[ABO] SAU KHI KẾT HÔN TÔI THẬT THƠM

Editor: Lạc Y Y

Chu Thành không ngờ người này lại khui sạch sẽ chuyện mình bí mật làm ra ngoài, tức khắc sợ hãi nói không nên lời.

"Ồ, còn nữa nha, Chu tiên sinh, tất cả bằng chứng đã giao cho cảnh sát rồi." Lục Cẩn cúi đầu nhìn đồng hồ, "Chắc là còn năm phút nữa sẽ đến nơi."

"Đậu má." Chu Thành sợ rằng lần này anh ta thực sự sẽ bị Lục Cẩn báo cáo rồi, cả người bắt đầu nóng nảy, trực tiếp xông tới trước mặt Lục Cẩn, định đấm anh một quyền, sau đó chạy trốn.

Nhưng Lục Cẩn phản ứng rất nhanh, dường như có thể nhìn ra suy nghĩ của Chu Thành, không chỉ tránh được công kích của hắn, mà còn bắt được cánh tay của hắn dễ như trở bàn tay, khóa hắn trên mặt đất.

Lục Cẩn cười lạnh: "Chậc, tấn công nhân viên quan trọng của thành phố này, tội càng thêm nặng, xem ra cả đời này của anh đừng hòng ngửi được hương vị của sự tự do."

Ngay sau đó còi xe cảnh sát vang lên, hai viên cảnh sát đã đưa Chu Thành đi mà không hỏi thêm gì.

Chu Thiệu Minh lúc này mới hoàn hồn lại, thấy ba mình bị cảnh sát bắt đi, nó sợ hãi khóc ầm lên.

Cô Vương lập tức kéo nó ra ngoài, dù sao sự việc vẫn chưa được giải quyết, không thể để nó khóc lóc ở chỗ này.

Hiệu trưởng nhìn một màn bất ngờ này, xấu hổ gượng cười, thầm nghĩ rằng người trước mặt này thực sự không đơn giản, nếu mình không cho cậu ta một câu trả lời thỏa đáng, chắc chuyện này sẽ càng nghiêm trọng hơn, thế là ông nghiêm túc hỏi cô Phạm: "Cô Phạm! Cô rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao trong lớp lại có chuyện bắt nạt bạn học, cô có biết điều này sẽ làm tâm lý của An An tổn thương đến nhường nào không?"

Cô Phạm cũng không nói nên lời, cô ta sao mà không biết chuyện đó được, nhưng mỗi lần mời phụ huynh của Chu Thiệu Minh đến, đều thu không ít tiền bịt miệng, cô ta nếu biết cái vị trong nhà Tô Nguyên khó chọc như vậy, thì sao dám giúp Chu Thiệu Minh chứ.

"Lần này là do nhà trẻ của tôi không làm hết chức trách, trong trường hợp này, phía nhà trẻ chúng tôi quyết định sa thải giáo viên này ngay lập tức, còn về học sinh Chu Thiệu Minh dạy mãi không sửa, tôi cũng cảm thấy nó không thích hợp ở lại nhà trẻ chúng tôi tiếp nhận dạy dỗ, cho nên tôi cũng sẽ khuyên nó thôi học." Hiệu trưởng không nói hai lời, trực tiếp bỏ của chạy lấy người.

Tô Nguyên cũng biết danh tiếng của nhà trẻ này vẫn tốt, hơn nữa sự việc của Tô Tử An cũng có trách nhiệm của mình, tại mình không có dành nhiều thời gian ở cùng con, mới làm cho sự tình náo động tới mức này.

Sau khi tạm biệt hiệu trưởng, hoạt động của nhà trẻ cũng đã kết thúc, sau khi mấy người bọn họ về tới nhà, Tô Nguyên đứng trước cửa nghi hoặc nhìn Lục Cẩn, dùng ánh mắt hỏi: "Mọi chuyện đã xong rồi anh còn ở đây làm gì?"

Lục Cẩn nở nụ cười nói: "An An nói muốn ăn món thịt kho tàu tôi làm, chẳng lẽ con nó vui vẻ như vậy, mà tôi chỉ làm bữa tối rồi rời đi sao."

"Phải đó ba" Tô Tử An hăng hái nói: "Cha lớn nói thịt kho tàu của cha làm ngon lắm, con rất muốn, rất muốn ăn!"

Thấy ánh mắt mong chờ của con trai, Tô Nguyên cũng chịu thua, bỏ tay ra để Lục Cẩn vào nhà.

"An An" Tô Nguyên ôm nhóc lên, "Chúng ta đi tắm trước, hôm nay cả người toàn mồ hôi, sắp thối hoắc luôn rồi."

Tô Nguyên xả một bồn nước để con trai ngâm mình, có ý vô tình hỏi một câu: "Con rất thích chú Lục à?"

"Dạ, chú Lục rất tốt ạ, con rất thích chú ấy." Tô Tử An vừa nghịch bọt xà phòng vừa nói: "Nếu chú Lục là cha lớn của con thì tốt rồi."

Tô Nguyên tiếp tục hỏi: "Vậy nếu có một ngày, giữa ba và chú Lục con chỉ có thể chọn một người thì con chọn ai?"

Tô Tử An nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: "Con đương nhiên là chọn ba rồi."

"Con trai ngoan" Tô Nguyên cười ôm con trai, giúp nó rửa sạch bọt xà phòng trên người.

Chẳng mấy chốc đã có mùi thơm từ ngoài cửa bay vào, Tô Tử An kích động nói: "Là mùi thịt kho tàu! Này cũng thơm quá đi!"

"Nhóc tham ăn" Tô Nguyên kéo Tô Tử An đến nhà ăn, Lục Cẩn đã chuẩn bị sẵn bốn năm món, cười bảo: "Mau qua đây ăn cơm đi."

Tô Tử An lần đầu nếm thử món Lục Cẩn làm, nhóc thích đến nổi ăn đến hai chén cơm.

Tô Nguyên cũng đã lâu không được nếm thử tài nấu ăn của Lục Cẩn, cắn một miếng làm cậu nhớ lại thời còn bên nhau, chỉ cần Lục Cẩn rảnh là sẽ đích thân xuống bếp nấu đồ ăn cho cậu.

Ngay cả trong trại huấn luyện, anh sẽ lén đi cùng với mình, tăng ca cho mình.

Ăn một hồi, Tô Nguyên đột nhiên cảm thấy đôi mắt mình hơi ươn ướt, cậu biết, mình vẫn còn yêu anh.

"Ba, ba sao thế ạ?" Tô Tử An hỏi: "Có phải đồ ăn chú Lục làm cay quá rồi không?"

"Cay lắm sao?" Lục Cẩn lo lắng hỏi: "Tôi nhớ trước đây em thích ăn cay mà, lỗi tại tôi, mau uống miếng sữa đi."

Tô Nguyên lau nước mắt, nhận lấy ly sữa Lục Cẩn đưa qua, uống một hơi cạn sạch.

Sau khi ăn uống no nê, Tô Tử An đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, dù sao tinh lực của trẻ con không dồi dào như của người lớn, ngay sau đó Tô Tử An đã đi ngủ.

Lục Cẩn ngồi trên sofa, chờ sau khi Tô Nguyên đi ra thì đứng dậy bảo: "Vậy tôi về trước đây."

"Chờ đã"

Tô Nguyên gọi anh lại, hai người cùng ngồi xuống sofa.

Lục Cẩn khó hiểu hỏi: "Sao thế?"

"Anh từ khi nào mà hồi phục trí nhớ thế?" Tô Nguyên hỏi.

Lục Cẩn ngẩn ra một lúc, "Em biết tôi bị mất trí nhớ?"

"Ừm" Tô Nguyên gật đầu, "Hạ Tử Ninh đã nói với tôi rồi, cái gì anh cũng nhớ, chỉ quên mỗi mình tôi."

Nghe thấy lời này, Lục Cẩn lập tức giải thích nói: "Tôi không phải cố ý quên em đâu, Tiểu Nguyên Bảo, đều tại người kia bỏ thuốc tôi, bây giờ tôi nhớ ra rồi, Tiểu Nguyên Bảo, em đừng giận."

"Tôi không giận." Tô Nguyên khẽ nói: "Anh không cần căng thẳng như vậy, có điều bây giờ anh đã nhớ lại, cũng biết Tô Tử An là con ai rồi, anh..."

"Tôi không để bụng đâu!" Lục Cẩn trịnh trọng nói: "Tôi biết An An không phải con của tôi, tôi sẽ không để bụng, năm đó là do tôi sai, là tôi đột ngột mất tích, xin lỗi Nguyên Bảo."

"Nhưng em cũng từng nói với tôi, cha của An An đã mất rồi, vậy tôi có thể làm cha kế của An An không, tôi thật sự thích thằng bé, tôi xin thề sẽ đối xử với nó như con ruột của mình, tôi dám đảm bảo, cả đời này sẽ không có con!"

"Anh..." Tô Nguyên hơi cạn lời, cậu cho rằng Lục Cẩn sau khi hồi phục trí nhớ sẽ biết An An là con trai của mình, kết quả anh thật sự cho rằng An An là con của người khác.

"Nguyên Bảo, nếu em không tin, tôi sẽ cho em xem giấy khám sức khỏe của tôi." Lục Cẩn lập tức lấy ảnh trong điện thoại ra, "Em biết trước đây tôi bị bệnh, cho nên cả đời này sẽ không có con được, như vậy em có thể tin tôi rồi chứ."

Tô Nguyên ngẩn người, cậu không ngờ lại có chuyện này, liền giật lấy điện thoại di động của Lục Cẩn xem kỹ càng, quả thực trên đó viết rõ ràng, pheromone quá mức bá đạo, không thể làm Omega mang thai.

Chả trách anh ta tin mình như vậy, không có hoài nghi An An có phải con mình hay không, hóa ra anh ta đã loại bỏ ý nghĩ này ngay từ ban đầu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc