Editor: Miya + Beta: Kình Lạc
“Hả? Anh cảm thấy tôi giống gian thương bán chó bệnh lắm à?”
“Gian thương cũng sẽ không viết hai chữ này lên mặt đâu.” Du Dĩ Hằng nhìn phản ứng của Hứa Nặc, giống như mèo xù lông lên vậy, anh không nhịn được mà tiếp tục trêu cô.
“Tôi….tôi chưa từng làm qua chuyện mua bán gì trái với lương tâm cả….” Mặt Hứa Nặc đỏ lên, chó bệnh cô cũng chưa có bán qua.
Nhưng mà chỉ qua tay mấy con chó huyết thống có chứng chỉ, đây là chuyện không thể chối.
Du Dĩ Hằng nhìn cô vừa bị lừa đã lo lắng thành ra thế này.
Nghĩ thầm: Cô đúng thật là không phải gian thương.
Sau khi từ chợ Hoa Điểu về, Hứa Nặc cũng được chút dẫn dắt.
Tính đến nay, cô đã mở tiệm đã gần 3 năm rồi.
Cô chuẩn bị tổ chức hoạt động cho cửa tiệm, để gia tăng doanh số, mở rộng quy mô với khách hàng mới.
Tiêu “số tiền lớn” chọn mua một ít đồ trang sức trang trí vào ngày lễ.
Treo trang sức những món trang trí, bóng bay, dán cửa sổ… Còn sắp xếp một tờ danh sách những món quà nhỏ sẽ được tặng kèm khi khách nạp tiền.
Đợi sau khi tan làm đóng cửa tiệm.
Bắt đầu trang trí tiệm thú cưng.
Chu Tiếu cầm danh sách quà tặng nhìn một lượt và nói: “Bà chủ, những món quà này giá thành hơi cao đó!”
“Haiz, chị cũng tiếc tiền lắm chứ.” Hứa Nặc đang ngồi bơm bóng bay, sau đó để từng cái bóng bay được bơm chung với nhau và cột thành chùm.
“Hi hi, hay là chị giở trò một chút, để người bốc được giải nhất là em đi!”
“Tất cả dựa vào rút thăm trúng thưởng nhé.
Không thì em cũng làm cái thẻ hội viên đi? Để thử xem vận may của em thế nào.”
“Em ngốc mới dùng tiền của mình để tắm cho chó.” Chu Tiếu đặt danh sách xuống, cũng bắt đầu giúp Hứa Nặc cột bóng bay.
Chu Tiếu đơn thuần trêu chọc cô, cô ấy biết rõ Hứa Nặc ở mặt này luôn ngay thẳng trung thực.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, hai người cùng ngẩng đầu nhìn.
Du Dĩ Hằng đứng bên ngoài cửa kính, ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu vào đường nét trên mặt anh, làm anh trông dịu dàng đi đôi chút, thiếu đi cảm giác nghiêm túc của ngày thường.
Hứa Nặc bỏ dở việc đang làm, chạy ra mở cửa.
“Vẫn chưa về nhà à?”
“Vẫn chưa về nhà à?”
Hai người đồng thanh nói.
“Tiểu Du anh đến thật đúng lúc, anh giúp chúng tôi cột bóng bay đi! Tôi muốn nhanh chóng tan làm, hức hức.” Chu Tiếu hoàn toàn không coi Du Dĩ Hằng là người ngoài.
“Đừng nghe cô ấy nói bậy, chúng tôi sắp xong rồi.” Hứa Nặc vẫn còn nhớ ý định ban đầu Du Dĩ Hằng đến tiệm mình, cô không dám coi anh thành nhân viên thực sự để sai vặt.
“Ngày mai tiệm có hoạt động gì sao?” Du Dĩ Hằng nhìn vào cách trang trí của tiệm, không khó để suy đoán.
Cả ngày hôm nay anh đều bận họp video, có một hạng mục đã làm rất lâu, đối phương bỗng đổi người phụ trách.
Rất nhiều công việc đã phải làm lại từ đầu.
Hôm nay anh không có thời gian đến tiệm thú cưng, luôn cảm thấy thiếu gì đó, trên đường về nhà anh cố tình đi qua đường Lâm Tương.
“Chúc mừng tiệm chúng tôi thành lập được ba năm.” Hứa Nặc nói xong, cô xoay người chỉnh sửa đồ trang trí một chút và lấy một cái ghế dựa đưa cho Du Dĩ Hằng.
“Tròn ba năm à? Cũng được đấy.” Du Dĩ Hằng phát hiện Hứa Nặc đặc biệt thích tìm ghế cho anh.
Anh tự nhận cũng không cần phải vậy, dù bất cứ việc cũng gì phải ngồi mới được.
Nhưng Hứa Nặc không cho rằng như vậy, cô vừa nghe thấy câu “Cũng được đấy” Truyền đạt ý nghĩa vào tai cô liền biến thành anh khen cô biết cách kinh doanh cửa tiệm.
Du Dĩ Hằng là ai? Là biểu tượng của sự thành công đó!
Khi Hứa Nặc đang phiêu du trong suy nghĩ của mình thì Du Dĩ Hằng cầm tờ quảng cáo ở trên bàn lên đọc: “Nạp 500 tặng SPA một lần, nạp 1000 tặng thức ăn cho chó và đồ dùng.
Tất cả khách hàng nạp tiền trong thời gian hoạt động đều có thể rút thăm trúng thưởng một lần, còn có thể trúng được giải đặc biệt.”
“Giải đặc biệt là gì vậy?” Du Dĩ Hằng thuận miệng hỏi.
Chu Tiếu cướp lời Hứa Nặc: “Ha ha, là nụ hôn của mà chủ đấy!”
Du Dĩ Hằng hơi nhíu mày, nhìn về phía Hứa Nặc.
Hứa Mặc đã quen việc ngày thường Chu Tiếu trêu chọc mình, cô cũng nói tiếp: “Ý hay, chị hôn mệt rồi thì cũng có em thay thế.”
Chu Tiếu lập tức làm biểu cảm muốn nôn.
Hai người hi hi ha ha cười đùa.
Dưới sự gia nhập của Du Dĩ Hằng, công việc trang trí cửa tiệm càng nhanh hơn.
So với thời gian tăng ca đã định trước thì kết thúc sớm hơn.
Du Dĩ Hằng đề nghị đưa hai người về nhà, xe anh đậu ở gần đây.
Chu Tiếu lập tức đồng ý, Hứa Nặc hơi do dự, cuối cùng cô uyển chuyển từ chối.
“Hôm nay quên khử trùng mất rồi, tôi còn phải lên lầu hai dọn dẹp, hai người về trước đi.” Hứa Nặc nhìn Du Dĩ Hằng và nói: “Vất vả cho anh rồi, lại làm phiền anh.”
“Chuyện nhỏ.” Du Dĩ Hằng đáp.
“Để một đêm cũng không sau đâu bà chủ.” Chu Tiếu biết hôm nay Hứa Nặc đi xe điện nên mới nói: “Bây giờ trời tối rồi, không an toàn.”
“Sợ gì chứ, an ninh trật tự của thành phố S còn khiến em lo lắng à? Mau về đi, ngày mai là ngày quan trọng đừng để trễ đấy!”
Chu Tiếu không lay chuyển được người ngày ngày đều muốn khử trùng cho chó.
“Vậy chúng tôi về trước đây, chị về chú ý an toàn đó.” Chu Tiếu nói tạm biệt với cô.
Du Dĩ Hằng nhìn bóng dáng Hứa Nặc cách một lớp kính, trong tiệm treo đầy bóng bay và đèn màu mà ba người họ treo.
Trên cửa sổ có hai tấm Poster tuyên truyền mà anh dán, vì để dán đúng anh còn cố ý dùng thước đo khoảng cách.
Khi nhớ đến sản phẩm công ty anh đưa ra thị trường, anh thậm chí còn không trang trí.
***
Ngày hôm sau, tiệm thuận lợi đón ngày kỷ niệm.
Khách hàng xung quanh thấy có hoạt động, tự nhiên sẽ nạp tiền.
Thậm chí những vị khách mới không có thú cưng cũng vào tiệm để tham gia náo nhiệt.
Bởi vì trừ vật phẩm có ưu đãi ra, mấy thú cưng ở quầy triển lãm cũng được trang điểm thành kiểu đáng yêu, hy vọng có thể bán được.
Hứa Nặc bận đến choáng váng, vừa phải tiếp khách làm thẻ hội viên, vừa phải đẩy mạnh tiêu thụ thú cưng nhà mình.
Thời gian rảnh còn phải đến phòng làm đẹp tắm cho chó.
Hôm nay cô rất rất hy vọng Du Dĩ Hằng có thể đến đây, giúp cô ở quầy thu ngân cũng được.
Dường như ông trời nghe thấy lời cầu cứu của cô, nên đã phái Du Dĩ Hằng đến.
Bình thường vào giờ này, Du Dĩ Hằng đều đang ở công ty.
Hôm nay anh còn đặt biệt dẫn Trần Vũ đến.
“Hôm nay em đột nhiên thấy, hình tượng tiểu Du trong lòng em đã lớn hơn!” Chu Tiếu cảm động nhìn Du Dĩ Hằng mặc đồ lao động.
“Mau làm việc đi Tiếu Tiếu.” Hứa Nặc thấy Du Dĩ Hằng đến, trong chớp mắt cô đã rất vui, ngay sau đó lại bắt đầu u sầu nhìn đám chó đang xếp hàng dài trong lòng.
Đây là thú cưng của khách hàng mới, đương nhiên cô phải tắm rửa thật sạch để lưu lại ấn tượng tốt.
Bận đến bốn rưỡi chiều, lượng khách bắt đầu ít đi.
Cuối cùng cũng có cơ hội để thở, bữa trưa mọi người đều ăn qua loa, hiện tại đã bắt đầu đói bụng.
Chu Tiếu lại đề nghị ăn lẩu, không đợi ba người trả lời, ngoài cửa đã có một nữ sinh vội vã tiếng vào.
Nói chính xác hơn thì là một nữ sinh gầy gò bị một con Husky điên cuồng kéo vào tiệm.
Husky vừa gặp Hứa Nặc thì vẫy đuôi nhảy bổ vào người cô, nhiệt tình liếm liếm tay cô.
Con husky này có ấn tượng rất sâu sắc với Hứa Nặc.
Cũng coi như là khách hàng cũ, đến làm thẻ từ lúc cô mới khởi nghiệp, nhưng số lần đến tiệm ngày càng ít.
Mỗi lần đều là chó bẩn đến nỗi toàn thân dính bùn đất rồi mới nghĩ đến việc tắm rửa.
Hứa Nặc có thể hiểu, dù sao chủ nó nhỏ tuổi, mới học cấp hai, mọi người cũng không giúp đỡ, phần lớn đều dựa vào tiền tiêu vặt của em ấy để nuôi nó.
Hôm nay lại như mọi lần, nước bùn trên người Husky đã đóng thành cục.
Hứa Nặc rất muốn hỏi, ở thành phố sạch sẽ thế này sao có thể dơ thành như vậy?!
Con chó vẫn giống như bình thường không tim không phổi không quan tâm gì đi khắp nơi ngửi ngửi, chủ của nó chắc không thể ở cùng với nó cả ngày.
Lúc nữ sinh dắt chó vào, trong tay vẫn cầm một chồng giấy.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy bốn chữ “Thông báo tìm chó” Đôi mắt cô bé đỏ ửng, rõ ràng là vừa mới khóc.
“Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?” Hứa Nặc nhận ra điều khác thường của nữ sinh.
“Em dẫn Lucky đến tắm rửa…”
Nữ sinh thấy bốn người đều nhìn chằm chằm, cô bé có chút sợ sệt.
Dưới sự trò chuyện và cách nói năng nhẹ nhàng của Hứa Nặc, từ từ cô bé mới dám nói.
Con chó mà cô bé nuôi tên là Lucky, quả thực là có chút may mắn nhỏ.
Bởi vì nó đã đi lạc ba lần nhưng cuối cùng vẫn quay về.
Em gái này nói mỗi lần cô bé về nhà đều luôn mở cửa cẩn thận, tạo ra một khe nhỏ để lách người vào, nhưng vừa bắt được cơ hội, con Husky này sẽ chạy toán loạn ra ngoài cửa một cách mất kiểm soát rồi vụt chạy đi.
Hai lần trước vận may tốt, hàng xóm tốt bụng nhận ra nó, đưa nó về lại nhà của nữ sinh.
Nhưng tình trạng vẫn như cũ không được cải thiện, lần thứ ba đi lạc cả tuần cô bé vẫn không tìm thấy no.
Nữ sinh photo giấy thông báo tìm chó, dán khắp đường.
Hôm nay Lucky cuối cùng cũng chơi đủ, toàn thân nó dính đầy bùn, tự mình chạy về, gặp được cô chủ nhỏ đang phát tờ rơi ở tiểu khu.
“Lần này nó đi lạc bảy ngày, em sợ lần sau sẽ không may mắn như vậy, em sợ nó sẽ không quay về được..…”
Nghe xong lời của nữ sinh, Hứa Nặc nhìn con Husky.
Tắm rửa cho chó bẩn tốn chút công sức, khi tính tiền Hứa Nặc hỏi: “Trong thẻ tiền thừa còn 30, hôm nay em muốn nạp tiền không? Bây giờ nạp 500 thì có thể rút thưởng.”
“Hiện tại trên người em chỉ có 300, có được không ạ?” Nữ sinh hỏi.
“Được, em là khách quen nên chị cho em phá lệ.”
Được sự đồng ý của Hứa Nặc, nữ sinh vui vẻ trả tiền, vậy mà lại rút trúng giải nhì.
“Vận may tốt thật.” Hứa Nặc nói với nữ sinh, cô bé rút trúng lồng chuồng của thú cưng.
Nữ sinh không dám tin cô bé lại trúng đồ hữu dụng như vậy.
Sau khi xác nhận không cần dùng thêm tiền để thanh toán phí, cô bé vui vẻ xách chuồng về nhà.
Đợi sau khi nữ sinh đi, Chu Tiếu mới nhịn không được mà nói: “Này, bà chủ, trên danh sách quà tặng, căn bản không có chuồng thú cưng mà?”
Mọi người có mặt ở đây đều là người thông minh, Du Dĩ Hằng với Trần Vũ cũng đều nhìn ra Hứa Nặc cố ý làm vậy.
Chu Tiếu vẫn đang lẩm bẩm: “Bà chủ lúc nào chị cũng mềm lòng như vậy, đã nói trước là không mờ ám giở trò mà?”
Vậy mà mượn danh nghĩa rút thưởng tặng nữ sinh một chuồng chó, ngăn con Husky đó lại chạy đi lần nữa.
“Không có chứng cứ đừng nói bừa.
Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm chiều thôi.”
Vừa nghe đến ăn cơm, Chu Tiếu liền vui vẻ, chuyện vừa rồi như bản nhạc đệm mà vứt ra sau đầu.
– Ban đêm –
Du Dĩ Hằng người rất ít lướt dòng bạn bè, hôm nay đúng lúc nhìn thấy bài đăng của Hứa Nặc.
Click vào xem thử, bài tuyên truyền của tiên có ảnh thú cưng, còn có ảnh hoạt động hôm nay.
Mỗi ảnh đều được xử lý, xem ra đã tốn rất nhiều sức.
Du Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, ấn lưu, chuyển 9 tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè của mình.
Vừa đăng lên chưa được một phút, từng khung tin nhắn được gửi đến.
Du Dĩ Hằng không kịp trả lời, chỉ đành mở khung chat của Đan Dục Lâm.
【 Là đơn hay không đơn:??? Dĩ Hằng, cậu bị hack nick à? 】
【 Hằng Tinh: Không có.
】
【 Là đơn hay không đơn: Tôi không tin!!! Không bị hack mà sao lại đăng quảng cáo? 】
【 Hằng Tinh: Cửa tiệm của bạn tôi thôi.
】
【 Là đơn hay không đơn: (hình biểu cảm phẫn nộ) 】
【 Là đơn hay không đơn: Chậc chậc, lúc tôi mở khách sạn, bảo cậu tuyên truyền ủng hộ một chút thì không chịu.
Giờ một tiệm thú cưng nhỏ lại để cậu đích thân đăng vòng bạn bè giới thiệu với thế giới! 】
【 Hằng Tinh: Lần sau lại nói, đợi lúc cậu mở thêm một nhà nữa, tôi cũng sẽ đăng.
】
【 Là đơn hay không đơn: (hình biểu cảm bị ghét bỏ).
】.