ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

Lúc Đào Tuyết Ương mở mắt ra, nhìn thấy cả đám người bu quanh mình giống như đang xem quốc bảo. Nàng nhận ra không có bất kỳ tổn thương nào, còn ngồi ngay ngắn, những người vây quanh cũng từ từ lùi ra sau, rồi quỳ xuống. Đào Tuyết Ương hết hồn, trong đầu liền nghĩ đến, không lẽ nàng xuyên không? Còn biến thành công chúa gì đó sao? Cả đám đồng loạt quỳ xuống là như thế nào?

Đào Tuyết Ương đứng lên, Thư Ca bị hút theo nàng đang bay vòng vòng trên đầu. Đào Tuyết Ương lúc này mới nhìn thấy cách ăn mặc của họ rất lạ, đều khoác áo choảng đen, ống tay và vạt áo đều rách rưới, Đào Tuyết Ương tưởng mình đang tham dự tang lễ của chính mình, bốn phía là một màu đen u ám. Rốt cuộc thì nàng đang ở đâu? Đào Tuyết Ương chỉ nhớ, nàng bị một vòng xoáy hút vào, khi tỉnh lại đã thấy mình ở nơi kỳ lạ này.

Nhìn xung quanh một chút, các ngôi nhà cũng giống như ở Ma giới, nhưng đẳng cấp thì chênh lệch khá nhiều. Giống như khu nhà giàu, khu nhà nghèo vậy, mà hình như nơi này cũng bị bỏ hoang và quên lảng. Ngẩng đầu nhìn trời, từng đám mây đen đang đuổi nhau chạy, cảm giác như không có mặt trời.

Đào Tuyết Ương thấy bọn họ chỉ quỳ chứ không nói gì, dứt khoát ngồi xuống hỏi người gần nhất: "Xin hỏi, tôi đang ở đâu vậy? Vẫn là Ma giới sao?"

Không ngờ Đào Tuyết Ương lại ngồi xuống nói chuyện với mình, người kia sợ hãi quỳ lùi lại vài bước: "Thưa Thánh Nữ, nơi này là một thôn nhỏ của Ma giới."

"Thặng nữ? Tôi nói, tôi đã có đối tượng rồi sao lại gọi là thặng nữ." - Đào Tuyết Ương bực mình. Người đó chưa hề nhìn nàng một cái, tại sao lại gọi nàng là thặng nữ? Nhưng cái lễ chào hỏi này trịnh trọng quá, quỳ như thế nhìn không nổi.

"Mọi người có thể đứng lên nói chuyện không, cứ quỳ vậy làm sao nói được. Ở Ma giới khách sáo như vậy sao?" - Đào Tuyết Ương đổ mồ hôi, đang so sánh với vài người vừa đụng mặt là đánh. Nghĩ lại, thì ra Ma giới cũng có ma tốt, ma xấu.

"Ngài là Thánh Nữ thuần khiết, đến để cứu vớt chúng tôi. Nên chúng tôi phải tôn kính."

Đào Tuyết Ương lần này không có nghe nhầm, bọn họ gọi nàng là "Thánh Nữ". Nàng biết Minh giáo có cái chức vụ gì đó gọi là Thánh Nữ, nhưng đây là sao? Tự dưng lọt xuống chỗ nào đó, còn được tôn làm Thánh Nữ? Còn nữa, bọn họ là ác ma, quỳ xuống trước mặt phàm nhân, không thấy mất mặt sao?

Đào Tuyết Ương cảm thấy mấy người này rất sợ nàng, liền giả bộ tức giận: "Vậy ta ra lệnh cho các ngươi đứng dậy, ta có chuyện muốn hỏi." - Sai bảo người khác không phải là tính cách của Đào Tuyết Ương, nhưng cứ làm theo dáng vẻ cao quý lạnh lùng của Sư Âm là được.

Những người đang quỳ, do dự rất lâu mới chịu đứng dậy. Họ sợ sẽ chọc giận vị Thánh Nữ này.

"Trong mấy người, ai có thể trả lời những câu hỏi của ta, bước lên trước." - Dù Đào Tuyết Ương đang ra lệnh, nhìn chẳng giống tính cách bẩm sinh của Sư Âm. Nhưng vì mấy người kia đối với nàng vừa kính vừa sợ, nói vậy là đủ rồi.

Một cô gái tóc dài màu đen bước lên trước: "Thưa Thánh Nữ đại nhân, tôi là thủ lĩnh của thôn này tên Ti Lệ. Ngài cứ hỏi, tôi sẽ trả lời."

"Đầu tiên, tôi không phải Thánh Nữ gì cả, cũng chẳng biết tại sao lại tới được đây. Tôi đến Ma giới vì muốn tìm hoa Diễm Ma, nơi này của mấy người có không? Nếu như không có, tôi muốn tìm lại nửa kia của mình, cô biết đường về Ma Cung không?" - Đào Tuyết Ương một câu hỏi cả đống vấn đề. Nhưng cũng hỏi rất rõ ràng minh bạch, cô gái nghe tới hoa Diễm Ma liền phản ứng.

"Hoa Diễm Ma có ở tại thôn này. Những nơi Diễm Ma xuất hiện, mây đen che kín trời, gieo rắc tai họa, thôn của chúng tôi cũng vì vậy mà suy sụp. Chúng tôi lại không thể nào đến gần nó, vì sẽ bị nó hấp thụ trở thành chất dinh dưỡng. Người duy nhất có thể hái nó, chỉ có Thánh Nữ ngài. Người tiên tri trong thôn nói không sai, ngài sẽ từ vùng thời không lưu chuyển rơi xuống đây, cho nên từ sáng sớm chúng tôi đã đứng chờ đợi để đón tiếp ngài. Vì thôn này, tôi đành liều chết thỉnh cầu, xin Thánh Nữ hãy đem hoa Diễm Ma đi khỏi đây." Ti Lệ nói xong lại quỳ xuống, Đào Tuyết Ương bùng phát lòng tốt của mình. Cũng xem như không uổng công.

"Tôi đến đây là tìm hoa Diễm Ma, tất nhiên tôi sẽ mang nó đi. Nhưng, các người có thể giúp tôi liên lạc với công chúa Tư Lam không?"

Vẻ mặt Ti Lệ khó xử: "Thưa, chúng tôi chỉ là một thôn nhỏ, không có tư cách nhìn thấy công chúa điện hạ cao quý."

Đào Tuyết Ương đành bỏ qua, lấy được hoa Diễm Ma rồi sẽ có cách liên lạc với Sư Âm thôi. Ti Lệ dẫn Đào Tuyết Ương đến nhà của mình, như lời tiên tri đã nói, Thánh Nữ là người giải thoát thôn của họ, đương nhiên muốn tiếp đãi thật tốt.

Đào Tuyết Ương vừa bước vào nhà Ti Lệ, liền hỏi mượn gương, hi vọng Huyền Quang Thuật có thể liên lạc với Sư Âm. Nhưng, Đào Tuyết Ương hoàn toàn không biết nàng đang ở đâu, còn chả biết Huyền Quang Thuật có tác dụng hay không. Không cần đoán, sự thật đã chứng minh, nơi này mây đen che kín trời rất kỳ lạ, hoàn toàn không thể cảm ứng được Sư Âm đang ở đâu. Huyền Quang Thuật dùng nửa ngày trong gương chỉ có mặt của nàng.

"Nơi này quá mức âm u, không có một ngọn cỏ. Tôi không biết bọn họ làm sao có thể ở lại đây?" - Thư Ca đập cánh bay tới bay lui, mặt khó chịu.

"Có thể là do hoa Diễm Ma mọc ở đây, lại không cách nào liên hệ với Hôn Âm. Chúng tôi đồng sinh cộng tử, tôi không sao, chắc chị ấy cũng không có chuyện gì. Bây giờ không thể lãng phí thời gian, quyết định đi tìm hoa Diễm Ma trước vậy." - Đào Tuyết Ương không thể nghỉ ngơi, dự định nhờ Ti Lệ dẫn nàng đến chỗ hoa Diễm Ma. Khi sờ thấy balo sau lưng mình, Đào Tuyết Ương mới nhớ, nàng có mang theo quyển sách cũ.

Đào Tuyết Ương mở sách ra, có thể luồng tà niệm này biết chút gì về hoa Diễm Ma.

"Này này, ngươi có biết làm sao mới hái được hoa Diễm Ma không? Ti Lệ nói, bọn họ tới gần thì sẽ bị nó hấp thụ làm chất dinh dưỡng. Ta đến đó cũng sẽ bị ăn mất sao?" - Đào Tuyết Ương sốt ruột đập đập cuốn sách.

"Thái độ lúc cô nhờ vả người khác có thể tốt một chút không?" - Một giọng nam rất trầm phát ra, bực mình nói: "Hoa Diễm Ma mặc dù nói là của Ma giới, nhưng toàn bộ Ma giới đều sợ nó. Người của Ma giới rất khó đến gần thứ hoa tà ác đó, chỉ có người lương thiện chân chính mới có thể hái được. Nhưng, phải lấy máu tế hoa." - Bực mình thì bực mình, nhưng vẫn đem những thứ mình biết nói hết cho Đào Tuyết Ương. Tại nó sợ Đào Tuyết Ương lại giở trò hành hạ uy hiếp nó.

"Lấy máu tế hoa? Ngươi đang nói ta phải lấy mạng ra đổi à? Ti Lệ có biết không? Chỉ sợ bọn họ trói ta đem đi tế thì không ổn." - Đào Tuyết Ương nghe luồng tà niệm trong sách nói như vậy, hơi sợ. Nhìn người trong thôn chắc chỉ biết là có người nào đó như lời tiên tri đến giải thoát cho họ, nhưng sẽ không biết cụ thể phải làm sao. Nếu không, lúc nãy nàng đã thành người "hiến máu nhân đạo".

"Đừng nói cô ngốc đến nói tin mấy chuyện nó nói là thật nhé." - Thư Ca lo lắng Đào Tuyết Ương sẽ thật sự đi lấy máu tế hoa. Chủ nhân của nàng, ưu điểm lớn nhất là tấm lòng lương thiện, khuyết điểm cũng chính là quá mức lương thiện...Aiz.

"Tôi có chừng mực mà, mạng của Hôn Âm nằm trong tay tôi, nên tôi không thể làm bừa."

"Thánh Nữ đại nhân." - Giọng nói Ti Lệ vang lên sau lưng, làm Đào Tuyết Ương giật mình. Quay đầu, nhìn thấy cô gái mặc áo choàng đen kia vẫn đang cung kính cúi đầu.

"Đúng lúc tôi cũng muốn đi tìm cô. Tôi nghỉ đủ rồi, cô dẫn tôi đến nơi hoa Diễm Ma sinh trưởng đi."

"Tôi lập tức dẫn ngài đi."

Đào Tuyết Ương đi theo Ti Lệ, phía sau có cả đám người đi theo, ai cũng cúi đầu. Cả đám toàn mặc áo choàng đen, cứ như đang đi dự đám ma, nếu trước mặt có thêm cái khung hình nữa thì y chang. Đào Tuyết Ương lắc đầu loại bỏ những ý nghĩ vừa thoát qua, chút nữa có gặp nguy hiểm hay không còn chưa biết, nên tăng cường cảnh giác.

Ti Lệ đưa Đào Tuyết Ương đến một ngọn núi nhỏ, ngẩng đầu là nhìn thấy đỉnh núi, trên đỉnh núi có một đóa hoa màu đen, toát ra mùi vị chết chóc. Toàn bộ núi có bụi gai bao phủ, phía dưới bụi gai xương trắng chất đống. Đi gần đến vách núi, mọi người liền đứng lại, xem ra bọn họ rất sợ hoa Diễm Ma.

"Thánh Nữ đại nhân, thứ lỗi chúng tôi không thể đi thêm được nữa." - Ti Lệ khó xử lên tiếng. Đào Tuyết Ương gật đầu như hiểu rõ, bọn họ không thể đi tiếp, chỉ đành dựa vào sức mình mà bước lên.

Đào Tuyết Ương cầm cuốn sách đi về phía trước, không thấy có gì kì lạ, cũng không có cảm giác khó chịu. Chỉ là, càng đến gần ngọn núi, Đào Tuyết Ương có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh rất lớn, nhưng nó lại không tấn công nàng, không lẽ nàng chính là khắc tinh của nó sao? Đào Tuyết Ương có phải bị ảo giác không, ngọn núi dường như có sự sống, nó hình như phản ứng khi nàng đến gần.

"Những bụi gai này chắc có độc." - Đào Tuyết Ương lo lắng nhìn những đống xương trắng kia.

"Để tôi thử xem." - Thư Ca nói xong bay đến những bụi gai, muốn nhìn xem đặc tính của thực vật. Nàng là Thụ Linh, ra tay là hợp lý nhất.

Thư Ca vừa đến gần những bụi gai, thì bọn nó như có sự sống, toàn bộ đều tấn công nàng. Thư Ca từ một tiểu tinh linh, biến thành một cô gái với mái tóc màu xanh lục, phản công. Xung quanh Thư Ca xuất hiện những sợi dây mây chắc khỏe, bắt đầu đánh nhau với những bụi gai.

"Thư Ca, cẩn thận!" - Đào Tuyết Ương nhìn thấy những bụi gai chui sâu vào đất, bò đến tấn công Thư Ca. Đào Tuyết Ương chạy đến, thì bị bụi gai làm bị thương, khi dính máu của nàng, những bụi gai kia liền rút lui.

Trên tay Đào Tuyết Ương vẫn còn chảy máu, những giọt máu rơi xuống đất, mấy bụi gai xung quanh đều biến mất. Thậm chí, chỗ đó còn mọc lên những lớp cỏ mềm mại.

Đào Tuyết Ương nhìn lên đỉnh núi. Không phải chứ, chẳng lẽ bắt nàng hiến máu để loại trừ những bụi gai? Máu của nàng có đủ để bò tới đỉnh không đây? Nhưng dựa theo tình hình, máu của Đào Tuyết Ương có uy lực rất lớn, chỉ vài giọt có thể làm một vùng bụi gai biến mất, chắc có thể làm được.

Ngọn núi này cũng không cao, cỡ ba bốn tầng lầu, chỉ là một cái sườn núi nho nhỏ thôi. Muốn bò lên, phải đạp lên những bộ hài cốt, cũng đủ để người khác lạnh sống lưng. Thư Ca bay gần Đào Tuyết Ương đề phòng nàng bị trượt chân. Lâu lâu Đào Tuyết Ương nhỏ ra vài giọt máu để mở đường.

Nhiều vết thương trên tay Đào Tuyết Ương đã đọng máu, phải làm lại từ đầu, Đào Tuyết Ương bị đau sắp chết. Nhưng vừa nghĩ đến trách nhiệm cứu vớt nhân loại, vẫn là ráng nhịn. Nếu Sư Âm ở đây, chắc chắn Đào Tuyết Ương sẽ bị mắng là ngu như heo.

"Cố lên, sắp đến rồi." - Sắc mặt Đào Tuyết Ương đã trắng bệch, nhưng nghĩ đến có thể hái được hoa lại vui vẻ trong lòng.

Đào Tuyết Ương dùng bàn tay đầy máu định hái bông hoa tà ác.

"Tuyết Ương, buông tay! Không được đụng vào nó."

Sau lưng Đào Tuyết Ương vang lên giọng nói quen thuộc, nhưng tay nàng đã hái hoa Diễm Ma mất rồi. Hoa Diễm Ma vừa tiếp xúc với dòng máu tinh khiết của Đào Tuyết Ương, bắt đầu phát ra ánh sáng kì lạ. Màu đen từ từ chuyển thành màu đỏ tươi, mây đen giăng phủ đầy trời cũng tản ra. Đào Tuyết Ương đứng trên đỉnh núi nhỏ nhìn xuống, khuôn mặt của những ác ma mặc áo choàng đen trở nên dữ tợn, bọn họ đã biến thành quái vật có cái miệng lớn, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. . Ngôn Tình Hài

- ------------------

Thặng nữ: đơn giản, gái qua 30t vẫn còn bị ế =)))))).

Minh giáo: vâng xin lật lại mấy bộ phim kiếm hiệp hay chơi game bạn sẽ thấy thôi ^^!

Thời không lưu: có nghĩa là dòng chảy của thời gian và không gian, nói dễ hiểu chắc là hố đen vũ trụ.

Bình luận

Truyện đang đọc