YÊU EM THÊM LẦN NỮA



Ngày hôm sau, lại một ngày mới bắt đầu. Ánh nắng len lỏi từng ngóc ngách trong căn phòng xa hoa đó. Khả Như dần mở mắt ra, bên cạnh cô còn có tiếng đùa nghịch của trẻ con nữa. Là Khả Thiên Lam, ai bế nó vào căn phòng này?

- A mẹ dậy rồi.

Con bé phấn khởi ôm lấy cổ cô. Cô cũng ôm lại nó, khẽ xoa xoa đầu âu yếm hỏi:

- Là ai bế con vào đây vậy?

- Là baba Lục đó.

Sau đó con bé lại cúi xuống nghịch ngón tay, cũng không chú ý gì đến cô nữa. Khả Như đảo mắt nhìn xung quanh phòng, rồi ánh mắt chợt dừng lại tại bàn rượu...

Hôm qua...cô đã làm ra thứ gì vậy?Trời ạ, sao có thể ngồi lên đùi Lục Tề Nam và đề nghị động phòng chứ? Khả Như ơi khả Như, mày thật ngu xuẩn mà. Nghĩ tới cảnh hôm qua của cô và hắn, bất giác cô khẽ đỏ mặt.


Một lát sau, khi vệ sinh cá nhân đã xong xuôi hết rồi, Khả Như mới bước từ trong phòng ra. Mọi người nhìn thấy cô ai cũng hớn hở nghênh đón. Cô thật tốt số, từ một người giúp việc mà giờ đã trở thành thiếu phu nhân rồi. Ngưỡng mộ quá đi mất.

Khả Như ủ rũ đi từng bước cầu thang. Đám giúp việc từ lúc nào đã lễ phép đứng hai bên cúi chào rồi. Họ cất tiếng cung kính:

- Chào buổi sáng, thiếu phu nhân.

Nghe vậy, Khả Như mới định hồn trở lại. Họ vừa gọi cô là thiếu phu nhân, nghe xa lạ quá. Nhớ trước kia mọi người cùng nhau vui vẻ, giúp đỡ lẫn nhau làm việc mà giờ đây đã xuất hiện một bức tường dày ngăn cách hai thân phận khác biệt. Khả Như khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú lại:

- Mọi người cứ gọi như trước đi, không sao đâu.

- Sao có thể vậy được, thiếu phu nhân thân phận cao quý, chúng tôi nào dám đắc tội.

Một người lễ phép nói. Sau đó tất cả đều gật đầu tán thành. Khả Như thở dài rồi nhìn qua Tiểu Lan, người đã giúp đỡ cô rất nhiều trong suốt 2 năm qua.

- Tiểu Lan, để tôi giúp cô.

Thấy Tiểu Lan đang vất vả làm việc, Khả Như có ý giúp đỡ. Nhưng mà Tiểu Lan đã khéo từ chối:

- Không sao ạ, thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi cho khoẻ.

Nghe Tiểu Lan nói một cách xa lạ như vậy, Khả Như có chút buồn nhưng cô không nói gì cả. Rồi cô cũng miễn cưỡng nở nụ cười:

- Vậy...mọi người làm việc đi nha.

- Vâng thưa thiếu phu nhân! - Tất cả người giúp việc đồng thanh.

Khả Như đi lòng vòng trong biệt thự, không có gì để làm cả. Chán chết mất, trước kia hằng ngày cô đều gắn bó với công việc mà giờ lại chẳng cần làm gì cả. Cô có chút không quen.

Đang chán nản ngồi hóng gió bỗng một người đàn ông lịch sự mặc áo vest đến bên cô, giọng nói đầy cung kính. Theo phản xạ, Khả Như ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt. Là thư kí Quách Dương Thần.


- Phu nhân! Tôi là thư kí Quách Dương Thần ạ. - Quách Dương Thần giới thiệu lại bản thân. Khả Như đương nhiên biết thư kí Quách rồi, hồi trước cậu ta còn là cấp trên của cô cơ mà...

Chỉ sau một đêm, Khả Như đã trở thành bà chủ.

- Tôi biết anh, giờ này anh sao lại ở đây?

Khả Như nhớ hồi sáng Lục Tề Nam đã đến công ti lâu rồi mà. Quách Dương Thần vội vã tiếp lời:

- Thưa phu nhân, tôi về lấy tài liệu ạ.

- Ừ - Khả Như khẽ gật đầu.

- Phu nhân, cô có muốn đến công ti chơi không ạ?

Thấy Khả Như chán như vậy, Quách Dương Thần liền nảy ra ý này. Dù sao khi Lục Tề Nam nhìn thấy cô ở công ti, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ. Khả Như bỗng sáng mắt vẻ thích thú, y như một đứa trẻ con:

- Như vậy cũng được sao?

Tập đoàn Lục thị là nơi mà cô ao ước muốn đặt chân đến từ lâu rồi, nhưng tới giờ vẫn không có cơ hội được đến đó. Hồi trước cô có nộp đơn xin việc ở đó nhưng mãi chẳng có phản hồi gì, có khi đã sớm bị loại rồi cũng nên.

*****

Tại tập đoàn Lục thị...

Quách Dương Thần đưa Khả Như tới trụ sở chính của tập đoàn, nơi mà Lục Tề Nam đang làm việc. Ô tô dừng lại tại bãi đỗ xe, Quách Dương Thần kính cẩn mở cửa xe ô tô ra.

Khả Như há mồm nhìn toà nhà cao tầng trước mặt mình. Nghe danh Lục thị lâu rồi, đây là lần đầu tiên cô được đặt chân tới đây.


Thật sự là một tòa nhà rất lớn, rất nhiều tầng. Công ti chính nằm giữa trung tâm thành phố và nổi bật nhất. Với 98 tầng cao, thiết kế bên là toàn bộ cửa kính trong suốt, y như một chiếc gương lớn ngự ở giữa thành phố.

Khả Như thầm cảm thán trong lòng: "Người giàu có có khác mà."

Chẳng bù cho cô tí nào!

Đột nhiên Quách Dương Thần lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Khả Như cô:

- Phu nhân, phu nhân!

Thấy cô ngẩn người ra một lúc, Quách Dương Thần khẽ gọi cô. Cô giật mình rồi nhanh chóng quay sang nói với Quách Dương Thần:

- Tạm thời đừng nói với Lục thiếu là tôi đến công ti nhé. Tôi...

- Dạ.

Lập tức Quách Dương Thần tuân lệnh. Sau đó Khả Như bước vào. Bên trong công ti có rất nhiều nhân viên đang tập trung làm việc. Nhìn ai ai cũng bận rộn, vì thế bọn họ không hề phát hiện ra sự có mặt của cô vào lúc này.

Khả Như bước tới dãy ghế chờ và ngồi đó, mắt cô đảo xung quanh nhìn cả công ti một lượt.






Bình luận

Truyện đang đọc