Editor: Miya + Beta: Kình Lạc
“Nghe nói gì chưa? Gần đây tiểu khu lại có người đánh bả chó, đã chết mấy con rồi”.
“Đám người đó bị bệnh à, trong tiểu khu làm gì có chó hoang chứ”.
“Đúng đó, không phải chó của chúng ta mang theo xui xẻo…”
Mấy dì ngồi đợi ở tiệm đang nói về chuyện xảy ra gần đây ở tiểu khu.
Mấy tên tâm thần bất ổn đó muốn báo thù xã hội.
Trong bụi cỏ gần tiểu khu đặt rất nhiều xúc xích tẩm thuốc chuột.
Càng ác độc hơn là: bên trong xúc xích nhét kim tiêm nhỏ xíu.
Như vậy dù thuốc không có tác dụng, cũng có thể hại chết động vật nếu nuốt vào, kim tiêm sẽ khiến chúng bị thủng ruột.
Hứa Nặc hỏi thăm mấy dì ở tiểu khu nào, liền ghi chú nơi đó lên giấy.
Đợi đến thứ hai ngày tiệm nghỉ, Hứa Nặc đội nón vành lớn và đeo găng tay nilon, xách theo túi và kìm gắp than cán dài theo.
Bắt đầu bắt tay từ tiểu khu gần nhất, gắp sạch hết xúc xích có độc mà cô thấy.
Những món độc này thường có trong bụi cỏ, không dễ bị nhân viên vệ sinh quét đi.
Với lại chó mèo hay thích lùng sục kiếm ăn ở các bụi cỏ.
Dù chủ dắt bằng dây xích cũng không kịp ngăn cản bọn nó nhìn thấy rồi ăn luôn.
Ông lão ngồi hóng mát, các dì, nhìn thấy con gái trẻ trung như Hứa Nặc đang lục bụi cỏ.
Liền đến vây quanh hỏi han.
Hứa Nặc bèn nói thật cho bọn họ biết, có ông lão nghe xong, lấy tay vỗ đầu mình giận dữ nói: “Tôi nhớ ra rồi! Mấy hôm trước tôi thấy Quy Tôn Tử đó đánh thuốc! Chính là chỗ đó, bụi cỏ chỗ đó, lén lút xách một cái túi bóng lấy ra thứ gì đó, nhất định là hắn làm”.
Ông lão lòng đầy căm phẫn này cũng là một trong những người yêu quý thú cưng.
Hứa Nặc nhờ ông nhắc nhở mọi người trong tiểu khu thường hay dắt chó đi dạo, khi dắt chó đi xung quanh thì cố gắng tránh xa bụi cỏ.
Ông lão đồng ý, cũng nhấn mạnh nếu phát hiện ai là người đánh thuốc nhất định sẽ báo cảnh sát.
Phạm vi xanh hóa của tiểu khu thực sự rất lớn, Hứa Nặc mới chỉ tuần tra một tiểu khu thì đã mất nửa ngày rồi.
Thời tiết giữa tháng bảy bắt đầu trở nên nóng nực nhớp nháp, nước khoáng Hứa Nặc đem theo cũng đã bị cô uống hết.
Cô tùy tiện tìm một nhà hàng ăn trưa, chủ tiệm được dịp còn đánh giá Hứa Nặc vài cái.
Không hiểu vì sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại làm công việc nhặt ve chai.
Kế hoạch buổi chiều là ghé thêm các tiểu khu khác.
No bụng xong Hứa Nặc lại có động lực dồi dào.
“Cố lên, không xong, không về!” Cô không quên cổ vũ cho chính mình.
Phần động lực dồi dào này mười phút sau bỗng biến mất gần hết.
Hứa Nặc không ngờ có thể gặp được Du Dĩ Hằng ở cửa tiểu khu này.
Vốn dĩ điều này nên được xem là chuyện vui, nhưng cô phát hiện bên cạnh Du Dĩ Hằng có một mỹ nữ da trắng xinh đẹp, chân dài, thân hình nóng bỏng làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước mắt là trai xinh gái đẹp, trông như đang ở trong một bức tranh.
Hứa Nặc trước kia không bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác về trang phục của cô, tóm lại cô biết mình không xấu.
Vì vậy mà cô không ngại ngần đội mũ rơm mặc áo chống nắng, như con thoi, linh hoạt, tự do đi trên phố.
Nhưng lúc này, túi nilon và kìm gắp than trong tay trở nên vô cùng nóng bỏng, không biết nên giấu ở đâu.
Bây giờ quay người giả bộ không nhìn thấy, có kịp không nhỉ?
Tất nhiên không kịp rồi.
“Hứa Nặc?” Du Dĩ Hằng đã nhìn thấy cô.
Hứa Nặc không kịp quay người, chỉ có thể xấu hổ lên tiếng đáp: “Chào anh, trùng hợp quá”.
“Thật sự là cô à, tôi gửi tin nhắn cho cô rồi, cô thấy chưa?” Du Dĩ Hằng đi đến bên cạnh Hứa Nặc, phát hiện Hứa Nặc đội mũ rơm, trán đầy mồ hôi.
Anh liền đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua một cái ô, sau đó mở ô ra che nắng cho cô.
Hứa Nặc được cưng chiều mà lòng thấy lo sợ, cô không ngờ Du Dĩ Hằng sẽ đặc biệt mở ô che cho cô.
Nghĩ một lát, anh vốn là người lịch sự nên Hứa Nặc không cần phải dát vàng lên mặt.
“Tôi đeo găng tay không tiện mở khóa điện thoại.
Cứ tưởng là quảng cáo nên không xem.
Đợi chút nhé, để tôi xem thử” Dứt lời, Hứa Nặc liền cởi găng tay ra chuẩn bị mở túi.
“Đừng nhìn nữa, người thật đã đứng trước mặt cô rồi”.
“Cũng đúng, haha”.
Du Dĩ Hằng nhìn cô cười ngốc nghếch, khóe miệng cũng không kìm được mà nhếch lên, nói: “Đang bận gì thế?”
Hứa Nặc đem chuyện bẫy xúc xích có độc xuất hiện trong tiểu khu, nói hết cho Du Dĩ Hằng nghe.
Du Dĩ Hằng lần đầu nghe nói về chuyện này.
Hứa Nặc nói cái này căn bản không có gì, chuyện ngược đãi chó mèo mỗi ngày đều có.
Bởi vì ngược đãi động vật trước mắt chưa bị kết án, vì vậy sẽ có rất nhiều kẻ ngược đãi bừa bãi, sát hại chúng một cách vô tội vạ.
Du Dĩ Hằng hỏi: “Vì vậy cô tranh thủ thời giờ nghỉ ngơi để đến xử lý bẫy à?”
“Đúng vậy, có thể tiêu hủy một chút cũng được”.
“Nói thật lòng, chỉ một mình cô làm hiệu suất sẽ rất thấp”.
Hứa Nặc bất lực nói: “Tôi biết chứ nhưng tôi không thể kéo Chu Tiếu đi cùng, cô ấy khó khăn lắm mới có một ngày để nghỉ ngơi”.
“Tôi đi cùng cô vậy, đúng lúc có thứ này tôi cũng muốn…”
Chưa đợi Du Dĩ Hằng nói xong, mỹ nữ chân dài đi đến bên cạnh hai người.
Hất nhẹ mái tóc dài, mềm giọng, nói: “Dĩ Hằng, chúng ta về trước đi, ở đây nóng quá rồi”.
Giọng nói của mỹ nữ tất nhiên là cực kỳ dễ nghe.
Nhưng không biết có phải do thời tiết nóng bức ảnh hưởng hay không, giọng nói này truyền vào tai Hứa Nặc, có chút ồn ào.
“Cô đi trước, tôi bảo tài xế đưa cô đi”.
Du Dĩ Hằng nói với cô ta.
Mỹ nữ vừa nghe xong lập tức nhíu đôi mắt xinh đẹp: “Không anh phải nói là, đưa tôi đi khắp nơi dạo chơi à”.
“Thật sự có việc”.
Nghe thấy lời từ chối dứt khoát của Du Dĩ Hằng, mỹ nữ tụt hứng nói: “Được thôi, cậu là cái tên thấy sắc quên bạn, tôi phải cáo trạng cậu cho Đơn Dục Lâm biết”.
Thấy sắc quên bạn? Không phải nói ngược sao? Hứa Nặc dàn xếp: “Một mình tôi là đủ rồi, không cần anh giúp tôi đâu.
Với lại ở đây tôi chỉ có một bộ găng tay và công cụ thôi”.
Ý trong lời nói của cô là: anh ở cùng tôi cũng không giúp được gì đâu.
Nhưng Du Dĩ Hằng cố chấp nói phải giúp, Hứa Nặc xấu hổ nhìn về phía mỹ nữ chân dài.
Đối phương cũng đánh giá cô, giống như tia x quang quét một lượt vậy, từ đỉnh đầu tới gót chân, muốn tìm lý do từ trên người Hứa Nặc.
…..
Sau khi vào tiểu khu, hai người sánh bước, nhưng đều không nói gì.
Đi được một lúc, Du Dĩ Hằng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Shirley xem như là đàn chị của tôi, mới từ nước ngoài về.
Buổi tối có tụ tập ở nhà bạn bè để đón gió tẩy trần cho cô ấy”.
“Thế nên anh phải dẫn người ta dạo quanh thành phố S mới đúng chứ”.
Hứa Nặc tiếp lời.
“Con người tôi rất nhàm chán, ăn uống vui chơi thì giao cho Đơn Dục Lâm là được rồi”
“Đây không giống như đang khen anh ta…”
“Yên tâm, anh ta không để ý đâu”.
Du Dĩ Hằng nói xong, lại không quên thêm một câu vào: “Giữa tôi và Shirley không có gì cả” Sau đó cúi đầu nhìn Hứa Nặc.
Hứa Nặc ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Du Dĩ Hằng.
Trong lòng cô hẳn đang lẩm bẩm: Các người có quan hệ gì, sao phải giải thích cho tôi nghe chứ!
Tuy miệng không trả lời, nhưng sự bực tức kẹt ở trong lòng, bỗng nhiên cũng trôi đi.
Sau đó cô lại tò mò một chuyện: “Đúng rồi, sao anh không hỏi vì sao tôi ăn mặc như thế này?”
“Tùy ý bình luận cách ăn mặc của một cô gái, là hành vi rất không lịch sự” Du Dĩ Hằng thản nhiên nói.
Hứa Nặc trong lòng nghĩ quả nhiên là phong cách của anh.
– 1 giờ sau –
Du Dĩ Hằng tận lực giúp Hứa Nặc che ô, Hứa Nặc miệt mài tìm xúc xích có độc trong đám cỏ.
Túi bóng trong tay bắt đầu trở nên nặng hơn, kẻ đánh thuốc độc thật sự không hề bỏ qua bất cứ một góc nào, vậy mà lại vứt ra nhiều như thế.
Có lúc Du Dĩ Hằng muốn giúp Hứa Nặc nhặt, nhưng lại bị cô từ chối.
Hứa Nặc thật lòng không muốn anh nhúng tay vào việc bẩn này.
Anh có thể cùng mình che ô dưới trời nắng một tiếng, đã làm cô cảm thấy rất cảm động rồi.
“Đừng nhặt nữa, có vẻ được rồi” Du Dĩ Hằng nghe xong điện thoại, liền bảo Hứa Nặc nghỉ ngơi đi, phần còn lại không cần cô làm nữa.
“Nghe các dì kể, còn một tiểu khu khác bị đánh thuốc, đợi trước khi trời tối, tôi còn phải đi kiểm tra chỗ đó nữa…” Hứa Nặc không yên tâm, nhỡ đâu có động vật bị ngộ độc thì phải làm sao.
“Thật sự không cần đâu, sẽ có người giúp cô nhặt thôi”.
“Không phải anh đang ám chỉ anh đúng chứ? Đừng nhá! Anh không được”.
Du Dĩ Hằng nhíu mày: “Sao tôi lại không thể làm vậy?”.
Hứa Nặc nửa đùa nói: “Ngài là cành vàng lá ngọc, tay không nhiễm bụi, không được hạ phàm đi nhặt rác đâu”.
Du Dĩ Hằng bị cô chọc cười liền giải thích: “Cảm ơn đã khen.
Nhưng tôi nói là người khác”.
“Là ai?”
“Bắt được hung thủ đánh thuốc rồi”.
Hứa Nặc nghe xong ngớ ra, sau đó đôi mắt tròn của cô liền lườm anh: “Thật không? Nhanh vậy à!”.
Nhanh như vậy đã bắt được người, cũng nhờ có Du Dĩ Hằng.
Một cuộc điện thoại của anh, bộ phận có liên quan với việc này cũng coi trọng hơn.
Ngày nghỉ cũng huy động cảnh sát đến, kiểm tra camera của các tiểu khu, rất nhanh đã bắt được người đánh thuốc.
“Còn lại giao cho bên cảnh sát áp giải người đến, để người đó xử lý sạch sẽ chỗ thuốc độc”.
“Quá tốt rồi, sao tôi không liên hệ với anh sớm hơn nhỉ!”.
Trong lòng Hứa Nặc đang gào thét, buổi sáng cô còn ngây ngốc một mình bôn ba trong bụi cỏ.
“Tôi không giúp được gì chỉ là tiện tay gọi một cuộc điện thoại, cực khổ vẫn là cảnh sát và cô.
Nhưng…”.
Du Dĩ Hằng cố ý dừng lại.
Khiến Hứa Nặc nổi lòng hiếu kỳ.
“Nhưng cái gì?”.
“Sau này cô gặp khó khăn gì, có thể nói cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ giúp được”.
“Được thôi! Tôi phải ôm chặt cái đùi này rồi, ha ha”.
“Vậy cô ôm chặt một chút”.
Hứa Nặc nghi hoặc ngẩng đầu lên, cô chỉ là nói đùa muốn ôm cái đùi lớn thôi mà.
Nhưng câu trả lời của Du Dĩ Hằng lại làm cô giật mình, là cô nghĩ nhiều rồi sao?.