Editor: Miya
Sau khi tan làm, Hứa Nặc bảo Chu Tiếu và Lâm Tiểu Duyệt ở lại, nói là muốn mở cuộc họp nhỏ.
Lâm Tiểu Duyệt lẩm bẩm: Tiệm thú cưng mà còn mở cuộc họp làm gì không biết, làm như doanh nghiệp lớn không bằng.
Sau khi Hứa Nặc mở video trong camera theo dõi cho hai người xem nhận thấy phản ứng khác nhau của cả hai.
Chu Tiếu tức giận, chỉ vào Lâm Tiểu Duyệt mắng: “Là cô cố ý mở lồng! Cô bị điên à!”
Đương sự Lâm Tiểu Duyệt thì trưng ra vẻ mặt thản nhiên, nói: “Đó là do tôi không cẩn thận nên quên đóng, cái này cũng xem là có tội à?”
“Cô rõ ràng biết Tú Tú và Đại Hùng là oan gia, cố tình vào lúc Đại Hùng đi tắm cô lại quên đóng lồng, cô có ý gì, tự cô không biết à?”
“Tôi không biết, chó xổng chuồng gây hoạ thì các người đổ lỗi cho tôi” Lâm Tiểu Duyệt nghịch tóc, tỏ vẻ không quan tâm.
“Không có chuyện gì nữa tôi tan làm đây.”
Chu Tiếu giơ tay chắn đường cô ta, nói: “Cô đừng vội đi chứ, sợ cái gì.
Bà chủ còn chưa nói gì đâu.”
Lâm Tiểu Duyệt quay người nhìn Hứa Nặc, trong ánh mắt cô ta hiện lên tia khiêu khích.
Cô ta đã sớm nhìn thấu tính tình ôn hòa của Hứa Nặc, đoán chắc cô cũng không làm gì mình được.
“Tiểu Duyệt, ngày hôm nay tôi không muốn chỉ trích vấn đề này của ai hay điều tra chân tướng gì cả.” Hứa Nặc chậm rãi nói: “Chỉ là tôi muốn nói ra nỗi lòng của tôi.”
“Nếu tiệm thú cưng chúng tôi có chỗ nào để cô không vừa lòng, cô có thể nhân lúc này nói ra luôn đi.”
“Trước kia tôi cũng từng nói, nếu cô tìm được chỗ thích hợp để đi, tôi nhất định sẽ không ngăn cản, hơn nữa sẽ không trừ lương.”
“Làm việc ở một nơi không vui, cần gì phải để bản thân tủi thân.”
“…..”
Hứa Nặc nói rất nhiều, Lâm Tiểu Duyệt mới đầu còn vênh váo tự đắc sau đó lại cúi đầu không nói.
Cô ta phát hiện mình đã quên đi dự tính ban đầu khi bắt đầu làm việc ở tiệm thú cưng.
Lâm Tiểu Duyệt rất thích động vật! Đặc biệt là chó!
Ảo tưởng thiên đường thú cưng vẻ vang tươi đẹp bị phá huỷ, mỗi ngày đón tiếp cô ta đều bẩn thỉu như tắm cho chó, hốt phân chó….
Đi trên đường nhìn thấy chó cô ta sẽ không nhịn được tiến lên xoa nắn, bây giờ nhìn thấy chó đến tắm thì lại thấy phiền.
Cuối cùng cô ta mất đi niềm vui.
Trong lòng Lâm Tiểu Duyệt cũng biết những thay đổi này không phải lỗi do tiệm thú cưng, giống như Diệp Công thích rồng, kết cục cuối cùng cũng không nên là lỗi của rồng.
Những lời muốn nói kẹt lại trong lòng cô ta, cô ta muốn thu được chút gì đó, ví dụ như một người bạn trai có tiền chẳng hạn.
Để những ngày cố gắng này không phí công lại còn có thể cười.
Lâm Tiểu Duyệt sắp xếp cảm xúc và nói: “Nói qua nói lại, các người muốn đẩy trách nhiệm cho tôi, muốn đuổi tôi chứ gì?”
“Nằm mơ đi! Nếu tôi bị đuổi rồi thì đợi trọng tài lao động* đi!”
(*Tui cũng không hiểu câu này lắm.)
Nói xong, cô ta cầm túi lên đẩy cửa ra.
“….” Hứa Nặc cảm thấy bản thân thật phí công nói với cô ta.
“Cái con nhỏ này….trời ạ!” Chu Tiếu cũng không biết nói gì, không tìm được từ để chửi cô ta.
“Bà chủ, chị thật sự định tiếp tục giữ lại tai họa ngầm này sao?”
“Ừn, đi một bước tính một bước đi.”
“Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó.” Chu Tiếu gật đầu.
Hứa Nặc không muốn nói đến chuyênn của Lâm Tiểu Duyệt nữa, cô kéo sự chú ý về mấy hôm hội triển lãm thú cưng.
Hàng hóa đều đã chuẩn bị gần đủ, nhưng bây giờ gặp phải vấn đề: Nhân lực không đủ.
“Không thể mong chờ vào Lâm Tiểu Duyệt rồi, không thì chúng ta kéo tiểu Kiều đến giúp đi.” Chu Tiếu đề nghị.
“Vết thương của Kiều Văn Duệ không biết đã đỡ chưa.
Không thì để cậu ta trông quầy, đến lúc đó có việc gì chúng ta sẽ tự làm, không cần phiền đến cậu ta.” Hứa Nặc nghiêm túc suy nghĩ, quả thật bây giờ chỉ có người dự bị là Kiều Văn Duệ.
Chu Tiếu: “Yên tâm yên tâm, chút nữa em sẽ liên lạc với tiểu Kiều, cứ vui vẻ quyết định đi!”
***
Ba ngày sau.
Hội triển lãm thú cưng thành phố S lần thứ 15.
Quầy triển lãm tiệm Hứa Nặc bị phân ở một góc rất xa, nhưng ba người đều dạt dào ý chí chiến đấu, có thể đến tham dự triển lãm đã là vinh hạnh rồi.
Sáng sớm, trước khi khách tham quan đến, người bán đều phải bày hàng ra trước.
Trên tay Kiều Văn Duệ vẫn còn bó thạch cao, những việc như bê hàng hóa đều do Hứa Nặc và Chu Tiếu phụ trách, Kiều Văn Duệ muốn giúp đỡ, nhưng không chen tay vào được, cậu ta đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Hai nhân viên mới sao không đến giúp vậy?”
“Hai nhân viên mới?” Hứa Nặc bỗng nhớ đến người cậu ta nói là ai: “Du Dĩ Hằng đến tiệm để khảo sát thị trường, bây giờ không ở tiệm thú cưng nữa, sao lại bảo người ta đến giúp được.”
Đến Lâm Tiểu Duyệt, Hứa Nặc cũng không nói cho Kiều Văn Duệ biết chuyện của mấy ngày trước, cô tìm cớ lấy lý do đối phương đúng lúc có việc nên không đến được.
Kiều Văn Duệ nghe thấy Du Dĩ Hằng không ở tiệm thú cưng giúp đỡ, cậu ta bớt đi một đối thủ cạnh tranh mạnh, trong lòng thầm vui mừng.
Không lâu sau, triển lãm thú cưng khai trương.
Khách tham quan nườm nượp tiến vào tiệm, có sân khấu lớn, còn có thú cưng đi catwalk, hạng mục thú vị của hội vận động tiệm thú cưng, thu hút ánh mắt của nhiều người.
Mỗi sàn triển lãm đều có chiêu thức câu khách khác nhau, hai năm gần đây đã thịnh hành cách quét mã code tặng quà nhỏ.
Tất nhiên Hứa Nặc cũng dùng cách này, cô chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ cùng nhiều quà tặng.
Nhưng không ngờ đến năm nay người đến tham dự triển lãm nhiều hơn năm ngoái, người nhiều nên tín hiệu điện thoại cũng yếu đi!
Rất nhiều khách tham quan xếp hàng nhận quà, vì tín hiệu không tốt nên viênc quét mã code mất khá nhiều thời gian mới quét thành công, điều này khiến khách tham quan phải xếp ở phía sau dần mất kiên nhẫn, phá hỏng cả tâm trạng.
Một khi tiếng oán trách vang lên, khách tham quan xung quanh không biết trải qua chuyện gì, đều không muốn đến sàn triển lãm của họ nữa.
Con người đều có tâm lý đám đông, nhất định muốn đến nơi mà mọi người đều cảm thấy tốt.
Hứa Nặc thấy chuyện không hay, quan sát thấy khách trước sàn triển lãm ngày càng ít đi, sự thu hút của phương thức quét mã code tặng quà không có f tác dụng, cô bắt đầu kế hoạch B.
Cô để trống một bàn, dùng tốc độ nhanh nhất để trang trí, màn lấp lánh, đèn ngôi sao, hoa giả màu hồng, đồng thời phối với đạo cụ dễ thương, còn lấy rất nhiều quần áo đáng yêu cho thú cưng.
Kiều Văn Duệ nhìn Hứa Nặc đang điều chỉnh máy ảnh SLR liền đoán được cô muốn chuẩn bị chụp ảnh.
“Chị muốn chụp ảnh miễn phí cho thú cưng à?”
“Đúng vậy, nhưng việc quét mã tặng quà vẫn phải tiếp tục, chỉ cần thêm vào mã code của tiệm chúng ta, có thể lựa chọn lấy quà tặng cũng có thể lựa chọn chụp ảnh.”
Kiều Văn Duệ gật đầu nói: “Nếu có khách đang chụp ảnh, đúng lúc nhìn thấy quần áo thú cưng, không chừng còn có thể mua thêm mấy cái nữa đấy.”
“Thông minh đó Văn Duệ, tôi cũng hy vọng là vậy.”
Cái này đều là kế hoạch mà Hứa Nặc nghĩ trước đó, tuy hơi rắc rối, phí chút nhân lực, nhưng cũng thu hút được nhiều khách hơn.
***
Chiến tích buổi sáng cũng không tệ.
Bán được rất nhiều quần áo thú cưng và thức ăn cho chó, tiệm thú cưng tăng thêm rất nhiều khách hàng.
Năm nay còn có một chủ đề đặc sắc, có thể sờ thử con ngựa ở khoảng cách gần, 2 giờ chiều, phòng triển lãm mở cửa.
Bọn họ đều biết Chu Tiếu thích cưỡi ngựa, cô ấy cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhưng tinh thần trách nhiệm nói cho cô ấy biết mình phải chăm lo cho sàn triển lãm.
Đến giờ triển lãm, ngựa cao cấp được nhân viên dắt đi, đi qua trung tâm phòng triển lãm, Chu Tiếu ngẩng đầu nhìn, dù không sờ được nhưng nhìn thôi cũng đủ thỏa mãn.
Đáng tiếc tiệm triển lãm của họ quá xa, cùng một đường đi mà có tới mười mấy tiệm, cách xa trung tâm phòng triển lãm hơn vạn dặm.
Chu Tiếu căn bản không nhìn thấy.
Tất cả đều bị Hứa Nặc nhìn thấy, cô đặc biệt cho phép Chu Tiếu nghỉ ngơi 1 tiếng, đi nhìn con ngựa mà cô ấy thích.
Chu Tiếu kích động hôn lên má Hứa Nặc một cái, vui vẻ đi đến trung tâm triển lãm.
Chu Tiếu vừa đi là thiếu mất một người, tiện triển lãm của cô càng thêm bận hơn, Hứa Nặc vừa phải chụp ảnh, vừa phải thanh toán cho khách, hiệu suất giảm đi rất nhiều.
Người xếp hàng đợi phía sau không kiên nhẫn, tiệm này không mua được thì đổi tiệm khác.
Bản thân Kiều Văn Duệ cũng bận, nhưng dùng một tay thì không thể gói hàng được.
“Chị không nên để Chu Tiếu nghỉ, chị chiều cô ấy quá đấy.”
“Chỉ 1 tiếng thôi mà, đợi lát nữa cô ấy sẽ về.” Hứa Nặc giải thích.
“1 tiếng thôi mà khiến cho tiệm tổn thất nhiều khách như thế, chút nữa tôi nói cho cô ấy biết.”
“Cái này không được, lần này chị dẫn mọi người đến đây để trải nghiệm cảm giác tham gia triển lãm, kiếm được nhiều hay ít đều không sao, vui là được.” Hứa Nặc thật lòng nghĩ như vậy.
Nguyện vọng tham gia triển lãm của cô đã đạt được, nguyện vọng muốn sờ ngựa cao cấp của Chu Tiếu, cô đương nhiên cũng sẽ không cản trở.
Kiều Văn Duệ nghe xong chỉ có thể bất lực nhún vai.
May là hội triển lãm thú cưng chỉ có ba ngày.
Hai ngày tiếp theo, Hứa Nặc lại làm thêm mấy hoạt động thú vị, thu hút một lượng lớn khách.
Buổi chiều ngày thứ ba của hội triển lãm, đã gần kết thúc, khách tham quan hai hôm trước sẽ đến, hơn nữa ngày cuối cùng là ngày làm việc, lượng khách ít đi.
Rất nhiều người tham gia triển lãm cũng dọn dẹp tiệm.
> sàn triển lãm có ba người, bận cả buổi sáng, hàng hóa chuyển đến hội triển lãm cơ bản đều đã bán hết.
Giờ cơm đã qua, Hứa Nặc mới nghĩ nhớ đến việc ăn cơm, Kiều Văn Duệ mua hộp cơm cho cô ăn nhưng đã sớm đã lạnh ngắt.
Tiệm triển lãm không có lò vi sóng, nên cô chỉ có thể ăn tạm.
Cô kéo ghế, ngồi ở nơi nghỉ ngơi dành cho khách.
May mùi vị vẫn ngon, Hứa Nặc nghiêm túc cắn đùi gà, đột nhiên có ai đó gọi tên cô.
“Hứa Nặc?”
Hứa Nặc nhìn về nơi phát ra âm thanh, một người phụ nữ tóc xoăn, đang nhìn cô.
Hứa Nặc cầm hộp cơm đi tới phía trước.
Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Nặc, cô ta cười nói: “Thật sự là cậu à, Hứa Nặc.
Tôi tưởng mình nhận nhầm người cơ.”
“Từ Giai Giai? Sao cậu lại ở đây?” Hứa Nặc nhận ra cô ta, là bạn học cấp ba của cô, nhưng lâu lắm không gặp, thay đổi thật nhiều, trong ấn tượng của Hứa Nặc, Từ Giai Giai vẫn còn dáng vẻ ngây ngô với bộ đồng phục.
Từ Giai Giai chỉ chỉ phía trước, lúc này Hứa Nặc mới chú ý đến cô ta đang đẩy một xe đẩy thú cưng.
Nằm trong xe đẩy là con Maltese* màu trắng, trên đầu thắt bím tóc, vô cùng đáng yêu.
(*Maltese)
“Sao cậu lại ngồi ở đây ăn cơm vậy, vừa rồi tớ còn không dám đến nhận cậu.
Cứ tưởng là lao công nào đó ha ha.” Từ Giai Giai nói.
Hứa Nặc hơi hoang mang, cô chỉ ngồi thôi mà.
“Tôi đến đây tham gia triển lãm, buổi trưa bận quá nên bây giờ mới ăn cơm.”
“Hả? Cậu làm việc ở tiệm thú cưng à?” Ánh mắt của Từ Giai Giai sáng lên, cô ta hỏi: “Tớ nhớ lúc trước cậu rất thích chó, xem ra cậu đã hoàn thành ý nguyện rồi nhỉ.”
Chưa đợi Hứa Nặc nói tiếp, Từ Giai Giai lại nói: “Ôi, thích thật, mỗi người các cậu đều tìm được sở trường của mình, đâu có giống tớ, mỗi ngày đều không biết làm gì.
Tớ vừa nhắc đến việc đi làm là chồng tớ nói anh ấy phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, để tớ tiêu tiền là được rồi, thật không chịu nổi anh ấy.”
“…Vậy à, cũng tốt đấy.” Hứa Nặc ngại ngùng.
“Hứa Nặc cậu chưa thấy chồng tớ nhỉ, lần sau giới thiệu cho hai người quen biết nhé.”
“Được thôi, có thời gian thì làm quen chút.”
“Chồng tớ hôm nay bận quá, nên không rảnh đến đón tớ, nhưng anh ấy có gọi tài xế đến.
Đợi chút nữa tớ đưa cậu về, chắc cậu không lái xe nhỉ?”
Hứa Nặc vội vàng lắc đầu: “Không cần, tớ phải bận đến khi hội triển lãm kết thúc, sẽ rất muộn, không cần làm phiền đến cậu đâu.”
Cứ tiếp tục thế này, Hứa Nặc thật không biết nên phản ứng như nào.
Cô không muốn có suy nghĩ ác ý về bạn học cũ, nhưng cô cũng không ngốc, trong lời nói của Từ Giai Giai có cảm giác rất kỳ quái, khiến Hứa Nặc nghe không thoải mái.
Tìm một lý do, Hứa Nặc liền chào tạm biệt với Từ Giai Giai.
Đi đến tiệm triển lãm của mình, Hứa Nặc giả vờ quay đầu, phát hiện Từ Giai Giai vẫn đang nhìn chằm chằm cô!
Hứa Nặc rùng mình, cô đắc tội Từ Giai Giai lúc nào sao?
***
Chuyện nên tới thì cũng thể trốn tránh được.
Buổi tối rửa mặt chải đầu xong, Hứa Nặc nằm trên giường xem điện thoại, bỗng bị kéo vào một nhóm nói chuyện.
Nhìn đại diện vừa lạ vừa quen này, cô đoán là nhóm lớp cấp 3, bình thường lập nhóm, chắc là muốn tụ tập bạn bè.
Hứa Nặc không phải người cuối cùng gia nhập, nhưng cô nhìn ra, lúc nãy trong nhóm đã nhiệt liệt thảo luận chủ đề gì đó.
Cô vào nhóm liền có người tag cô.
Giai Nhân Cười Nhạt*: [ Hoan nghênh hoa khôi.
]
(*Giai nhân: Người đàn bà đẹp.
Giai nhân tài tử.
— Gái có sắc đẹp và trai có tài.)
Hứa Nặc ngây ngóc, cái người tên Giai Nhân Cười Nhạt, lẽ nào là Từ Giai Giai sao?
Chủ đề trong nhóm phút chốc thay đổi, rất nhiều người bắt đầu hỏi tình hình gần đây của Hứa Nặc, người trước kia cắt đứt liên lạc cũng lần lượt gửi lời mời kết bạn với cô.
Bởi vì khi vào nhóm không có thay đổi biệt danh, mọi người đều nhìn thấy tên tiệm thú cưng của Hứa Nặc, Hứa Nặc nói thật mình đang làm việc ở tiệm thú cưng, cô vừa trả lời vừa xác nhận lời mời kết bạn.
Nhưng chỉ không có Từ Giai Giai.
Kéo Hứa Nặc vào nhóm là lớp trưởng Tạ Lệ, năm đó tốt nghiệp WeChat vẫn chưa thịnh hành, vì vậy bạn cũ đều không kết bạn, chỉ thêm một mình lớp trưởng.
Cô nói chuyện riêng với Tạ Lệ.
【 Nuông Chiều Thú Cưng: Lệ Lệ, cậu muốn tổ chức cuộc họp bạn bè sao? (ảnh biển cảm dễ thương) 】
【 Tạ Lệ: Không phải là tớ, cậu đoán xem là ai đột nhiên đề nghị muốn tổ chức! 】
【 Nuông Chiều Thú Cưng: Từ Giai Giai.
】
【 Tạ Lệ: ( ảnh biểu cảm ngạc nhiên) Sao cậu lại thông minh vậy! Đúng là cậu ấy! 】.