ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

"Không phải nói không đến nữa, tại sao nhanh vậy đã quay lại rồi." - Cô gái đang nhai kẹo cao su, thích thú cười nhạo, làm Sư Phù vô cùng nhức đầu.

Vì Sư Phù đã một lần đến Thiên giới nên có kinh nghiệm, việc lấy nước thần tiên liền giao cho hắn. Bạch Vũ đã gần như hoàn toàn hồi phục, có thể đi chung với Sư Phù. Có Hồ Tiên Bạch Vũ đi theo, nên rất dễ dàng lên tới Thiên giới, một nhà ba người lại lần nữa du ngoạn Thiên cung. Sư Phù không muốn trở lại đây, vì ở đây có một người phụ nữ cực kỳ, cực kỳ kinh khủng, lại còn là chị họ của hắn.

"Nếu không phải vì sứ mệnh vĩ đại muốn cứu vớt nhân loại, tôi chả muốn quay lại đây." - Sư Phù thở dài nói.

"Cô!" - Quả Quả thì rất vui vẻ chạy qua bên Trọng Dạ. Lúc trước ở Thiên giới, cô bé rất thân thiết với nữ ma đầu tự xưng là chị họ của Sư Phù.

"Quả Quả đáng yêu của cô! Papa con có nói xấu sau lưng cô không?" - Trọng Dạ bế Quả Quả lên hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sư Phù. Làm Sư Phù đổ mồ hôi.

"Sư papa không dám nói xấu cô đâu, papa sợ cô lắm, ha ha~~~~" - Quả Quả chỉ đành phế đi khí thế của papa, để bảo vệ Sư Phù không bị nữ ma đầu hành hạ.

"Trọng Dạ, lần này chúng tôi đến đây vì nhân gian lâm nguy." - Bạch Vũ không hùa theo đùa giỡn, nói thẳng vào chuyện chính.

"Thông qua camera quan sát trên Thiên giới, tôi biết mục đích mấy người đến đây. Thứ lỗi, dù thương nhưng tôi không giúp được gì." - Trọng Dạ nhún vai.

Sư Phù lại nhức đầu, chưa nói gì đã bị từ chối, trong lòng hắn liền nghĩ: "bà không thèm giúp, tốt xấu gì cũng tìm dùm ai có thể giúp đi! Còn nữa, bà xem camera an ninh chỉ muốn tìm chỗ đi chơi thôi mà."

Sư Phù cố gắng dùng ánh mắt kiên định, trưng ra nụ cười sáng chói như mặt trời nói: "Chị họ, em biết chị ở đây được rất nhiều người yêu quý, lại giao thiệp rộng. Chị có thể thể tìm ai đó giúp em được không?" - Dù không tình nguyện, nhưng lúc này phải ráng lôi kéo tình thân. Phải dùng cái mặt dày vô liêm sỉ của Sư Âm đối phó với Trọng Dạ.

"Trước đây, cậu chẳng phải cậu bảo tôi ăn nói bậy bạ sao? Bây giờ lại gọi tôi là chị họ, món nợ này tôi không bỏ qua đâu." - Trọng Dạ vẫn đang nhai kẹo cao su, bây giờ xuống nước năn nỉ đã quá muộn rồi. Sư Phù tức giận nghiến răng.

Thời gian ở Thiên giới và nhân gian có chút khác biệt, bọn họ phải tranh thủ, nếu không đã phá nát cái Thiên giới này rồi. Bây giờ từng giây từng phút đều liên quan đến sự sống chết.

"Trước đây, Tiểu Phù có gì không đúng, để sau này sẽ chịu tội với chị. Muốn hành hạ thế nào tùy chị định đoạt." - Sư Phù trợn tròn mắt nghe Hồ Tiên đại nhân thẳng thừng bán đứng hắn. Bạch Vũ nói tiếp: "Hiện tại, liên quan đến sống chết của loài người, chúng tôi chỉ cần năm giọt nước mắt của thần tiên thôi. Việc này đâu có khó khăn."

"Bạch Vũ, ngươi cũng là thần tiên, phải biết rằng thần tiên không có thất tình lục dục mạnh mẽ như người trần. Muốn thần tiên rơi lệ nói khó, làm càng thêm khó. Tôi sống lâu như vậy còn chưa từng khóc, nếu dễ như ngươi nói, thì đừng tìm đến tôi. Không phải ngươi cũng là tiên sao?" - Trọng Dạ nói đúng tim đen. Nàng không phải không muốn giúp, mà có lòng nhưng vô lực.

Bạch Vũ là Vô Hồ, tính cách lạnh nhạt, tuy rằng khi yêu sẽ nhất kiến chung tình, nhưng tính cách trời sinh khó sửa. Bạch Vũ đã yêu Sư Phù, nhưng cũng không biểu đạt rằng hắn có thể khóc, Trọng Dạ không sai. Nhưng đã được giao trách nhiệm này, dù khó thế nào cũng phải gắng hết sức.

"Chị không khóc, không có nghĩa là những thần tiên cũng như vậy. Bà cô của tôi ơi, cầu xin chị, làm một thần tiên tràn đầy lòng thương đi mà." - Sư Phù đến gần Trọng Lam khóc lóc đủ kiểu.

"Tránh ra, đừng có làm ta muốn ói." - Trọng Lam ghét nhất Sư Phù làm kiểu này: "Tràn đầy tình thương hử? Hình như tôi có biết một người." - Trọng Dạ nở nụ cười cực kỳ gian.

"Cô nói đến Thố Nhi Thần ạ?" - Quả Quả hỏi, bởi vì cô bé nghĩ Thố Nhi Thần là người quản lý tình yêu nam nữ, tình cảm nhất định rất dạt dào.

"Không phải là con thỏ kia, nhưng cũng có chút liên hệ với hắn. Người ta nói ở tại Quảng Hàn cung, Hằng Nga tiên tử."

"Hằng Nga tiên tử? Chị chắc không?" - Sư Phù cảm thấy, Trọng Dạ tự nhiên tốt bụng muốn giúp họ nhất định có ý đồ.

"Cậu tin hay không tôi cũng cả tổn thất gì. Nhắc nhở cậu một câu, cô ấy rất yêu thương thỏ." - Trọng Dạ dùng nét mặt "tỷ tỷ như ta chỉ có thể giúp đến đây thôi." nói với Sư Phù.

"Chúng ta không còn thời gian để lãng phí, mặc kệ thật hay giả phải thử một lần. Quả Quả nhờ chị chăm sóc dùm một chút." - Bạch Vũ nói xong lôi Sư Phù đi đến Quảng Hàn cung.

Trọng Dạ và Quả Quả nhìn theo hướng hai người rời khỏi vẩy vẩy tay. Khi bọn họ đi xa, Trọng Dạ lập tức bật cười.

"Cô, cô đang cố ý chỉnh hai papa của con phải không?" - Quả Quả nhìn Trọng Dạ đang ôm bụng cười, có linh cảm không tốt.

"Hằng Nga tiên tử,.....Ha ha, có thể......có thể sẽ không giống như nhân gian thường nói."

Bạch Vũ và Sư Phù hỏi đường tìm tới Quảng Hàn cung. Quả nhiên như trong truyền thuyết, nơi này rất quạnh quẽ, hình như chỉ có một mình Hằng Nga tiên tử ở đây. Có thể tưởng tưởng có bao nhiêu buồn chán! Trước khi bước vào Quảng Hàn cung, Sư Phù dùng lá bùa biến ra một con thỏ, không biết có tác dụng hay không, nhưng lấy lòng một chút cũng tốt.

Sừ Phù nhìn chuông cửa, trong lòng hồi hộp, muốn hay không thì cũng phải ngỏ lời nhờ giúp đỡ thôi. Nhấn chuông, cửa lập tức mở ra, một cô gái khoác một cái áo lụa mỏng manh màu tím, nhan sắc tuyệt trần làm người khác ngỡ ngàng. Nhưng Sư Phù nghĩ, nhan sắc của Bạch Vũ cũng không thua kém.

Sư Phù chuẩn bị bước đến chào hỏi, mới để ý thấy toàn bộ chiếc áo mỏng manh của cô gái đang rủ xuống, đôi vai đẹp lộ ra gần hết, bầu ngực căng tròn cũng lộ ra ngoài, cái áo lụa này chỉ là túy ý quấn lên thôi. Đồ ngủ không phải, váy ngủ cũng chả giống. Hằng Nga tiên tử trong truyền thuyết, lại có thể lẳng lơ như vậy đứng dựa vào cửa, trong tay còn cầm một chai rượu, ánh mắt mơ màng nhìn hai người.

"Không ngờ rằng Quảng Hàn cung của tôi vẫn có người nhớ tới." - Hằng Nga bộ dạng lảo đảo, giọng nói thì mềm nhũn, khiến người nghe rụn rời. Không biết nàng đã uống bao nhiêu rượu rồi.

"Chúng tôi đến đây nhờ cô một việc nhỏ, đây là quà gặp mặt." - Sư Phù giơ con thỏ lên, cười hì hì nói với Hằng Nga.

Nhưng, Hằng Nga vừa nhìn thấy cái thứ trắng trắng Sư Phù đưa tới, lập tức tái mặt lùi về sau mấy bước. Sẵn tiện, ném luôn chai rượu về phía Sư Phù.

"Các người là ai? Đem nó đi khuất mắt ta, không biết ta ghét nhất là thỏ sao?" - Gương mặt đẹp tuyệt trần của Hằng Nga nhăn nhó khó coi.

"Lại bị Trọng Dạ chơi xỏ." - Bạch Vũ đành thở dài.

Sư Phù cầm con thỏ trong tay thấy khó xử, lập tức biến nó trở lại thành lá bùa. Phần chào sân đã hỏng bét, đắc tội với người ta thì còn nhờ vả được gì. Trong lòng Sư Phù gào thét, lời của Trọng Dạ đúng là không thể tin được. Mà, Hằng Nga sao lại sợ thỏ? Không phải trước đây cô ấy có nuôi Ngọc Thố sao?

"Xin lỗi! Tôi không biết cô không thích thỏ." - Sư Phù vội vàng xin lỗi. Nhưng nghĩ lại, nếu có thể dọa cho cô ấy khóc thét cũng xem như thành công. Không không không, tại sao lại có thể nghĩ như vậy.

"Con Ngọc Thố bỉ ổi, dám làm cho Quảng Hàn cung rối tinh rối mù. Dụ dỗ anh chàng đẹp trai cao to Ngô Cương của ta, còn rêu rao khắp nơi, nói ta 'sinh hoạt' không chịu kiềm chế. Bây giờ nhìn thấy thỏ thì muốn ói, hai người tìm ta giúp đỡ hay là muốn quậy phá?" - Cô gái phong tình vạn chủng vừa rồi, đã biến thành dạ xoa.

Dù đã gặp không ít thần tiên kỳ quái, nhưng Sư Phù vẫn bị sự thật làm cho giật mình. Thiên giới đủ thứ hỗn loạn, phiên bản mà loài người biết đến chẳng có cái nào đáng tin. Sự thật luôn tàn nhẫn hơn chuyện cổ tích.

Hằng Nga tiên tử không phải mỹ nhân dịu dàng, mà là tính cách nóng nảy, xinh đẹp nhưng hung dữ. Sư Phù thật không còn tin vào TV, Hằng Nga tiên tử trên đó, nụ cười khuynh thành, dịu dàng đến vô lý. Ngoài đời thực, Hằng Nga, Ngô Cương và Ngọc Thố có mối tình tay ba cực kỳ cẩu huyết. Mà chuyện này đâu có quan trọng, bọn họ đâu phải đến để làm bà tám.

"Tôi sẽ không tin mấy lời đồn vô căn cứ đó. Tôi tin một người đẹp và lương thiện như Hằng Nga tiên tử đây, trên Thiên giới có hàng trăm người theo đuổi. Tên Ngô Cương kia nhất định sẽ hối hận." - Để cứu vớt lại ấn tượng đầu tiên, không còn cách nào đành trở thành kẻ mặt dày nịnh hót.

"Ha ha, cái này thì đúng rồi. Kẻ khác còn phải xem ta có để mắt đến hay không đấy." - Không ngờ chiêu này lại hữu dụng với Hằng Nga, nàng nở nụ cười phóng khoáng hỏi tiếp: "Tiểu tử, ngươi đâu phải đến đây chơi. Ngươi nói muốn ta giúp việc gì?" - Chớp mắt Hằng Nga đã đứng bên cạnh Sư Phù, một tay còn khoác lên vai hắn, ánh mắt cực kì quyến rũ. Tính tình thay đổi nhanh như chong chóng, khiến người ta chóng mặt.

"Để trấn áp tà ma dưới 18 tầng Địa Ngục, sắp làm hại nhân gian. Chúng tôi chỉ muốn tìm đủ bốn thứ nguyên liệu để sửa lại Trấn Ma Kiếm. Trong đó, có một thứ gọi là Thần Tiên Thủy." - Bạch Vũ giải thích đơn giản, rồi nhíu mày nhìn Hằng Nga đang dùng những ngón tay mảnh khảnh vuốt tới vuốt lui cổ Sư Phù. Mặt Sư Phù như đang cầu khẩn "làm ơn cứu ta với."

"Năm giọt nước mắt thần tiên sao? Các người cảm thấy ta làm được sao? Lúc còn là người phàm, ta từng khóc vì Hậu Nghệ vô tình. Đến lúc thành tiên, thì chẳng bao giờ khóc nữa. Nếu như, tiểu soái ca này chịu ở lại chỗ ta, thì ta có thể suy nghĩ một chút." - Cả người Hằng Nga dán chặt vào Sư Phù, câu cuối cùng kia là kề sát tai Sư Phù nói nhỏ.

Sư Phù bị Hằng Nga làm toàn thân nhột nhạt, vội vàng lui về sau. Sư Phù đã thay đổi rồi, trước đây nếu có một mỹ nhân cam tâm tình nguyện dựa vào lòng hắn, hắn vui mừng còn không kịp. Nhưng bây giờ Sư Phù đã có người trong lòng, sự quyến rũ của người khác vô hiệu lực.

"Tôi chỉ bán nghệ, không bán thân." - Sư Phù đút tay vào túi quần, rồi chạy ra sau lưng Bạch Vũ, ôm chầm Hồ Tiên nói: "Đây là người yêu của tôi, Hằng Nga tiên tử, xin hãy tự trọng."

Bạch Vũ nghe thấy hai chữ "người yêu", liền nhếch miệng cười. Cái người này lúc trước cực kì ghét hắn, thậm chí gọi hắn là Hồ Ly. Bây giờ thì không một chút che giấu, còn tự hào nói Bạch Vũ là người yêu của hắn, nghĩ thôi cũng thấy ấm áp. Trời sinh tính cách lạnh nhạt, nhưng với Sư Phù là trường hợp đặt biệt.

"Nè nè, đứng trước mặt người cô đơn như ta mà ân ái, còn mong ta giúp đỡ sao? Hừ, hai người cảm thấy ta một mình ở Quảng Hàn cung rất đáng thương, cả ngày lấy nước mắt để rửa mặt à? Ha ha ~~~ nực cười, ta có chỗ nào cần các người thương! Có bản lĩnh thì tự mình khóc đi, cút ngay cho ta!" - Gặp chuyện không vừa mắt, Hằng Nga lại cáu kỉnh. Nàng quay vào trong, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Sư Phù biết muốn thành đại sự, không thể hành động theo cảm tình. Nhưng bây giờ, hắn không thể không để ý đến cảm nhận của Bạch Vũ. Sư Phù của hiện tại thực sự, thật sự rất yêu Bạch Vũ.

"Lại thất bại, em đúng là không biết cách nói chuyện. Em dễ dàng hack vào website, hay phá password dễ như ăn cháo. Nhưng cái việc nhờ vả này, đụng vào là hỏng." - Trên gương mặt đẹp trai của Sư Phù xuất hiện nụ cười khổ.

"Lúc nãy em đã làm tốt lắm rồi."

"Anh nghe thì vui, nhưng tiên tử lại thấy chúng ta đang cố tình ân ái. Hzai...có gì tốt mà cười."

"Tại anh lần đầu nghe em nói, anh là người yêu của em. Cảm thấy vui."

"Chuyện này có gì đáng tự hào."

Bạch Vũ và Sư Phù ngồi trước cửa Quảng Hàn cung nói chuyện. Không biết Sư Âm và Đào Tuyết Ương tới Ma giới có thuận lợi và an toàn hay không? Không biết Phượng Hoàng và Lỵ Hương đã tìm được Kỳ Lân hay chưa? Còn có anh em họ Dương đi tìm Trái Tim Bất Tử nữa. Ở Thiên giới khoảng cách quá xa, không có cách nào liên lạc với nhau. Nhiệm vụ của Sư Phù xem ra là nhẹ nhàng nhất, cũng chẳng có gì nguy hiểm, vậy mà một chút cũng không làm được, còn thất bại ê chề. Hai người làm đàn ông này đúng là đáng xấu hổ.

"Tỷ tỷ và mọi có lẽ đang cố gắng hết sức mình, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi không vậy sao? Hay là em làm theo ý của Hằng Nga tiên tử, ở lại đây. Có khi, cô ấy sẽ cảm động đến phát khóc." - Sư Phù đang nói đùa để tự an ủi mình.

"Vậy thì tình yêu chúng mình chấm dứt kể từ đây." - Bạch Vũ nhìn Sư Phù nói thật.

"Này, đang nói đùa tự nhiên làm thật là sao? Em còn chưa chuẩn bị tốt công tác chia tay."

"Hiện tại, thần tiên nói chuyện yêu đương không có gì lạ. Nhưng muốn được Vô Hồ yêu, là chuyện không dễ. Anh đã yêu em, thì không thể yêu người khác nữa rồi." - Nét mặt Bạch Vũ rất chân thành khi nói những lời này, nhìn Sư Phù thâm tình.

"Trước khi gặp anh, nếu ai đó nói em thích đàn ông, em sẽ đánh hắn một trận. Nhưng tình cảm là thứ không thể giải thích được. Hiện tại em thấy rất vui, cha mẹ đã xuất hiện, tỷ tỷ thì tìm thấy tình yêu chân thành. Em thì có anh và Quả Quả, em thật sự mong rằng cả nhà đoàn tụ sống vui vẻ với nhau. Chỉ còn hai ngày, em không muốn mọi thứ bị phá hủy." - Sư Phù thích ở nhà, thậm chí không cần ra khỏi cửa hắn cũng cảm thấy rất tự do.

"Đâu phải lần đầu gặp khó khăn, trước đây có người làm được, thì chúng ta cũng làm được."

"Hay là, anh khóc đi. Anh cũng là thần tiên mà"

Bạch Vũ nhìn Sư Phù như muốn nói "em chắc không?". Thật ra hắn và Trọng Dạ giống nhau, chưa bao giờ biết khóc, cũng không biết nước mắt là thứ gì. Huống chi, Bạch Vũ là một người đàn ông, đâu vì một chút việc nhỏ mà rơi lệ. Sư Phù lại tiếp tục nói, giống như đang tự thuyết minh cho chính mình.

"Nói thật lòng, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, trong đầu đã nghĩ tại sao anh lại đẹp như vậy? Cứ như tiên nữ trong tranh bước ra, à không, so với tranh anh còn đẹp hơn, chỉ tiếc anh là đàn ông. Mà người đàn ông này còn nói, em là một nửa của hắn, em thấy rất buồn cười. Em tự phong cho mình là thiên hạ đệ nhất đàn ông thẳng, chỉ thích con gái dịu dàng. Thật không ngờ, lại bị gương mặt xinh đẹp của anh dụ dỗ, ngay cả tại sao lại thích anh, em cũng không biết. Có thể tò mò, vì sao một vị thần tiên lại tin tưởng vào hai chữ 'duyên phận', suốt ngày đi theo em. Lúc đó, anh không yêu em, nhưng lại tin vào vận mệnh. Nhưng, khi thấy anh bị nhốt vào Tru Tiên Trận, em thật sự hoảng nhảy vào cứu anh, trong đầu chỉ nghĩ, nếu không có con Hồ Ly, với bộ dạng không dính chút bụi trần ở bên cạnh, em sẽ không quen. Có lẽ, khi đó em đã bắt đầu yêu anh, chỉ là không dám thừa nhận. Nhưng hiện tại, em đã có dũng khí để nói ra, em yêu anh!"

Từ lúc bắt đầu giải thích, Sư Phù toàn nhìn phía trước, nhưng khi nói ba chữ "em yêu anh" thì quay đầu nghiêm túc nhìn Bạch Vũ. Bạch Vũ bất ngờ sáp lại hôn Sư Phù, rồi cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh đang chảy trên mặt mình. Bạch Vũ đưa tay, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay.

"Đây...chính là nước mắt?" - Bạch Vũ sờ lên chỗ nước mắt vừa chảy ra. Hắn cũng không biết tại sao, khi nghe những lời Sư Phù nói, bất giác mắt đã ươn ướt.

"Aiz... sao anh không chảy thêm vài giọt." - Sư Phù nhìn trong bàn tay Bạch Vũ, một giọt nước mắt vô cùng quý giá.

Trong lòng Bạch Vũ oán trách, tại sao lại bị cái người này làm cảm động. Với lại, hắn là thần tiên, còn là một người đàn ông, làm sao ào ào chảy nước mắt.

Cánh cửa sau lưng lại mở ra, từ bên trong ném ra một cái lọ. Bạch Vũ nhanh chóng đón lấy, trong bình chứa vài giọt chất lỏng phát ra tiên khí.

"Cầm đó rồi biến khỏi đây. Nghe hai người nói, ta muốn ói luôn." - Hằng Nga vẫn còn cáu kỉnh, nhưng viền mắt đã đỏ lên.

"Cô đã khóc sao? Xin lỗi, một người đàn ông không thể làm phụ nữ khóc. Nhưng, rất cám ơn những giọt nước mắt này của cô."

"Ta là cảm thấy hai người quá phiền, đã lấy được thứ mình cần thì bấm nút nhanh một chút." - Hằng Nga thẳng thừng đuổi người, rồi quay trở vào.

"Hằng Nga tiên tử, đừng buồn rầu nhốt mình trong Quảng Hàn cung. Cho dù đã gặp phải người đàn ông không tốt thì sao? Nếu cô không chịu ra ngoài, thì làm sao biết ai mới là người thích hợp với mình." - Sư Phù nói theo bóng lưng xinh đẹp quyến rũ lòng người. Có lẽ, Hằng Nga cảm động vì những lời Sư Phù nói, cô ấy cũng là một kẻ cố chấp trong tình yêu.

Tiểu tử thúi! Hằng Nga nở nụ cười, vẫn đưa lưng về phía họ nói: "Giải quyết xong mọi chuyện, cậu nhất định phải trở lại uống với ta vài ly."

"Tôi nhất định sẽ mang rượu ngon đến, không say không về."

- -----------------------------

Thất tình lục dục, là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người. Thất tình bao gồm: 7 thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như: Đau khổ, giận dữ, buồn, vui, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục.

Hậu Nghệ: người đã bắn rớt mặt trời.

Tái bút:

Qua chương này có thể rút qua, "thẳng" có thể bị "bẻ cong", nhưng đã "cong" muốn "thẳng hoàn toàn"? Hên xui đi ^^! (Trừ khi ng' đó chỉ đùa cho vui.)

Bình luận

Truyện đang đọc