[ABO] SAU KHI KẾT HÔN TÔI THẬT THƠM

Editor: Lạc Y Y

Bất đắc dĩ, Tô Nguyên đành phải ngoan ngoãn nghe lời ở nhà, có điều cậu không hiểu, cái người ngày hôm qua còn làm rau mùi cho cậu ăn, sao hôm nay lại tốt bụng như vậy bảo mình ở lại trong phòng nghỉ ngơi, chẳng lẽ thật sự chỉ là mình nghĩ nhiều rồi?

Tô Nguyên mang theo sự hoài nghi trở về phòng, nhìn bóng dáng mọi người rời đi, cũng có một chút ghen tị, dù sao cậu cũng đến chương trình với thái độ vui vẻ, cứ ngồi như vậy cũng rất nhàm chán.

"Em sao vậy, nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của em kìa?" Lục Cẩn đi qua, để camera ở bên cạnh lùi ra, dù sao quay ở đây cũng không bị cắt thành bản chính, "Có phải em muốn ra ngoài chơi không?"

"Tôi chưa ra ngoài chơi cho đã nữa." Tô Nguyên nhìn phong cảnh bên ngoài, "Lúc trước ngày nào cũng suy nghĩ làm thế nào để cho ngày mai mình ăn no bụng, nào có thời gian rảnh rỗi, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội vậy mà lại bị bắt ở lại đây."

Lục Cẩn đau lòng ôm chặt Tô Nguyên, dù anh cố gắng đút cậu thế nào đi nữa, thì cậu cũng chẳng ăn thêm được mấy miếng thịt, "Lần tới chờ tới khi nào em muốn nghỉ ngơi, thì anh sẽ dẫn em đi du dịch, có được không?"

Tô Nguyên ngoái lại nhìn Lục Cẩn, nói thật thì khi nghe anh nói như vậy, thật sự rất cảm động, thậm chí có suy nghĩ muốn rời khỏi giới giải trí, vui vẻ ở bên cạnh Lục Cẩn trải qua ba năm này, nhưng Tô Nguyên rất tỉnh táo, bởi vì cậu biết ba năm của Lục Cẩn chỉ là đang chơi đùa, cũng sẽ không làm sao cả, còn mình sẽ đánh mất đi cuộc sống của chính mình.

Hai người nhất thời không có gì để nói, chỉ yên lặng ôm nhau nhìn phong cảnh bên ngoài.

Nhưng bọn họ lại quên rằng, ở chỗ này không chỉ có hai người bọn họ mà còn có một già một trẻ đang ở trong căn phòng khác lén lút quan sát.

"Hoàng baba, anh nói xem anh ta có phải là người yêu của của Tô Nguyên hay không, trước đó Tô Nguyên bị thương, anh ta là người khẩn trương nhất, giờ lại ôm nhau như vậy, chắc hẳn là người yêu nhỉ." Đới Thanh ghé vào cửa sổ nhìn.

Hoàng Thị cười khẩy, lén lút lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, "Được rồi, cậu cũng đừng nhìn nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, tay của cậu còn đang sưng kia kìa."

"Ò" Đới Thanh nghe lời trở lại ghế ngồi xuống.

Sắc trời dần tối, nhóm người đi ra đồng cấy lúa lần lượt trở về, cuộc sống ở show tạp kỹ hai ngày một đêm đến đây là kết thúc, tuy có hơi nhàm chán, nhưng Tô Nguyên cũng nghiêm túc viết lời nhắn của mình cho chương trình.

Trên đường trở về mọi người vẫn đang nói chuyện vui vẻ, Tô Nguyên không có tham gia, nhưng chỉ nghe mọi người nói cũng cảm thấy hứng thú.

Ê-kíp cũng thẳng thắn nói rằng tập này của chương trình sẽ được phát sóng vào tuần sau.

Còn tuần tới mỗi người sẽ có thông cáo riêng, mọi người cũng vì vậy mà giải tán.

Lục Cẩn cảm thấy có lỗi nhìn Tô Nguyên, "Tiểu Nguyên Bảo, mấy ngày tới tôi không thể ở bên em được rồi, tôi phải về kiểm tra sức khỏe, em phải ngoan ngoãn ở nhà nha."

Tô Nguyên tuy có chút không nỡ, nhưng sức khỏe của Lục Cẩn quan trọng hơn, cậu kéo ra nụ cười nói: "Không sao cả, sức khỏe của anh quan trọng hơn, tôi đợi anh về."

Lục Cẩn ôm chặt Tô Nguyên vào lòng rồi hôn lên môi cậu, xong mới lưu luyến không rời buông cậu ra, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại mà ra khỏi nhà.

Tô Nguyên nhìn theo Lục Cẩn rời đi, cả người cảm thấy trống rỗng.

"Quả nhiên vẫn không nỡ để anh ấy đi, Tô Nguyên, mày thật sự đã yêu ảnh rồi đúng không."

Không ngờ Lục Cẩn vừa đi, ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông, Tô Nguyên còn tưởng là Lục Cẩn đã để quên đồ nên quay lại. Cậu lập tức chạy tới cửa, nhưng người đến không phải là anh, mà là mẹ của anh - Lục phu nhân.

Lục phu nhân cũng không khách sáo, bảo Tô Nguyên đi cùng bà, mặc dù Tô Nguyên hơi hoang mang, thế nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo Lục phu nhân.

Lần nữa đến Lục gia, Tô Nguyên vẫn có chút đề phòng, nhỏ giọng hỏi: "Lục phu nhân? Vì sao bà đưa tôi tới đây?"

"Cậu đừng căng thẳng." Lục phu nhân đã thay đổi thái độ so với trước, trên mặt mang theo ý cười nói: "Chẳng phải lần trước làm kiểm tra sức khỏe cho cậu rồi sao, nhưng vẫn còn mấy hạng mục kiểm tra xảy ra vấn đề, tôi lo có phải cơ thể của cậu bị gì hay không, nên cần cậu làm kiểm tra lại lần nữa, khoảng thời gian này chắc cậu không có việc gì đi."

"Tôi không sao, cám ơn Lục phu nhân quan tâm." Tô Nguyên lập tức trả lời, đột nhiên được Lục phu nhân quan tâm, cậu thật là vừa mừng vừa lo.

Lục phu nhân bưng cho cậu một ly nước, cười nói: "Uống một miếng nước đi, kiểm tra rất đơn giản."

"Vâng" Tô Nguyên ngoan ngoãn uống nước bà đưa.

......

Tô Nguyên mở mắt ra, lần thứ hai nhìn thấy căn phòng mình đã ngủ lần trước, lúc ngồi dậy, cả người hơi mơ hồ, cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng.

"Sao mình lại ngủ thϊếp đi trong lúc làm kiểm tra chứ." Tô Nguyên có chút ảo não, "Cũng không biết có gây rắc rối cho việc kiểm tra sức khỏe của Lục phu nhân hay không."

Tô Nguyên đi ra cửa, Lục phu nhân vẫn ngồi trên sô pha xem tivi như trước, nhưng lần này tâm trạng của bà tốt hơn lần trước rất nhiều, nhìn thấy Tô Nguyên cũng nhiệt tình chào hỏi, "Tỉnh rồi à? Cậu có đói không? Mau qua đây ăn cơm đi."

"À, vâng ạ." Tô Nguyên ngốc nghếch bị đưa đến bàn ăn, "Phu nhân cũng ăn đi?"

Lục phu nhân cũng ngồi xuống bên cạnh.

Hai người ăn cơm xong, Lục phu nhân liền bảo người giúp việc bưng lên một ly nước cùng một viên thuốc màu trắng, cười nói: "Tiểu Nguyên, kết quả kiểm tra sức khỏe của cậu đã có, những cái khác đều rất tốt, chỉ là tuyến thể phát triển không tốt lắm, đây là thuốc do tôi tự làm, cậu phải nhớ uống đều đặn mỗi ngày đó."

Tô Nguyên ngượng ngùng sờ sờ tuyến thể của mình, bảo sao cứ cảm thấy tuyến thể rất đau, hóa ra cũng làm kiểm tra chỗ này, có điều mình vậy mà không biết tuyến thể của mình có vấn đề, con người của Lục phu nhân thật tốt.

"Ừmm, cám ơn phu nhân." Tô Nguyên nghe lời một hơi uống thuốc.

Lục phu nhân đối với việc này tỏ vẻ rất hài lòng, "Chốc nữa vẫn còn liều thuốc dùng một tháng, cậu mang về nhớ uống mỗi ngày, uống hết rồi thì đến đây, tôi sẽ làm kiểm tra lại cho cậu."

"Được." Tô Nguyên nhận thuốc, thấy bên ngoài trời cũng gần tối, liền chào tạm biệt Lục phu nhân.

Chẳng qua lần này cậu không còn tự mình bắt xe về nữa, mà Lục phu nhân bảo tài xế riêng đưa cậu trở về, dọc đường đi Tô Nguyên đã lộ ra nụ cười vui vẻ, cái này có tính là được Lục phu nhân chấp nhận rồi không? Điều này có phải chứng minh mình có thể ở bên Lục Cẩn.

Thế mà Lục Cẩn không ở bên cạnh, mình không có cách nào chia sẽ niềm vui này rồi.

Một tuần trôi qua rất nhanh, chương trình "Đào Hoa Nguyên" cậu tham gia sắp lên sóng, trước đó cậu đã chia sẽ thông báo của chương trình, khi đó độ hot cũng rất cao.

Hình ảnh còn chưa xuất hiện, màn hình đã bị bình luận của cư dân mạng chiếm đóng.

"A a a, tiểu ca ca Tô Nguyên của em sao còn chưa xuất hiện! Lâu vậy rồi không thấy anh ấy, thật là nhớ ảnh quá đi!"

"Tiểu Liễu nhà chúng ta thật đẹp trai!"

"Siêu sao quốc tế Lương Nhâm Thần, xông lên cho mẹ!"

Thậm chí Tô Nguyên nhìn những đạn mạc này cũng cảm thấy thích thú.

Màn hình hiện lên một nhóm người đang gặp gỡ Triệu Đào, trong đạn mạc lại một màu khen ngợi nói Triệu Đào chuẩn bị chu đáo.

Bình luận

Truyện đang đọc