lại đi vào chỉ trong chốc lát, rốt cục loáng thoáng nhìn thấy tòa đình ở phía trước, dưới bóng đêm lờ mờ có thể thấy được một bóng người mặc áo trắng ngồi trong đình, dường như bị tiếng bước chân của các nàng làm kinh động mà quay đầu lại.
“Lục Dạng?” Bạch Thế Phi hỏi.
Rõ ràng là bị phát hiện rồi, Trương Lục Dạng hơi e sợ tiến lên, “Thế Phi ca ca…”
“Đến đây, ngồi xuống”. Bạch Thế Phi cười cười, nâng chén rượu lên, nhìn về phía xa xa, “Theo giúp ta uống rượu”.
Trăng lưỡi liềm lặng lẽ treo cao, bên nhà thủy tạ trong hồ vắng vẻ không người, chắc hẳn tối nay nàng không tới rồi, nhà chồng tương lai, hay ột cái nhà chồng tương lai, bao lâu nay nàng thủy chung vẫn vậy, chống cự chà đạp lên thật tình của hắn đối với nàng, hôm nay còn nhiều thêm một cái nhà chồng tương lai.
Thấy Bạch Thế Phi chỉ trong chớp mắt đã uống ba chén vào bụng, Trương Lục Dạng đè lại cái tay muốn cầm bình rượu mới lên, khuyên nhủ, “Đừng uống nữa, Thế Phi ca ca thật ra huynh làm sao vậy?” Dừng một chút, nàng thăm dò hỏi, “Có phải cãi nhau với Nghênh Mi tỷ tỷ hay không?”
Lắc đầu, lấy bình rượu ra, thần sắc tiêu điều vẫn cứ nhìn vào giữa hồ tĩnh lặng.
Trương Lục Dạng cũng không nhịn được nữa, kêu lên, “Chẳng lẽ thật sự là vì nha đầu kia?! Huynh có phải vẫn thường thường một mình đến đây nghe nàng ta thổi sáo?”
Bạch Thế Phi liếc nhìn nàng một cái, nhếch khóe môi lên, miễn cưỡng lôi ra một nụ cười chua chát sâu đậm dị thường, “Có phải cảm thấy Thế Phi ca ca rất ngốc hay không?” tự giễu hỏi, thần sắc mênh mông như Cô Thành bị vây khốn, đã thoát thân không được lại vô kế khả thi, cuối cùng đành buông tha ý nghĩ đi phá vòng vây, tại thời khắc buông hạ vũ khí này trong tự chán chường chính mình cón có xen lẫn chút bi quan chán đời.

Trương Lục Dạng chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, “Thế Phi ca ca! Huynh đừng như vậy! Muội nhìn thấy mà đau lòng”.
Nghiêng nghiêng bầu rượu rỗng rót không ra một giọt nào, giờ này khắc này đầy bụng tâm sự khó có thể thổ lộ hết, nhưng bởi vì có người làm bạn bên cạnh, phần tối kia nay giống như càng cắn xé xương cốt tịch liêu rốt cục có thể thu xếp lại, khối tích tụ trong lồng ngực vặn xoắn nửa ngày dần dần tản ra, thấm vào tứ chi, tràn vào chỗ sâu nhất trong trái tim.
Tự chủ một khi thả lỏng, phòng tuyến vốn như tường sắt liền toàn bộ tan tác, cảm giác say nhanh chóng dâng lên ngập trời, trong choáng váng dùng ống tay áo che bàn, tóc mai tựa trên cánh tay, mắt say lờ đờ khép lại, mà người vẫn không tự biết còn nhẹ nhàng cười ngớ ngẩn, dường như đang suy nghĩ muốn vứt bỏ đi những ẩn giấu trong người trở lại với trước kia, thời gian trải qua đủ loại mỹ diệu giờ phút này hiện rõ mồn một trước mắt.
“Thế Phi ca ca!” Dùng sức lắc bờ vai của hắn, Trương Lục Dạng khổ sợ nghẹn ngào, hai mắt ửng đỏ đầy tức giận, “Nếu ưa thích nàng ta mà khổ sở như vậy, không bằng đừng ưa thích nữa! Không phải chỉ là một nha đầu thôi sao? Nàng ta có gì tốt! Lại khiến cho huynh đau lòng như vậy!”
“Muội nói đúng…” Nửa nằm sấp lấy khuôn mặt gật gật, cái trán trượt xuống tựa trên bàn đá, trong hỗn độn cũng không thấy đau, chỉ lẩm bẩm nói, “Hay là không ưa thích nữa…” Chén rượu trong tay im lặng nghiêng, lăn xuống đất vỡ nát không cách nào phục hồi như cũ.
Gió thổi qua rừng, mang theo một trận cành lá đong đưa xào xạc.
Bóng đêm vẩy mực xuống khu vườn hoang vắng, phía sau hoa sen, bóng cây dường như muốn ngã nhào xuống, lại khiến cho Mạc Ngôn vẫn chờ chực một bên bắt đầu có chút sợ, nhẹ giọng thúc giục, “Tiểu thư”.
Trương Lục Dạng nghe tiếng nhìn lại, lúc trông thấy nàng ấy thì ngẩn ngơ, giống như tới giờ khắc này mới biết còn có sự hiện hữu của nàng ấy, nháy mắt tiếp theo đã rống lên một tiếng, “Có phải muốn ta tới dùng chân đạp chết ngươi hay không! Còn không mau qua giúp ta đỡ Thế Phi ca ca về!” Quay đầu lại, nhìn Bạch Thế Phi say gục ngã trên bàn đá, giống như oán hận mà thề nói, “Thế Phi ca ca huynh yên tâm, muội sẽ không để cho huynh thích nàng ta nữa đâu!”
Trăng lưỡi liềm đã lên đến giữa trời, lúc bị nâng đến chỗ góc cổng vòm, vốn là đã gần bất tỉnh nhân sự Bạch Thế Phi bỗng nhiên giơ tay lên, ánh mắt mê man, tinh thần hỗn loạn trong mơ hồ chỉ hiện lên một suy nghĩ, mới vừa rồi… dường như là một giấc chiêm bao, trong mơ hồ nghe được tiếng sáo…
Ngôi sao phản chiếu ánh sáng lên nhà thủy tạ, trên mặt hồ kéo ra một bóng dáng cô tịch trải dài trong bóng đêm.
Xa xa truyền đến tiếng cho sủa cùng với tiếng kẻng.


Bình luận

Truyện đang đọc