[ABO] SAU KHI KẾT HÔN TÔI THẬT THƠM

Editor: Lạc Y Y

"Im đi, mùi trà xanh đã tràn ra hết rồi!" Từ An không hề khách khí tẩn chỗ vết thương của Giang Thành một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Thành đừng nói linh tinh.

Giang Thành bị đau mới nhớ ra bạn tốt của mình vừa mới ly hôn chưa lâu, bản thân nói lời này chả phải chọc vào tim cậu sao? Giang Thành ngượng ngùng nhìn Tô Nguyên, "Tiểu Nguyên à, chút nữa anh mời cậu ăn cơm nha."

"Được thôi, tôi muốn ăn món đắt tiền!" Tô Nguyên cũng nói cười phóng khoáng, không để bụng lời nói của Giang Thành, dù sao Giang Thành ở trong mắt cậu cũng là một tên không có não.

Rất nhanh cảnh phim của Giang Thành cũng đã quay xong, ba người tùy tiện tìm một nhà hàng có không gian riêng tư khá được.

Từ An dù ăn cơm cũng không quên công việc, vừa thưởng thức món ăn Giang Thành gắp cho, vừa nói chuyện công việc: "Tôi đã nói với đoàn làm phim, chắc phải ghi hình ba ngày."

"Được rồi, biết rồi mà, ăn cơm trước đi!" Giang Thành đáp, tay không ngừng gắp đồ ăn cho Từ An.

Tô Nguyên nhìn hai người tương tác với nhau cũng chỉ cười cười, đột nhiên chuông di động vang lên, Tô Nguyên lấy di động ra xem là số lạ gọi tới, có điều Tô Nguyên vẫn lựa chọn nghe máy.

"Có chuyện gì?" Tô Nguyên lạnh lùng hỏi, cậu vốn không muốn nhận cuộc gọi này, nhưng người nọ trừ phi có chuyện gì đó nghiêm trọng, nếu không thì không thể nào gọi điện cho cậu, vả lại chuyện năm đó cậu cũng nợ bọn họ.

Thấy Tô Nguyên bắt máy mà mãi không lên tiếng, Giang Thành khó hiểu nhìn sang.

Tô Nguyên cười nhạt buông điện thoại xuống, Từ An nhìn ra sắc mặt cậu rất kém.

"Sao vậy? Là ai gọi?" Từ An hỏi.

Tô Nguyên bóp chặt cái chén, nhưng không ngờ cái chén bất ngờ bị Tô Nguyên bóp nát.

Những mảnh vỡ sắc nhọn găm vào lòng bàn tay của Tô Nguyên, bàn tay trắng nõn nháy mắt rướm máu, dọa sợ hai người.

Từ An lập tức đẩy Giang Thành ra, bảo hắn đi lấy đồ sơ cứu, đồng thời cẩn thận giữ tay Tô Nguyên, cẩn thận lấy mảnh vỡ ra: "Tô Nguyên, em điên rồi hả, không biết đau sao?"

Tô Nguyên dường như cuối cùng đã hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm bàn tay của mình, vờ cười hai tiếng: "Em xin lỗi Từ ca, làm hai người lo lắng rồi, vừa rồi suy nghĩ nhập tâm quá nên không chú ý."

Từ An không vui nói: "Em trước đừng cử động lung tung, Giang Thành đi tìm phục vụ lấy hộp y tế rồi, băng bó sơ qua rồi đến bệnh viện đi."

Tô Nguyên không dám từ chối, lặng lẽ gật đầu.

"Là vì cuộc gọi khi nãy sao?" Từ An hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không, không có chuyện gì to tát." Tô Nguyên cười giễu cợt, "Chỉ là người nhà 800 năm không muốn gặp em kia lại muốn em trở về cứu Tô Duệ, ha, thật nực cười."

Từ An cũng không ngờ người nhà này có thể vô liêm sỉ như vậy, không ngừng bóc lột Tô Nguyên, "Vậy em nghĩ thế nào?"

"Cái gì nghĩ thế nào, bọn họ không có quan hệ gì với em, dựa vào cái gì phải đồng ý, lúc trước bán em cho Lục Cẩn thì em đã nói rõ ràng rồi." Tô Nguyên mặt không cảm xúc nhìn di động.

Giang Thành vội vàng chạy tới, lấy băng gạc băng bó sơ qua bàn tay của Tô Nguyên, tuy máu chảy rất nhiều, nhưng cũng may chỉ nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi.

Cuối cùng bữa cơm này không ai có tâm trạng ăn rồi cũng trở về nhà.

Tô Nguyên ngồi ở đầu giường, không biết vì sao chóp mũi hơi cay cay.

Di động ở đầu giường "Reng reng" lên.

Không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến.

Tô Nguyên hoàn toàn phớt lờ, chỉ là trái tim đau dữ dội, như thể có một đôi tay vô hình niết chặt, khiến cậu bắt đầu thấy hơi khó thở.

Trong đầu là âm thanh chói tai trước sau như một của mẹ cậu.

"Tô Nguyên, lập tức về nhà một chuyến, cơ thể của Tiểu Duệ có vấn đề cần anh giúp đỡ, mặc kệ thế nào, Tiểu Duệ cũng là em trai anh, anh không thể nhìn nó chết như vậy, nó mới bao lớn, còn chưa tận hưởng thế giới này, anh ngày mai, tối nay thì trở về, tình hình cụ thể chờ anh về chúng ta nói tiếp."

"Nói nói nói, nói cái rắm!" Tô Nguyên thở hổn hển ném di động đi, "Lúc trước tôi bị người ta đánh suýt chết cũng không thấy mấy người đưa tôi đến bệnh viện, dựa vào cái gì Tô Duệ sắp chết thì tôi phải đi cứu nó!"

"Tôi cũng là con trai của bà mà, tại sao vậy hả? Tại sao đối xử với tôi như vậy, chỉ vì tai nạn xe tôi hại Tô Duệ cưa chân sao? Nhưng còn tôi, tôi đã không còn nhớ gì nữa, mấy người có từng quan tâm tới tôi không?"

Nhìn thấy Khương Nghiên thương yêu Tô Duệ như vậy, cậu cũng sẽ thấy ghen tị, sẽ ngưỡng mộ.

Hai mắt Tô Nguyên đỏ như máu, dựa vào đầu giường thở gấp.

Chiếc điện thoại bị ném xuống đất vẫn đang đổ chuông, Tô Nguyên mệt mỏi nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn nhặt điện thoại lên hỏi: "Tô Duệ nó bị bệnh gì?"

"Suy thận"

Tô Nguyên hơi hiếu kì, trước đây nhìn Tô Duệ cũng không giống như bị suy thận, sao đột nhiên lại? Hơn nữa mấy năm nay đều làm kiểm tra, không nên như vậy, nhưng theo tính tình của Khương Nghiên, nếu không phải Tô Duệ sắp chết thì cũng sẽ không gọi điện cho mình để gạt mình đi.

"Sao cậu ta lại thành ra như vậy?" Tô Nguyên hỏi: "Cơ thể của cậu ta không lý nào bị suy thận đi."

"..." Đầu dây bên kia trầm mặc không lên tiếng.

Tô Nguyên cũng kiên nhẫn chờ, nhưng qua hồi lâu Khương Nghiên vẫn không chịu nói thật.

"Hừ" Tô Nguyên cười nhạt, "Đã đến lúc này rồi vẫn giấu tôi sao? Bà là mẹ tôi, mẹ ruột của tôi, tôi từng làm xét nghiệm huyết thống, nhưng tại sao bà vẫn luôn đối xử với tôi như vậy, chỉ vì vụ tai nạn năm đó sao? Lẽ nào khi đó tôi không phải là nạn nhân sao? Ở trong lòng bà có phải chỉ coi Tô Duệ là con của bà hay không?"

"Không phải như vậy, Tô Nguyên, mẹ..."

"Bà có từng quan tâm đến tôi chút nào không? Đều là cốt nhục từ trong bụng bà mà ra, tại sao bà có thể thiên vị như vậy? Tôi có thể chấp nhận bà không thương tôi, không thích tôi, nhưng bà có thể đừng làm phiền tôi nữa không?"

Tô Nguyên trút hết cảm xúc trong những ngày qua trong một hơi, cậu nghĩ thông rồi, muốn cậu đi cứu Tô Duệ cậu không làm được, dù sao cậu cũng không phải thánh mẫu.

Sau khi ngắt điện thoại, Tô Nguyên bắt đầu bình tĩnh trở lại, nhưng di động rất nhanh lại reo lên.

Tô Nguyên tức giận hận không thể ném điện thoại ra thật xa, nhưng khi nhìn thấy người gọi đến là Lục Cẩn, Tô Nguyên đã do dự, cuối cùng vẫn là nghe máy.

"Nguyên Bảo" Trong điện thoại truyền ra giọng nói khàn khàn của Lục Cẩn, chỉ như vậy thôi mà tâm lý phòng thủ của Tô Nguyên đã bị phá vỡ, nước mắt cậu tuôn rơi.

"Em hãy nhớ, anh sẽ không chủ động hẹn em ra gặp mặt, nếu như người nhà anh hẹn em ra ngoài, em nhất định phải nhớ không được đồng ý, không được ra ngoài, em nghe chưa?"

Tô Nguyên không nói gì, chỉ mãi mê lắng nghe giọng nói của Lục Cẩn, vào lúc này cậu thật sự rất cần người ở bên cạnh, dù chỉ là nói chuyện.

"Anh tin em đã nghe thấy rồi, vậy anh ngắt máy đây."

"Đừng ngắt, xin anh đấy" Tô Nguyên vội vàng nói: "Anh có thể không cần nói chuyện, nhưng đừng ngắt máy được không?"

Đối phương dường như thở dài một hơi, "Được"

Bình luận

Truyện đang đọc