XUYÊN THÀNH THỜI XƯA CẨU HUYẾT TRONG SÁCH TRA A


Alpha trong kỳ dễ cảm sao có thể chịu đựng được dụ hoặc từ Omega của bản thân, Thẩm Tiện ngồi trong phòng khách không bao lâu liền chịu không được, chỉ đành lặng lẽ đi về phòng, lúc thì nhìn văn kiện trong máy tính, lúc thì quay qua ngắm nhìn Lâm Thanh Hàn đang ngủ.
Thẩm Tiện đánh giá thấp sự hấp dẫn của Lâm Thanh Hàn đối với bản thân, còn chưa ngồi được nửa tiếng thì Thẩm Tiện đã không còn tâm trí xem văn kiện, dứt khoát tắt máy tính đặt sang một bên, bản thân lặng lẽ từ phía sau ôm lấy Lâm Thanh Hàn, tuyến thế phía sau cổ Lâm Thanh Hàn lập tức hiện ra trước mắt Thẩm Tiện, hương hoa quế Long Tỉnh lập lờ chui vào hơi thở của Thẩm Tiện, Thẩm Tiện dứt khoát hôn nhẹ lên tuyến thể Lâm Thanh Hàn.
Tuyến thể mẫn cảm bị Thẩm Tiện ngậm vào trong miệng khiến Lâm Thanh Hàn nhíu mày, sau đó liền tỉnh lại, trong nhà chỉ có hai người, Lâm Thanh Hàn có thể không biết là ai đang quậy phá sao?
Nhẹ nhàng thở gấp, làm nũng nói: "Thẩm Tiện, không phải đã nói chị ở phòng khách sao? Đừng quậy".
Thẩm Tiện thoáng lùi về sau một ít, hai cánh tay đang ôm eo Lâm Thanh Hàn không có buông ta, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn, dụ dỗ nói: "Chị không muốn ngồi đó một mình, hơn nữa mùi hương của Thanh Hàn thật thơm".
Lâm Thanh Hàn biết mùi hương mà Thẩm Tiện nói chính là tin tức tố của cô, Lâm Thanh Hàn xấu hổ đỏ lỗ tai, nhẹ nhàng tránh ra một ít nhưng cuối cùng vẫn nằm gọn trong lòng ngực Thẩm Tiện, thấy bản thân trốn không thoát, Lâm Thanh Hàn dứt khoát quay người lại, tìm một tư thế thoải mái nằm trong ngực Thẩm Tiện, đưa tay chọt chọt mặt Thẩm Tiện, "Ôm thì được, không được làm cái khác, nghe không?".
Thẩm Tiện mỉm cười gật đầu, nụ hôn đã rơi xuống cánh môi Lâm Thanh Hàn, chóp mũi của cả hai nhẹ cọ lên nhau, Thẩm Tiện cảm thấy Thanh Hàn cũng rất thích như thế này, nhưng ngoài miệng em ấy cứ nói không cho cô làm cái này không cho cô làm cái kia.
Vài phút sau Thẩm Tiện mới lùi người về phía sau, Lâm Thanh Hàn bị Thẩm Tiện hôn đến mềm nhũn, đuôi mắt ửng hồng nằm trong ngực Thẩm Tiện thở gấp, duỗi tay đẩy đẩy Thẩm Tiện nhưng trong giọng nói lại tràn đầy ý muốn làm nũng, "Đã nói là chỉ ôm mà?".

Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng: "Chị chưa nói đồng ý, chị rất nhớ em, Thanh Hàn".
Lâm Thanh Hàn chọt chọt cằm Thẩm Tiện, thoáng nhướng người dậy hôn lên đó, chỉ hôn một cái liền lùi lại, "Chị bớt nói ngọt, không phải em đang ở trước mặt chị sao?".
Thẩm Tiện gắt gao ôm Lâm Thanh Hàn vào ngực, nhỏ giọng nói vào bên tai Lâm Thanh Hàn: "Vậy cũng nhớ".
Lâm Thanh Hàn vốn cũng chỉ muốn trêu ghẹo Thẩm Tiện, cô cũng biết kỳ dễ cảm của Alpha khó qua, cười khẽ nói: "Được rồi, chị cứ ôm đi, dù sao, dù sao hôm nay Điềm Điềm không ở đây".
Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn không nghỉ ngơi đủ nên không tiếp tục làm phiền, chỉ ôm người kia vào ngực, bản thân cầm điện thoại chơi, Lâm Thanh Hàn không lâu sau đã nhắm mắt ngủ.

Thẩm Tiện đang buồn chán nhìn news feed thì nhận được tin nhắn từ Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt: Giám đốc, bên phía Cục Cảnh Sát có tin tức, Khang Hải và Lục Kiến Bạch đại khái là phải ngồi tù, còn lại Vương Kiến Huy, sau khi điều tra cậu ta đã được thả ra, có cần đuổi việc cậu ta không thưa giám đốc?
Thẩm Tiện: Liên hệ luật sư, tốt nhất là có thể làm Khang Hải và Lục Kiến Bạch phải chịu mức trừng phạt cao nhất, Vương Kiến Huy thì làm theo hợp đồng, kêu bộ nhân sự tiến hành đuổi việc đi.
Tiêu Nguyệt: Vâng giám đốc, tôi làm ngay.
Thẩm Tiện xử lý chuyện Lục Kiến Bạch xong cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, hệ thống cũng đã nói với cô, ý thức của quyển sách này đã bị xóa bỏ hoàn toàn, bây giờ Lục Kiến Bạch đã sắp vào tù, anh ta không thể tạo thành uy hiếp đối với cô.
Nhìn Lâm Thanh Hàn đang ngủ ngon lành trong ngực mình, Thẩm Tiện thoáng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Lâm Thanh Hàn.
Mãi đến hơn 4 giờ chiều Lâm Thanh Hàn nằm trong ngực Thẩm Tiện mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Thẩm Tiện khẽ hôn lên khóe môi Lâm Thanh Hàn, "Nghỉ ngơi xong rồi?".
Lâm Thanh Hàn nằm trong lòng Thẩm Tiện cọ cọ, "Ừm, chị ngoan ngoãn nằm đó nghỉ ngơi, em đi giặt mấy bộ quần áo".

Lâm Thanh Hàn nói, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Thẩm Tiện buông điện thoại xuống đi theo, từ phía sau ôm lấy Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn cười khẽ đánh Thẩm Tiện một cái, "Làm gì vậy? Em giặt quần áo trước đã, giặt xong em quay lại ngay.

Thẩm Tiện, chị, ưm....".

Lâm Thanh Hàn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị nụ hôn của Thẩm Tiện ngăn chặn, máy giặt còn đang xả nước, Thẩm Tiện một tay thì ôm eo Lâm Thanh Hàn, một tay thì cởi nút áo Lâm Thanh Hàn ra.
Lâm Thanh Hàn vất vả chờ đến khi Thẩm Tiện thoáng lùi về sau mới nắm chặt chiếc áo ngủ bị Thẩm Tiện cởi ra, "Chị làm gì vậy, em chuẩn bị giặt quần áo, chờ lát nữa giặt xong em quay lại".
Thẩm Tiện hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Chị giúp em giặt quần áo nha, không cởi ra sao giặt được? Vừa lúc, chị cũng giặt với em".
Lâm Thanh Hàn nghe xong thì đỏ hai bên tai, sợ Thẩm Tiện thật sự muốn trêu chọc mình trong nhà vệ sinh, Lâm Thanh Hàn dứt khoát ôm cổ Thẩm Tiện, cố nén thẹn thùng nói: "Không được, về phòng".
Thẩm Tiện nhìn người trong ngực mình, đương nhiên cô biết Thanh Hàn đang thẹn thùng, Thẩm Tiện một tay ôm lấy eo Lâm Thanh Hàn, một tay luồng xuống khớp gối, trực tiếp bế Lâm Thanh Hàn lên.
Sau khi hai người xong việc thì đã hơn 8 giờ tối, Lâm Thanh Hàn mềm mại dựa vào ngực Thẩm Tiện, cô cũng không nghĩ tới tinh lực của Thẩm Tiện nhiều mức này, có thể lăn lộn cô lâu đến vậy, cả ngày nay cô cơ bản là nằm trên giường để trôi qua ngày, có rời giường cũng không được bao lâu.
Mãi cho đến ngày thứ ba thì kỳ dễ cảm của Thẩm Tiện mới xem như hoàn toàn đi qua, những công việc trong công ty phải đến 9 giờ tối cô mới xử lý xong, hạng mục video ngắn khiến Thẩm Tiện lo lắng đã tiến triển rất nhanh chóng, app thử nghiệm đã được chế tạo ra, bây giờ chỉ cần kiểm tra thêm nửa tháng là có thể đưa ra thị trường.
Thẩm Tiện đang chuẩn bị về nhà liền nhận được cuộc gọi từ Lâm Thanh Hàn, "Thẩm Tiện, đã hơn 9 giờ rồi, chị vẫn chưa về nhà sao?".
Thẩm Tiện cười nói: "Chị đang chuẩn bị về rồi, em và Điềm Điềm nghỉ ngơi trước đi, chị về nhà ngay đây".
Kể từ khi Thẩm Tiện sống lại cho đến bây giờ, công việc đã không phải là thứ quan trọng nhất đối với cô, để phòng ngừa chuyện như đời trước phát sinh, Thẩm Tiện nghĩ tiền có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu là được, không cần thiết ép buộc bản thân để kiếm tiền, có thể chăm sóc Thanh Hàn và nhóc con mới là việc mà Thẩm Tiện muốn làm nhất.
Thu dọn đồ đạc trong tay xong, Thẩm Tiện vội vàng lái xe về nhà, đã sắp 10 giờ, ngày thường giờ này thì nhóc con đã sớm ngủ rồi, nhưng hôm nay lúc Thẩm Tiện đi vào phòng khách lại thấy nhóc con đang ngồi trên sô pha, hai con mắt của bé có vẻ như đã sắp mở không nổi, nhưng ngay lúc nhìn thấy Thẩm Tiện lại lập tức sáng lên, hai chân lon ton chạy về phía Thẩm Tiện, nhào vào ngực cô.
"Mommy, Điềm Điềm nhớ mommy".

Nhóc con xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái dựa vào lòng ngực Thẩm Tiện làm nũng.

Trong lòng Thẩm Tiện cảm thấy ấm áp, ôm nhóc con dỗ dành: "Mommy cũng nhớ Điềm Điềm, hôm nay công việc có hơi nhiều nên về trễ, giờ Điềm Điềm đi ngủ nha?
Nhóc con gật gật đầu nhỏ, "Con muốn mẹ và mommy dỗ con ngủ".
Thẩm Tiện đổi giày, ôm nhóc con lên, cười khẽ nói: "Được, mommy dỗ Điềm Điềm đi ngủ".
Thẩm Tiện nói, sau đó ôm nhóc con vào phòng ngủ, đặt nhóc con nằm xuống giường, "Điềm Điềm, giờ mommy đi thay quần áo trước, đổi xong lập tức quay lại dỗ con ngủ, được không?".
Nhóc con ngáp một cái, gật gật đầu, "Dạ, Điềm Điềm chờ mommy".
Thâm Tiện vội vàng về phòng thay đồ ngủ, chờ đến khi cô quay lại phòng của nhóc con thì nhóc con đã ngửa mặt lên trần nhà, đầu dựa vào gối ngủ thiếp đi.
Thẩm Tiện khẽ cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, nói với Lâm Thanh Hàn: "Ngủ rồi sao?".
Lâm Thanh Hàn nhìn nhóc con, gật gật đầu, "Đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn nhất quyết đòi mommy, phải đợi chị về mới chịu đi ngủ".
Thẩm Tiện cúi đầu, cẩn thận hôn lên trán của nhóc con, "Đừng nói là Điềm Điềm, chị cũng rất nhớ con, vừa lúc ngày mai là chủ nhật, được nghỉ, chúng ta dẫn Điềm Điềm ra ngoài chơi một chuyến".
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu, "Ừm".
Thẩm Tiện nhìn nhóc con đang ngủ ngon lành, con số trên đỉnh đầu nhóc con đã trong lúc bất tri bất giác mà tăng đến 100, dù sao cũng là con nít, ai đối xử với mình tốt liền nhớ rất kỹ, Thẩm Tiện cảm thấy may mắn, cô đến cũng không tính là quá trễ.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tiện đi gọi nhóc con dậy, ba ngày rồi nhóc con không nhìn thấy Thẩm Tiện nên rất nhớ cô, vừa tỉnh lại liền bò đến mép giường ôm Thẩm Tiện làm nũng, "Mommy, ôm một cái ~".
Nụ cười trên khóe môi Thẩm Tiện từ nãy đến giờ chưa từng hạ xuống, "Ừ, mommy ôm một cái, chúng ta mặc quần áo vào trước".
Cả đêm qua đều là Lâm Thanh Hàn ở cạnh nhóc con nên nhóc con không dính Lâm Thanh Hàn nhiều như vậy, Lâm Thanh Hàn thấy bộ dạng nhão nhão dính dính của hai mẹ con thì khẽ cười, đi nấu bữa sáng cho một lớn một nhỏ.
Sau khi giúp nhóc con rửa mặt xong thì Lâm Thanh Hàn cũng nấu xong bữa sáng, một nhà ba người ngồi trong nhà ăn ăn sáng.
Thẩm Tiện hỏi nhóc con, "Mấy hôm nay Điềm Điềm ở nhà bà nội thấy thế nào?".


"Bà nội làm thật nhiều đồ ăn ngon cho Điềm Điềm, rất vui, nhưng nhớ mẹ với mommy ~".
Thẩm TIện cười nói: "Cái miệng nhỏ rất biết nói chuyện, mẹ và mommy cũng nhớ Điềm Điềm, lát nữa dẫn con ra ngoài chơi chịu không?".
"Dạ được!".

Nhóc con vừa nghe được ra ngoài chơi thì vô cùng hưng phấn, ăn sáng cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
Trong khu phố đi bộ của thành phố Lâm Hải có mở một khu ẩm thực, trẻ con đều rất thích những nơi náo nhiệt, Thẩm Tiện dự định dắt nhóc con qua đó chơi chơi.
Thẩm Tiện đỗ xe vào bãi gara ngầm, cô và Lâm Thanh Hàn mỗi người nắm một bàn tay của nhóc con đi về phía khu ẩm thực, Lâm Thanh Hàn dặn dò nhóc con phải nắm chặt tay của cô và Thẩm Tiện, nếu không sẽ bị sói xám bắt đi, nhóc con nghiêm túc nghe, gật gật đầu nhỏ.
Trong khu ẩm thực có khá nhiều đồ ăn vặt, phần lớn đều là những món nhóc con chưa từng gặp qua, nhóc con mỗi lần đi được vài bước đến trước một quầy hàng liền nhỏ giọng mềm mại kêu mẹ và mommy, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn trong lòng mềm nhũn, ngoại trừ một số món ăn vặt có vị cay không thể cho nhóc con ăn thì những món còn lại hai người hầu như đều mua cho nhóc con.
Nhưng hai người lại sợ nhóc con ăn đến căng bụng, mỗi loại đồ ăn đều chỉ cho nhóc con ăn một hai miếng, phần còn lại đều do hai người xử lý.
Tiếp tục đi đến một cửa hàng bán bánh hoa quế, Thẩm Tiện xin chủ quán cho thêm một cái muỗng nhỏ, sau đó chia một cái bánh hoa quế thành những miếng nhỏ, đút cho nhóc con một muỗng, nhóc con ăn xong thì lắc đầu qua lại tỏ vẻ bản thân rất thích, chờ đến khi nhóc con lại mở miệng ra đợi đút thì bánh hoa quế trong tay Thẩm Tiện lại chui vào miệng Lâm Thanh Hàn.
Nhóc con còn đang mở miệng đợi đút thấy vậy thì giật mình, mommy vậy mà không đút cho bé, nhóc con uất ức quẹt quẹt miệng, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn bị bộ dạng của nhóc con chọc cười, Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng đánh lên cánh tay Thẩm Tiện một cái, "Đừng chọc Điềm Điềm, mau đút con ăn đi".
Lúc này Thẩm Tiện mới đút cho nhóc con thêm một miếng, nhóc con chỉ cần có ăn là được, không được bao lâu thì đã quên chuyện mẹ và mommy khoe khoang tình cảm trước mặt mình.
Đi đến cửa hàng bán gà xiên que, nhóc con lại đứng im không động đậy, Thẩm Tiện sao có thể không hiểu, lập tức đi mua cho nhóc con, nhưng cô chỉ cho nhóc con ăn một xâu.
Chờ đến khi đi dạo hết khu ẩm thực thì cả ba cũng ăn no bụng..


Bình luận

Truyện đang đọc