ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

Lương Ưu Tú thừa nhận tình cảnh rất quỷ dị, Đào Tuyết Ương có mắt âm dương thấy ma quỷ là bình thường. Nhưng quỷ hiện hình, Lương Ưu Tú đang đeo cặp "đít chai", không có mắt âm dương cũng nhìn thấy. Dáng vẻ của ma nữ treo cổ tiểu thư, mắt trừng lớn tròng như sắp lọt ra ngoài, lưỡi thè ra dài thòng, tóc dài rũ xuống, treo lơ lửng không trung, ai nhìn thấy đều ngủ không ngon!

"Học tỷ, chuyện xảy ra trong thư viện chị biết phải không?" – Tìm ma quỷ hỏi thăm, chỉ có Đào Tuyết Ương dám làm. Ma nữ học tỷ vì kết quả học tập không tốt, thất vọng vào WC treo cổ tự sát, không có ác ý.

"Không ~ biết ~ gì ~" – Bởi vì cái lưỡi thè ra ngoài, ma nữ treo cổ tiểu thư nói rất chậm.

"Chị chắc chắn biết, còn ai chết tại thư viện không?"

"Đào học tỷ, em biết." – Lương Ưu Tú chen vào: "Một tháng trước, có một nữ sinh tại sân thượng của thư viện nhảy lầu tự sát. A! Em nhớ rồi, nữ sinh đó thích Trần Tử Lâm, tên Lâm Nhạc."

"Là Lâm Nhạc làm? Học tỷ, Lâm Nhạc nhất định không phải tự sát, có phải nàng bị bọn Hứa Kiến Hàng hại chết?" – Tự sát sẽ không có oán khí lớn như vậy, Đào Tuyết Ương không buông tha ma nữ treo cổ tiểu thư.

"Nàng ~ không ~ phải ~ tự ~ sát ~ nhưng ~~" – Ma nữ treo cổ tiểu thư dừng một chút, cảm giác được gì đó, đột nhiên vọt vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Đào Tuyết Ương ra sức kéo cũng không mở được.

"Này, này, chị còn chưa nói hết, ngày nàng chết xảy ra chuyện gì?" – Đào Tuyết Ương liều mạng đập cửa phòng vệ sinh.

"Đào học tỷ, chị có nghe thấy gì không?"

Lương Ưu Tú ngăn học tỷ ngừng lại, cậu ấy như nghe được gì đó giống tiếng người nói chuyện. Hơn nữa đêm, trong thư viện sao có tiếng người? Hơn nữa nghe có chút kích động. Đào Tuyết Ương ngưng đập cửa, thư viện liền yên tĩnh, tiếng nói vang lên càng rõ. Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú chạy đến nơi phát ra âm thanh.

Hai người lên tầng trên, chuẩn bị bước vào cửa, nhìn thấy một người đứng trong phòng đọc sách. Lương Ưu Tú nhận ra đó là Trần Tử Lâm, hình như đang nói chuyện với ai đó. Lương Ưu Tú thấy hắn nói chuyện với không khí, dáng vẻ thống khổ.

"Tớ xin cậu ngừng lại, cậu đã làm lớn chuyện đến cảnh sát cũng tham gia. Bọn họ chẳng bao lâu nữa sẽ biết chuyện của tớ, lúc đó tớ sẽ càng bị xem thường, càng bị căm ghét, cầu xin cậu ngừng tay đi!"

Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú không dám gây ra tiếng động, trốn ra phía sau tường, thò đầu ra nhìn, không để bị phát hiện. Hai người ngồi xổm nghe xem có tin tức gì hữu dụng.

Đào Tuyết Ương đưa máy ảnh cho Lương Ưu Tú, ám chỉ cậu chụp ảnh Trần Tử Lâm. Không muốn thấy hình dáng ma quỷ, cậu có chút không tình nguyện. Ánh mắt Đào Tuyết Ương uy hiếp, cậu không dám cãi run cầm cập, duỗi thẳng cánh tay chụp nhanh một tấm hình cầm về xem.

Trên ảnh có hai người, nhưng một bên chỉ là cái bóng mơ hồ, nhìn là biết hồn ma Lâm Nhạc! Khuôn mặt không nhìn rõ, Đào Tuyết Ương đẩy nhẹ ra hiệu cậu chụp tiếp.

Tấm tiếp theo, Lâm Nhạc nghiêng đầu, mặt vẫn là một màu đen, chỉ nhìn thấy hai mắt. Lương Ưu Tú cảm giác có một cỗ âm khí từ bên kia truyền đến, linh cảm chẳng lành.

Thêm tấm nữa, Lâm Nhạc giống như đang đi đến chỗ bọn họ. Lương Ưu Tú liếc nhìn Đào học tỷ, làm sao đây bị phát hiện. Tấm tiếp theo, nhìn thấy đầu của Lâm Nhạc! Lương Ưu Tú có chút sợ sệt, Đào Tuyết Ương bảo cậu tiếp tục. Ít nhất biết được Lâm Nhạc bên kia đã đi đến đâu.

Lương Ưu Tú nhắm hai mắt, run run cầm máy ảnh đưa tay nhanh chóng chụp thêm một tấm, từ từ mở mắt ra xem. Lần này, chỉ thấy một mình Trần Tử Lâm, đang thắc mắc Lâm Nhạc đâu rồi. Đào Tuyết Ương giật mình, hét lên:

" Chạy mau!"

Đã không kịp, Lâm Nhạc vươn tay túm lấy cổ Lương Ưu Tú, Đào Tuyết Ương liều mạng kéo cậu ra. Lương Ưu Tú ở giữa vừa bị giằng kéo, vừa bị bóp cổ, tiếp tục như vậy chắc sẽ bị phanh thây!

Đột nhiên, có một đốm lửa bắn thẳng đến hai người, trúng vào Lâm Nhạc, bốc cháy. Nữ quỷ buông cổ Lương Ưu Tú ra, Đào Tuyết Ương bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, do lực quán tính Lương Ưu Tú ngã đè lên người nàng, đau muốn chết. Lúc này, thư viện sáng đèn.

"Hừ, cuối cùng cũng bắt được ngươi." – Thư viện yên tĩnh, tiếng giày cao gót đạp lên nền đất vang rất to, nghe muốn sởn tóc gáy.

"Đại sư!!!" – Đào Tuyết Ương hai mắt sáng như sao, chị ấy quả thật như thần tiên hạ phàm!

"Đừng tùy tiện gọi, tôi không phải con lừa ngốc. May mà tiểu tử này nặng bóng vía, nếu không lúc đưa lưng về phía nó, liền bị nhập!" – Sư Âm có chút ghét bỏ nhìn hai người té lăn quay trên đất. Nữa đêm đến tìm quỷ, có dũng khí! Không biết nên khen họ to gan hay mắng họ ngu ngốc.

Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú bò dậy, trốn phía sau Sư Âm. Dù sao con quỷ đó đã giết hai người, bọn họ không muốn trở thành người kế tiếp.

"Ta hôm nay phải đánh ngươi hồn bay phách tán" – Sư Âm từ trước đến nay không bao giờ nương tay, nhất là với quỷ liên tục giết người, cần gì tha. Đầu ngón tay Sư Âm bắt đầu phát hỏa, liền bị Đào Tuyết Ương ngăn cản.

"Chờ chút, chúng ta còn chưa biết sự thật. Giết người phải có nguyên nhân, chị không thể cứ thế đem 'nó' đánh hồn bay phách tán."

"Lúc còn sống, 'nó' không có hiềm khích với nạn nhân."

"Như vậy càng thêm khả nghi."

"Gà mẹ, tránh ra! Không thì tôi đem cô đốt chung."

"Hai chị đừng cãi nữa, 'nó' chạy!"

Lương Ưu Tú lập tức ngăn hai bà chị đang cãi nhau um sùm. Lâm Nhạc biết không thể đối đầu với Sư Âm, 36 kế chạy là tốt nhất. Sư Âm lập tức phản ứng, ở trước mặt nàng chưa con quỷ nào trốn được. Dây đỏ trên tay nàng biến dài ra phóng thẳng đến 'nó'.

"Các người tại sao ở đây?" – Lúc này Trần Tử Lâm xuất hiện, Lâm Nhạc liền nhào tới hắn.

Lâm Nhạc hóa thành linh hồn, nhập vào người Trần Tử Lâm. Dây đỏ vừa đúng lúc quấn chặt lấy cơ thể Trần Tử Lâm, làm cho hắn hết sức đau đớn.

"Chị mau cởi dây ra, Trần Tử Lâm vô tội." – Đào Tuyết Ương cuống lên, vị thiên sư này ra tay quá nhẫn tâm, đối phương là người nàng cũng mặc kệ!

"Cậu ấy bị nhập, dây đỏ với con người vô hại."

Trần Tử Lâm ánh mắt trở nên hung ác, hét to một tiếng, vùng đứt dây đỏ. Chạy đến cầu thang, muốn lên sân thượng thư viện.

Lâm Nhạc hiện đang nhập vào người hắn, phiền phức nhất Sư Âm lại không thể chém cả người cùng quỷ. Đang bị uy hiếp, "nó" không thể nào ngoan ngoãn xuất ra khỏi cơ thể Trần Tử Lâm. Bây giờ chỉ có thể đảm bảo Trần Tử Lâm không bị tổn thương.

Đào Tuyết Ương khó chịu, liền đuổi theo, bất ngờ vị thiên sư đang mang giày cao gót kia cũng chạy như bay. Cực kỳ giống nữ đặc vụ nước ngoài! Trừ lúc diệt quỷ, chị ấy giống thiên sư chỗ nào.

Trần Tử Lâm chạy tới sân thượng thư viện, đây là nơi Lâm Nhạc nhảy lầu tự sát. Hắn đang đứng trên mép lan can, muốn nhảy xuống.

"Lâm Nhạc, cậu không phải thích Trần Tử Lâm sao? Cậu sẽ không hại cậu ấy phải không?" – Đào Tuyết Ương nỗ lực muốn "nó" thông suốt, nhưng "nó" là oán linh ngoan ngoãn nghe lời mới lạ!

Trần Tử Lâm gương mặt dữ tợn liền khôi phục nhu nhược, sợ hãi, run rẩy quay đầu về phía bọn họ cầu cứu: "Cứu..cứu tôi, tôi rất đau khổ, tôi không muốn chết! Cứu..cứu...tôi ~~~" Trần Tử Lâm nhìn Đào Tuyết Ương đưa tay ra.

"Đây, đưa tay cho tớ, tớ đỡ cậu xuống." – Đào Tuyết Ương cũng đưa tay ra.

"Đừng đưa tay!" – Sư Âm quát một tiếng, nhưng vẫn chậm một bước. Trần Tử Lâm đã nắm được tay Đào Tuyết Ương, kéo nàng cùng rơi xuống lầu.

"Đào học tỷ!"

"Phượng Hoàng!" – Sư Âm cầm một lá bùa ném lên trời.

Đào Tuyết Ương bị kéo theo, hóa ra đây là cảm giác đang bay. Thân thể không ngừng rơi, Đào Tuyết Ương thấy cuộc đời của mình sao xui xẻo vậy chứ, chưa biết tình yêu là gì, chưa có nhiều bạn bè. Nàng còn chưa thưởng thụ hết cuộc sống, sao có thể như vậy mà nhắm mắt xuôi tay!

Đào Tuyết Ương cho rằng lần này thật sự chết chắc, té lầu chết rất xấu, đầu bị dập nát. Nếu lúc đó trở về tìm Lương Ưu Tú, không biết bộ dạng đó có làm cậu ta bị hù chết không!

Đào Tuyết Ương nhắm mắt chờ chết, cảm giác được có người ôm lấy mình, mở mắt ra, là một nữ sinh có... cánh. Không lẽ là thiên sứ? Nàng đã chết rồi sao? Đào Tuyết Ương bất tỉnh.

Phượng Hoàng ôm nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, Sư Âm cùng Lương Ưu Tú chạy nhanh xuống lầu, Trần Tử Lâm khi rơi đến mặt đất đã chạy mất dạng. Ma quỷ chỉ có thể quanh quẩn ở nơi mình chết, nhưng hiện tại Lâm Nhạc đang nhập vào người Trần Tử Lâm có thể rời trường học. "Nó" ra ngoài được, có tiếp tục giết người không?

"Đã không chết thì tỉnh lại ngay!" – Sư Âm không khách khí, dùng mũi giày đạp đạp nàng. Lương Ưu Tú sợ đến choáng váng, Đào Tuyết Ương vừa từ sân thượng rơi xuống. Hiện tại, đứng bên học tỷ là một nữ sinh mặc quần áo đỏ rực, mặt vô cảm, không nói một lời. Xảy ra chuyện gì, người đó không phải Tử Thần chứ?

"Ơ kìa? Hai người cũng chết rồi à?" – Đó là suy nghĩ đầu tiên khi Đào Tuyết Ương vừa mở mắt nhìn thấy hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc