[ABO] SAU KHI KẾT HÔN TÔI THẬT THƠM

Editor: Lạc Y Y

Hai người cứ như vậy không nói một lời, nhưng Tô Nguyên lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Sau khi Tô Nguyên tắt điện thoại thì bắt đầu bận rộn chuyện MV, lúc ghi hình cũng vô cùng thuận lợi, ảnh Thiên thần của Tô Nguyên đăng lên trên mạng, fans cũng kích động mà share tới tấp.

"Á, tôi sắp chết rồi, nếu trên đời này có Thiên thần thật thì nhất định giống như Tô Nguyên!"

"Tim tôi bị Tô Nguyên bắn trúng rồi, cho hỏi làm Thiên thần thì cần phải thực hiện những bước nào? Tôi có thể làm với anh không?"

"Anh ơi đẹp trai quá, tạo hình Thiên thần quá là tuyệt vời, mong chờ MV của anh trai."

"Quao! CP Giang Tô lần nữa tái hợp! Thiên thần với Ác quỷ cũng xứng quá đi!"

"Ship được rồi, ship được rồi!"

"Bọn họ chỉ là bạn thật sao? Cả hai đều độc thân! Cầu hai anh về bên nhau đi!"

Thấy phản ứng này, Từ An hài lòng tắt điện thoại, "Tiểu Nguyên, tuyên truyền lần này rất tốt, mọi người đều rất thích, hai ngày nay em cũng đủ mệt rồi, hay là nghỉ ngơi vài ngày đi."

Tô Nguyên gật đầu, không tiếp tục dồn ép bản thân nữa, "Từ ca à, e là trên đời này anh là người đại diện tốt nhất rồi, không bóc lột thì thôi, lại còn kêu em đi nghỉ ngơi."

"Bóc lột? Đương nhiên có người đủ để anh bóc lột rồi." Từ An cười xấu xa.

Tô Nguyên lập tức hiểu rõ người Từ An nói là ai, cậu cười cười không nói gì, âm thầm mặc niệm cho Giang Thành.

"Được rồi, vậy em về trước nha Từ ca, anh về cùng em hay ở lại đây xem?" Tô Nguyên hỏi.

Từ An nhìn thời gian, "Còn sớm, em về trước đi, anh ở đây xem chút, Giang Thành còn chưa quay xong."

"Được, vậy em đi trước đây."

Tô Nguyên mấy năm nay cũng có tiền tiết kiệm, đã mua một căn nhà ở cạnh Từ An, bởi vì là phòng cũ nên tất cả đồ đạc đều không cần chuẩn bị mà có thể trực tiếp xách đồ vào ở.

Tô Nguyên vừa về tới nhà, vốn muốn nghỉ ngơi cho đã, nhưng vừa đặt lưng xuống thì chuông cửa đã vang lên.

Cậu mở cửa lại nhìn thấy người mà bản thân không muốn nhìn thấy nhất, nụ cười nơi khóe miệng Tô Nguyên nháy mắt đông cứng.

"Bà tới làm gì? Muốn tiền?"

Khương Nghiên sắc mặt hơi khó coi, như thể bị ai đó tát một bạt tai.

"Không phải?" Tô Nguyên cười khẩy, "Vậy thì là đến lấy thận à? Bà dựa vào cái gì nghĩ rằng tôi sẽ đưa thận cho Tô Duệ? Lúc đầu mấy người bán tôi có từng nghĩ tôi là con của bà không? Tôi nhớ lúc đó chúng ta đã nói rất rõ ràng, sau này sẽ không có quan hệ gì nữa."

Khương Nghiên bị Tô Nguyên trào phúng như vậy, giọng nói ngay lập tức trở nên sắc bén hơn: "Tô Nguyên, anh tốt xấu gì cũng là đứa tôi mang thai mười tháng sinh ra, giờ anh nói cái gì vậy hả, người nằm trong bệnh viện là em trai anh đó!"

Tô Nguyên nghe thấy lời này chỉ cảm thấy buồn cười, "Đó là đứa con bà sinh ra, không liên quan tới tôi, tôi không cầu cũng không muốn cái gọi là em trai này, nếu có thể được lựa chọn, tôi thật sự hy vọng rằng ngay cả tôi cũng không được sinh ra!"

"Tô Nguyên!" Khương Nghiên thậm chí còn cao giọng hơn, giọng nói vừa sắc bén vừa chói tai, "Anh tưởng tôi muốn sinh anh sao? Tôi hận không thể bóp chết anh ngay cái năm anh vừa cất tiếng chào đời!"

"Vậy tại sao bà không bóp chết tôi!" Tô Nguyên cũng nổi nóng, "Bao nhiêu năm nay bà ngoại trừ sinh tôi ra còn từng làm chuyện gì tốt cho tôi chưa? Trong nhà không có nổi một tấm ảnh, sau chín năm giáo dục bắt buộc bà vẫn luôn bắt tôi đi làm thêm, trước giờ chưa từng hỏi tôi một câu có mệt hay không, có khát hay không, ở trong mắt bà chỉ có Tô Duệ, có người nhà như mấy người còn không bằng tôi sống trong cô nhi viện."

"Anh!"

"Bà đi được rồi, tôi sẽ không đưa thận cho Tô Duệ đâu, sự sống chết của nó không liên quan đến tôi." Tô Nguyên nhìn người phụ nữ trước mặt, trước đây bà rất khôn ngoan và có năng lực, nhưng vì Tô Duệ lại la lối om sòm giống như người phụ nữ đanh đá, không thể diễn tả nỗi đau trong lòng.

Tô Nguyên xưa nay chưa từng hút thuốc lại nhét một điếu thuốc vào miệng, châm lửa rồi rít một hơi, một làn khói mắc kẹt trong phổi cậu, cậu sặc suýt chút ho ra lá phổi.

Tô Nguyên muốn bình tĩnh lại, nhưng thái dương đau nhói khiến cậu không thể nào bình tĩnh được, cuối cùng tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh, Tô Nguyên liếc nhìn, là tin nhắn của Lục Cẩn, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã trực tiếp chạy tới đó.

Có điều chờ đợi cậu không phải là Lục Cẩn mà là bà Lục và Diệp Thi Ngữ, ngay khi Tô Nguyên như muốn quay đầu trở về, lại bị bảo tiêu của bà Lục dẫn tới ngăn lại.

Bà Lục vẫn uống cà phê một cách tao nhã như trước, Tô Nguyên không tình nguyện ngồi qua đó hỏi: "Bà lấy danh nghĩa của Lục Cẩn gọi tôi ra là có chuyện gì sao?"

"Tiểu Cẩn xảy ra chuyện rồi, tôi cần cậu giúp nó."

Tô Nguyên vừa nghe xong lập tức hoảng lên, "Anh ấy sao rồi?"

"Bệnh tình của nó nghiêm trọng hơn rồi" Bà Lục kêu bảo tiêu đưa người lên xe.

Trên đường đi trong lòng Tô Nguyên cảm thấy vô cùng bất an, cậu không biết Lục Cẩn rổt cuộc sao rồi.

Sau khi đến nơi bà Lục không cho Tô Nguyên gặp Lục Cẩn, mà trực tiếp dẫn cậu đến phòng y tế, đứng trước mặt cậu rút đi pheromone của cậu.

Tuyến thể yếu ớt như vậy, kim tiêm tiến vào một chút thật sự rất đau, Tô Nguyên nhất thời cả người không nhúc nhích nổi.

Qua hồi lâu bà Lục mới rút xong, cũng không quan tâm Tô Nguyên đã đi tìm Lục Cẩn.

Tô Nguyên vô lực nằm trên giường bệnh, cơn đau của tuyến thể khiến cậu không dám động đậy.

Cậu cũng hiểu ra vì sao lần nào làm kiểm tra xong tuyến thể cũng sẽ đau đớn vô cùng, thì ra bản thân vẫn luôn là thuốc của Lục Cẩn à.

Bà Lục không có thời gian tạo thành thuốc viên, chuẩn bị trực tiếp đưa pheromone vừa lấy được vào trong cơ thể Lục Cẩn.

Nhưng còn chưa đợi bà Lục đến gần, Lục Cẩn đã đẩy người ra ngoài, hai mắt đỏ bừng nhìn bà Lục, "Mẹ đã làm gì Tô Nguyên?"

"Tiểu Cẩn, cơ thể của con đã chịu không nổi pheromone rồi, con hãy để mẹ tiêm một mũi được không? Tiêm xong mũi này mẹ sẽ nói cho con." Bà Lục đau lòng nhìn Lục Cẩn, cánh tay anh đã bắt đầu sung huyết.

Lục Cẩn dựa lên tường, "Tô Nguyên đâu? Con muốn nhìn thấy em ấy, con muốn thấy em ấy không sao."

"Được được được, con đừng kích động, mẹ lập tức kêu người đưa nó tới đây." Bà Lục khẩn trương nói: "Tiểu Cẩn, con không thể kích động, con bình tĩnh một chút."

Tô Nguyên vẫn chưa nghỉ ngơi xong đã bị bảo tiêu áp chế dẫn đến phòng Lục Cẩn, nhìn thấy sắc mặt Lục Cẩn khó chịu dựa lên tường, bỗng chốc đau lòng không thôi, cậu muốn qua đó ôm lấy anh.

Nhưng Lục Cẩn trực tiếp mở miệng ngăn cản, "Đừng qua đây, anh sẽ làm tổn thương đến em."

"Anh thế nào rồi? Tại sao lại thành ra như vậy?" Tô Nguyên hỏi.

Bà Lục lập tức đi tới, "Mẹ đã cho gặp rồi, pheromone mẹ cũng đã rút ra, không dùng cũng sẽ tiêu tan, Tiểu Cẩn, con hãy để mẹ tiêm một mũi được không?"

Lục Cẩn nhìn chằm chằm Tô Nguyên, chậm rãi gật đầu.

Bà Lục vui mừng, lập tức tiêm pheromone của Tô Nguyên vào trong cơ thể của Lục Cẩn, rất nhanh sau khi pheromone dung hòa, Lục Cẩn dần trở lại bình thường, đôi mắt đỏ bừng cũng trở lại với màu sắc ban đầu.

Lục Cẩn suy nhược vẫy tay với Tô Nguyên, "Tiểu Nguyên Bảo, qua đây để anh ôm em có được không?"

Tô Nguyên không hề do dự mà lao qua ôm chầm Lục Cẩn.

Bình luận

Truyện đang đọc