XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y

Khuôn mặt Lục Chiết cương lãnh, hắn cong lưng, chuẩn bị tùy ý mà hôn lên môi Tô Từ một cái, để cho cô buông mình ra.

Đôi môi dừng trên môi đỏ của thiếu nữ.

Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một cái, hắn liền dính chút nước trái cây trên môi thiếu nữ, khoang mũi lập tức tràn đầy mùi hương quả mật đào thơm ngọt.

Lục Chiết hạ mi mắt xuống, che lại thần sắc trong con ngươi.

Hắn ngẩng đầu lên, đang muốn rút lui. Giây tiếp theo, tay thiếu nữ một phen ôm lấy cổ hắn, lại một lần nữa kéo hắn áp vào cô. Lục Chiết đột nhiên không kịp dự phòng, tay một phen chống lên chỗ dựa lưng trên sofa.

"Đừng nhúc nhích." Tô Từ mở miệng, cô lại hôn môi Lục Chiết, mắt đen tĩnh lặng mà nhìn hắn. Ở chỗ Lục Chiết không nhìn tới, một khối kẹo bông gòn kim sắc liền tiến vào miệng của hắn, dần dần biến mất.

Lục Chiết cong eo, cả người căng thẳng, con ngươi sâu thẳm đến lợi hại, trên mu bàn tay chống trên sofa đột nhiên hiện lên gân xanh. Môi thiếu nữ mềm mại ấm áp, khác hẳn với đôi môi lạnh lẽo của hắn, khiến người tùy thời đều muốn cắn một ngụm.

Hai đôi môi tương khít dán vào nhau mấy chục giây, sau đó Tô Từ mới thối lui: "Lần này, anh có cảm giác gì không?"

Lục Chiết đối diện với đôi mắt đen bóng của cô, hắn đứng thẳng eo: "Không có."

"Không có sao?" Tô Từ chớp mắt, còn tưởng rằng Lục Chiết sẽ cảm giác được khác thường.

Bất quá, hắn không nhìn thấy bản thân ăn gì, không có cảm giác cũng là bình thường. Không đúng! Cái gì mà không có cảm giác? Được một tuyệt thế đại mỹ nhân như cô hôn, cũng nên có chút cảm giác gì chứ?

Cô lại nhìn Lục Chiết. Khuôn mặt thiếu niên cương lãnh, thần sắc trong ánh mắt cũng lạnh lùng, thật sự đúng là cảm giác gì cũng không có.

Tô Từ ảo não dùng mũi chân đá Lục Chiết: "Có phải anh còn là nam nhân hay không?"

Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhàn nhạt mà liếc nhìn cô một cái, hắn xoay người rời đi.

* * *

Trong phòng học, lúc Lý Đống Lương đi vào chỗ ngồi, cậu ra rất tích cực chào hỏi cùng Lục Chiết: "Chiết ca, còn sớm."

Lục Chiết: "Sớm."

Hôm nay Lý Đống Lương lại đổi một cái ba lô màu hồng nhạt mới, cậu ta hứng thú hừng hực mà mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra một cái lồng sắt nhỏ, bên trong thế mà lại là một con thỏ nhỏ màu xám.

"Chiết ca, cậu nhìn con thỏ soái khí của tôi nè." Lý Đống Lương đẩy lồng sắt đến trước mặt Lục Chiết: "Anh có mang bé thỏ đến không? Để bé chơi cùng tiểu khủng long bạo chúa, bé thỏ chắc chắn sẽ rất thích nó."

Lúc này Lục Chiết mới ngẩng đầu nhìn con thỏ của Lý Đống Lương.

Con thỏ nhỏ màu xám nhảy tới nhảy lui trong lồng sắt, ánh mắt dại ra, có chút ngu ngốc.

Lý Đống Lương đã tìm được chỗ nuôi thỏ, dù sao thì không cần mang thỏ về nhà là được. Cậu ta vui vẻ đề nghị với Lục Chiết: "Chiết ca, chúng ta kết thân đi. Tiểu khủng long bạo chúa của tôi với bé thỏ nhỏ đáng yêu của cậu về sau chắc chắn sẽ sinh được rất nhiều thỏ con đáng yêu." (Editor: Ồ, thì ra anh chọn cái chết)

Tuy rằng lông thỏ xám sờ cũng tốt, nhưng cậu ta vẫn thèm sờ lông thỏ nhỏ của Lục Chiết.

"Thế nào, đề nghị của tôi cũng không tồi đúng không. Hai con thỏ chúng ta đều hiểu tận gốc rễ, không cần phải tìm thỏ hoang bên ngoài để lai giống." Ngay cả hai con thỏ sẽ sinh mấy lứa thỏ con Lý Đống Lương cũng đã tính toán tốt. Dù sao thì cậu ta đều nuôi nổi.

Lục Chiết lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Lý Đống Lương một cái, ngữ khí lạnh lùng đến mức Lý Đống Lương còn chưa bao giờ nghe qua: "Nó xứng sao?"

Lý Đống Lương cùng thỏ xám nhỏ há hốc mồm nhìn Lục Chiết. Vì sao họ lại có ảo giác mình bị ghét bỏ sâu sắc?

Buổi sáng, sau khi Tô Từ tỉnh lại rồi ăn qua bữa sáng Lục Chiết chuẩn bị cho cô, cô liền đi đến trung tâm mua sắm.

Bởi vì không phải cuối tuần, bên trong trung tâm mua sắm không có nhiều người.

Tô Từ đi lên tầng hai, vào cửa hàng di động chọn một chiếc di động.

Ngày hôm qua Lục Chiết đưa cô đi mua di động, nhưng khi nghĩ đến tiểu đáng thương cũng không có nhiều tiền, Tô Từ quyết định tự mình bỏ tiền mua. Dù sao thì trên đầu cô còn có hai vạn của Phó gia.

Đối với điện thoại Tô Từ không có yêu cầu gì, cô tùy ý chọn một cái có hình dáng đẹp đẽ sau đó liền thanh toán tiền, tổng cộng gần ba ngàn.

Nếu là trước kia, ba ngàn còn chưa đủ để cô mua một kiện quần áo. Nhưng hiện tại cô lại như bị róc miếng thịt, đau đến muốn mệnh.

Cô thật sự rất nghèo.

Sau khi mua được di động mới, Tô Từ trước tiên lưu lại số di động của Lục Chiết vào danh bạ, cái này vẫn là cô hỏi hắn mới lấy được. Trước kia cô đều được người khác hỏi tìm phương thức liên hệ. Hiện tại, ngược lại là cô hỏi Lục Chiết, Lục Chiết mới đưa số cho cô, hoàn toàn là hoán đổi vai diễn.

Thật tức giận.

Thiếu niên vừa lãnh, vừa ngạnh, lại là thẳng nam, mắt còn bị mù. Một tuyệt thế đại mỹ nhân như cô mỗi ngày đều lắc lư trước mặt hắn, còn chủ động hôn hắn, Lục Chiết còn không tình nguyện.

Mỗi lần đều là hôn một hai lần để cô duy trì hình người. Nếu cô muốn hôn thêm vài lần nữa, hắn liền không cho phép.

Dù sao thì, nếu Lục Chiết không phải mắt bị mù, thì chính là thẩm mỹ có vấn đề.

Tô Từ tuyệt đối sẽ không hoài nghi mị lực của chính mình.

Từ cửa hàng di động đi ra, thời gian còn sớm, nhưng không biết có phải hôm qua lúc ngủ, cô chỉnh nhiệt độ điều hòa Tân An mới trang bị quá thấp hay không, thế nên hôm nay cô mới bị cảm, giọng mũi hơi nặng, đầu có chút mòng mòng, yết hầu cũng hơi khó chịu. Tô Từ chuẩn bị trở về uống chút thuốc trị cảm.

Mà lúc này, đột nhiên một cậu bé từ trong tiệm bên cạnh lao ra, trực tiếp đâm vào Tô Từ. Di động mới mua trong tay không vững, trực tiếp rớt xuống đất.

Tô Từ: "!"

Cô nhanh chóng nhặt di động lên, màn hình không có bị vỡ nát.

"Vừa rồi là tự cô không biết giữ di động, không có liên quan đến con trai tôi. Nếu di động của cô bị hỏng, đừng có đổ thừa cho con trai tôi." Bên kia, mẹ cậu bé đi tới, lớn tiếng dọa người.

"Dì à, con trai dì đụng vào cháu, dì hẳn là nên bảo em ấy xin lỗi cháu, chứ không phải là vội vã giúp em ấy trốn tránh trách nhiệm." Tô Từ tức giận nói.

"Trẻ nhỏ ham chơi không cẩn thận va vào cô một chút, người như cô làm sao lại nhỏ mọn như vậy? Cư nhiên còn so đo với một đứa trẻ." Giọng của mẹ đứa bé rất lớn, đặc biệt khi nghe thấy mình bị đối phương gọi là dì, bà ta rất khó chịu, thanh âm liền lớn hơn: "Tôi cùng cô lớn lên không cách biệt lắm, tại sao lại gọi là dì? Cô có thể tôn trọng người khác một chút hay không?"

Tô Từ liếc mắt nhìn đối phương một cái. Một đầu tóc xoăn nổ tung, mặt to như cái bánh, trên người mặc áo sơ mi kẻ sọc cùng quần dài bình thường.

Hừ, Tô Từ đột nhiên phát hiện bản thân không phải là đệ nhất tự luyến.

Sự tự tin của vị bà dì này là từ nơi nào đến, đến mức cảm thấy bản thân so với cô lớn lên không cách biệt lắm?

"Dì à, dì thật sự lấy cháu ra làm trò đùa." Chiếc cằm tinh xảo của Tô Từ khẽ nâng, lúc mở miệng nói thiếu chút đã khiến người phụ nữ trung niên đối diện tức đến chết khiếp: "Cầu xin dì đừng nói cùng cháu lớn lên không cách biệt lắm. Cháu không muốn thịnh thế mỹ nhan của cháu bị dì kéo thấp đâu."

Tiếp theo, ánh mắt Tô Từ dừng trên tay đang cầm siêu nhân đồ chơi của cậu bé, giá trị sinh mệnh trên cổ tay chỉ có một đường gạch màu đỏ mảnh khảnh, bên cạnh đánh dấu: Một giờ.

Tô Từ gọi Phú Quý ra: "Cậu bé chết như thế nào?"

Phú Quý: 【 Cậu bé ở trong thang cuốn chơi, từ phía trên lăn xuống, mất máu quá nhiều mà chết. 】

Tô Từ híp nửa mắt, cô nghiêm túc nói với người phụ nữ trung niên đối diện: "Vừa rồi chuyện con trai dì đâm vào cháu, cháu sẽ không truy cứu dì. Nhưng mà, dì làm một người mẹ, hẳn là nên tự mình dạy dỗ và trông giữ con mình thật tốt."

Cậu bé ở trong thang cuốn chơi, sau đó lăn xuống, người mẹ này hiển nhiên rất thất trách.

Người phụ nữ trung niên nắm tay con trai, bà ta tàn nhẫn mà trừng mắt liếc nhìn thiếu nữ diện mạo quá mức xinh đẹp trước mặt một cái: "Tôi dạy con tôi thế nào, liên quan đến chuyện gì của cô? Tôi có yêu cầu cô khoa tay múa chân sao?" Nói xong, bà ta kéo con trai rời đi.

Tô Từ đứng tại chỗ, cô nhìn cậu bé từ bên cạnh lướt qua, giá trị sinh mệnh trên cổ tay loáng thoáng chỉ còn một sợi tơ đỏ.

Cô nắm chặt di động, khẽ thở dài một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc