XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



"Loại người như cô tại sao lại nói chuyện đáng giận như vậy?" Thẩm Tuyết lau nước mắt một phen, tức giận mà hung hăng trừng Tô Từ.
Ánh nắng trên sân thượng đặc biệt nóng, một chút gió đều không có, Tô Từ đã nóng đến muốn chết.
Cô tức giận nói: "Lời thật thì khó nghe, tôi nói đều là sự thật.

Một cái Phó Bạch Lễ mà thôi, người lớn lên soái hơn hắn còn nhiều, chẳng lẽ cô sẽ đến nỗi vì hắn mà đi tìm chết sao? Nói không chừng hắn còn không biết tên cô là gì."
Trong sách có viết sau khi nữ phụ pháo hôi đã chết, nam chủ Phó Bạch Lễ cũng không chú ý nữ sinh vì hắn ta chết tên gọi là gì.
Cái này không phải là chết ngu sao?
Trước kia cô từng nghe qua không ít người vì yêu mà tìm chết.

Cô cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, còn cảm thấy những người đó vừa ngu xuẩn lại đáng thương.
Thẩm Tuyết trước mặt não bộ cũng giống những người yêu điên cuồng kia, rõ ràng có một khu rừng rậm rất lớn, nhưng thế nào cũng phải đâm đầu chết ở một cái cây lớn lên trông chẳng ra gì, như vậy không ngu ngốc sao.
Mắt Tô Từ nhìn tay đối phương đang nắm chặt lan can, giá trị sinh mệnh trên cổ tay đã biến thành ô vuông màu vàng.

Tuy rằng cô không nhìn thấy tuổi thọ là bao nhiêu, nhưng nếu không phải đường cong màu đỏ, cô liền biết Thẩm Tuyết sẽ không nhảy xuống.
"Cô còn không xuống dưới?" Tô Từ hỏi Thẩm Tuyết: "Sắp tan học rồi, tôi muốn đi tìm Lục Chiết."
Đối phương đã không muốn chết, cô nơi nào sẽ còn lãng phí thời gian ở chỗ này.
Nhìn Tô Từ thật sự xoay người rời đi, Thẩm Tuyết nhanh chóng gọi người lại: "A a a, cô đừng đi, cô không sợ tôi sẽ nhảy xuống thật sao?"
Tô Từ vô ngữ: "Không sợ."
Thẩm Tuyết trợn tròn mắt, đối phương thật đúng là nói đi liền đi, hoàn toàn không có quản ý tứ của cô ấy.
"Chờ một chút, chờ một chút." Thẩm Tuyết nhanh chóng gọi đối phương lại.
Tô Từ xoay người, nhíu mày nhìn cô ấy: "Cô còn có việc gì?" Chuông tan học mới vừa vang lên, cô phải vội vàng đi tìm Lục Chiết.
Thẩm Tuyết cắn môi, đôi mắt cô ấy hồng hồng, mặt cũng hồng hồng, che kín cảm giác thẹn thùng: "Chân tôi mềm, cô có thể lại đây đỡ tôi xuống được chứ?"

Vừa rồi lúc một lòng muốn chết còn không cảm thấy, hiện tại chính mình ngồi trên lan can, nhìn xuống dưới lầu, mới cảm thấy bản thân như thể treo giữa không trung, dọa người thật sự.
Hai đùi cô ấy phát run.
Tô Từ không thể tưởng tượng mà nhìn cô ấy: "Vừa rồi tôi cho rằng cô đến chết còn không sợ, còn nghĩ muốn khen cô lợi hại." Không nghĩ tới hiện tại lại túng quẫn như vậy, cô ấy rốt cuộc lấy dũng khí nhảy lầu từ đâu ra vậy?
Tô Từ cầm ô đi qua, hướng tay mình về phía Thẩm Tuyết: "Cô nhanh chóng xuống dưới, tôi còn phải tranh thủ thời gian."
Thẩm Tuyết tìm chết không chết thành, hiện tại lại một trận cảm thấy thẹn thùng, cô ấy cầm tay Tô Từ, từ trên lan can chậm rãi xuống dưới.
Lúc xuống đất, chân còn hơi run.
Kích động muốn tìm chết qua đi, hiện tại trong lòng Thẩm Tuyết chỉ nghĩ lại thôi mà đã thấy sợ.

Nếu không phải đối phương khuyên bảo, cô ấy thật sự sẽ nhảy xuống rồi.
"Cảm ơn cô." Cho dù Thẩm Tuyết bình thường cao ngạo, nhưng vào lúc thế này, cô ấy đối với thiếu nữ trước mặt là tràn ngập cảm kích, vì đối phương đã cứu cô ấy.
Tô Từ nhìn cô ấy, đuôi mắt hơi câu, cười nói: "Tôi vừa rồi đã cứu cô một mạng."
Thẩm Tuyết gật đầu.
"Ân cứu mạng, hẳn là [1] dũng tuyền tương báo, lời này không sai nhỉ." Tô Từ hỏi cô ấy.
Thẩm Tuyết lại gật đầu.
Tô Từ tự nhận là [2] thi ân cầu báo người, hiện tại là ân nhân cứu mạng của Thẩm Tuyết, cô sung sướng híp mắt: "Nếu như vậy, cô thiếu tôi một ân tình."
Tô Từ thấy thần sắc Thẩm Tuyết ngơ ngác, ánh mắt cô nguy hiểm mà trừng cô ấy: "Cô không nghĩ nhận?"
"Không phải, tôi đã biết." Thẩm Tuyết nhanh chóng đồng ý.
"Vậy cô thêm tôi là bạn tốt đi." Tô Từ lấy di động ra.
Thẩm Tuyết thêm Tô Từ là bạn tốt.

Cô ấy nhìn Avatar của đối phương, là ảnh cô tự chụp, thật xinh đẹp, nhưng người thật càng đẹp hơn.

Cho dù Thẩm Tuyết luôn cảm thấy bản thân lớn lên không tồi, đối với giá trị nhan sắc đỉnh cấp thế này cũng không thể không cam phục.

"Được rồi, tôi đi đây, nếu cần giúp đỡ tôi sẽ chủ động liên hệ cô." Cũng không biết Lục Chiết đã rời trường học chưa.
Tô Từ đột nhiên xuất hiện, cũng đột nhiên đi mất, Thẩm Tuyết còn chưa kịp nói thêm cái gì, làn váy phiêu sa của đối phương đã biến mất ở cửa bậc thang.
Tô Từ gọi điện thoại cho Lục Chiết, biết hắn đã ra khỏi trường học, Tô Từ bảo hắn ở đầu ngõ chờ cô.
"Lục Chiết, em mệt mỏi quá." Tô Từ thấy Lục Chiết, chủ động đưa dù trong tay cho hắn, cô như không xương cốt mà dựa gần hắn.
"Làm sao lại tới đây?" Lục Chiết một tay cầm ô, một bàn tay khác tùy ý để cô leo lên.
Tô Từ đương nhiên nói: "Đón anh tan học, bồi anh đi công tác nha."
Lục Chiết hướng dù về phía thiếu nữ, ánh mặt trời hoàn toàn bị chắn ở bên ngoài.
"Lục Chiết, hôm nay lớp học các anh có chuyện gì sao?" Tô Từ bắt đầu [3] ăn dưa.

Hôm nay Triệu Ưu Ưu khẳng định nổi lên xung đột với Thẩm Tuyết, Phó Bạch Lễ lại giúp Triệu Ưu Ưu, sau đó kích thích Thẩm Tuyết nhảy lầu.
Lục Chiết nhìn cô một cái: "Không biết."
Lục Chiết luôn không để ý tới chuyện bên ngoài.
Tô Từ cũng không tiếp tục truy vấn hắn: "Hôm nay em ở sân thượng trường học cứu được một nữ sinh muốn nhảy lầu, nếu không phải em xuất hiện, cô ấy đã chết mất."
Lục Chiết an tĩnh mà nghe cô nói, cô giống như lúc nào cũng có thể gặp phải chuyện như vậy, sau đó lại cứu người.
"Em biết, một thiếu nữ mỹ thiện tâm như em, chính là một thiên sứ." Tô Từ khoe khoang lên, không chút nào khiêm tốn: "Nhưng em cũng không muốn làm thiên sứ, thiên sứ phải cứu vớt thế giới."
Cô thật rất ích kỷ.
Giữa mày thiếu nữ nhíu lại, Lục Chiết nhìn cô, thấp giọng mở miệng: "Cô chỉ cần làm chính cô."
Tô Từ gật đầu, lại lắc đầu.
Đuôi mắt cô cong lên, ánh mắt lấp lánh mà nhìn Lục Chiết, cười khanh khách nói: "Không, em phải làm tiểu thiên sứ của anh."
Cô không thích trở thành thiên sứ cứu người, nhưng cô nguyện ý trở thành thiên sứ của Lục Chiết.
Lục Chiết không lên tiếng.

Tô Từ lôi kéo tay hắn: "Cho anh một chút thứ tốt." Cô vừa rồi cứu Thẩm Tuyết, được nhận một khối kẹo bông gòn kim sắc.
"Ừ?" Lục Chiết rũ mắt, chỉ thấy một đôi mắt đen của thiếu nữ lấp lánh, đáy mắt ẩn giấu hư ý mà hắn quen thuộc.
Hắn có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, hắn nghe thấy cô nói: "Anh hôn em, em liền cho anh."
Tô Từ tính toán thời gian, tối hôm trước ở cô nhi viện đã hôn ba lần, hiện tại thời gian cũng sắp đi qua.
"Chờ trở về."
Tô Từ mới không nghe hắn.

Cô kéo người hướng đến hẻm nhỏ, vẻ mặt chờ mong: "Em còn chưa thử qua hôn trong hẻm nhỏ, em muốn thử xem."
Trong mắt Tô Từ, đổi cảnh tượng bất đồng để hôn hôn, cũng là một loại lạc thú.
Hẻm nhỏ bên này vốn rất ít người tới, Tô Từ lôi kéo Lục Chiết đi đến giữa hai bên tường, vừa lúc làm cho bọn họ đứng ở bên trong.
Đuôi mắt Tô Từ hơi cong, trong mắt tràn đầy ý cười, cô thích nhất là nhìn vẻ mặt Lục Chiết bất đắc dĩ, rồi lại hiện ra vẻ dung túng: "Anh không cần sao? Anh không cần em liền cho người khác." Phú Quý thực thích khối kẹo bông gòn kim sắc.
Nghe được thiếu nữ nói muốn hôn người khác, ánh mắt Lục Chiết tối sầm.
Hắn thật sâu mà nhìn cô một cái, đè cô trên vách tường.
Một tay gác ở cái ót của Tô Từ, Lục Chiết đối diện với ánh mắt đen láy của cô, hắn thấp giọng thở dài một tiếng, môi mỏng lạnh lẽo dừng trên môi cô, hết sức ôn nhu.
Thiếu nữ thơm tho mềm mại đến muốn mạng.
Lục Chiết vẫn như cũ tay cầm ô siết chặt, hắn để ô che mưa ở phía trước, che kín thân thể hắn cùng Tô Từ.
Người qua đường đi qua, chỉ có thể thấy ô che mưa với phía dưới ô che mưa lộ ra chân của thiếu nữ và thiếu niên.
Hoàng hôn xấu hổ đến lui xuống.
Từ ngõ nhỏ đi ra.
Một đôi mắt đen của Tô Từ càng sáng, cho dù chỉ là hôn nhẹ hai cái, nhưng lúc này là Lục Chiết chủ động, tâm tình cô đặc biệt tốt.

Nếu là về sau Lục Chiết đều có thể chủ động hôn cô, cô liền không cần phải tìm mọi cách để cầu hôn hôn.
"Lục Chiết, chúng ta hôn nhiều như vậy, tại sao kỹ thuật hôn môi của anh một chút cũng không tiến bộ." Tô Từ đây là điển hình cho kiểu người được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Mỗi một lần Lục Chiết cùng Tô Từ hôn môi đều là điểm nhẹ một cái, đừng nói là kỹ thuật hôn, ngay cả giai đoạn nước bọt giao lưu cũng chưa có tiến vào, Tô Từ chính là cố ý trêu chọc thiếu niên mà thôi.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết sâu kín mà từ trên người cô xẹt qua, hắn đẩy cửa đi vào trong cửa hàng.

Tô Từ đi theo sau hắn, trên khuôn mặt trắng nõn che kín chút đắc ý.
Trong cửa hàng máy tính, Tiểu Khoái Nhạc thấy Tô Từ tới, đôi mắt to đen bóng của cậu nháy mắt sáng lên: "Chị Từ."
"Tiểu Từ cũng tới." Ông chủ Phương cười nói.
"Cháu tới bồi Lục Chiết cùng nhau trông cửa hàng ạ." Tô Từ nói.
Ánh mắt ông chủ Phương ý vị thâm trường mà nhìn Lục Chiết, ông chủ Phương vừa là thay hắn vui vẻ, vừa là thay hắn khổ sở.
"Chị Từ, ngày mai em sẽ có đôi chân." Tiểu Khoái Nhạc gấp không chờ nổi mà chia sẻ tin tức cao hứng này với Tô Từ.
Ba ba nói cho cậu, ngày mai cậu liền có thể có một đôi chân, sau đó là có thể giống những bạn nhỏ khác đi đường, đi học.
Tô Từ ngẩn người, sau đó duỗi tay sờ đầu của Tiểu Khoái Nhạc: "Thật tốt! Chờ em có thể đi đường, chị liền dẫn em đi công viên trò chơi."
Nghe được Tô Từ nói gì, một đôi mắt của Tiểu Khoái Nhạc lại càng thêm sáng, cậu bé còn chưa từng đi qua công viên trò chơi.
Tiểu Khoái Nhạc dùng sức gật đầu nhỏ: "Chị Từ, em sẽ mau mau học được đi đường." Cậu bé lại hỏi Tô Từ: "Nếu ngày mai Khoái Nhạc có thể đi đường, sau đó chúng ta có thể đi công viên giải trí được không?"
"Em hỏi anh Lục Chiết một chút, chị cũng chưa đi qua công viên giải trí, chúng ta cần anh Lục Chiết mang theo." Tô Từ đem cầu vứt cho Lục Chiết.
"Anh Lục Chiết, có thể chứ?" Một đôi mắt to của Tiểu Khoái Nhạc chờ mong mà nhìn hắn.
Bên cạnh, Tô Từ học Tiểu Khoái Nhạc nãi thanh nãi khí, cô cũng ánh mắt lấp lánh mà nhìn Lục Chiết: "Anh Lục Chiết, có thể chứ?"
Đối mặt với một lớn một nhỏ đôi mắt đen bóng, Lục Chiết không được tự nhiên mà khụ một tiếng: "Ừ."
* * *
Chú thích:
[1] Dũng tuyền tương báo: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo".

Câu này muốn nhắn nhủ người sống phải biết ghi nhớ ơn nghĩa của người khác, cho dù công ơn có bé như một giọt suối, không đáng kể tới, chúng ta vẫn phải trả ơn bằng một dòng suối to lớn.

(tham khảo: Baomoi.com)
[2] Thi ân cầu báo người: Thật ra câu đúng và hay thì phải nên là "thi ân bất cầu báo người", ý là muốn nói nếu đã làm việc tốt thì chớ nên đòi người khác báo ân.

Nhưng ở đây Tô Từ tự nhận bản thân là "thi ân cầu báo người", tức là cô ấy cần báo ân, vì dù gì cô ấy cũng biết bản thân đã trả giá, làm được một việc tốt, nên cô ấy xứng đáng được nhận báo ân từ ngưòi cô ấy cứu.
[3] Ăn dưa: Như buôn dưa lê, ý là tám chuyện..


Bình luận

Truyện đang đọc