XUYÊN KHÔNG LÀM HOÀNG HẬU

Tần Minh chuyển sinh là một người rất bình thường. Ngài vốn luôn rất dịu dàng nên đã định hướng theo đuổi ngành sư phạm ngay từ nhỏ, đúng như lời anh nói. Từ năm lên 8 tuổi anh luôn có giấc mơ về Trác Kỳ, mỗi ngày đều chỉ mờ nhạt xuất hiện và cầu xin anh hãy tìm cậu. Trong lòng cũng có rung động không tên dành cho hình bóng hư ảo đó, nhưng Tần Minh chưa từng dừng tìm kiếm Trác Kỳ. Bị nói là kẻ điên theo đuổi người trong mơ cũng được, anh cảm giác bản thân không thể bỏ lỡ và phải chăm sóc người này. Trác Kỳ đem hết mọi chuyện kể lại cho Tần Minh, dù khá khó tin nhưng rồi anh cũng tin vì nếu Trác Kỳ không biết anh là ai đã không huỷ chuyến bay ngay giây phút đó.
- Em nhớ rằng anh nói muốn làm giáo viên .. nhưng không ngờ lại là giáo viên mầm non.
Trác Kỳ thở dài nhìn lũ trẻ láo nháo chạy vòng vòng dưới chân trong khi tay vẫn đang bế một đứa.
- Em không thích trẻ con sao?
Trác Kỳ nhíu mày nhìn lũ tiểu yêu giật phá cỏ, leo lên xuống cầu tuột, đập phá lâu đài cát của nhau.
- Không, em rất là thích.
Nhưng nhìn sang gương mặt trông mong của Tần Minh cậu không thể nào nói là không thích được. Nếu chúng không quậy phá tuỳ hứng thì cũng thật sự là rất đáng yêu. Lúc ngủ cũng khá ngoan ngoãn, cậu nghĩ rằng nếu bản thân có một đứa nhỏ kháu khỉnh thế này thì cũng không tệ. Nhưng bản thân không thể nên cậu sẽ xem tất cả như là con của mình mà dạy điều tốt cho chúng.
- Hôm nay có một bạn nhỏ sẽ nhập học. Nghe nói chỉ vừa chuyển đến thành phố này.
Tần Minh sắp xếp gọn quần áo và sách vở cho bạn nhỏ mà anh vừa nhắc tới kia. Xong rồi cứ thế bước ra ngoài cổng, Trác Kỳ cũng đi theo sau để xem lỡ như có cần giúp đỡ gì.
Đợi một lát sau có chiếc xe ô tô chạy đến cửa cổng. Trác Kỳ tròn mắt kinh ngạc..
- Marry?
Đó là Marry bằng xương bằng thịt, cô còn đang bế một đứa bé gái tầm 4 tuổi có màu tóc vàng và đôi mắt màu tím nhạt xinh đẹp, như cậu đã từng thấy ở đâu. Marry cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, nhưng rồi lại thấy Tần Minh đứng kế bên. Cô mỉm nhẹ môi cười, nụ cười chân thành thật tâm chúc phúc cho cả hai người.
- Bà xã, đã bảo em đợi một lát để anh lấy áo khoác cho em, ngoài trời đang lạnh nên đừng cãi lời chứ?
Có người đàn ông nọ cũng vừa mở cửa xe bước ra, nhanh chóng khoác áo lên vai Marry để tránh khiến cô cảm lạnh như lời anh ta nói, điệu bộ rất yêu thương.
"Khắc Hoàng?" - Trác Kỳ nhìn sang người kia và nghĩ thầm.
Hoá ra, hai người họ cũng đã thành một đôi rồi, còn có một cô công chúa xinh đẹp. Nhìn thấy Khắc Hoàng yêu thương Marry thì bao nhiêu đau thương lúc trước cũng đều tan biến. Như đã từng nói người trong tộc nối duyên luôn luôn có đường duyên âm, nếu cố gắng yêu thương thật lòng một ai đó sẽ dẫn đến kết cuộc là chết. Bố mẹ của Marry thật sự yêu thương nhau, nhưng mẹ của Marry là người trong tộc. Nên mới xảy ra cớ sự cả hai đều gặp tai nạn mà chết và làm gì có chuyện trời phụ lòng người như vậy? Mẹ của cô chết, rồi lại đồng thời cắt đi cái duyên âm của tộc đó ở kiếp này. Hoàn toàn rời khỏi và khi chuyển sinh họ vẫn có thể cưới nhau và tìm nhau như cách Tần Minh tìm Trác Kỳ, họ nhất định sống hạnh phúc từ kiếp này và cả các kiếp sau nữa.
Marry cũng giống như vậy, trước lúc cô chết cũng may là đã thành hôn với Khắc Hoàng, nhưng vì ngay lúc đó Marry lại tự sát nên họ mang nợ với nhau. Kiếp này Khắc Hoàng nhất định phải cưới Marry vì duyên nợ của họ, anh ta cũng không lưu luyến Trác Kỳ ở kiếp này vì kiếp trước anh đã chấp nhận buông bỏ cậu. Nên duyên phu thê giữa họ cũng vì thế mà kết thúc, Khắc Hoàng hiện tại thành tâm yêu Marry, cô cũng mãn nguyện bên cạnh anh vì không phải lo sợ đoạn duyên âm kia bám lấy nữa.
Khắc Hoàng bế đứa bé và đưa cho Tần Minh cùng túi đồ. Họ trò chuyện rất hoà nhã, còn hẹn nhau vào một ngày đẹp trời sẽ mời ăn uống. Thật khó để tưởng tượng ra họ đã từng ghét nhau thế nào giờ lại tươi cười như thế.
Trước khi cả hai người họ quay đi thì Trác Kỳ mới hoàn hồn. Cậu chạy theo ra cổng trước khi họ lái xe đi
- Marry! Cảm ơn cậu! - Cậu từ xa nói vọng.
Marry không nói gì, chỉ quay lại. Gật đầu nhẹ một cái và tươi cười, hai người không khác gì thời trung học. Một thời vô ưu vẫn là đôi bạn thân không thể chia cắt, cả không gian phủ xuống một màu hồng tươi sáng. Hình ảnh về tất cả sự ngọt ngào lẫn hạnh phúc về một tương lai đáng trông đợi phía trước đều hiện trên bầu trời xanh.
Đôi khi kết thúc không thật sự tồi tệ, nó chỉ khởi đầu cho chương mới tươi đẹp trong cuộc đời bạn thôi.
_________
XUYÊN KHÔNG LÀM HOÀNG HẬU: HOÀN.

Bình luận

Truyện đang đọc