Editor: Miya + Beta: Kình Lạc
Trong mấy ngày tới, Hứa Nặc sẽ tự tay dạy vị tổng tài này cách cho chó ăn và chăm sóc cho chúng.
Vì thường xuyên nói chuyện, nên mọi người cũng hiểu nhau hơn.
Chu Tiếu là người vô tư, thấy Du Dĩ Hằng không phải kiểu người kiêu ngạo, cô ấy cũng đã sửa cách gọi từ “Ông chủ Du” thành “Tiểu Du”.
Lúc ít khách, Chu Tiếu đã ôm một chú chó được nuôi từ trên tầng xuống để tắm.
Buổi sáng tắm cho con chó Ngao Pháp xong, buổi chiều cô ấy định sẽ tắm luôn cho một con chó săn lông vàng khác.
Chờ Du Dĩ Hằng xử lý xong việc ở công ty, khi đến tiệm thì chỉ thấy một mình Chu Tiếu ngồi trước bàn làm đẹp, đang chải lông cho con chó săn lông vàng.
Những sợi lông vàng bay tung tóe, có vài sợi còn dính lên tóc, mặt và khóe miệng của Chu Tiếu.
“Hứa Nặc không ở trong tiệm sao?” Du Dĩ Hằng nhìn xung quanh, ngoài Chu Tiếu ra thì không còn ai nên anh mới hỏi.
“…Này, đừng nhắc tới bà chủ lòng dạ đen tối kia với tôi!” Chu Tiếu ai oán nói, vừa mở miệng trả lời thì bị một cọng lông chó bay vào miệng.
“….”
Du Dĩ Hằng không muốn bước vào phòng làm đẹp nửa bước, anh đứng cách một lớp thủy tinh nhìn Chu Tiếu, đồng cảm nói:
“Cô ấy trừ tiền lương của cô sao?”
“Chị ấy dám!” Chu Tiếu tìm một cái khẩu trang đeo vào và nói tiếp: “Anh không biết đâu, bình thường tôi tắm cho bọn nó xong thì tôi sẽ có tiền hoa hồng, nhưng hai con chó này có công lao động, nên không có tiền hoa hồng.
Làm cho tôi không có tí động lực nào!”
Du Dĩ Hằng hỏi: “Con chó này, là một vị khách nhờ nuôi ở đây à?”
Dù sao cũng đã cho chó ăn mấy ngày, Du Dũ Hằng nhìn nó thấy cũng quen mắt.
Chu Tiếu chỉ lên lầu hai và nói: “Chó săn lông vàng tên Mao Mao ở trên lầu được chủ của nó đưa đến đây để nhờ nuôi.”
Nhưng chú chó Ngao Pháp bọn họ nuôi tên “Cô gái nóng bỏng”, còn chú chó săn lông vàng kia thì tên Mao Mao.
Nuôi lâu dài thì! Chu Tiếu thấy chủ của mấy con chó này cũng sắp quên mặt chúng luôn rồi, nhưng đúng sáu tháng họ sẽ chuyển phí chăm sóc một lần.
Chu Tiếu lẩm bẩm: “Anh đoán xem họ muốn gì? Nếu họ không muốn nuôi chúng thì trực tiếp đưa người khác nuôi cho rồi, đằng này họ lại gửi tiền nhờ người nuôi hôn, không hề đi thăm chúng dù là một lần.”
Du Dĩ Hằng: “Có thể là có lý do gì đó.”
“Có lẽ vậy” Chu Tiếu cười nhạt, nhưng suy nghĩ lại thì thấy không đúng: “Nếu có chuyện gì đó, vậy ít nhất cũng nên chuyển thêm tiền chứ, số tiền họ chuyển để chăm sóc chúng còn không đủ mua thức ăn cho chúng nữa.”
Sau đó Chu Tiếu còn nói về kinh nghiệm làm việc của cô ấy khi làm ở tiệm thú cưng khác.
Dựa theo những quy tắc của những tiệm thú cưng khác, sau khi kết thúc quá trình chăm sóc và nuôi dưỡng, trước khi chủ tới đón chó thì tiệm đó sẽ cho chó đi tắm, phải dùng rất nhiều sữa tắm để làm sạch và loại bỏ phần lông bị bẩn của nó.
“Do chị Hứa Nặc quá mềm lòng, cứ đến 3-5 tiếng là cho bọn chúng tắm một lần.” Chu Tiếu nhấn mạnh lại lần nữa: “Hôm nay chị ấy đi ra ngoài, chuyện tắm cho chó liền đến tay tôi, không có tiền hoa hồng, không có tiền hoa hồng đó.”
Du Dĩ Hằng cuối cùng cũng nghe được tin mấu chốt: “Hứa Nặc có hẹn ra ngoài rồi sao?”
“Đúng vậy, chị ấy đi ra ngoài giao chó cho khách, chị ấy không nói cho anh biết à?”
Vừa dứt lời, chuông cảm ứng ở cửa vang lên.
Người bị nói xấu cuối cùng cũng trở về, trong tay cô xách hai cái lồng, thở hồng hộc bước vào tiệm.
“Hả? Sao con chó vẫn còn ở trong vậy? Bị cho leo cây rồi à?” Chu Tiếu thò đầu từ phòng làm đẹp và cất tiếng hỏi.
Hứa Nặc lắc đầu không biết làm sao, nói: “Chưa kịp tới nơi thì xe bị bể bánh, muốn sửa nhưng con chó lại ị bậy, kết quả phải trở về, rửa sạch lồng rồi mới đi được.”
“Ai za! Chiếc xe nhỏ của chị đúng là có vấn đề rồi đó.” Chu Tiếu quay đầu nói, sau đó tiếp tục vùi đầu tập trung chải lông chó.
“Có cần tôi giúp không?” Du Dĩ Hằng đi tới bên cạnh Hứa Nặc, anh cúi đầu liếc nhìn hai chú chó nhỏ ở trong lồng.
“Không cần, không cần, tôi dọn phân chó được rồi.” Hứa Nặc luôn miệng từ chối.
“Ý tôi là có cần tôi giao chó giúp cô không?”
“Anh giao sao?”
“Đúng rồi.” Du Dĩ Hằng có xe nên cũng có thể dùng để đi giao chó, vui vẻ được mấy giây thì Hứa Nặc lại từ chối: “Không cần đâu.”
Vừa nghĩ tới chiếc xe Du Dĩ Hằng đi là Rolls Royce, đến lúc đó xe bị lồng chó làm hư thì cô biết phải làm thế nào đây.
Ngay cả khi nó ngồi yên thì lồng chó chứa đầy phân ở bên trong cũng sẽ khiến xe rất hôi.
“Cô đi sửa xe đi, đưa cho tôi địa chỉ để tôi đi giao cho.”
Ý Du Dĩ Hằng là không cần khách sáo, dù gì cũng là chuyện nhỏ nên không tốn nhiều công sức.
Hứa Nặc suy nghĩ một lúc, thời gian cũng đã trễ, nếu giờ mà cô còn trì hoãn thêm thì đến chờ cao điểm sẽ càng rắc rối hơn.
“Tôi còn có một thỉnh cầu….Có thể để con chó ngồi trên ghế được không? Tôi sẽ lót một cái đệm, sẽ không làm bẩn xe anh đâu.
Để con chó ở phía sau…..tôi….sợ chúng sẽ khó chịu.”
Nhìn Hứa Nặc ấp úng nói ra tiếng lòng của mình, Du Dĩ Hằng nhịn không được mà cười, hỏi: “Ai nói tôi sẽ để chó ở cốp sau vậy? Cô nghĩ tôi xấu xa như vậy sao?”
Hứa Nặc thầm mắng mình: “Còn không phải bởi vì anh sợ chó sao? Hơn nữa xe của anh còn rất đắt.”
Thừa dịp Hứa Nặc dọn dẹp lồng, Du Dĩ Hằng gọi điện thoại cho tài xế.
Sau khi dọn dẹp xong, Hứa Nặc đưa địa chỉ cho Du Dĩ Hằng.
Kim Mao được giao tới tiểu khu A, Lababor thì giao tới tiểu khu B.
Giải thích mấy câu thì xe vừa dừng trước cửa tiệm, thời gian rất đúng.
Tài xế đã quá quen với hành vi khác người của Du Dĩ Hằng, nghe anh nói phải đi giao chó cho khách hàng, tài xế cũng không hỏi nhiều.
Chẳng qua là nhìn tổng tài ngồi ở hàng ghế sau, càng ngày càng dịch tới cạnh cửa sổ xe, cả người nép sát vào cạnh cửa.
Lúc xe quẹo qua khúc cua, anh nhăn mặt ôm lấy lồng chó bên cạnh.
Chuyện này đã khiến cho tài xế cười suốt một đoạn đường.
Vốn dĩ mọi chuyện đều rất suôn sẻ.
Nếu buổi tối hôm đó không có hơn 50 tin nhắn Wechat liên tục gửi tới cho Hứa Nặc.
“Lúc đó là ông tôi nhận, bọn họ không biết gì cả!”
“Có ai không?!”
“Tôi tín nhiệm cô như vậy, một tháng trước, tôi còn đặt trước tiền cọc nữa.”
“Chuyện này giải quyết như thế nào?”
“Chó cũng có thể giao nhầm sao? Tôi nhìn qua cũng biết các người cố ý rồi.”
“Tôi muốn khiếu nại, phải gọi 123 thôi!”
Hứa Nặc dùng tốc độ tay nhanh nhất trong đời, chuyển khung nhắn, giải thích và xin lỗi khách hàng hai bên.
Cuối cùng cô cong cam kết ngày mai sẽ đem chó đổi lại và sẽ bồi thưởng bằng thức ăn cho chó để bày tỏ sự áy náy.
Hai bên khách hàng mặc dù đồng ý, nhưng lần này lời đồn về việc phục vụ rất tệ, nhất định sẽ làm hỏng danh tiếng của tiệm.
Ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ?
Ai có thể nghĩ rằng Du Dĩ Hằng ngay cả Kim Mao và Lababor cũng không phân biệt được.
Cả hai khu nhà đúng lúc khách hàng bận không có nhà, đều là người nhà nhận dùm, nên không tránh được việc họ không nhận ra.
Có thật là khó phân biệt lắm không?
Ban đêm, Hứa Nặc lăn qua lộn lại không ngủ, cô dứt khoát mở điện thoại lên và tìm hai tấm hình con chó, gửi cho Du Dĩ Hằng.
【 Cưng chiều và cưng chiều thú cưng: Anh có bận không? Anh cảm thấy trong hai tấm hình này, đâu là Lababor? 】
【 Hằng tinh: Tấm đầu tiên.
】
【 Cưng chiều và cưng chiều thú cưng: Được, cảm ơn.
(nhãn dán) 】
【Hằng tinh: Sao vậy? 】
【 Cưng chiều và cưng chiều thú cưng: Không có gì, chỉ làm một cuộc khảo sát thôi.
】
【 Hằng tinh: Ok (nhãn dán) 】
Hứa Nặc rất không Ok!
Rõ ràng hai con chó khác nhau, vậy mà Du Dĩ Hằng cũng không phân biệt được.
Hứa Nặc lớn gan suy đoán: “Chắc Du Dĩ Hằng phân biệt theo màu sắc giữa chó săn lông vàng và Lababor.”
Giống chó Mao Mao được nuôi nhờ trong tiệm, màu lông vàng sẫm, rất dễ phân biệt.
Nhưng chó săn lông vàng này có tới 9 màu, từ đậm đến nhạt.
Giống như lần trước bán cho khách hàng một con Kim Mao màu trắng, rất giống màu sắc của chó săn lông vàng, khó trách Du Dĩ Hằng nhìn nhầm.
Tìm được vấn đề, Hứa Nặc lại bắt đầu suy tính, phải làm như thế nào để Du Dĩ Hằng hiểu hơn về mảng này nhỉ? Còn phải tránh việc làm anh xấu hổ nữa.
Tóm lại là vô cùng nhức đầu..