XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



Có Lục Chiết đang trông cửa hàng, ông chủ Phương liền đẩy Tiểu Khoái Nhạc ra ngoài đi dạo chợ đêm.
Tô Từ dọn ghế nhỏ ngồi sau quầy thu ngân, chuẩn bị nghiêm túc phụ trợ Lục Chiết trông cửa hàng.
Lúc này, hai vị nam sinh đi vào cửa hàng máy tính, chuẩn bị chọn lựa máy tính.

Khi ánh mắt lơ đãng nhìn đến nữ sinh ngồi sau quầy thu ngân, hai người liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt đều là kinh diễm không giấu được.
Lục Chiết đi đến trước mặt hai người, trên gương mặt cương lãnh thần sắc nhàn nhạt, hắn chặn tầm mắt của bọn họ: "Muốn mua cái gì?"
"Tùy..

Tùy tiện." Trong đó có một nam sinh còn chưa hồi phục tinh thần.
Người bạn mang mắt kính bên cạnh cậu ta dùng khuỷu tay chạm vào cậu ta.
"Máy tính, tôi muốn lắp ráp máy tính, phiền cậu giúp tôi chọn một cái [4] cấu hình." Nam sinh mặt đỏ hồng, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ lướt qua quầy thu ngân bên kia: "Muốn loại cấu hình tốt nhất."
Trong ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết, ánh mắt có chút lãnh: "Được."
Tiếp theo, không đến một phút, Lục Chiết liền đem cấu hình đắt nhất, tốt nhất đưa cho nam sinh: "Đâu là một bộ đầy đủ."
Nam sinh nhìn hóa đơn, cậu ta âm thầm hít vào một hơi, nhưng khi nhận thấy ánh mắt của thiếu nữ ở quầy thu ngân, cậu ta căng da đầu mà thanh toán tiền.
Tô Từ thấy Lục Chiết thu tiền, cô học nhân viên công tác trong tiệm bình thường hay làm, cười nói với nam sinh: "Cảm ơn, hoan nghênh lần sau lại đến."
Nam sinh nháy mắt như bị tiêm máu gà, thịt đau một giây trước hoàn toàn không xem là gì cả, tiêu nhiều tiền như vậy để mua một nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ trước mặt, đáng giá.
Hai vị nam sinh cọ tới cọ lui một phen, mới mang theo lắp ráp máy tính đắt tiền rời khỏi cửa hàng máy tính.
"Lục Chiết, bán ra một cái máy tính, anh sẽ có trích phần trăm đúng không?" Tô Từ hỏi thiếu niên bên cạnh.
"Ừ." Thần sắc Lục Chiết nhàn nhạt, nghĩ đến vừa rồi thiếu nữ dùng bộ dáng cười khanh khách với những người khác, hắn lạnh lùng nói: "Lần sau cô không cần tới cửa hàng máy tính, nơi này nhiều người ra vào, tương đối loạn."
Tô Từ lắc đầu, cô như tiểu hồ ly tinh không xương mà dựa sát vào bên tai Lục Chiết, thanh âm nhẹ nhàng, cô hỏi đến trắng trợn: "Lục Chiết, vừa rồi nam sinh kia nhìn chằm chằm em, anh ghen tị sao?"

Lục Chiết ánh mắt thâm thâm, môi mỏng mím chặt.
Tô Từ nhìn nốt ruồi nhỏ trên tai thiếu niên, trong mắt cô ẩn giấu hư ý, môi cô cơ hồ dán lên nốt ruồi nhỏ trên thùy tai của hắn, thanh âm nhẹ cực kỳ: "Anh yên tâm, anh lớn lên đẹp hơn so với cậu ta, em chỉ nhìn anh thôi."
Lục Chiết muốn hay hỏi, nếu xuất hiện một người lớn lên đẹp hơn hắn, có phải cô liền sẽ nhìn về phía người khác không.
Ý niệm của hắn vừa xuất hiện, giây tiếp theo, lỗ tai hắn bị môi thiếu nữ khẽ chạm một cái.
Tê dại khác thường từ xương sống truyền xuống dưới.
Lục Chiết nhịn không được kêu rên một tiếng, hắn vội vàng nghiêng đầu đi.
Bên cạnh Tô Từ cười đến giống yêu tinh: "Lục Chiết, nốt ruồi nhỏ trên lỗ tai anh thật đáng yêu."
So với nốt ruồi son của cô còn muốn đáng yêu hơn.

Cô muốn cắn một ngụm, nhưng lại không cam lòng.
Lúc trở lại tiểu khu cũ đã hơn chín giờ, bóng đêm nồng đậm, gần đó ngẫu nhiên lại truyền đến một hai tiếng trẻ em vui cười.
Trong tay Tô Từ cầm que mật ong nướng mà Lục Chiết mua cho cô, vẻ mặt ăn thỏa mãn, cô lần đầu tiên biết được đồ ăn vặt của chợ đêm lại ngon như vậy.
Cô một bên ăn một bên đi theo bên cạnh Lục Chiết chạy lên lầu.
Tô Từ đem bàn tay dính tương đến trước mặt Lục Chiết: "Lục Chiết, tay của em dính mật ong, anh giúp em lau nha."
Ánh đèn hành lang mờ nhạt, tay thiếu nữ tinh tế, trắng nõn như ngọc, đầu ngón tay màu hồng nhạt xác thật có dính mật ong.
Lục Chiết lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng xoa tay cô.
Tô Từ cắn một ngụm thịt, rũ mắt nhìn thiếu niên đang nghiêm túc lau lau, đầu quả tim cô nhũn ra, đưa que nướng tới bên miệng thiếu niên, Tô Từ hỏi hắn: "Anh muốn cắn một ngụm không?"
Vừa dứt lời, ở một đầu khác của hành lang, đột nhiên vang lên thanh âm thuần hậu của đàn ông: "Từ Từ."
Tô Từ sửng sốt, cô cùng Lục Chiết đồng thời nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông diện mạo xuất chúng, dáng người cao dài, từ giữa tối tăm đi ra, đôi mắt thâm thúy của anh mang theo kích động: "Từ Từ, lại đây."

Lục Chiết căng thẳng nắm đầu ngón tay của Tô Từ.
Không gian trong phòng khách nhỏ hẹp, bầu không khí có chút cứng ngắc.
Tô Từ ngồi ở bên cạnh Lục Chiết, cô nhìn người đàn ông xa lạ đối diện: "Anh là anh trai tôi?" Cô khi nào lại có anh trai?
Trước khi xuyên sách cô là con một, thiên kim đại tiểu thư của Tô gia, hiện tại xuyên vào sách, cô biến thành một con thỏ.
Trừ phi đối phương cũng là một con thỏ?
Tô Trí Viễn từng nghĩ tới rất nhiều tình huống khi tìm được em gái, chỉ duy nhất không nghĩ tới, em gái thế nhưng lại không quen biết anh.
"Anh tên là Tô Trí Viễn, em tên là Tô Từ, anh là anh trai của em." Thần sắc Tô Trí Viễn ngưng trọng mà nhìn Tô Từ: "Em không nhớ rõ sao? Mẹ, còn cha, em còn nhớ rõ không?"
Tô Từ một mặt không thể hiểu được mà nhìn anh ta.

Cha mẹ cô, cô đương nhiên nhớ rõ, nhưng cha mẹ anh ta, cô cũng không nhận thức: "Có phải anh nhận sai người hay không? Tôi cũng không nhận thức anh."
Tô Trí Viễn nhướng mày: "Em cảm thấy còn có ai lớn lên giống với em sao?"
Anh và em gái Tô Từ đều di truyền gen tốt từ cha mẹ, mà giá trị nhan sắc của Tô gia ở thành phố B cũng rất có tiếng.
Tô Từ gật đầu, cô cũng cảm thấy không có khả năng có ai lớn lên sẽ giống như cô, cô chính là thịnh thế mỹ nhan độc nhất vô nhị!
"Nhưng cũng có khả năng là anh ăn vạ tôi, nhìn trúng mỹ nhan của tôi, muốn đem tôi lừa đi." Tô Từ thật sự không quen biết đối phương.
Tô Trí Viễn cạn lời mà liếc mắt nhìn em gái một cái, mất trí nhớ, nhưng tật xấu tự luyến lại một chút cũng không thay đổi.
Anh lấy ra một cái ảnh chụp, đưa cho Tô Từ: "Ở trên là cha, mẹ, anh, còn có ảnh gia đình của em.

Nếu em hoài nghi ảnh chụp là photoshop, anh có thể cho em cùng cha mẹ làm xét nghiệm ADN."
Tô Từ mím môi.


Người trong ảnh chụp là bộ dạng của cô, ngữ khí của đối phương cũng khẳng định, không giống như sẽ là nói dối.
Tô Từ có chút mờ mịt cùng trở tay không kịp.

Đối mặt với vị anh trai đột nhiên chui ra, nói thật, cô có loại cảm giác thân thiết nói không nên lời, hơn nữa, từ ngũ quan của đối phương, có thể nhìn ra bộ dạng của cô và anh ta có vài phần giống nhau.
"Vậy chờ làm xét nghiệm ADN đi." Cô cũng muốn biết đây là có chuyện gì.
"Tốt." Mắt Tô Trí Viễn nhìn nam sinh bên cạnh em gái, ánh mắt anh trầm trầm: "Anh sẽ bảo người đưa tóc của cha mẹ tới, sau đó chúng ta sẽ đi làm giám định."
Anh không nghĩ tới em gái mất trí nhớ, khó trách cô không chết, nhưng vẫn không trở về Tô gia.
Hiện tại em gái xem anh như người xa lạ, chỉ có thể chờ báo cáo giám định xong, anh mới có thể mang người đi.
Tô Trí Viễn mang theo thủ hạ rời đi.

Anh cho người suốt đêm trở về thành phố B, lấy tóc của cha anh, đến nỗi mẹ ở bên kia vẫn là tạm thời giữ bí mật.
Trong phòng khách khôi phục an tĩnh.
Tô Từ chớp mắt, cô hỏi Lục Chiết: "Lục Chiết, nếu Tô Trí Viễn thật sự là anh trai em, anh cảm thấy em nên làm gì bây giờ?"
Thiếu niên vẫn luôn an tĩnh mà ngồi bên cạnh, nghe được thiếu nữ hỏi chuyện, hắn lúc này mới mở miệng: "Nếu cô thật sự là em gái anh ta, là thiên kim tiểu thư của Tô gia, cô hẳn là nên trở về bên người nhà."
Thần sắc trên gương mặt cương lãnh của Lục Chiết nhàn nhạt, làm người nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Tô Từ duỗi tay lôi kéo vạt áo của Lục Chiết: "Tô gia ở thành phố B, nếu em trở về, anh sẽ không luyến tiếc em sao?" Hơn nữa tình huống hiện tại của cô, như thế nào có thể rời khỏi Lục Chiết.
Lục Chiết nhíu mày: "Nơi này không thích hợp với cô."
Một ngày nào đó cô sẽ phải rời khỏi, nếu cô có thể tìm được người nhà, đó là chuyện tốt.
Ngón tay Tô Từ túm vạt áo của Lục Chiết căng thẳng, đầu ngón tay màu hồng nhạt phiếm trắng, cô khó tin mà nhìn Lục Chiết.
Cô buồn bực hỏi Phú Quý: "Lục Chiết ý muốn đuổi tôi đi sao?"
Phú Quý hôm nay được chủ nhân phân cho một tí xíu khối kẹo bông gòn kim sắc: 【 Chủ nhân, Lục Chiết giống như không thích cô ngây ngốc tại nơi này, cô không cần đem kẹo bông gòn kim sắc cho hắn.



Một đôi mắt ẩm ướt của Tô Từ hung dữ mà nhìn Lục Chiết: "Nếu rời khỏi anh, em biết tìm ai giúp em duy trì hình người?"
Lục Chiết ngước mắt, hắn nhìn cô: "Trước khi cô rời đi, tôi có thể một lần hôn cô rất nhiều, như vậy cũng đủ để cô duy trì hình người một khoảng thời gian rất dài."
Tô Từ thật sự tức giận.

Bình thường cô cầu hắn hôn nhiều hơn một lần, Lục Chiết đều sẽ đẩy cô ra.

Hiện tại vì để khiến cô rời đi, hắn thế nhưng nguyện ý tiêu hao quá mức?
Cô hừ lạnh một tiếng, đứng lên, trực tiếp ngồi trên đùi Lục Chiết.

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, cằm cô khẽ nâng, như là tiểu yêu tinh cao ngạo: "Anh hôn."
Không phải muốn tiêu hao quá mức sao?
Phải làm hắn hôn đến sưng miệng!
* * *
Chú thích:
[4] Cấu hình: Cấu hình máy tính được hiểu là tất cả các thông số kỹ thuật của phần cứng được tích hợp trên máy bao gồm loại chip xử lý, thông số Card màn hình, card mạng, dung lượng RAM, Bus RAM loại nào, kích thước màn hình, trọng lượng của máy.

Các loại cổng kết nối được trang bị, dung lượng pin, kích thước ổ cứng, cổng kết nối..
Cấu hình máy tính là thông số kỹ thuật quan trọng để đánh giá một chiếc laptop.

Khi chọn mua một chiếc máy tính xách tay hay PC, dựa vào cấu hình người mua sẽ đánh giá và lựa chọn cấu hình phù hợp với nhu cầu cũng như khả năng kinh tế.

(acup.vn).


Bình luận

Truyện đang đọc