ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

"Cô thích thì tự đi mà chết, tôi còn sống" – Sư Âm đứng nhìn người phía dưới khinh bỉ.

Đào Tuyết Ương nhanh nhẹn đứng lên, để ý thấy bên cạnh nhiều thêm một người. Nếu như đó là "người"?

Vừa rồi nếu không phải ảo giác, nữ sinh có cánh đón được nàng chính là người mặc đồ đỏ rực kia. Chắc chắn nàng không phải người, đây cũng không phải đu cáp quay phim, cặp cánh kia hiện tại cũng không thấy! Đào Tuyết Ương hi vọng là mình nửa đêm nằm mơ.

"Vừa rồi rất cám ơn chị." – Đào Tuyết Ương có thể chung sống hòa bình với ma quỷ, lịch sự cơ bản là đều nên làm. Có ai như vị thiên sư bất lịch sự kia.

Nữ sinh mặc đồ đỏ mặt vẫn không có cảm xúc, lạnh lùng không cười, đến tóc cũng trở thành màu đỏ, nhìn qua không dể đụng đến! Nàng có phải Yêu Tinh không?

"Cô nên cảm ơn chủ nhân." – Phượng Hoàng gọi "chủ nhân", Đào Tuyết Ương liền biết chính là cái con người bất lịch sự kia, thiên sư Sư Âm tiểu thư.

"Tôi xin cô lần sau làm việc có đầu óc một chút. Ma quỷ nói mà cũng đi tin, bị kéo theo làm ma chết thay thật đáng đời. Còn nửa, lần sau muốn tìm phiền phức, xin mời tránh xa tôi ra một chút, Đào 'lọt tròng' tiểu thư!" – Sư Âm cắn răng nghiến lợi nói. Nàng không thích quản việc dư thừa nhất là thu dọn tàn cục.

"Này, cái gì mà Đào 'lọt tròng' tiểu thư! Em tên Đào Tuyết Ương, em chỉ có Âm Dương Nhãn thôi."

"Đào lọt tròng!"

"Đại sư!"

"Cô nói cái gì?" – Không nên tùy tiện dùng cái danh con lừa ngốc đó gọi nàng! Nếu nàng tức giận sẽ kêu Phượng Hoàng ôm cô cho bay thêm lần nữa!

"Đây là bạn của chủ nhân?" – Trong ấn tượng của Phượng Hoàng, chủ nhân tính tình rất xấu, cao ngạo lại còn vô lễ, không thích làm bạn với kẻ ngốc, nên không có bạn. Chủ nhân rất ít khi gọi nàng ra cứu người khác, hẳn là bạn!

"Im ~ cái loại ngu ngốc đó không xứng là bạn ta." – Quả nhiên là người ngạo mạn vô lễ! Trừng mắt nhìn Phượng Hoàng, người kia hiểu ý liền im, hóa thành một ngọn lửa màu đỏ, biến trở về lá bùa trong tay Sư Âm.

"Oa oa ~~ Chị ấy đúng là không phải người?" – Đào Tuyết Ương lần nữa ngạc nhiên kêu lên, từ khi biết Sư Âm, nàng mới phát hiện sự thú vị khi nghiên cứu sự kiện linh dị. Bởi vì vị thiên sư kia làm toàn thứ nàng chưa thấy qua, Đào Tuyết Ương âm thầm quyết định phải theo chị ta, chí ít có té lầu cũng không chết.

"Đó là thần hộ thân của tôi, dùng để cứu loại ngu ngốc như cô! Hạ thấp đẳng cấp." – Sư Âm không muốn quen biết với người chẳng có đầu óc, rất phiền phức.

"Thần hộ thân, nghe thật oai! Nguyên hình của 'chị ấy' là Phượng Hoàng? Nếu lúc chị đi mệt, có phải sẽ gọi 'chị ấy' ra để bay không?" – Đào Tuyết Ương như đứa trẻ hiếu kỳ, hỏi liên tục.

"Đào học tỷ, chị không sao thì nên xem lại tình hình trước mắt một chút! Lâm Nhạc trốn mất rồi!" – Lương Ưu Tú vẫn đứng bên cạnh nghe hai bà chị này cãi, nhịn không được mở miệng nói. Học tỷ mà cậu sùng bái có chút tật xấu. Người bình thường đã bị hù chết, học tỷ lại tinh thần phấn khởi, dễ đi lạc đề. Còn một con 'quỷ giết người' đang nhập vào người khác trốn mất. Làm ơn, đừng ở lúc này quên mau như vậy, nhớ lại dùm em.

"Đúng ha, Lâm Nhạc và Trần Tử Lâm đâu rồi?"

"Nhờ phúc của cô, 'nó' không bị tôi đánh cho hồn phi phách tán. Hiện tại, rất khỏe mạnh, chạy ra ngoài giết người." – Sư Âm vô tình cùng châm biếm nói.

"Ha ha ha a ~~~ em đây cũng không cố ý mà, ha ha ~~" – Đào Tuyết Ương lúng túng cười.

"Gần ba giờ sáng, âm khí sẽ rất nặng, không muốn chết nhanh chân về nhà ngay đi!"

"Chị đại sư, nhờ chị đưa tụi em về nhé!" – Đào Tuyết Ương vẻ mặt lấy lòng. Sư Âm trợn tròn mắt oán hận, Đào Tuyết Ương nếu là ma, nàng sẽ là người đầu tiên xử cô.

Tuy rằng Đào Tuyết Ương suốt ngày nhảy nhót, tràn đầy sức sống, không sợ trời không sợ đất. Nói thế nào nàng cũng chỉ là nữ sinh, tất nhiên sợ chết! Vừa nãy chút nữa là tiêu đời, nếu không có Sư Âm cứu, chắc nàng sẽ về thế giới bên kia làm bạn với ma. Nàng không phải mèo có chín cái mạng!

Sư Âm không phải người dễ lấy lòng, hoàn toàn không muốn cùng cô có chút xíu quan hệ, mà nơi hai người họ ở lại cùng đường, thế mới chết. Đào Tuyết Ương ở trong khu nhà trọ độc lập, nơi Sư Âm ở chính là căn hộ trong khu dân cư cao cấp đối diện. Vị thiên sư này thật có tiền, bên đó toàn là biệt thự kiểu nhỏ!

"Đại sư, không ngờ chúng ta ở gần như vậy nha, sau này có thể thường xuyên ghé qua! Đã đến đây rồi, có muốn lên nhà em uống chén trà?" – Đào Tuyết Ương cười, nhất định phải cùng chị ta kết thân. Nàng thường gặp ma quỷ, quen được một thiên sư là chuyện tốt.

Sư Âm nhìn toàn khu nhà trọ, nàng thường xuyên đi ngang biết có vấn đề. Không ai đến nhờ nàng "dọn dẹp", nàng cũng không quản việc dư thừa. Không nghĩ đến nha đầu mạng lớn Đào Tuyết Ương lại ở nơi phong thủy kém như vậy, đáng đời bị quỷ kéo theo nhảy lầu!

Dù sao cũng đã tới đây, Sư Âm sợ thấy chết không cứu sẽ bị giảm thọ, không có cách đành phải đưa nha đầu này về đến tận cửa. Lương Ưu Tú không cùng đường, đã về trước, chỉ còn lại hai nàng.

Đào Tuyết Ương phấn khởi chạy đi nhấn thang máy, chẳng ngờ thang máy vừa mở ra đã đầy "người"! Nơi này chính là tầng trệt, thang máy cũng không phải vừa từ trên đi xuống. Bên trong thang máy, từng khuôn mặt trắng bệch nhìn nàng, nàng nở nụ cười, lùi hai bước tới bên cạnh Sư Âm.

"Em ở tầng 21, đi thang bộ sẽ gãy chân mất! Chị có muốn gọi Phượng Hoàng ra mang chúng ta bay lên!"

"Cô nghĩ thần hộ thân là gì, máy bay à?" – Kết quả vừa bị gõ đầu, vừa bị mắng.

Ngồi Phượng Hoàng bay lên, suy nghĩ khác người này chỉ có Đào Tuyết Ương dám nói. Tuy rằng ba giờ sáng, bên ngoài không có người. Nhưng không đảm bảo là không có ai đi ngang, lỡ bị nhìn thấy hù chết người ai chịu trách nhiệm.

Sư Âm châm điếu thuốc, đạp giày cao gót đi thẳng đến thang máy, nàng cũng thật biết lựa chỗ "cấm hút thuốc" mà hút. Đào Tuyết Ương trong lòng thầm mắng chị ta đúng là không có phép lịch sự nơi công cộng.

Sư Âm vào thang máy, đứng ngay chính giữa, phả khói thuốc, rồi giữ khói vào lòng bàn tay. Đào Tuyết Ương biết chị ấy muốn làm gì, định ngăn cản, Sư Âm mở miệng:

"Ta đếm đến ba, không xéo đi, đừng trách ta lòng dạ ác độc!"

Đào Tuyết Ương nhìn thấy trong thang máy mấy "người" đang là đà lơ lửng kia, một màn kinh sợ tán loạn, hóa thành khói đen bay khỏi thang máy. Chỉ còn lại một mình Sư Âm trong thang máy trống trơn, Đào Tuyết Ương vui vẻ đi vào thang máy.

"Đại sư, chị đúng là xấu đe dọa cả ma quỷ!"

"Giành thang máy với tôi, muốn chết!"

"Bọn họ đã chết rồi!"

"Đừng có bắt lỗi lời tôi"

Sư Âm gắt lên với nàng, Đào Tuyết Ương đành ngoan ngoãn im lặng. Nói thêm một câu, dám vị thiên sư xấu tính này sẽ chôn sống nàng trong thang máy!

Đào Tuyết Ương ở tầng cao nhất, từ thang máy đi ra, hành lang trống rỗng âm u, căn hộ của nàng lại ở tận trong cùng, càng đi vào càng khiến người ta lạnh sống lưng.

Đào Tuyết Ương dùng chìa khóa mở cửa, Sư Âm đen mặt không chịu vào:

"Chỗ như vậy, cô có thể ở sao?" – Sư Âm rất không hiểu chọt chọt đầu Đào Tuyết Ương, thật muốn đem chẻ ra xem bên trong chứa cái gì.

Đào Tuyết Ương nhìn lại căn hộ, mỗi ngày nàng đều quét dọn sạch sẽ, có chỗ nào bẩn. Không lẽ chị ta mắc bệnh sạch sẽ quá mức.

"Ra đây!" – Sư Âm nhìn vào phòng la lên.

Chợt có một cái bóng từ trong phòng lao ra, nhào tới ôm chặt Đào Tuyết Ương. Đó là một nữ sinh mặc váy ngủ, trên mặt bị rạch một đường, trước ngực cắm một cây dao. Đào Tuyết Ương thấy Sư Âm muốn rút bùa, lập tức la lớn ngăn lại:

"Đại Sư! Ngừng tay! Đó là bạn cùng phòng của em!"

Sư Âm nhăn mày, ở chung với ma, nha đầu thật có tình cảm!

"Căn hộ này có 'thứ dơ bẩn', cô còn ở đây, lại xem 'nó' là bạn cùng phòng. Đào 'lọt tròng' cô chán sống rồi đúng không? Nhìn cách bố trí, cửa phòng ngủ ngay nhà vệ sinh, toàn bộ gương chiếu ngay giường, sắp đặt xui xẻo dể 'đi đời nhà ma'. May mắn cho cô là còn sống đến bây giờ! – Sư Âm nổi khùng, nàng luôn mặc kệ người khác sống hay chết. Mà nha đầu này cứ lặp đi lặp lại chọc cho nàng tức muốn điên.

"Vì có ma nên tiền thuê rất rẻ!" – Đào Tuyết Ương càng nói càng nhỏ tiếng, khẳng định tiếp theo sẽ bị chửi thêm một trận thê thảm. Tại sao mới quen vị thiên sư này một thời gian ngắn, nàng đã bị mắng nhiều đến vậy.

Sư Âm lười không thèm mắng, trở lại trạng thái lạnh lùng. Ma nữ đang ôm Đào Tuyết Ương vẫn trừng mắt hung hăng nhìn nàng. "Nó" chết đi vẫn ở lại gian phòng này, dẫn đến phòng không cho thuê được. Chủ nhà cố gắng đuổi "nó" đi nhưng toàn gặp dân lừa gạt, đều bị "nó" dọa chạy mất dép, cho nên "nó" cực kỳ ghét thiên sư.

Đào Tuyết Ương nhìn hai người trừng nhau, biết họ muốn làm gì. Nếu đánh nhau thật, căn hộ nhỏ này dám bị sập. Đâu phải lúc nào cũng thuê được chỗ rẻ như vậy!

"Đại sư, Tiểu Khiêu không phải ác quỷ, cậu ấy bị người khác giết hại. Chưa tìm thấy hung thủ nên cậu ấy mới ở lại đây, cậu ấy chưa từng hại em!"

Ma nữ tên Tiểu Khiêu rất cảm kích nhìn Đào Tuyết Ương, trong lòng "nó" có một chút oán khí, mỗi lần ai muốn ở đây, "nó" đều nghĩ mọi cách đuổi đi. Một ngày kia, Đào Tuyết Ương đến xem nhà, hình như cô nhìn thấy "nó", còn cười với "nó", rồi quyết định ở lại đây. Lúc đầu, thường bị Tiểu Khiêu trêu ghẹo, nhưng Đào Tuyết Ương đã quen chẳng để tâm. Đại khái làm ma quá lâu, rất hiếm người nhìn thấy, hơn nữa Tiểu Khiêu và Đào Tuyết Ương lại trạc tuổi nhau, bắt đầu đem tâm tình thổ lộ. Vì vậy, một người, một ma sống chung rất hòa thuận.

"Ở chung với ma, sớm muộn thân thể cô cũng bị suy yếu, bỏ đi." – Nha đầu tự tìm chết, Sư Âm thấy phiền chẳng muốn nói, nhưng vẫn cho nàng một lời khuyên.

"Không sao, đại sư, em cũng có thần khí hộ thân, chị xem!" – Đào Tuyết Ương giơ cổ tay của mình lên. Mắt Sư Âm liền mở to khi thấy vật nàng đang đeo.

i+!

Bình luận

Truyện đang đọc