XUYÊN KHÔNG LÀM HOÀNG HẬU

Đến chính Trác Kỳ cũng ngạc nhiên bởi những lời Khắc Hoàng nói, suốt mấy ngày sau cậu lo suy nghĩ, hồn vía cứ để trên mây lơ đãng mãi, vì đây là một trao đổi rất quan trọng giữa hai nước, cậu cũng chẳng có gì đặc biệt. Nếu như Tần Minh từ chối thì các bá quan trong triều sẽ không để yên, còn đồng ý thì..
- Rốt cuộc hoàng đế của Đông Ấn muốn gì? Hắn đưa ra nhiều lợi ích như vậy nhưng nhận lại chỉ.. muốn mình. Nực cười thật, mình đã từng gặp hắn sao ?
Càng nghĩ càng thấy rối, Trác Kỳ hiện tại đã không còn để tâm chuyện giữa mình và hoàng thượng nữa. Tính tình trở nên lạnh lùng và không còn cảm xúc nào như trước đây, những người xung quanh đều cảm thấy sợ không dám lại gần, họ đã quá quen một kẻ nếu như ai khiến mình không hài lòng, thì chắc chắn sống dở chết dở với Trác Kỳ. Chính tình cảm của hoàng thượng khiến y có chút lương thiện tích cực không tính toán so đo những chuyện nhỏ nhặt, còn giờ thì gặp từ xa đã chỉ muốn tránh, không dám đối diện mà chào hỏi. Ngoại trừ khi ở cạnh Ninh Kiều, Trác Kỳ hầu như không còn cười nữa. Mỗi ngày đều lên triều dâng tấu chương và làm theo những lệnh sai bảo như bình thường, nhưng mỗi lần nếu bắt buộc phải đến gần, có động chạm liền sẽ nhanh phớt lờ hoặc tránh né, ánh mắt cậu nhìn ngài cứ như nhìn một người vô cùng xa lạ mà bản thân không hề muốn dính dáng tới, nếu được hỏi liên quan đến việc triều chính hay tấu chương. Cậu sẽ đáp, còn những việc đơn giản trước đây họ từng nói với nhau cả ngày cũng không hết, thì bây giờ cậy miệng nửa lời cũng không hé ra. Hoàng hôn đến cậu sẽ rời đi nhanh nhất có thể, chỉ nói một câu xin cáo lui và liền đi.
- Trác Kỳ.
Lúc những vị quan trong triều đã tâu với hoàng thượng xong những điều cần nói, họ rời đi. Không còn ai đến nữa nên Trác Kỳ cũng chuẩn bị rời đi, lúc bước ra cửa. Tần Minh gọi cậu, Trác Kỳ đứng lại, nhưng không quay lưng lại nhìn. Đúng là cả thiên hạ này, người duy nhất dám dùng thái độ này với hoàng đế thì ngoài Trác Kỳ ra không hề có ai khác gan như vậy cả.
- Thỉnh hỏi hoàng thượng, nếu như điều ngài sắp nói liên quan đến triều chính thì hẳn giữ thần ở lại, còn là về chuyện riêng. Hạ thần xin lui.
Nói rồi, lại không có tiếng hồi đáp, cậu hơi nghiêng sang nhìn, nhưng tầm mắt không hề nhìn đến ngài. Trác Kỳ im lặng và tiếp tục rời đi, trong khoảng khắc đó cậu muốn thử nhìn phản ứng của hoàng thượng. Nhưng nghĩ lại nó thật vô nghĩa nên sớm rời đi, dạo gần đây cậu không thường gặp Thất Tử nữa, lúc trước những khi đến thăm Ninh Kiều, cô đã luôn ở đó đợi sẵn rồi cùng chơi đùa rất vui, cậu tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì, trên đường đang đi. Chợt có người từ đằng sau chạy tới, khoác lấy vai cậu. Chưa thấy hình đã nghe thấy tiếng, Kỷ Hạo cười tươi bám dính lấy Trác Kỳ.
- Bằng hữu, bằng hữu. Lâu rồi mới có dịp gặp lại ngươi.
Thấy Trác Kỳ không có chút biểu hiện nào là bất ngờ khi nhìn thấy mình, Kỷ Hạo chọt chọt má y gắng kéo vẽ ra một nụ cười
- Là ngươi không muốn đến gặp ta, không phải không có dịp. - Trác Kỳ gạt tay của Kỷ Hạo xuống.
- Không phải không muốn gặp, mà là có rất nhiều chuyện xảy ra. Trác Kỳ, ta sắp thành hôn rồi.
- Thành hôn?
Trác Kỳ ngạc nhiên khi nghe xong một tên thái giám nói với mình rằng sẽ lấy vợ.. Cậu liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái sang phải Kỷ Hạo một lượt. Vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi
- Kỷ Hạo ngươi.. Không phải chính là loại ..bán nam bán nữ sao?
- Kẻ bán nam bán nữ là ngươi đấy ! Tự nhìn lại mình trong gương đi. Có tên nam nhân nào lại xinh đẹp như ngươi?!
- Cảm ơn lời khen, đây không phải là trò đùa đấy chứ?
- Không, ta và Tiểu Uyên, sẽ thành hôn.
Vẻ mặt của Trác Kỳ vẫn không thay đổi mà còn tỏ thái độ nghi ngờ hơn, đã thái giám thành hôn thì đã khó tin, đằng này là với kẻ thù không đội trời chung, lúc trước họ đấu khẩu, dìm nhau bao nhiêu cậu còn nhớ. Sao bây giờ có thể thành một đôi được?
- Nghe ta nói rõ đã! Ngưng làm bộ mặt khó coi đó đi, đúng là ta đã tịnh thân, nhưng vì ta không định sẽ mãi mãi ở trong cung, lúc tịnh, họ không cắt bỏ mà cắt cái gì đó ta cũng không biết nên ta hiện tại.. vẫn còn "cương" được. - Kỷ Hạo ghé sát tai Trác Kỳ nói nhỏ
Bây giờ Trác Kỳ mới hiểu, hoá ra là như vậy. Thái giám thời xưa khi tịnh thân có 4 loại
Cắt toàn bộ âm kinh và dịch hoàn,
Chỉ cắt bỏ dịch hoàn,
Đè cho vỡ nát dịch hoàn,
Cắt bỏ ống dẫn tinh.
Có lẽ Kỷ Hạo là loại thứ tư nên phía dưới dù không thể có con, nhưng vấn đề về nhu cầu phòng the thì vẫn có thể, Tiểu Uyên rất thích Kỷ Hạo từ lúc còn hậu hạ cho Từ Dung nhưng vì thân là nữ nhi nên không hề thổ lộ ra, sẽ mất giá, đến khi chủ tử của Tiểu Uyên muốn gả cô cho một vị quan, để cô hưởng phú quý thì Tiểu Uyên nhất mực từ chối, đêm đó khóc rất nhiều, Kỷ Hạo đến an ủi thì lần này Tiểu Uyên lấy hết tâm tình ra nói cho y biết, Kỷ Hạo đã phân vân rất lâu vì y không thể cho Tiểu Uyên có một hài nam, hài nữ. Trải qua bao nhiêu trắc trở, họ cuối cùng cũng có thể thành hôn, khoảng thêm mấy tuần trăng nữa họ sẽ tâu với Thái Hoàng Thái Hậu để xin được rời cung, ra kinh thành sống lại một cuộc sống bình thường mà họ luôn mong muốn, Tiền Nội Đình là nơi họ sẽ tổ chức lễ, phía trước Tiền Nội Đình có một sân trống rất rộng, nếu chịu khó lôi bàn ghế ra trang trí thêm một chút, thì sẽ thành yến tiệc ngoài trời, trong phòng phía sau thì có thể làm lễ bái đường. Nói chung là khá hoàn hảo, nơi đây thường là chổ để các cung nữ dệt may, giặt giũ, phơi đồ, nên sân ở đây rất rộng. Vì họ chỉ muốn làm một hỉ yến nhỏ nên chỉ mời những người quen, nhưng những kẻ nghe có tiệc thì đương nhiên không chịu ngồi yên mà tìm đến "uống rượu mừng", họ rất biết điều, không quên mang quà và phong bì theo, lẽ ra lễ bái đường phải vào buổi sáng, nhưng đa số đều là cung nữ và thái giám phải hầu hạ phi tần, vì vậy hỉ yến sẽ tổ chức vào tối.
Mới chỉ canh một giờ Tuất, Trác Kỳ chậm rãi đến trước cửa Tiền Nội Đình, có tiếng xôn xao bên trong. Đến gần thì thấy rất đông người chưa ổn định được chổ ngồi, chiếc sân bình thường chỉ phơi đồ, phơi cá. Nay được dẹp hết vào kho, họ đem bàn ra đặt hai bên trái phải, chừa con đường trống dẫn thẳng đến đại sảnh nơi bái đường, phía trên có những chiếc đèn lồng đỏ dán chữ hỉ rất nổi bật, màu cam mờ nhạt của đèn lồng thắp sáng lối đi. Tiếng cười đùa vui vẻ rất êm tai, những người xung quanh trò chuyện rất nhiều. Trác Kỳ một mình đứng nép trong góc nhìn quang cảnh xung quanh, bất giác bật cười. Hoá ra thành hôn của thời xưa lại đơn giản, mộc mạc như thế này. Không hiểu sao lại thấy nó vui vẻ, ấm áp hơn rất nhiều những nghi lễ sa hoa trong hoàng cung, mạnh người nào đấy nói không cần giữ phép tắc dè chừng ai cả. Khá thiệt thòi cho Tiểu Uyên khi mà cô không thể có một hôn lễ hoàn chỉnh, vì cả hai đều là không có thân phụ, thân mẫu nên không ai ngồi ở ghế trong đại sảnh. Cũng không có tam thư lục lễ đầy đủ như người khác, nhưng chỉ cần tân lang là Kỷ Hạo, Tiểu Uyên liền chịu chấp nhận cả, có rất nhiều thứ thiếu thốn nhưng khi tiếng của Từ ma ma cất lên:" Nhất bài thiên địa, nhị bái cao đường" thì mọi người đều im bật, mỉm cười khúc khích, trong lòng cầu phúc cho đôi tân lang, tân nương.
- " Ngọt ngào thật, hoá ra nó lại vui như vậy" - Trác Kỳ cười khẽ, nghĩ thầm.
Lúc trước Trác Kỳ rất ngại những buổi tiệc, ít khi đến dự những lễ cưới, nếu có thì chỉ thấy lễ đường trong nhà thờ. Đây là lần đầu trông thấy một hôn lễ truyền thống của đất nước mình, tự dưng lại thấy rất thú vị. Nếu như bản thân có thể thử đứng ở vị trí đó, thì tốt biết mấy.. Trong lòng chợt như có kim đâm, nhói lên một cách khó hiểu. Trác Kỳ nhăn chặt đầu mày, gắng lờ đi suy nghĩ này để giữ tâm bình tĩnh.
Sau khi bái đường xong, tân nương phải vào phòng đợi tân lang đi mời rượu những vị khách đến dự, chắc khoảng sẽ muộn lắm mới có thể động phòng.
- Trác Kỳ, ta tìm ngươi mãi. Qua đây chúng ta cùng uống nào.
- Ta khuyên ngươi dưỡng sức, một lát động phòng lại lăn ra ngủ như chết thì thật mất mặt. - Trác Kỳ cười trêu.
"Đúng vậy, đúng vậy" những kẻ nghe được đều đồng thanh thuận ý, họ chèo kéo nhau uống thêm một chút rồi đẩy Kỷ Hạo đi, một nửa người ham vui ở đây đều đi theo phía sau tìm cách náo động phòng, còn một số ít ở lại lắc đầu chán ngẩm sự trẻ con của họ. Đã vào giờ nào rồi còn không để yên cho đôi phu thê người ta động phòng chứ. Trác Kỳ mỉm cười uống nốt ly rượu khi nãy Kỷ Hạo vừa rót, vị đắng chát từ hơi men lan rộng trong đầu lưỡi, theo một khía cạnh nào đó. Cậu lại cảm thấy nó ngon lạ thường, đây là nữ nhi hồng người ta thường nói sao?
- Nhiêu đây chắc đủ rồi. - Trác Kỳ đặt ly xuống định đi về thì..
Một số tên thái giám từ nãy giờ luôn quan sát Trác Kỳ ở đầu bàn, họ có một nỗi ghen tức cực kì sâu sắc với Trác Kỳ, vốn đã bán nam bán nữ, nên về việc bị thu hút bởi khí chất của hoàng thượng thì cũng đúng. Nhưng dù họ có cố gắng thế nào thì cũng chỉ là ảo tưởng, muốn lọt vào mắt của hoàng thượng hoàn toàn bất khả thi.
- Chi hậu đại nhân, ngài làm gì lại đi sớm? Sao không ở lại uống thêm một chút?
Nghe giọng điệu bởn cợt không chút ý tốt, Trác Kỳ cảm thấy có gì đó không ổn. Phải rời đi ngay nếu không sẽ gánh phiền phức, cậu không trả lời, vừa đứng dậy thì bị hai tên thái giám phía sau khống chế ngồi xuống lại. Có lẽ tên ngáo ngơ trước mặt là kẻ cầm đầu
- Hạ thần nghe nói dạo này đại nhân bị hất hủi, nên chỉ muốn bồi rượu chia sẻ buồn phiền cùng ngài thôi.
- Ta hiện tại uống đủ, ngày mai cũng có việc. Các ngươi còn không biết điều tránh ra?
Hắn không mấy đồng tình rằng sẽ để Trác Kỳ đi, hắn nháy mắt với hai kẻ phía sau như ra lệnh làm điều gì đó, bỗng. Một tên giữ hai tay Trác Kỳ, tên còn lại bóp miệng cậu. Ép buộc mở miệng để rót rượu vào, Trác Kỳ bị ép uống liên tục đến sặc, chúng mới tạm dừng để yên cậu nói.
- Khụ.. Rốt.. rốt cuộc, các ngươi muốn gì ?
- Chắc hẳn đại nhân tự hào về gương mặt của bản thân lắm nhỉ? Có thể dùng nó để quyến rũ hoàng thượng mà?
Hoá ra là ghen tị, Trác Kỳ thay đổi sắc mặt khi đã hiểu mục đích của chúng, cậu nhếch môi rồi tặng cho kẻ kia ánh nhìn đầy khinh bỉ, giọng cậu khiêu khích nói.
- Haha, ra là lũ hoạn quan các ngươi luôn mơ tưởng "được mặc yếm đào" à ?
Bị lời nói của cậu làm cho tức điên, chúng đè áp cậu xuống bàn, trong tay áo rút ra con dao nhỏ áp lên mặt Trác Kỳ, định một đường huỷ hết vẻ đắc ý của cậu, nhưng chưa kịp động thủ, có ai đó đến, một cước đá hai tên khốn đang khống chế cậu bay ra xa, con dao cũng rơi xuống đất, Trác Kỳ chỉ nghe được tiếng leng keng phát ra từ dao. Còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Quay sang thì nhìn thấy Tần Minh đứng đó, họ hoảng sợ ngay lập tức quỳ xuống miệng lắp bắp nói:" Nô.. nô tài khấu kiến hoàng thượng.."
Tần Minh không nói gì rồi nhìn sang Trác Kỳ, ngón tay ngài lướt trên gò má trượt dần xuống cằm kéo y ngẩng mặt lên. Quan sát một lượt xem có gì thương tích trên người cậu hay không rồi lạnh lùng bước tới trước tên thái giám cầm đầu kia, tàn nhẫn dẫm lên tay phải của y mặc cho y đau đớn đang quỳ gối phía dưới.
- Xét về chức vị, y vốn hơn ngươi mấy bậc. Từ lúc nào phép tắc trong cung lại bị xáo trộn như vậy? Tay này của ngươi muốn nhuốm máu sao ? Được, trẫm cho nó thành máu.
Nghe tiếng cầu xin đau đớn của tên kia, Trác Kỳ nhịn không được chạy đến cản, đúng là người này khi đang giận. Thật sự không thể đùa được, Trác Kỳ nắm lấy tay hoàng thượng kéo lại để người kia có thể rút tay mình ra, may cho hắn, nếu Trác Kỳ thật sự không cản thì tay của hắn nhất định sẽ bị dẫm ra thành vũng máu, thấy được cầu xin hộ, bọn chúng ngay tức khắc cúi đầu xin lui rồi chạy đi ngay. Ở lại một lát chắc đầu rơi luôn mất.
- Em, đi theo trẫm.
Trác Kỳ chưa kịp phản ứng thì đã bị dẫn đi dù có muốn hay không, Tần Minh cứ hướng đến Tĩnh Âm Điện mà đến, trông thấy Trác Kỳ và hoàng thượng, cận vệ thi lễ mở cửa rồi rời đi ra ngoài xa đứng, tránh nghe những thứ sẽ diễn ra bên trong điện.
- Hoàng thượng, đau.. xin ngài buông tay thần ra.
- Em ngồi xuống, để trẫm xem em có bị thương ở đâu.
Tần Minh theo thói quen bình thường sẽ ngồi trên giường, để Trác Kỳ ngồi trên đùi mình rồi ôm cậu vào lòng, lúc trước thì sẽ vậy.
- Nhờ ơn phúc của hoàng thượng, thần vẫn ổn. Vì sao ngài lại biết thần ở Tiền Nội Đình?
- Ta hỏi về em, Thừa công công nói rằng em đến Tiền Nội Đình.
- Ha.. Nghe tin của thần qua miệng của kẻ khác khiến ngài cảm thấy an tâm hơn là tự thân đến tìm thần sao? Nếu không còn gì, thần xin lui.
Trác Kỳ vừa quay đi thì bị Tần Minh giữ tay lại, giọng ngài trầm xuống, vẻ nghiêm túc hỏi cậu.
- Trẫm còn chưa nói hết, em thật sự muốn trẫm trở nên khó chịu mới cam tâm sao? Trẫm muốn hỏi em, giữa em và tên sứ giả đó có mối quan hệ gì?
- Giả sử rằng nếu như thần là người đề nghị với Tiêu Lang đại nhân đưa thần đến Đông Ấn thì sao? À mà.. Việc đó có liên quan đến ngài không?
Trác Kỳ cười khẽ, thần tình cợt nhả nhìn Tần Minh, như có như không trả lời, chọc tức sự kiên nhẫn của hoàng thượng, cậu không thể rõ được y thích mình đến nhường nào, vì không hiểu chuyện. Trác Kỳ cứ đinh ninh cho rằng Tần Minh có mới nới cũ, tình cảm cũng theo đó mà không còn, nhưng.. thật sự là không còn sao? Tần Minh giật mạnh tay kéo Trác Kỳ ngã xuống giường, thân trên ngài uy quyền kiềm hãm cậu nằm yên không trốn thoát được.
-  Đừng nghĩ rằng chỉ vì trẫm thích em mà có thể ngạo mạn như vậy, nếu em còn khiêu khích sự nhẫn nại của trẫm. Thì đừng trách
Nói rồi một tay ngài chế giữ hai tay cậu, tay còn lại ngài đang cởi thứ gì đó, rồi thả nó xuống bên cạnh để Trác Kỳ nhìn cho rõ, nhận ra đó là đệm xiêm buộc áo phủ ngoài long bào, cậu sững người.
- Hoàng thượng..ngài ?!
Chợt ánh nến trong phòng tắt hết một nửa.

Bình luận

Truyện đang đọc