YÊU EM THÊM LẦN NỮA



Đột nhiên lúc này có một cô thư kí xinh đẹp khác bước tới chỗ Khả Như, cung kính cúi đầu:

- Thiếu phu nhân, tổng tài nói cô hãy vào phòng làm việc ạ.

Khả Như ngơ ngác, cô đảo mắt nhìn Quách Dương Thần một cách nghi hoặc, chỉ thấy cậu ta ho khan thêm một cái nữa:

- Thật ra thiếu gia đã nhận ra phu nhân từ nãy rồi ạ.

Nghe Quách Dương Thần nói, Khả Như mới chợt nhớ tới khi nãy Lục Tề Nam có hướng ánh mắt về phía cô. Hắn nhận ra cô thật sao?

Bây giờ hắn gọi cô vào văn phòng, để làm gì cơ chứ? Khả Như suy nghĩ mông lung, cô quay sang cô thư kí, cười méo mó:

- Tôi có thể không vào không?

- Tổng tài nói thiếu phu nhân có thể không vào!


Giọng nói của cô thư kí có chút ép buộc, cô ta cũng miễn cưỡng nở nụ cười. Nhưng câu nói này nhất định là có ẩn ý.

Khả Như mắt đảo quanh, có lẽ là không chạy được rồi. Cô đành bước theo cô thư kí:

- Vậy được rồi, văn phòng của anh ấy ở đâu?

- Dạ, mời thiếu phu nhân đi theo tôi ạ.

Thư kí quay sang cúi đầu với thư kí Quách rồi dẫn Khả Như vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài. Trong lúc đang đi, Khả Như suy nghĩ mông lung, không biết là phản ứng của Lục Tề Nam sẽ như thế nào khi cô đến công ti nhỉ.

Liệu hắn ta có tức giận không?

Một lát sau, thang máy đã tới tầng cao nhất của công ti, cô thư kí chỉ đứng ở bên ngoài:

- Mời phu nhân ạ.

- Ừ...

Khả Như miễn cưỡng nhấc chân bước vào phòng làm việc của Lục Tề Nam. Hắn ta đang chăm chú làm việc, dường như không để ý tới sự có mặt của cô vào lúc này.

Khả Như cũng bước thật khẽ tới ghế sofa, cô ngồi xuống và ngắm nhìn Lục Tề Nam đang làm việc. Hắn ta lúc nào cũng tỏa sáng ngời ngời như vậy, lúc tập trung làm việc lại càng đẹp trai hơn nữa. Khả Như dường như đã bị mê hoặc với vẻ đẹp này rồi.

Hắn ta là hồ ly tinh chắc?

Khi xong xuôi hết việc, Lục Tề Nam ngẩng mới ngẩng đầu lên và hướng ánh mắt về chỗ Khả Như đang ngồi. Cô đang chăm chú ngắm nhìn hắn thì đột nhiên bị hắn nhìn lại, cô vội vã quay mặt đi.

Nhanh chóng Lục Tề Nam sải bước đến chỗ Khả Như đang ngồi. Hắn cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt cô, nhưng cô vẫn không chịu nhìn hắn.

- Ngẩng mặt lên!


Một câu mệnh lệnh bá đạo phát ra từ miệng Lục Tề Nam, dường như là hắn ta đã quen với cái thói bá đạo này rồi thì phải, lúc nào cũng thích ra lệnh cho người khác.

Nhưng mà ai bảo hắn là Lục Tề Nam cơ chứ, cô không thể không nghe lời được.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, bất chợt cô bắt gặp ánh mắt sắc bén của hắn, ánh mắt đó dường như đang lóe lên một tia vui mừng vậy.

Hắn ta vì cớ gì mà vui mừng chứ?

- Lục thiếu, tôi đi về đây, không ở đây cản trở anh nữa.

Tự nhiên vô duyên vô cớ cô lại cảm thấy giận hắn quá, có lẽ là do cô thư kí lúc nãy quá xinh đẹp...hoặc có thể là những lời nói của Quách Dương Thần chăng?

Đôi lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại. Rồi cô cũng nhanh chóng đứng lên:

- Đi một bước, bù một đêm.

Sao cái tên Lục Tề Nam này có thể dám phát ngôn như thế chứ? Đang đi được một bước thì cô chợt khựng lại, đôi chân chẳng dám tiến lên một bước nào cả.

- Lục...thiếu...

Nhận thấy ánh nhìn nóng rực của Lục Tề Nam đang đặt trên người mình, Khả Như bối rối vô cùng, bất giác khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng.

Đột nhiên Lục Tề Nam dồn cô vào chân tường, khiến cô không kịp trở tay:

- Nhanh như vậy mà đã muốn đi rồi à?

Lục Tề Nam nhìn Khả Như cô chằm chằm khiến cô càng thêm bối rối hơn, ánh mắt cô cố né tránh ánh mắt hắn.

- Lục thiếu...anh...


Khả Như định phản bác lại, nhưng vì là cô đang nhờ vả Lục Tề Nam cơ mà. Được rồi, cô sẽ nhẫn nhịn vậy.

Lục Tề Nam nhíu mày không vui, môi hắn mấp máy hai từ:

- Lục thiếu?

Tới lúc này rồi mà cô còn dám gọi hai từ xa lạ đó ư? Hắn không muốn nghe hai từ "Lục thiếu" từ miệng cô chút nào, thật sự rất khó chịu.

- Tôi và em đã kết hôn, em nên nhớ rõ điều này. Lần sau không được phép gọi Lục thiếu nữa!

Vừa nói, từng ngón tay thon dài mang theo chút hơi ấm khẽ vuốt nhẹ từng đường hoàn hảo trên khuôn mặt hoàn mĩ của cô:

- Nghe rõ chưa?

Một lần nữa, hắn lại nhắc lại câu mệnh lệnh của mình lúc nãy. Khuôn mặt nhỏ của cô nóng bừng lên, lập tức cô gật mạnh đầu.

Không kiềm lòng được, Lục Tề Nam liền cúi xuống chiếm trọn lấy đôi môi mềm mại của cô. Hắn dùng chiếc lưỡi điêu luyện của mình xông vào khoang miệng cô, chiếm lấy mật ngọt trong cô. Dường như hắn đang muốn khuấy tung tất cả mọi thứ, nụ hôn như vậy khiến cô khó thở vô cùng.

Cho đến khi hai hơi thở hoà vào nhau, Khả Như cảm thấy mọi thứ trước mắt thật mơ hồ, người đàn ông này hôn thật giỏi. Cô đã hoàn toàn bị đánh gục rồi.






Bình luận

Truyện đang đọc