XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



Tô Từ không thích nhất chính là nghe lời.

Lục Chiết bảo cô đừng dụ hoặc hắn, cô càng muốn đối nghịch ý tứ của Lục Chiết.
Cô kéo màn hình đến gần mình, thịnh thế mỹ nhan căn bản không sợ bị phóng đại, môi đỏ cô cong cong, cười cùng Lục Chiết, nói: "Không lừa anh.

Lần sau nếu em bị bệnh, cho anh sờ tai thỏ của em, xem như là quà sinh nhật tặng cho anh."
Tô Từ tự luyến thật sự.

Cô cảm thấy lễ vật như vậy quả thực chính là vô giá.

Dù sao thì, những người khác căn bản không có khả năng nhìn thấy tai thỏ của cô, chứ đừng nói đến sờ tai thỏ của cô.
Lục Chiết rũ xuống mi mắt, thấp thấp cười ra tiếng.
Tô Từ rất ít khi thấy Lục Chiết cười, cũng rất ít khi nghe thấy tiếng cười của Lục Chiết: "Anh cười cái gì?"
Thiếu niên ngước mắt, một đôi mắt đen nhánh nhìn thiếu nữ đối diện trong màn hình, môi mỏng hắn cong lên: "Đoàn Đoàn, đừng làm."
Cô sẽ bị làm đến khóc.
Tô Từ nơi nào nghe ra ý tứ của Lục Chiết.


Cô nhìn lúm đồng tiền nhợt nhạt bên mặt trái của Lục Chiết, hận không thể duỗi tay chọc một cái: "Lục Chiết, anh lại cười một cái."
Trong mắt thiếu niên men say thật sâu, hắn nhìn thiếu nữ khẽ cười một tiếng: "Đã khuya, ngủ đi."
Sau khi cắt đứt video call, Lục Chiết nằm trên giường gấp.

Hắn nhắm mắt lại, mặc cho một lòng tùy ý không tự chủ mà sa vào.
* * *
Mấy ngày nay, Tô Từ ở Tô gia đều rất ngoan ngoãn ở bên người Tô mẫu, cho Tô mẫu đủ cảm giác an toàn.
Tô mẫu nhìn nhân viên công tác đang lấy số đo cho con gái mình, mới phát hiện vóc dáng con gái lại cao thêm, ngay cả số đo phần trên cũng thay đổi, khó trách lúc bà nhìn con gái mặc quần áo đã đặt làm từ trước lại cảm thấy có chút không thích hợp, nguyên lai là số đo hơi nhỏ.
Bản thân Tô mẫu lớn lên xinh đẹp, chồng bà cũng soái khí tuấn lãng, đối với ba người con được di truyền gen tốt từ bọn họ, Tô mẫu là vô cùng tự hào.
Đặc biệt là con gái bà, càng thêm xinh đẹp xuất chúng, ngay cả dáng người cũng lả lướt hấp dẫn, hoàn mỹ đến tìm không ra tỳ vết.
Con gái được bà nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn như vậy, tương lai không biết là dạng nhân tài nào mới có thể xứng đôi với cô.
Lúc này, tiểu Tô Ninh đi đến.

Em ấy mới vừa ngủ trưa, buồn ngủ còn chưa hoàn toàn rút đi, thần sắc ngốc ngốc, hơn nữa lớn lên trắng nõn, đáng yêu, cục bột trắng tròn quả thực muốn hòa tan nhân tâm.
Em ấy đi đến bên cạnh Tô mẫu, tay nhỏ rất tự nhiên mà lôi kéo tay mẹ mình.
"Tỉnh ngủ sao?" Tô mẫu rút ra khăn lông sau lưng em ấy rồi đưa cho người hầu một bên.

Lúc con trai bà ngủ dễ bị ra mồ hôi, cho dù có mở điều hòa, lúc tỉnh lại toàn bộ sau lưng đều sẽ ra không ít mồ hôi.
"Mẹ ơi, con muốn ăn pudding." Tiểu Tô Ninh khi nghĩ đến pudding, không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
"Mẹ nơi này còn có việc bận, con nhờ chị mang con đi lấy đi." Tô mẫu nói.
Trước kia con trai nhỏ đều rất thích quấn lấy con gái lớn.

Bất quá con gái là người luôn luôn không kiên nhẫn, thường xuyên chơi cùng em trai trong chốc lát rồi lại mất kiên nhẫn, cơ bản đều là Tần Thi Yên chơi đùa cùng con trai nhỏ.

Dần dần, con trai nhỏ cùng con gái lớn không thân cận nữa, ngược lại cùng Tần Thi Yên tương đối thân cận.
Bên kia, nhân viên công tác đã đo xong kích thước người và kích thước giày cho Tô Từ.
Tô Từ đi tới, cô dắt một tay nhỏ khác của tiểu Tô Ninh, chỉ thấy giá trị sinh mệnh ở trên chỉ còn bốn ngày, ánh mắt cô ám ám: "Đi thôi, chị mang em đi ăn pudding."
Đột nhiên bị chị gái nắm, tiểu Tô Ninh có chút sợ hãi, lại có chút thẹn thùng.
"Tốt, hai người các con đi chơi đi." Tô mẫu còn phải giúp con gái chọn lựa kiểu quần áo cho tháng này.
Tiểu Tô Ninh đi theo Tô Từ lên tầng một.
"Em muốn pudding hương vị nào?" Tô Từ mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có một chỗ rất lớn đặt đầy các loại pudding, hiển nhiên là cố ý vì tiểu gia hỏa mà chuẩn bị.

"Pudding dâu tây." Khi thấy Tô Từ cầm lấy một cái pudding màu hồng nhạt, mắt to đen bóng của Tiểu Tô Ninh nháy mắt sáng lên, miệng nhỏ bên trong như thể lưu trữ vết nước.
Tô Từ đưa pudding cho em ấy: "Tiểu Tô Ninh ngoài pudding vị dâu tây còn thích ăn cái gì?"
Tiểu Tô Ninh âu yếm cầm pudding, trả lời: "Thích ăn pudding chị Yên làm."
"Chị Yên?" Tô Từ híp mắt: "Tần Thi Yên?"
Tiểu Tô Ninh gật đầu nhỏ: "Chị Yên làm pudding ăn ngon."
Tô Từ sờ đầu em ấy, lại hỏi: "Vậy em thích chị, hay là thích chị Yên nhiều hơn một chút?"
Nghe được vấn đề này của chị gái, tiểu Tô Ninh vừa sầu vừa rối rắm.

Bình thường mẹ cũng hay hỏi cậu thích ba ba hay thích ma ma, mỗi lần trả lời cậu đều nói thích ma ma, ba ba đều sẽ xụ mặt, không vui.
Cho nên, nếu chọn chị gái hoặc chọn chị Yên, một người khác đều sẽ không vui.
Nhưng ma ma đã nói trẻ con không thể nói dối.
Tiểu Tô Ninh sầu đến hai lông mày nhỏ cũng đều rối rắm, miệng nhỏ dẩu dẩu, vẫn là thành thật mà nói: "Chị Yên."
Tô Từ giờ khắc này rất có ý nghĩ muốn cướp pudding từ trong tay tiểu gia hỏa, hành cho em ấy khóc!
Đôi mắt nhỏ của Tiểu Tô Ninh trộm nhìn chị gái, sợ hãi chị sẽ thương tâm, em ấy nhanh chóng cường điệu: "Em cũng thích chị."
Tô Từ nửa ngồi xổm xuống, nhìn tiểu gia hỏa: "Nhưng em càng thích Tần Thi Yên kia hơn, đúng không."
Tiểu Tô Ninh nắm chặt pudding, tỷ tỷ hung lên, em ấy có chút sợ.
Tính cách Tô Từ cũng không phải là ôn nhu.

Cô vươn tay, đặt lên hai bên sườn mặt của tiểu Tô Ninh, kẹp lấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của em ấy, miệng nhỏ em ấy bị ép đến chu lên, trông như một con cá vàng nhỏ.
Cô xoa nắn tiểu gia hỏa một phen, xoa em ấy đến tóc cũng bị làm cho rối loạn, khuôn mặt xoa đến hồng hồng, tiểu thiên sứ nháy mắt biến thành tiểu đáng thương, nhưng vẫn như cũ bạo cute.
"Tiểu Tô Ninh không thích chị gái, chị gái thương tâm muốn chết." Tô Từ làm bộ làm tịch mà xoa nhẹ đôi mắt.
Tiểu Tô Ninh sợ tới mức một phen bỏ qua pudding trong tay, nhanh chóng ôm lấy chị gái, sốt ruột mà nói: "Thích chị gái, Ninh Ninh thích chị gái."
Em ấy thành thục mà dùng tay nhỏ vỗ vỗ Tô Từ, trấn an: "Ninh Ninh không thích chị Yên, chỉ thích chị, chị đừng khóc."

"Thật sự?" Tô Từ dừng lại động tác dụi mắt.
"Ninh Ninh không nói dối." Tiểu Tô Ninh thẳng eo, bụng nhỏ ưỡn lên, đáng yêu đến không chịu được.
Tô Từ cảm thấy vị em trai này dỗ thật tốt, so với Lục Chiết thì dỗ tốt hơn nhiều.
Cô nhịn không được mà nhéo khuôn mặt đầy thịt của em ấy: "Được, vậy chị tin tưởng em."
Tiểu Tô Ninh thấy mình rốt cuộc cũng dỗ chị gái thật tốt, lúc này em ấy mới nở nụ cười: "Chị gái khóc, xấu hổ xấu hổ."
"Tiểu hoạt đầu, đi, mang em đi chơi trò chơi." Tô Từ đem pudding nhặt lên nhét trở lại tay em ấy, nắm một cái tay nhỏ khác của em ấy, đi đến phòng khách.
"Chị gái chơi cùng Ninh Ninh nha, không cần ghét bỏ Ninh Ninh phiền toái." Thanh âm Tiểu Tô Ninh non nớt.
"Khi nào thì chị lại ghét bỏ em phiền toái." Nói xong, dưới chân Tô Từ dừng một chút: "Trước kia chị có nói vậy sao?"
Tiểu Tô Ninh bẹp bẹp miệng nhỏ, mắt to đen bóng có chút ủy khuất.
Tô Từ nửa ngồi xổm trước mặt em ấy, xoa đầu em ấy, ngữ khí lần đầu tiên ôn nhu như vậy: "Thực xin lỗi, chị gái vô tâm nói lại làm tiểu Tô Ninh thương tâm, chị gái sai rồi.

Em là tiểu thiên sứ, không phải là tiểu phiền toái, chị gái rất thích em."
Đôi mắt tròn tròn của Tiểu Tô Ninh sáng lên: "Ninh Ninh cũng thích chị gái."
"Đi, chia cho chị một nửa pudding của em nha."
"Vâng ạ, Ninh Ninh chia cho chị gái một nửa."
* * *.


Bình luận

Truyện đang đọc