XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Viêm Dự không biết vì sao bản thân được cứu, nhưng đợi khi ông tỉnh lại, thì chính mình cũng đã ở trong một sương phòng trang trí thanh nhã, mang theo hương thơm nhàn nhạt, rõ ràng là khuê phòng của một nữ tử.

Đó là lần đầu tiên Viêm Dự gặp được Triệu Hinh Ninh. Hữu tiêu kỳ hinh, hồ khảo chi ninh. ( hương hoa đưa xa, để ta trường thọ.)

Nữ tử xinh đẹp Viêm Dự không phải là chưa từng thấy qua. Nhưng ông vẫn có thể khẳng định, Triệu Hinh Ninh dù đặt ở một nơi mỹ nữ nhiều như mây như Tiên giới hay Ma giới, thì vẫn có thể xếp trước ba vị trí đầu.

Làm một nam nhân hoa tâm, Viêm Dự gần như trong nháy mắt liền đã đối nữ tử này nảy sinh lòng chinh phục.

Để ông hứng thú nhất chính là, nữ tử này mặc dù tú lệ, tài nghệ nổi trội. Nhưng cố tình, tính cách lại vô cùng ngây thơ, gần như là chưa từng nói qua luyến ái.

Thậm chí, còn vì vài lời khen ngợi, trêu chọc của ông mà đỏ mặt, xuân ý phơn phớt.

Bản thân lớn lên có bao nhiêu tuấn mỹ, Viêm Dự biết rất rõ. Gần như những 'hồng nhan tri kỉ' ở Tiên giới cùng Ma giới của ông, tất cả cũng đều là bị dung mạo anh tuấn này chinh phục.

Cùng một phàm nữ không có tu vi...Viêm Dự xác thực là lần đầu tiên.

Bởi vì trong tiềm thức của ông, những nữ tử phàm nhân này thường rất khó có được dung mạo bất phàm, càng đừng nói tới khí chất riêng biệt gì đó. Nhưng cố tình, Triệu Hinh Ninh lại phá hủy hết thảy định kiến trước đó của ông.

Nữ nhân này, rất đặc biệt.

Nàng tựa hồ cũng không quá quan tâm đến dung mạo của Viêm Dự. Sau khi hỏi mới biết, thì ra nàng là mắc bệnh mù mặt.

Có nghĩa là nhìn mặt một lần, lần sau liền sẽ quên mất, không còn chút ký ức gì.

Viêm Dự trốn ở trong khuê phòng của nàng một tháng, chậm rãi điều dưỡng thương thế. Sau đó cũng biết được, thì ra Triệu Hinh Ninh lại là tài nữ nổi danh ở nhân giới.

Dưới sự truy đuổi của Viêm Dự, một nữ tử ngây ngô như Triệu Hinh Ninh làm sao lại có thể kháng cự được chứ? Cuối cùng liền cam tâm tình nguyện ủy thân cho ông.

Vốn dĩ đợi sau khi chiếm được thân thể của nàng liền sẽ rời đi. Nhưng Viêm Dự cũng không biết chính mình là bị cái gì, ấy vậy mà lại tiếp tục nán lại đó gần ba tháng.

Nếu không phải cảm nhận được truy binh sắp đuổi tới, ông cảm thấy chính mình khả năng rất cao vẫn sẽ còn tiếp tục ở lại đây.

Viêm Dự đi không từ giã, cũng không hẹn ngày trở về.

Sau khi cùng Triệu Hinh Ninh mây mưa lần cuối, liền yên lặng rời đi ngay trong đêm.

Lúc đó, ông thậm chí còn chưa từng nghĩ tới cảm giác của Triệu Hinh Ninh sau khi tỉnh dậy, thấy bản thân đã rời đi thì sẽ như thế nào.

Nhưng quan trọng hơn hết, ông lại càng không ngờ tới được, Triệu Hinh Ninh lại có thai!

Phải biết, tu sĩ tu vi càng cao, sẽ càng khó có con. Đó cũng là lý do vì sao Viêm Dự trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đến tận bây giờ cũng chưa có một đứa con nào.

Sau khi Viêm Dự đi, Triệu Hinh Ninh liền đau lòng muốn chết. Biết rõ bản thân bị người lừa mất tình cảm cùng danh tiết, không ít lần tự tử nhưng bất thành.

Đến tận khi biết bản thân mang thai, nàng mới thật sự hoảng hốt.

Phường chủ muốn để nàng uống thuốc phá thai, thuận thế gả cho một vị vương công quý tộc làm tiểu thiếp, nhưng nàng lại sống chết không chịu đồng ý.

Bởi vì dù biết nam nhân đó lừa mình, nhưng đáy lòng nàng vẫn như cũ yêu hắn. Vậy thì làm sao có thể từ bỏ hài tử của cả hai được?

Cho nên, Triệu Hinh Ninh bỏ trốn. Mang theo tích góp nửa đời của mình, lén lút trốn khỏi kinh thành. Thậm chí, vì sợ bọn họ thần thông quản đại, nàng còn trốn đến một biên thành xa xôi hẻo lánh, để chắc chắn là không ai nhận ra mình.

Nàng đổi tên thành Hải Đường, tự động xin vào làm ca kỹ ở trong một thanh lâu.

Sau khi nghe ngóng, biết được gia chủ Trầm gia là một nam nhân tốt. Trong lòng dâng lên tâm tư, nàng liền lập nên kế hoạch, tìm thời cơ hạ dược vào trong rượu của ông. Sau đó giả vờ đã cùng ông xảy ra quan hệ. Khiến ông lầm tưởng hài tử trong bụng nàng là của bản thân.

Chuyện xảy ra sau đó, không cần nói cũng đã biết.

Nói về Viêm Dự, sau khi rời đi, ông rất nhanh liền đã bắt đầu hối hận. Trong lúc thất thần luôn vô cớ nhớ đến dung nhan khi nói khi cười của nàng.

Viêm Dự chưa từng yêu, cũng chả hiểu yêu là gì.

Ông cho rằng chính mình chỉ là lâu ngày đổi 'món ăn' mới, nên mới nảy sinh ra cảm giác bồn chồn, day dứt này. Vì thế liền tìm tới những nữ tử khác trong tứ đại kỳ nữ.

Nhưng ngoại trừ Triệu Hinh Ninh ra, không người nào có thể mang lại cho ông được loại cảm giác vui vẻ, khoái lạc như lúc sống cùng với nàng cả.

Viêm Dự cảm thấy chính mình khẳng định là mắc bệnh. Nếu không vì sao lại bỗng dưng lưu luyến một nữ tử như vậy được chứ?

Vì thế, ông quyết định bế quan. Cảm thấy dùng thời gian đến mài dũa loại tình cảm kỳ quái này cũng là một ý kiến hay.

Chỉ là, Viêm Dự đã quá coi thường sức ảnh hưởng của việc này. Bế quan 16 năm, nhưng ông thủy chung vẫn không thể xóa bỏ được bóng dáng của nữ tử mềm mại đó ra khỏi lòng.

Rốt cuộc, Viêm Dự cũng liền không tiếp tục lừa mình dối người nữa. Quyết định ra ngoài một chuyến đi tìm nữ nhân đó, ép nàng tìm cách 'trị bệnh' cho bản thân.

Nào ngờ rằng, 16 năm đối với ông cùng lắm chỉ là một lần đóng cửa mở cửa. Nhưng đối với nữ nhân nhục cốt phàm thai đó, lại là cả một đời người.

Hồng nhan năm xưa, cũng đã sớm hóa thành hồng phấn khô lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc