Editor: Lạc Y Y
"Tôi xem thử nào." Tô Nguyên nhoài người trước điện thoại, nghiêm túc xem màn đạn.
"Không đếm xỉa tới cậu ta, đừng để những Omega khác chơi với cậu ta." Tô Nguyên không nhịn được muốn cười, "không phải chứ, tôi còn tưởng rằng tôi đã làm chuyện gì tàn nhẫn mới khiến các bạn tấn công tôi, chỉ có vậy? Chưa kể, Nguyễn Văn cậu ấy cũng không phải trẻ con gì, không biết tự mình tìm bạn chơi sao? Sao cứ phải là tôi dẫn cậu ta đi cùng? Tôi không chơi với cậu ta thì là bắt nạt cậu ta à?"
"Còn có người nói tôi bảo Liễu Cam với Đoàn Gia không chơi với cậu ta nữa? Có duyên quá nhỉ, hai người họ cũng đâu phải con rối của tôi, dựa vào đâu phải nghe theo lời tôi? Thực sự là mong cư dân mạng nói chuyện có lý chút được không?"
Lục Cẩn xem live của Tô Nguyên khẽ cười, tuy anh yên tâm để Tô Nguyên tự mình giải quyết chuyện này, nhưng bà xã bị người ta ức hiếp, hắn cũng không thể ngồi nhìn như vậy được.
Từ An hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện của video, cũng không khách sáo mà trực tiếp đăng lên thư của luật sư, thậm chí còn @ tài khoản pr khơi mào tin đồn.
Trong phút chốc, buổi công chiếu của đã lên tầm cao mới, khi khán giả nhìn thấy thái độ cứng rắn như vậy của nhóm Tô Nguyên, cũng bắt đầu hoài nghi không biết có thực sự chỉ là một màn dàn dựng hay không, nhiều người đã vào xem phòng livestream của Nguyễn Văn để hỏi.
Nhưng Nguyễn Văn không ở trong phòng livestream mà trốn trong nhà vệ sinh, sắc mặt trắng bệch xem tin nhắn.
Bên trong là ảnh chụp màn hình của hắn do tài khoản pr đưa ra, còn có công ty yêu cầu hắn rút khỏi cuộc thi.
Hắn không hiểu sao lại đột nhiên thành ra thế này, rõ ràng hắn hành động rất cẩn thận, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, chẳng mấy chốc đã đuổi Tô Nguyên ra khỏi chương trình, nhưng vì sao công ty lại vứt bỏ hắn dễ dàng như vậy.
Do tổ chương trình cũng nhận được đơn xin rút lui từ công ty của Nguyễn Văn, ban đầu họ cũng không muốn đồng ý, sau đó nghe nói là ý của Lục tổng, họ lập tức cử người tắt livestream của cậu ta và thông báo cho cậu ta biết, để cậu ta chuyển đi vào ngày mai.
Lục Cẩn cười nhạt, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho mối nguy Nguyễn Văn như thế, chỉ đơn thuần để hắn rút khỏi cuộc thi?
Trên mạng nháy mắt bùng nổ, rất nhiều tài khoản pr đều đứng ra nói mình nhận tiền của NVN mới viết bài bôi đen cậu, chính mình đã nhận ra sai lầm nên quyết định đem tất cả mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng.
Chương trình cũng phát sóng đến phần sau, Tô Nguyên đi ra từ con đường dẫn đến sân khấu, kỹ thuật quay phim khiến vẻ ngoài của Tô Nguyên càng thêm điển trai.
"Aaaaa! Tô Nguyên cũng đẹp trai quá rồi đi, tôi quyết định tôi phải bỏ phiếu cho cậu ấy!"
"Vẻ đẹp tuyệt thế của Tô Nguyên, đúng là không một chút tì vết!"
"Người như vậy sao có thể bắt nạt người được, tôi mặc kệ, tam quan của tôi đi chơi với ngũ quan rồi!"
"Miệng của Tô Nguyên đúng là đẹp thật, muốn hôn cậu ấy quá! Tôi muốn biết có phải rất ngọt hay không!"
"Muốn hôn +1"
"Tô Nguyên bắt nạt người, Tô Nguyên bắt nạt người, Tô Nguyên bắt nạt người!"
"Lầu trên là một trong số những anti fan do Nguyễn Văn mua à?"
"Tài khoản pr đã tự làm rõ rồi sao vẫn còn có người cho rằng Tô Nguyên bắt nạt người chứ, chắc không phải đầu óc có bệnh đâu nhỉ?"
Tô Nguyên cũng không ngờ rằng chiều hướng trên mạng đột nhiên thay đổi, tài khoản pr giống như điên vậy, không ngừng xin lỗi mình.
"Hôm nay tôi mới tới ký túc xá, nếu tôi đoán không lầm thì chuyện này chắc là do chồng cậu làm đó, cậu nên cảm ơn anh ta tử tế." Từ An gửi tin nhắn đến.
Tô Nguyên nghĩ ngợi, lặng lẽ gửi cho Lục Cẩn một câu "Cảm ơn."
Nhưng mà đối phương lại không trả lời.
Mãi cho đến khi kết thúc livestream, mọi người mới thu dọn đồ đạc của mình, trở về ký túc.
Tô Nguyên vừa bước vào đã bị người nào đó ôm chặt, nói nhỏ bên tai cậu: "Em về rồi."
"Ừm." Tô Nguyên cảm giác được hơi thở của Lục Cẩn phả vào tai mình, cảm thấy ngứa ngáy, thậm chí cậu còn nghi ngờ Lục Cẩn có chứng khát khao được ôm, hôm nào không ôm là không được.
"Tiểu Nguyên Bảo." Lục Cẩn ôm Tô Nguyên ngồi xuống ghế, mặt cứ cọ vào mặt cậu: "Hôm nay tôi giúp em giải quyết một rắc rối lớn, em chỉ nói cảm ơn thôi sao?"
Tô Nguyên ngây người trong chốc lát, hỏi: "Nếu không thì sao? Tôi đưa tiền cho anh?"
"Tôi muốn một phúc lợi nho nhỏ, có được không?" Mặc dù Lục Cẩn đưa ra câu hỏi, nhưng không đợi Tô Nguyên đồng ý đã trực tiếp hôn cậu, kỹ thuật cao siêu biến sự ngỡ ngàng ban đầu của Tô Nguyên thành hưởng thụ.
Cũng không biết qua bao lâu, đến khi Tô Nguyên cảm thấy hết hơi, Lục Cẩn mới thả cậu ra, nói nhỏ một câu: "Ngọt thật."
"Anh!" Tô Nguyên thẹn thùng đấm vào ngực Lục Cẩn một cái, "Anh tránh ra, tôi phải đi tắm rồi."
"Đi đi." Lục Cẩn cũng không quá thúc ép cậu, anh biết Tô Nguyên rất ngại ngùng, chỉ có thể dùng cách nước ấm nấu ếch để tấn công cậu.
(Nước ấm nấu ếch (温水煮青蛙): nguồn gốc từ một thực nghiệm "nước nấu ếch" của các nhà khoa học ở đại học Cornell Mỹ vào cuối thế kỷ 19. Cho một con ếch vào nước sôi, nó sẽ cố nhảy vọt ra ngay lập tức, nhưng nếu cho nó vào nồi nước lạnh và đun nóng lên từ từ, nó sẽ không nhận ra sự nguy hiểm (Nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến con ếch thích nghi dần và không hề nhận ra có sự thay đổi) và khi nhiệt độ tăng dần nó vẫn cố chịu đựng rồi cuối cùng từ từ kiệt sức khiến không còn sức lực để bật nhảy khỏi cái nồi. (Nguồn: Dương)
Tô Nguyên đẩy Lục Cẩn ra rồi chạy vào nhà tắm, cậu nhìn mình trong gương, con ngươi trong veo sáng ngời, lông mi dài khẽ run lên, làn da sáng hồng không tì vết, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng.
Sao mình lại biến thành dáng vẻ này! ! ! !
Vỗ vỗ mặt mình rồi lao vào trong nước.
Cậu lề mề một hồi lâu mới ra ngoài, Lục Cẩn đã nằm lên giường, cầm quyển sách đọc kỹ.
Sau khi Tô Nguyên bình tĩnh lại, chậm rãi đi đến bên cạnh nằm xuống ngủ.
Lục Cẩn cũng khép sách lại, tắt đèn, ôm Tô Nguyên cùng cậu ngủ say.
Nguyễn Văn cấp tốc thu dọn xong hành lý, ngày đầu của sân khấu đầu tiên, hắn đã bị đuổi khỏi chương trình, tuy trong lòng không cam tâm, nhưng hắn cũng không có cách nào, thậm chí có chút hối hận.
Nếu như mình không đố kỵ với Tô Nguyên mà lựa chọn làm bạn với cậu ta, có phải có thể thu hút được sự chú ý của Giang Thành, sẽ không trở thành như bây giờ hay không?
Nguyễn Văn kéo theo hành lý, lúc đi ngang qua phòng của Giang Thành thì ngừng lại do dự chốc lát, Giang Thành lại không đóng cửa, nếu như tối nay mình ở cùng Giang Thành, liệu có phải có thể trở thành Omega của anh ấy rồi không?
Nghĩ vậy, Nguyễn Văn lén lẻn vào.
Sau khi Giang Thành bị Từ An từ chối, mặt mày ưu phiền trở lại phòng, hắn biết mình nên xử lý xong chuyện kia mới có thể có được sự tha thứ của Từ An, nhưng hắn cũng không biết giải quyết thế nào.
Hắn cũng không phát hiện có mùi gì khác lạ trong phòng nên tháo vòng tay ức chế ra rồi bước vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ, nhưng vừa vặn nước ra, anh đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.
Hắn xoay người lại bỗng nhìn thấy cả người Nguyễn Văn trần chuồng đứng sau lưng mình, Giang Thành chú ý thấy, trên tay cậu ta không có đeo vòng tay ức chế, ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của Nguyễn Văn.
Nhưng khi hắn vừa đi qua đã bị Nguyễn Văn ôm lấy, khuôn mặt hắn đẫm nước mắt nói: "Giang Thành, em thích anh, em vẫn luôn rất thích anh, em tưởng rằng Tô Nguyên quyến rũ anh, nên mới đối xử với cậu ta như vậy, Giang Thành, anh muốn em, được không, em rất ngoan, rất nghe lời, em sẽ làm một playmate ưu tú, anh để em ở bên cạnh anh đi."
"Buông ra" Giang Thành trực tiếp đẩy người ra, "Cậu mà cũng xứng, cũng không coi lại mình, pheromone buồn nôn như vậy, tôi sợ tôi muốn cậu rồi thì sẽ ám ảnh cả đời!"