XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Sương mù trước mắt chậm rãi tan đi. Khung cảnh hiện lên, nhất thời lại khiến Trầm Ô ngây ra như phỗng.

Tiểu lâu san sát, bên trên cổng vòm rũ xuống từng sợi dây thường xuân. Ven đường nhỏ cùng bờ hồ, là từng táng hoa trà nở rộ, hồng trắng đan xen, hương hoa thoang thoảng làm say lòng người.

Ký ức của Trầm Ô vẫn còn khắc sâu, nơi đây giống như chính là phía đông hậu hoa viên của Trầm phủ. Bố cục căn bản là cùng trong trí nhớ của hắn không chênh lệch nhiều.

Lúc còn nhỏ, hắn rất thường hay đến đây chơi. Nghĩa mẫu của hắn là người thanh nhã, nên phong cách bài trí trong Trầm phủ, đa phần cũng đều là dựa theo sở thích của bà tới làm, tràn đầy khí tức thư hương.

Bởi vì nghĩa mẫu yêu thích hoa trà, nên nghĩa phụ của hắn thậm chí còn cho người trồng đầy hoa trà ở khắp mọi ngõ ngách trong phủ. Đảm bảo mỗi ngày bà đi dạo, bất kể là ở đâu cũng đều có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy chúng.

Trầm Ô nheo mắt, giữa cảnh tĩnh như thế này, không lâu sau, rốt cuộc cũng có nhân ảnh xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Đây là một nữ tử mặc tử sắc xiêm y, tóc búi Đọa Mã Kế, đỉnh đầu cài một cây trâm mẫu đơn, rũ xuống từng hàng tua rua. Lông mày điểm tô tỉ mỉ, môi đỏ như hồng hạnh tháng ba, mắt phượng phong tình, tựa như có ẩn chứa ma lực câu hồn đoạt phách.

Nữ nhân bước đi rất uyển chuyển, quần lụa lất phất trong gió, dáng người mềm mại tựa liễu.

Làm một kẻ 'tầm hoa vấn liễu', Trầm Ô vẫn là theo phản xạ cho ra đánh giá đối với nữ nhân hoa nhan nguyệt mạo, mị hoặc chết người như một đóa anh túc này.

Chín mươi điểm. Thêm một điểm cũng không sợ nàng phách lối.

Bởi vì sao? Kỳ thực hắn vốn dĩ là định cho nàng chín mươi lăm điểm. Nhưng phần bụng nhô cao, như nữ nhân có thai năm tháng của nàng, đã khiến hắn không thể không trừ điểm lại.

Dù sao, Trầm Ô hắn cũng không có hứng thú với thai phụ.

Lúc này, nữ nhân đang cầm lấy khăn tay, mỉm cười nhàn nhã đi về phía hắn. Giọng nói mềm mại tận xương, khiến người xương cốt đều nhũn.

Song đồng của nàng nhìn thẳng, rõ ràng là đang nhìn về...phía sau hắn :"A, Ngân nhi nhà chúng ta cũng đang đi dạo ở đây sao a?"

Nghe thấy lời của nàng, gần như trong nháy mắt, Trầm Ô liền lập tức xoay người nhìn lại. Nào ngờ, lại không kịp phòng ngừa va phải một bóng người nhỏ bé. Nhưng may mắn thay, bởi vì đang trong trạng thái hồn thể, nên hắn chỉ trực tiếp xuyên thấu qua người đối phương, cũng không đem đối phương đụng ngã.

Nhìn thân ảnh thấp bé, cao chưa tới đầu gối của mình, Trầm Ô cũng không khỏi sửng sốt trong giây lát, phượng nhãn chậm rãi mở to, lăng lăng nhìn y.

Đây là một nam hài khoảng ba, bốn tuổi, trên người mặc cẩm phục lam sắc. Búi tóc cột cao ở sau đầu, đai trán cũng là màu xanh, thêu lên từng dãy hoa văn tinh xảo.

Gương mặt nam hài rất nhỏ, có khi còn chưa to bằng bàn tay của hắn. Dù niên kỷ không lớn, nhưng từ ngũ quan đến xem, không khó đoán được về sau nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân bại hoại.

Trong lúc Trầm Ô kinh diễm đến ngây người, nữ nhân cũng đã xuyên qua người hắn, đi đến trước mặt nam hài. Một tay đặt lên trên bụng, tay còn lại, lại cầm khăn tay giúp nam hài lau mồ hôi.

Lúc này, Trầm Ô cũng rất tỉ mỉ từ trong mắt nam hài nhìn thấy vẻ chán ghét cùng không vui. Hài tử sẽ không biết diễn kịch, nên nam hài cũng không hề che giấu ác cảm của mình đối với nữ nhân này. Lập tức tránh né tay nàng, lùi về sau, nhanh chóng chạy lên trên bậc thềm.

"Khoan đã." Bị nam hài phớt lờ, nữ nhân rõ ràng là đã có chút tức giận. Mày liễu nhướng cao, nàng liền nâng giọng quát khẽ :"Mẫu thân của ngươi không dạy ngươi, gặp được di nương phải biết hành lễ sao?"

"Ta vốn nghe nói, thiếu gia công tử đều là người tri thư đạt lễ. Nhưng xem ra, cùng lắm cũng chỉ có vậy mà thôi."

Bước chân hơi khựng lại, nam hài liền xoay người, đứng trên hành lang nhìn xuống nữ nhân phong hoa tuyệt đại bên dưới.

Lúc này, nàng ta cũng đã đỡ lấy bụng lớn, từng bước một đi lên bậc thang. Rất nhanh đã một lần nữa đi tới bên cạnh nam hài :"Như vậy mới ngoan chứ."

Nữ nhân cười khẽ, nhưng Trầm Ô lại không thể từ bên trong tiếu âm này tìm được một chút ý cười nào. Chỉ có vô tận rét lạnh cùng oán niệm.

"Khanh khách...đứng ở đây lâu như vậy, ngươi nhất định là thật mệt đi?" Nữ nhân vươn tay, mười ngón tay xinh đẹp cũng chậm rãi đặt lên trên bả vai nhỏ bé của nam hài.

Ngay sau đó, tựa như là chịu phải đau đớn tột cùng, nam hài lại đột ngột hét to, ra sức giãy giụa, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra như suối :"A, đau quá!"

Đứng ở bên cạnh, Trầm Ô có thể nhìn thấy rõ mồn một. Nữ nhân xinh đẹp như một đóa mẫu đơn này, thế mà lại dùng một cây kim châm đâm lên người nam hài. Thậm chí, ngay cả bàn tay còn lại cũng đều đang dùng sức bóp chặt lấy bả vai y. Lực đạo mạnh đến mức bàn tay đều nổi lên gân xanh.

"Đau sao?"

"Đau thì tốt rồi." Đối diện với nam hài kêu khóc, phản kháng, nữ nhân vẫn điên cuồng cười lạnh. Trong mắt, đều là ghen ghét cùng thù hận như hồng thủy cuồn cuộn :"Bằng vào cái gì, mẫu thân ngươi có thể được nam nhân đó thương yêu."

"Bằng vào cái gì, ngươi chỉ vừa sinh ra liền đã mang theo thân phận đích tử!"

"Mà ta và nhi tử của ta, cả đời cũng chỉ có thể núp ở dưới cái bóng của các ngươi. Vĩnh viễn thấp hèn hơn các ngươi một bậc. Tại sao thiên địa này lại bất công như vậy chứ?!! Tại sao lại không có người thật lòng thương yêu mẫu tử chúng ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc