YÊU EM THÊM LẦN NỮA



Khả Như đã rời khỏi Cố gia rồi, từ giờ cô và Cố Đông không còn liên qua tới nhau nữa. Nhưng cuộc sống của cô thì càng ngày càng khó khăn hơn. Không có việc làm, cô đành dùng tạm số tiền mà Cố Đông đưa để thuê một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố.

Khả Như ngồi xuống ghế sofa cũ, mắt đảo quanh nhìn căn phòng. Nó cũng không chắc chắn lắm, nếu mưa to có thể sẽ bị dột. Cô sờ tay lên bụng mình, vì con nhất định cô sẽ cố gắng.

- Cố lên Khả Như, mày không được gục ngã.

Mấy ngày sau nữa cô vẫn chưa tìm được công việc, dù đã gửi hồ sơ xin việc tới rất nhiều công ti nhưng cho tới giờ vẫn chưa có phản hồi gì cả. Tiền mà Cố Đông đưa, cô còn phải tiết kiệm để còn dùng trong một thời gian nữa.

Buổi chiều mưa phùn hơi se lạnh, Khả Như một mình bước trên con đường vắng người. Rồi cô ngồi xuống vệ đường, bất giác nhớ tới Cố Đông...

- Tại sao anh lại ghét em tới vậy chứ?

Nước mắt cô rơi xuống, cô đã cố kìm nén rồi nhưng cô không thể mạnh mẽ được. Cô vốn chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, cần được tình yêu thương và che chở thôi mà. Tại sao những điều đó đối với cô lại xa xỉ như vậy? Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?

- Cháu gái, cháu gái...!


Khả Như đang khóc thì đột nhiên có một bà cụ đứng ở trước mặt cô. Bà cụ có vẻ như rất già yếu rồi, một tay bà cầm túi ve chai. Nhìn bà vô cùng đáng thương.

Khả Như hoàn hồn, cô nhìn cụ già trước mặt. Trời mưa phùn như này mà cụ vẫn phải ra ngoài nhặt ve chai kiếm sống, cũng giống như hoàn cảnh của cô vậy. Khả Như cô liền đứng lên:

- Dạ cháu có thể giúp được gì cho bà ạ?

- À không có gì đâu, trời sắp tối rồi, mưa lại rất lạnh. Cháu mau về nhà đi kẻo người nhà lại lo.

Nghe bà nói, không hiểu sao trong lòng cô lại ấm áp đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên còn có người quan tâm đến cô. Nhưng mà...cô không còn nhà nữa rồi, không còn ai đợi cô về nhà nữa rồi.

Cô giơ tay lên lau nước mắt, ô cầm trên tay liền đưa cho bà cụ.

- Dạ cháu cảm ơn bà, trời sắp mưa rồi bà cầm lấy ô này mà dùng.

Rồi Khả Như lại lấy từ trong túi áo ra một chiếc bánh bao đã nguội và đưa cho bà ấy.

- Bà ăn tạm đi ạ, cháu chỉ có nhiêu đây thôi...

Ngay lập tức bà cụ từ chối đồ của cô:

- Không, cháu cứ cầm lấy đi.

- Cháu còn trẻ và khỏe mạnh chán, bà cứ cầm lấy đi ạ. Giờ cháu phải về nhà đây.

Khả Như nhét ô và túi bánh bao vào bàn tay già nua lạnh cóng của bà rồi ra về. Bà cụ nhìn theo bóng dáng cô, lắc đầu thở dài.

- Trên đời này còn rất nhiều người tốt như vậy. Mong rằng người tốt sẽ được báo đáp.

******

Ngày hôm sau...


Tập đoàn Lục thị là tập đoàn trang sức xa xỉ và đắt đỏ nhất thế giới. Đứng đầu về ngành trang sức, có biết bao công ti lớn nhỏ ở khắp thế giới.

Quách Dương Thần bước vào phòng tổng tài, tay cầm theo tập hồ sơ xin việc của rất nhiều người. Cậu ta kính cẩn cúi đầu đầy thận trọng.

- Lục tổng, đây là danh sách những nhân viên được tuyển ạ. Mời anh xem qua.

Lục Tề Nam đang ngồi trên ghế ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp của thành phố vào buổi sáng. Quách Dương Thần bước vào, hắn liền quay ghế lại nhìn xấp hồ sơ trước mặt.

- Lát nữa có lịch trình gì không?

Lục Tề Nam cầm tập hồ sơ, giở giở mấy trang đầu xem xem có gì thiếu sót không? Quách Dương Thần liền kính cẩn thông báo lịch trình của tổng tài.

- Dạ 8h có cuộc hẹn với đối tác ạ.

- Ừm...

Hắn tiện tay cầm sơ yếu lí lịch của người ứng tuyển tên Khả Như ra và đặt sang một bên.

- Loại người này đi.

- Dạ...sao ạ?

Quách Dương Thần hơi lo lắng, là do cậu ta đã làm việc sai sót hay gì mà tổng tài lại trực tiếp loại bỏ người như vậy.

Lục Tề Nam xoay bút, ngắm nhìn bức ảnh dán trên hồ sơ của Khả Như, miệng thong thả nói:

- Một người không có bằng cấp đại học thì tuyển làm gì?

- Dạ...tại tôi thấy lực học của cô gái này rất tốt, 12 năm đều được học sinh giỏi. Thiết nghĩ...


- Stop!

Lục Tề Nam vẫn xoay bút trên tay, đôi mắt hắn liếc nhìn Quách Dương Thần khiến cậu trợ lí không dám hé thêm một lời nào nữa.

- Lực học tốt? Cô ta thân là thiên kim tiểu thư, ai biết có mua điểm để lên lớp hay không? Tôi cần một người có năng lực, mà đã có năng lực thì phải có bằng cấp đàng hoàng.

Quách Dương Thần bị tổng tài khó tính giáo huấn xong, cả người bừng tỉnh. Cậu ta cúi đầu:

- Dạ dạ...tôi sẽ loại người này. Lục tổng còn gì căn dặn nữa không ạ?

- Ừm, loại một người này thôi. Tất cả còn lại thông báo ngày mai đến làm việc luôn. Ai đến muộn, trừ lương!

Lục Tề Nam lại lật lật tập hồ sơ thêm một lần nữa rồi nói.

- Dạ vâng ạ!

Quách Dương Thần lại cúi đầu thêm lần nữa rồi cầm tập hồ sơ ra ngoài. Cậu ta là lần đầu nhìn thấy Lục tổng can thiệp vào việc tuyển nhân viên như vậy. Mọi lần đều là cậu ta tự tay tuyển, Lục Tề Nam không hề có ý kiến gì mà phê duyệt luôn. Sao hôm nay lại...

- Lục tổng đúng là tính khí khác thường, thật khó hiểu...

Quách Dương Thần chỉ thấy tội cho người bị loại thôi. Giỏi thế mà trong mắt Lục tổng cao cao tại thượng kia lại thành một người mua điểm để lên lớp.






Bình luận

Truyện đang đọc