ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

Ngã tư là nơi rất dễ xảy ra tai nạn, đặc biệt là góc đường phía Tây. Hàng năm, ở góc đường này xảy ra vô số vụ tai nạn, nhất là vào buổi tối. Có truyền thuyết nói, người đi bộ nếu băng qua đường khi đèn đỏ chỉ còn 10 giây, nhất định sẽ không đến được bên kia đường. Bởi vì, mới đến giữa đường đã bị xe đụng chết.

Không biết truyền thuyết này ở đâu mà có, nhưng sự thật chứng minh những người bị tai nạn chết yểu, toàn xảy ra vào buổi tối. Rất nhiều tài xế đụng chết người đều nói, do bọn họ tự mình đứng yên giữa đường không thèm tránh. Cho nên mọi người đều tin ngã tư này đã bị nguyền rủa, buổi tối rất ít người dám đi qua đây.

Nơi này được mệnh danh "ngã tư tuyệt mệnh".

"Trời ơi, các cậu nhanh lên một chút, muộn rồi đó." – Tiểu Ưu thúc giục bạn bè, bọn họ sau khi tan học đi đến KTV hát karaoke muộn như vậy mới chịu về. Còn là học sinh cấp ba, trong sự quản lý của phụ huynh, về nhà trễ sẽ bị mắng té tát.

"Yên tâm, cùng lắm bị mắng hai câu thôi mà ~~~" – Nam sinh quả đầu hói cua tên Đại Phi cười hì hì nói.

"Này, các cậu xem. Chúng mình đi đến 'ngã tư tuyệt mệnh' trong truyền thuyết rồi. Nghe nói buổi tối ai qua đường nơi này sẽ bị xe tông chết ~~~" – Nam sinh tên A Nhàn cố ý đè giọng trầm trầm tạo bầu không khí. Mấy nữ sinh sợ sệt ôm lấy nhau.

"Buổi tối, đừng có nói cái giọng kinh dị đó. Chỉ là truyền thuyết thôi mà." – Lộ Lộ xinh đẹp ghét bỏ liếc A Nhàn, thấy hơi sợ ôm Tiểu Vũ bên cạnh.

"Được rồi, đừng ồn nữa. Chỉ là truyền thuyết thôi, không có thật đâu. Cứ coi như đi tới giữa đường, nếu xe chạy đến cũng có thể tránh đi. Muốn xảy ra tai nạn xe cũng đâu có dễ đến vậy." – Tiểu Vũ tỉnh táo nói.

"Tại sao chúng ta không thử kiểm chứng truyền thuyết có thật hay không?" – Đại Phi nháy mắt với A Nhàn, bọn nam sinh rất thích thấy nữ sinh bị hù dọa đến hoảng cả lên.

"Các cậu thiệt là phiền, cứ chậm chạp. Mình về trước!" – Tiểu Ưu sốt ruột muốn nhanh đi về, không chịu được cái đám kia cứ đứng tại giao lộ hì hì đùa giỡn, kéo dài thời gian.

Tiểu Ưu trừng mắt nhìn bọn họ, bước lên vạch dành cho người đi bộ băng qua đường. Đại Phi nhìn lên đèn giao thông, đèn đỏ vừa đúng 10 giây đếm ngược.

"Tiểu Ưu, đèn đỏ đúng lúc 10 giây đếm ngược. Cậu thật sự muốn băng qua sao?" – Đùa thì đùa, nhưng thật sự xảy ra chuyện, bọn họ không gánh nổi.

"Truyền thuyết đều là gạt người. Bây giờ không có xe, mình muốn nhanh đi về."

Tiểu Ưu quay đầu không còn kiên nhẫn, con đường quá dài, 10 giây sẽ đi không kịp. Bây giờ đã tối, nếu có xe chạy qua đường lớn như vậy nàng vẫn tránh kịp, xe nhìn thấy nàng cũng sẽ tránh được. Tiểu Ưu chẳng thèm tin vào cái truyền thuyết quái quỷ kia, chuyện này chỉ do mấy thằng con trai thích đem ra hù dọa con gái thôi.

Những người còn lại đứng trên lề không dám quay đi, nhìn chằm chằm Tiểu Ưu đang đi trên vạch, 10 giây đếm ngược kết thúc, Tiểu Ưu vừa đúng đứng ngay giữa đường. Lúc này, xuất hiện một chiếc xe bus đang chạy tới, tốc độ rất nhanh hoàn toàn không có dấu hiệu đạp thắng.

"Tiểu Ưu ~~~~ cẩn thận xe ~~~" – Cả đám sợ hãi la hét ầm ĩ, tiếng còi xe bus vang lên không ngừng. Nhưng Tiểu Ưu vẫn đứng yên giữa đường không nhúc nhích.

"Có....có cái gì đó đang ôm chặt mình. Mình không di chuyển được. Cứu mình ~~~~" – Tiểu Ưu quay đầu cầu cứu, ánh mắt tuyệt vọng, nhưng không có ai dám chạy đến kéo nàng vào.

Xe bus tốc độ không giảm, đâm thẳng vào Tiểu Ưu. Tiểu Ưu bị đèn pha chiếu thẳng chói mắt không nhìn rõ, đón lấy sự va chạm mãnh liệt, thân thể bị đụng văng xa, ngã trên đất. Xương tay bị gãy xuyên qua da thịt đâm ra ngoài, nhưng xe bus vẫn chưa dừng lại, thân thể dưới bánh xe bị sức nặng ép tan nát. Tiếng bánh xe nặng nề cán lên cơ thể, nội tạng, xương bị nghiền nát. Trong đêm yên tĩnh, nghe thật chói tai cùng hãi hùng.

"A ~~~~~!!" – Lộ Lộ kinh hoàng, ôm đầu mình điên cuồng thét lên.

Thân thể Tiểu Ưu bị kéo lê đến máu thịt lẫn lộn, máu văng khắp nơi, ruột xếp thành một đống, tứ chi phân biệt không rõ ràng, đầu bị nghiến đứt lìa khỏi thân thể lăn ra xa, đôi mắt vẫn còn mở to.

Những người còn lại nhìn thấy tai nạn bi thảm xảy ra, một giây trước còn mới nói chuyện với bạn bè, một giây sau đã không còn phân biệt được nhân dạng. Hình ảnh cực kỳ khủng khiếp đến ám ảnh, cơ thể bị nghiền nát triệt để, hai nam sinh nôn thốc, nôn tháo, hai nữ sinh hoảng sợ la hét ôm chặt lấy nhau. Chứng kiến cảnh tượng tàn khốc là món ăn làm cho bộ não tê liệt.

Không lẽ truyền thuyết đèn đỏ đếm ngược 10 giây là thật? Tại sao Tiểu Ưu không chạy đi? Vừa rồi, Tiểu Ưu quay đầu cầu cứu bọn họ, nhưng không có ai chịu chạy ra giúp đỡ. Bọn họ trơ mắt nhìn nàng bị xe tông chết, hiện tại cả đám rất hoảng loạn và sợ hại. Là bọn họ không cứu nàng, bọn họ gián tiếp là hung thủ hại nàng chết.

Đào Tuyết Ương ngồi trên xe bus, chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp xảy ra. Khi xe sắp đụng vào nữ sinh kia, nàng còn la lên bảo tài xế lập tức phanh xe lại. Tài xế muốn phanh xe, nhưng bất lực vì chân thắng bị kẹt, dùng hết sức vẫn không đạp xuống được.

Vì Đào Tuyết Ương la lên, toàn bộ "người" trên xe đang trong trạng thái im lặng, quay đầu nhìn nàng. Từng cặp mắt trắng dã, từng khuôn mặt trở nên dữ tợn, lập tức nhào về phía Đào Tuyết Ương.

Đào Tuyết Ương rời khỏi ghế, muốn xuống xe. Nhưng tài xế vì đụng chết người đang sợ mất hồn, cửa xe vẫn bị đóng chặt. Đào Tuyết Ương liều mạng cố gắng mở cửa, những "người" trên xe cũng rời chỗ ngồi, đi tới phía Đào Tuyết Ương.

"Chết tiệt, mặc kệ, làm liều vậy!" – Đào Tuyết Ương từ trong ví tiền lấy ra lá bùa mà Sư Âm cho, nắm trong tay: "Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền. Phá!" – Lá bùa trong tay lắc lư, nhưng cửa vẫn không thèm mở.

"Có lầm không vậy trời!" – Đào Tuyết Ương thật muốn khóc, đùa sao? Thật sự không phải tùy tiện niệm chín chữ khẩu quyết là sử dụng được.

"Chết thì chết!" – Đào Tuyết Ương bị một đám ma quỷ phía sau lôi, kéo, tóm, bám...Nàng đành sử dụng tuyệt chiêu của Sư Âm, bạo lực! Dùng hết sức bình sinh, đạp một cước vào cửa xe bus, đúng là chiêu này xài được hơn chín chữ khẩu quyết.

Đào Tuyết Ương nhanh chóng xuống xe, vừa chạy đến vừa hét lên với đám nhóc còn đang ngây ngốc đứng bên lề: "Còn ở đó mà sững sờ, báo cảnh sát rồi chạy lẹ đi!"

Đào Tuyết Ương sau khi xuống xe thấy cảnh tượng bên ngoài lạnh cả người. Đám ma quỷ trên xe kia thì tính cái gì, mấy ngã tư khác có ác quỷ cũng chẳng là cái đinh chi. Nơi này, đúng với tên gọi "ngã tư tuyệt mệnh", rốt cuộc có bao nhiêu "oan hồn quỷ lệ" đây? Thật sự nhiều đến đếm không hết.

Bốn đứa học sinh kia khiếp sợ vẫn còn đứng đực tại chỗ, không nhìn thấy thật sự rất hạnh phúc đó. Đào Tuyết Ương trong lòng thầm ước ao được như người bình thường. Con đường rất rộng rãi, nhưng sự thật lại chen chúc đầy "người".

Mọi người khi thấy kẻ quái đản, sẽ thường xuyên hùa nhau bắt nạt. Đào Tuyết Ương cũng từng bị như vậy.

Ma quỷ bay phấp phới trước mặt, người bình thường hoàn toàn không biết. Đột nhiên đang đi bị vồ ếch, hoặc đang ngủ bị ma đè, họ biết bị sao, nhưng Đào Tuyết Ương lại nhìn thấy tất cả. Lúc bé nàng thấy lạ, tại sao sau lưng một người lại có một "người" âm khí nặng nề đi theo. Chạy đi hỏi, nhưng ai cũng nói là không nhìn thấy, nàng mới biết mình có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy.

Đám ma quỷ kia, biết được Đào Tuyết Ương nhìn thấy bọn họ, chẳng thèm kiêng dè, thường xuyên chọc phá cô bé, lúc nào cũng bị bắt nạt cô bé. Đào Tuyết Ương có trốn cũng không tránh khỏi, trong ngăn kéo, dưới gầm giường, đâu đâu cũng có.

Đến một ngày, có một thúc thúc rất đẹp trai đến chơi, tặng cho nàng một cái lắc tay, ở trên đính một ổ khóa nhỏ. Sau khi đeo chiếc lắc tay, Đào Tuyết Ương không còn thấy sợ nữa, ma quỷ cũng không dám kéo đến bắt nạt nàng, không thể ám nàng. Bất quá "bọn họ" vẫn tìm đến chọc ghẹo Đào Tuyết Ương, nàng biết trốn không được, vậy thì sống chung với lũ. Lâu ngày thành quen, nàng đã có thể cùng đám ma quỷ kia trò chuyện, đùa giỡn.

Nhưng tối nay, không phải hoàn cảnh có thể đùa, ác quỷ nơi này mỗi con đều oán khí xung thiên. Nàng không bị nhập thân, thì sẽ bị níu kéo, hoặc bị đè cho đến chết. Đang là buổi tối, âm khí rất nặng, quen biết Sư Âm được một thời gian, nàng cũng hiểu biết thêm vài thứ.

"Sao....Sao lại thành ra như vậy?"

"Chúng ta....chúng ta mau báo cảnh sát."

Mấy học sinh hoảng hồn, khóc rống, Đào Tuyết Ương chạy đến nhắc nhở bọn họ mau rời khỏi. Nếu chậm trễ bọn họ cũng sẽ trở thành quỷ chết oan, ngã tư tuyệt mệnh lại cho thành viên mới.

"Ngã tư này rất nguy hiểm, các em nhanh về nhà đi." – Đào Tuyết Ương không muốn nhìn thấy người vô tội chết oan, mỗi sinh mệnh đều rất đáng quý. Nàng không lợi hại như Sư Âm, nhưng vẫn hi vọng cứu được họ.

Đào Tuyết Ương đang khuyến cáo đám học sinh, cảm giác mắt cá chân bị ai đó túm lấy. Cúi đầu nhìn, một ác quỷ chỉ còn nữa cơ thể, ruột chảy đầy đất đang kéo chân nàng lôi ra giữa đường. Mấy học sinh càng thêm sợ hãi, nhìn thấy Đào Tuyết Ương vùng vẩy giữa không khí, cả người bị kéo đi.

Đào Tuyết Ương muốn thoát ra, nhưng có quá nhiều ác quỷ đang nắm chặt nàng, thật sự chết chắc rồi! Cầu xin đừng có xe chạy đến, nếu không nàng sẽ là con ma kế tiếp.

Đột nhiên có một luồng sức nóng đánh tới, đám ác quỷ đang lôi kéo nàng kêu la thảm thiết buông tay ra. Đào Tuyết Ương thấy người đứng trước mặt là Phượng Hoàng, kích động nhào tới ôm chặt "nàng".

"Đi về nhà thôi mà cũng lên đúng Quỷ Xa, còn đến ngay ngã tư oán khí xung thiên. Đào lọt tròng, tôi thật khâm phục, cô rất là may mắn nha!" – Thiên sư xinh đẹp đang hút thuốc, nhìn Đào Tuyết Ương cười châm biếm.

C�8:^݈

Bình luận

Truyện đang đọc