Editor: Miya + Beta: Kình Lạc
Tối qua vì Đan Dục Lâm nhìn thấy vòng bạn bè của Du Dĩ Hằng mà cả đêm không ngủ được.
Lại còn mơ thấy Du Dĩ Hằng mặc đồng phục tiệm thú cưng nữa chứ, anh đứng thu tiền trước quầy lễ tân.
Đắc ý gọi cho anh ta nói là không cần công ty của mình nữa, mở tiệm thú cưng mới có tiền đồ nhất.
Thật sự là một giấc mơ đáng sợ, phú nhị đại Đan Dục Lâm quả thật rất nhàn rỗi.
Hôm nay anh ta quyết định đi khảo sát tiệm thú cưng đó mới được.
Anh ta lái xe đua, dắt thêm chú chó yêu, tiến thẳng vào đường Lâm Tương.
“Cửa tiệm này quá nhỏ!” Sau khi xuống xe Đan Dục Lâm đánh lái thêm một vòng khu vực gần đây, lúc này anh ta mới dám tin cửa tiệm nhỏ như hạt đậu này là điểm anh ta cần đến.
“Nuông Chiều Thú Cưng” Cũng thật thú vị, tên cửa tiệm này nghe thật ngốc.
Hôm nay là ngày hoạt động thứ hai, lượng khách rõ ràng đã ít hơn hôm qua khá nhiều.
Khách đến tiệm hôm nay, ai cũng mặc đồ xa xỉ, ra tay hào phóng, trong thẻ đều từ 5 số trở lên.
Thậm chí còn không cần quà tặng, làm Hứa Nặc ngơ ngác.
Sau khi Đan Dục Lâm bước vào tiệm, gặp được mấy gương mặt quen thuộc, ở trong giới này chỉ cần gặp nhau một lần cũng tính là quen thuộc, chỉ là anh ta không nhớ tên họ.
Chắc họ cũng giống anh ta, nhìn thấy vòng bạn bè của Du Dĩ Hằng nên đến đây.
Vào tiệm được một lúc, cũng không thấy có người đến tiếp đãi mình, đi một vòng cảm thấy không thú vị, anh ta chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có giọng nữ: “Ôi trời thật ngại quá, xin nhường đường một chút.”
Đan Dục Lâm quay người, chỉ thấy một quả cầu nhung trắng xõa đi qua trước mắt.
Cửa phòng làm đẹp hơi chật, lúc đi ngang qua, người nọ đã xém đụng vào anh ta.
Nhìn thì là một con Samoyed đang được bế ra.
Là một cô gái, thân hình mảnh khảnh, lại có thể một tay vác được cả con Samoyed.
Chu Tiếu rất quen thuộc với con Samoyed này, biết tính cách của chú chó này, ở trong tiệm luôn thích nằm yên dưới đất, có la thế nào cũng vô dụng.
Vì vậy mỗi lần đến tắm rửa đều là cô ấy vác nó.
Sau khi vác Samoyed ra ngoài cửa giao cho chủ xong, Chu Tiếu nhanh chóng quay vào trong tiệm, còn có mấy con chó đang xếp hàng để tắm rửa.
Đan Dục Lâm nhìn đến say sưa, lúc Chu Tiếu đóng cửa kính phòng làm đẹp lại, cuối cùng anh ta cũng hoàn hồn, anh ta dùng một tay trước nắm lấy cửa kính.
“A!” Chu Tiếu bị anh ta làm cho giật mình: “Anh làm gì vậy? Làm vậy nguy hiểm lắm đấy!
“Tôi muốn tắm rửa! À không đúng, chó nhà tôi muốn tôi tắm rửa” Đan Dục Lâm- người bình thường có tài ăn nói rất trôi chảy, nhưng hôm nay lại bị líu lưỡi: “Không không, ý tôi là, tôi muốn tắm cho chó nhà tôi…”
Chu Tiếu nhìn người nói năng lộn xộn trước mắt này, trong lòng nghĩ, đẹp trai thế này mà não lại không sử dụng được.
“Dù là ai tắm thì tiệm chúng tôi chỉ tiếp đãi hội viên thôi.” Ánh mắt Chu Tiểu ra hiệu hướng lễ tân.
“Hội viên? Được, tôi đi làm thẻ ngay!” Cuối cùng Đan Dục Lâm cũng buông cửa kính ra.
Khi Đan Dục Lâm đi đến quầy lễ tân, Hứa Nặc đang thanh toán cho một vị khách, sau khi đóng gói xong đồ lặt vặt đã bán cho thú cưng nhà họ, vừa ngước mắt nhìn thì thấy đôi mắt vui vẻ của người nọ.
Nhưng sự chú ý của cô rất nhanh bị con Chihuahua của đối phương thu hút.
Béo quá đi! Đó là ấn tượng đầu tiên của Hứa Nặc.
“Tôi muốn làm thẻ” Đan Dục Lâm vui vẻ nói: “Đúng rồi, có thẻ siêu VIP không?”
“Siêu VIP là sao?”.
Hứa Nặc hỏi lại.
“Đó chính là có thể chỉ định nhân viên, tôi muốn người đẹp trong đó đến tắm rửa cho Optimus Prime nhà tôi”.
Đơn Dục Lâm chỉ vào hướng Chu Tiếu trong phòng làm đẹp nói.
“Cái này…tiệm chúng tôi không có thẻ siêu vip ạ”.
Hứa Nặc thật ra muốn nói, trong tiệm này tính cả bản thân, tổng cộng chỉ có hai nhân viên, căn bản đều là Chu Tiếu ở phòng làm đẹp là nhiều, vậy nên không cần phải chỉ định nhân viên.
Nhưng vì không để khách hàng cảm thấy đây là một cửa hàng tồi tàn, nên những lời này vẫn chưa được cô nói ra.
“Chúng ta điền thông tin trước đi, tên số điện thoại của anh, còn có thông tin của thú cưng, mời anh điền vào”.
Đơn Dục Lâm rất phối hợp điền xong thông tin, nạp tiền.
Hứa Nặc tỏ ra lịch sự, liền thăm dò hỏi: “Phía trước vẫn còn ba vị khách đang xếp hàng, anh có thể dẫn chó nhà anh, ờm…Optimus Prime, để ở chỗ chúng tôi trước, sau khi xong rồi tôi sẽ gọi điện thông báo”.
“Không cần đâu, không vội, tôi và Optimus Prime đợi ở đây là được rồi”.
Đơn Dục Lâm đương nhiên không vội, vì người con gái mà anh nhìn trúng, anh nhất định đối với cô rất kiên nhẫn.
Anh cứ thế ôm chó, dựa vào cửa phòng làm đẹp, nhìn trộm dáng vẻ làm việc của Chu Tiếu.
Giữa chừng không quên nhắn tin cho Du Dĩ Hằng.
Là đơn không phải đơn: Tôi yêu rồi!!! Đây chính là vừa gặp đã yêu rồi sao!
Là đơn không phải đơn: Hóa ra tiệm thú cưng có người đẹp, chả trách anh giúp tuyên truyền như vậy (ảnh biểu cảm móc mũi).
Là đơn không phải đơn: Tôi tuyên bố tôi phải bắt đầu theo đuổi cô ấy, hi hi, đợi sau khi chúng tôi thành đôi, tôi sẽ mời người nào đó ăn cơm.
Khi làm việc trong ngày thường, Du Dĩ Hằng rất ít xem tin nhắn.
Thật sự có chuyện quan trọng cũng sẽ có Trần Vũ đến thông báo.
Điện thoại trên bàn bởi vì nhận thông báo mà kêu ầm ĩ rất lâu, anh cầm lên muốn chỉnh sang chế độ im lặng, đúng lúc nhìn thấy dòng tin nhắn đó: Hóa ra tiệm thú cưng có người đẹp…
Sau khi ấn mở ra, phát hiện đều là Đơn Dục Lâm gửi cho anh.
Bên Đơn Dục Lâm đang chuẩn bị chụp lén một tấm ảnh của Chu Tiếu, điện thoại bỗng kêu lên.
Là Du Dĩ Hằng gọi đến.
“Dĩ Hằng, cậu xem tin nhắn tôi gửi chưa? Hihi”.
“Cậu quấy rối gì vậy?”.
Tiếng đối thoại của đầu bên kia có chút không vui.
“Cái gì mà quấy rối, lần này tôi nghiêm túc đó”.
“Đừng làm phiền người ta buôn bán, cậu rảnh như vậy thì đến chỗ tôi nghỉ ngơi đi”.
Du Dĩ Hằng không ngờ Đơn Dục Lâm hôm qua nhìn thấy vòng bạn bè liền đi đến tiệm của Hứa Nặc thật.
Người bạn này của mình, tuy nói thích chơi, nhưng không nhiễm phải những thói xấu kiêu ngạo sang trọng của phú nhị đại.
Con người cũng rất có nghĩa khí, vì vậy Du Dĩ Hằng mới vui vẻ chơi với cậu ta.
“Mặt trời mọc đằng tây rồi! Cậu, cái con người cuồng việc này mà dám bỏ thời gian ban ngày ra tìm tôi chơi!”.
Đơn Dục Lâm trêu nói:“Nhưng mà hôm nay tiểu thiếu gia đây thật không rảnh rỗi, tôi dẫn Optimus Prime đến xem mẹ tương lai của nó”.
Du Dĩ Hằng biết Optimus Prime mà anh nói chính là con chihuahua đó.
Trong đầu bỗng xuất hiện hình tượng không thể tưởng tượng nổi: Hứa Nặc trong lòng ôm chihuahua, Đơn Dục Lâm nghiêng người ôm lấy Hứa Nặc.
Hình ảnh này chắc sẽ rất tồi tệ khiến Du Dĩ Hằng không kìm nổi nhíu mày.
“Tóm lại là đừng ở đó mà phá đám!”.
Đơn Dục Lâm nghe ra sự không vui của Du Dĩ Hằng.
Anh che điện thoại, thấp giọng hỏi: “Cậu kích động như thế làm gì? Lẽ nào cậu đã nhìn trúng Chu Tiếu?”.
“Chu Tiếu?.
“Đầu bên kia điện thoại trầm mặc.
“Đúng vậy, tôi vừa mới nghe ngóng được tên từ bà chủ, đó là tên của cô gái đó, tên thật hay, giản lược mà không mất đi ý nghĩa.
“…Không sao rồi, cúp trước đây”.
Điện thoại bị ngắt đoạn khiến anh ta trở tay không kịp, Đơn Dục Lâm vẫn chưa trở lại bình thường “Alo alo? Người đâu? Nói ngắt máy liền ngắt thật sao”.
Tóm lại Đơn Dục Lâm rộng lượng, vẫn là người đẹp chân thực và quan trọng hơn.
Qua được một hồi, Du Dĩ Hằng thấy bài mới nhất của Đơn Dục Lâm trên vòng bạn bè.
Kết hợp ảnh là ảnh một tấm thẻ hội viên.>, văn án viết: [Nhìn thấy đây là cái gì chưa? Thẻ hội viên? NO, đây là phiếu vào hội trường con đường tình yêu của tôi!]
Bận cả ngày, tiễn đi toàn bộ khách trong tiệm.
Hứa Nặc và Chu Tiếu cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi.
Chu Tiếu than vãn với Hứa Nặc hôm nay mở mang kiến thức đối với rất nhiều yêu cầu kỳ quái của khách mới, khiến đầu cô sắp nổ tung rồi.
Tất nhiên trong đó cũng bao gồm cái người tên là Đơn Dục Lâm đó.
“Cậu có biết không bà chủ, tên đó vậy mà muốn tạo hình cho chihuahua nhà anh ta.
Ôi trời ơi! Chihuahua lấy đâu ra lông mà có thể tạo hình được chứ?”.
“Ai bảo sức hấp dẫn của cậu lớn, người ta là muốn làm thẻ siêu vip diểm mặt chỉ tên để cậu phục vụ.
Còn nữa đứng đợi ở cửa phòng làm đẹp cả buổi chiều, chắc người ta để ý cậu rồi đó”.
Hứa Nặc cười trả lời cô.
“Tôi thấy anh ta chính là ăn no rồi muốn kiếm chuyện”.
Chu Tiếu nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, nhưng đôi gò má lại bán đứng cô, nhẹ đỏ ửng lên.
Gần trước giờ tan làm, trong tiệm lại đến một vị khách quen: dì Lục.
Dì Lục theo thường lệ dẫn chó cao cấp màu socola đến tắm rửa.
Chu Tiếu rất thích nhìn thấy dì Lục là vì chó của nhà dì tắm quá tiện lợi rồi.
Chỉ mỗi trên đầu có lông.
Lông của toàn thân một năm bốn mùa đều là bị cạo sạch bóng.
“Du Du lại thay quần áo mới à”.
Hứa Nặc nhận chó từ tay của dì Lục.
Tuy cô không đồng ý hành vi cạo lông thường xuyên này, nhưng vì là chó của người ta nên cô cũng không nên quản quá nhiều.
Sau khi đặt vào bàn làm đẹp, Hứa Nặc cẩn thận cởi bỏ áo len mà Du Du mặc.
“Hình như béo lên nhiều rồi nhỉ?”.
Hứa Nặc hơi nghi ngờ, sờ khắp bụng Du Du, rõ cảm thấy có cục cứng nhỏ nhỏ.
Hứa Nặc không yên tâm, ôm Du Du ra khỏi phòng làm đẹp.
“Du Du có phải là có thai không?”.
Hứa Nặc hỏi.
Dì Lục đang chơi điện thoại lúc này mới nhớ ra nói: “À đúng, Du Du lại có thai thằng nhóc con, dì quên nói với cháu”.
Chuyện quan trọng thế này mà cũng quên.
Rất nhiều chó khi tắm dễ bị hoảng sợ dẫn đến đẻ non.
“Đây là có thai bao lâu rồi? Bụng trông cũng khá lớn rồi đó ạ”.
Hứa Nặc cần tắm cho bà bầu một cách cẩn thận, vì vậy phải hỏi rõ tháng.
Dì Lục nghĩ một lát trả lời: “Chắc khoảng một tháng”.
“Mới một tháng mà bụng to như vậy rồi?”.
Đây không phải hiện tượng tốt, hoặc là mang thai chó con số lượng nhiều, hoặc là dinh dưỡng thừa quá làm đầu chó con trở nên quá to.
“Chắc chắn là mang thai nhiều con rồi! Lần này phối giống với Đông Đông của nhà lão Tần.
Chó nhà ông ta là hàng cao cấp đó”.
Đông Đông trong lời của dì Lục, cô từng thấy.
Là một con chó cao cấp màu xám mười mấy cân.
Cân nặng của Du Du mới có hơn năm cân, coi như là chủng loại cao cấp nhỏ.
Phối một con chó đực mười mấy cân, chắc chắn là sẽ khó sinh.
“Dì Lục, nếu cháu nhớ không nhầm, cái thai lần trước của Du Du là sinh trong bụng sinh mổ? sinh thường đúng chứ?”.
Hứa Nặc thương xót Du Du, hơn nữa những lời này đều là đạo đức nghề nghiệp, cũng là báo cho dì ta biết.
“Lần trước mới sinh chưa bao lâu, bụng chắc chắn chưa hồi phục tốt được, lần này tốt nhất vẫn là bụng đi, thuận tiện cũng làm triệt sản đi, tránh được hai lần làm phẫu thuật”.
Dì Lục cảm thấy có lý, liền tán đồng nói: “Ôi trời, biết rồi.
Dì cũng không nỡ để Du Du chịu khổ đâu.
Dì chỉ có một chó để bầu bạn thôi”.
Nhìn dì Lục hiếm khi nghe cô kiến nghị một lần, Hứa Nặc cuối cùng thở phào một hơi.
Đêm tối.
Đợi Hứa Nặc tắm xong, sau khi thoải mái nằm trên giường, phát hiện trên điện thoại có tin nhắn chưa đọc.
Hằng Tinh: Tối nay bận không?
Hóa ra là Du Dĩ Hằng.
Hứa Nặc hơi bất ngờ.
Hai người thực ra rất ít nói chuyện riêng qua weixin.
Khoảng cách lần nói chuyện gần nhất đó là hai tấm ảnh về hai loài chó labrador và chó lông vàng.
Sủng đến sủng thú vị: nhiều hơn so với hôm qua, hôm qua thật là mệt đến nỗi lưng cũng không thẳng lên được.
Nhưng mà tôi vẫn hy vọng náo nhiệt một chút (ảnh biểu cảm mùi vị của đồng tiền).
Hằng Tinh: Chúc cửa hàng của cô luôn đắt khách.
Sủng đến sủng thú vị: ha ha mượn lời hay của anh, đợi tôi kiếm nhiều tiền còn muốn mở thêm chi nhánh nữa!
Hằng Tinh: Cô muốn đổi địa chỉ à?.
Sủng đến sủng thú vị: Vậy nhất định phải ở khu vực phồn hoa nhất chứ, Thang Thần Đại Môn được đấy, Du Phàm Đại Môn cũng có thể tham khảo nữa nha (ảnh biểu cảm nỗ lực phấn đấu).
Hằng Tinh: (ảnh biểu cảm cười nhẹ).
Sau đó Hứa Nặc không biết phải trả lời cái gì nữa, nói chuyện với tổng tài khiến cô bị áp lực cô hơi lớn.
Cô muốn tìm chủ đề gửi đi, lại nghĩ có phải là quá tận lực, đối phương là người nhiều việc có phải là sẽ quấy rầy đến anh không.
Không mục tiêu lướt trang mạng, luôn luôn tải lại weixin xem có tin nhắn mới không.
Không biết vì sao, hơi chút thất vọng, thôi vậy, nghĩ nhiều rồi, Hứa Nặc tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, thật sự có tin nhắn.
Hứa Nặc vội vàng bật dậy nhấn mở tin nhắn.
Hóa ra không phải khung hội thoại mà mình muốn.
Mà là ứng dụng nào đó nhắc nhở trang viên con kiến lại có gà con đến ăn thức ăn gia súc rồi.
Hứa Nặc hơi cụt hứng, mặt không biểu cảm tắt đèn đi ngủ lại..