XUYÊN KHÔNG LÀM HOÀNG HẬU

Tiền Triều, nơi diễn ra các lễ nghi quan trọng và là nơi thượng triều nên nơi đây là điện quan trọng nhất, diện tích xây dựng vô cùng lớn, đồng thời quy cách xây dựng và điêu khắc cũng sa hoa tinh xảo hơn các điện khác. Ở đây hiện tại khá đông, chỉ là các phi tần đến hóng chuyện vụ án Từ Hoa quý nhân bị sát hại cách đây 1 năm về trước. Từng bước đi trên tấm thảm đỏ dệt bằng tơ tằm trải dài đến các bậc thềm dẫn lên ngai vàng Tần Minh hoàng đế đang ngồi, cậu lướt nhìn một thoáng độ huy nga tráng lệ này, vốn từ lúc vào cung đến giờ đây là lần đầu cậu tới đây, trong lòng chợt dâng lên cảm giác rất hứng thú muốn thử làm một vài việc gì đó..
Mà thôi quay lại chuyện chính trước, Trác Kỳ đã chuẩn bị tất cả kế hoạch trong đầu rồi, cậu chỉ cần gài bẫy một chút thì những kẻ liên quan đến vụ án này đều nhận tội cả. Trác Kỳ đưa mắt nhìn sang Huệ Phi Thanh Lam Lam rồi quỳ xuống tham kiến hoàng thượng.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế. Vạn vạn tuế.
- Miễn lễ, Trác Kỳ. Trẫm giao cho ngươi việc điều tra vụ án của Dung Linh cung đến đâu rồi ?
- Nô tài đã điều tra rõ hết chân tướng rồi thưa hoàng thượng. Trước tiên nô tài muốn truyền Đồng Trị Giám Sự Hồng Hạo đến.
Nghe Trác Kỳ nói xong Tần Minh cho truyền như lời cậu nói.
"Cho truyền Đồng Trị Giám Sự Hồng Hạooo." - Tiếng công công nói vang chói tai cả điện.
Hắn lúc bị đem đến trông có chút sợ sệt, mồ hôi chảy dài cả trán. Nhưng khi nhìn thấy Huệ Phi trông hắn bớt lo hơn một chút mà hành lễ tham kiến hoàng thượng.
Đợi tất cả ổn định lại một chút, Trác Kỳ điềm tĩnh bắt đầu tra hỏi.
- Hồng Hạo, ngươi trước đây là thái giám của cung Dung Linh đúng không ?
- Phải..- Hắn lí nhí nói trong miệng.
- Vốn các thái giám thường được thề với trời đất rằng sẽ trung thành với cung chủ của mình. Tại sao ngươi lại giết Từ Hoa nương nương?
- Nô tài không có.. Hoàng thượng, nô tài bị oan. Chuyện thất đức như vậy, làm sao nô tài dám làm chuyện đó.. Ngươi.. có phải là nhầm lẫn gì không?
- Ngươi nghĩ việc ngươi làm. Nói một tiếng bị oan là vô tội ngay? Từ Hoa nương nương vốn bị cấm túc, ngoài những thái giám như ngươi thì còn hai cung nữ nữa. Nhưng hai người họ trước ngày nương nương bị sát hại đã trốn ra khỏi cung rồi bị bắt lại. Ở trong ngục giam mà có thể giết người sao ? Nên chỉ còn ngươi hầu hạ cho nương nương.
- Ta với nương nương tình như thủ túc, ta làm gì có lý do sát hại nương nương. Lời ngươi nói cũng chỉ là trùng hợp. Không có căn cứ bắt tội ta
- Vàng bạc làm mờ mất con người. Ta nói đúng không ?
-.....
Đột nhiên Hồng Hạo sững người im lặng.
- Từ Hoa nương nương vốn có một cây trâm cài rất quý giá bằng vằng và hồng ngọc, trùng hợp lúc nương nương mất thì cây trâm cũng biến mất, với tình trạng của ngươi lúc đó. Vì nương nương bị cấm túc, ngươi bị những người khác lộng quyền bức ép, cảm thấy không thể chịu được cảnh đó nên giết nương nương rồi lấy những thứ giá trị hòng bỏ trốn. Có lẽ cuối năm nay ngươi được rời cung rồi.. Thật xui nhỉ?
-.... - Hồng Hạo vẫn im lặng.
- À.. Trên đầu nương nương có một lỗ nhỏ bằng đầu ngón áp út. Ngươi dùng trâm cài đó đâm Từ Hoa nương nương đúng không..? Đừng chối. Vì trâm cài này được phát hiện từ phòng của ngươi
Trác Kỳ lấy trong vạc áo ra cây trâm cài. Cây trâm này là của Từ Dung, nó là cặp nên hình dáng chi tiết của nó không khác một chút nào. Nhìn thấy cây trâm chợt Hồng Hạo hét lên.
- Nói dối ! Rõ ràng ta bán cây trâm đó rồi. Làm gì có ở phòng ta chứ !?!
Trác Kỳ búng tay một cái, mỉm cười rất tươi rồi quay đi. Hồng Hạo bây giờ mới nhận ra lời nói vừa rồi như án tử dành cho mình.. Hắn run rẩy quỳ hẳn xuống sàn, miệng lắp bắp không nói nên lời.
- Đồng trị giám sự, thân là người hầu cận của quý nhân lại làm những chuyện trời đất không dung như vậy. Ngươi đã biết tội ?
- Hoàng ..hoàng thượng..tha mạng.. nô tài.. nô tài nhất thời.. hoàng thượng tha mạng..
Hoàng thượng truyền người, định đem Hồng Hạo ra xử trảm thì Trác Kỳ lại cản.. Cậu bước đến trước mặt hắn rồi nói.
- Khoan đã, với gan của một kẻ như ngươi không thể nào có chuyện sống yên ổn đến giờ mà chẳng có chuyện gì. Có phải có người đứng sau lưng hứa bảo vệ cho ngươi..? Giờ.. là lúc để người đó bảo vệ ngươi đấy.
Lời của Trác Kỳ như ma quỷ dụ dỗ, hắn như mở cờ trong bụng liền chạy đến ôm lấy chân của Quý Phi Hà Kim Trang.. Trác Kỳ ngạc nhiên một thoáng..
- Quý phi.. xin người giúp nô tài, nô tài không muốn chết. Quý phi... cầu xin người.
- Cẩu nô tài.. Ngươi ngậm máu phun người. Sao lại cầu xin ta ? Ngươi điên à.. tránh ra. Tránh xa ta ra !
- Quý phi.. rõ ràng lúc trước người vì ganh tị với Từ Hoa nương nương được hoàng thượng sủng ái nên sai nô tài làm những chuyện táng tận lương tâm đó.. bây giờ ngươi lại nói không giúp nô tài ?
- Ngươi.. Ngươi.. ?! Hoàng Thượng. Thần thiếp không hề làm chuyện đó ! Xin hoàng thượng tin thần thiếp.
Đáy mắt của Tần Minh hiện rõ sự giận dữ và thất vọng, giọng nói vốn trầm ấm bây giờ chỉ còn mỗi vô tình và lạnh lẽo..
- Người đâu, đem đồng trị giám sự xử trảm, đem đầu hắn đóng cọc trước kinh thành. Còn Hà Quý Phi..tước mọi quyền lực và đày vào lãnh cung.
Bây giờ ở đây chỉ còn tiếng kêu khóc oan của Hà quý phi cùng các phi tần, họ muốn cầu xin nhưng không được. Trác Kỳ hiện tại mới hiểu rõ được chuyện gì, cậu gật đầu chấp nhận tỏ vẻ rất thán phục. Sau đó bãi triều, Trác Kỳ đứng đợi ở con đường mà Thanh Huệ Phi đi ngang qua. Trông thấy cậu đang đứng đợi thi lễ thì ả đi lướt ngang qua như không hề quan tâm đến.
- Nô tài thật sự đã quá xem thường Huệ phi nương nương.
- Ngươi là kẻ rất lương thiện đấy và những kẻ quá thiện lương thì thường có kết cuộc thế nào thì chắc ngươi cũng rõ rồi.. À, giờ ngọ ba khắc đến rồi nhỉ?
Huệ Phi dứt câu thì lộ rõ sự khinh thường, khoé môi mang đầy tà ý cong lên. Giờ ngọ.. ba khắc là có ý gì? Trác Kỳ giật mình nhớ đến Từ Dung vẫn còn mang tội trên người, và giờ này thường là giờ mà thời xưa thường hành hình phạm nhân.. Có lẽ nào? Trác Kỳ vừa nghĩ vừa chạy thật nhanh đến nhà lao.
Nhưng khi đến đó thì chẳng thấy ai cả. Cậu lại tiếp tục chạy ra ngọ môn nhưng từ đây đến đó rất xa.. Cậu chỉ biết bán sống bán chết mà chạy.. Và rồi quá đuối sức cậu gục xuống. Đúng nghĩa đen là nằm thở dưới đất.. Trác Kỳ thất vọng và đau lòng nhưng không bức được được sức mình chạy thêm nữa.
- Dưới đất có gì thú vị lắm sao?
Ra là Kỷ Hạo, Trác Kỳ gắng lấy lại nhịp thở để nói chuyện..
- Nương..Nương nương.. hành..hình..mau mau chạy ra..cản..
- Hahaha, ngươi nói ngốc gì đấy? Nương nương kia kìa.
Kỷ Hạo đỡ Trác Kỳ dậy thì thấy hai Tiểu Uyên Ương dìu Từ Dung đi tới, bây giờ Từ Dung không còn mặc y phục dành riêng các phi tần, tóc không cài trâm ngọc, rất đơn giản như thường dân ngoài hoàng cung.
- Nương nương muốn đến gặp ngươi lần cuối.
- Tiểu Uyên, ta không còn là nương nương nữa. Gọi Từ Dung tỷ tỷ được rồi.
- Dạ nương nương - Tiểu Uyên gật đầu.
- Tỷ tỷ ngốc, nương nương vừa mới nói xong - Tiểu Ương bắt lỗi Tiểu Uyên
- Muội cũng vừa gọi còn gì? - Tiểu Uyên bắt lỗi ngược lại.
Rồi họ cãi nhau, bầu không khí vui vẻ, an yên này cuối cùng cũng trở lại. Nhưng Từ Dung sắp phải đi rồi. Hoàng Thượng vốn biết Từ Dung không có tình cảm với ngài, vốn hoàn toàn vì tỷ tỷ của mình mà nhẫn nhục ở lại. Nay đã trả lại sự công bằng cho tỷ tỷ, hoàng thượng cũng trả tự do cho nàng. Để nàng rời cung quay về Tô Thành mà ở cùng thân phụ, vì không thể tha tội hành thích hoàng thượng nên bằng cách phế truất khỏi cung này cũng là một cách tốt. Trác Kỳ vốn định cầu xin điều này với hoàng thượng ai ngờ ngài lại đi trước cậu một bước.
- Ta vốn không có gì để cho mọi người, đây là túi thơm tự tay ta thêu, mỗi người một cái mà giữ lấy. Bây giờ đi không biết khi nào có thể gặp lại. Ta sẽ viết thư cho các muội.
Ba người kia khóc thút thít ôm chầm lấy Từ Dung và nghe lời dặn của cô. Trác Kỳ không khóc, cảm thấy vui cho cô vì có thể bắt đầu lại cuộc sống khác được rồi. Họ tâm sự với nhau hồi lâu rồi mới tạm biệt. Trước khi bước lên kiệu, Từ Dung cúi đầu trước Trác Kỳ.
- Đa tạ huynh. Trác Kỳ

Bình luận

Truyện đang đọc