ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

"Lãnh An đã đi đầu thai, nó không phải Lãnh An."

"Cô nói bậy! Lãnh An đang ở đây, tôi nhất định phải cứu cậu ấy."

"Cô nên tự cứu mình trước đi."

Sư Âm gần như nổi điên, nàng có thể tha thứ cho một kẻ cuồng Iphone. Nhưng không có nghĩa Sư Âm chấp nhận tha thứ, cho một kẻ tự xem mình là Thượng Đế, phán xét tội lỗi của con người. Thiện ác tồn tại trong một thế giới, có thiện phải có ác, đó là định luật cân bằng của thế gian này. Cho dù người đó đáng tội chết, cũng không đến lượt Trần Thu Linh quyết định ai đáng chết ai được sống. Hơn nữa, giết hết đám người đó, cũng đâu có thể cứu vớt cái xã hội đầy rẫy những tên biến thái.

Từ lúc nào không biết, luồng ánh sáng đỏ trong tay Sư Âm đã lan ra bao trùm lấy bên trong căn nhà. Mọi chuyện nên giải quyết tại nơi này, không thể để oán khí đã có hình dạng thoát ra ngoài, như vậy sẽ tạo cơ hội cho nó mạnh thêm.

"Tôi nhất định không cho các người tổn thương cậu ấy." - Trần Thu Linh cúi đầu, giọng nói trầm xuống. Giống như những con ma trong phim kinh dị.

"Những vết thương trên người chị ấy.....Dường như oán khí gần như thâm nhập vào cơ thể chị ấy rồi." - Đào Tuyết Ương nhìn thấy rất rõ những gì đang xảy ra trước mắt, chuyện không ổn.

Luồng oán khí mơ hồ tụ lại thành hình dạng một cô gái, nhưng chỉ là một cái bóng đen, nhìn vẫn không ra hình dáng. Nhưng giống như có chân tay, đang quấn quanh cơ thể Trần Thu Linh. Làn da của Trần Thu Linh lộ ra ngoài, hiện rõ từng vết thẹo chằn chịt, có những vết thương máu chỉ vừa đông lại. Vết thương càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn, Trần Thu Linh cơ thể tiều tụy, nhưng gương mặt đã trở nên dữ tợn. Ánh mắt biến thành màu đỏ, chứa đầy gân máu.

"Nó đang từng bước chiếm lấy thân thể Trần Thu Linh. Khốn nạn, bắt lấy cô ấy!" - Sư Âm nói với hai người đang đứng bên cạnh, người yêu và học đệ, kiêm luôn trợ thủ. Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú quýnh quáng nhìn nhau, bởi vì gương mặt Trần Thu Linh lúc này nhìn rất đáng sợ. Nhưng đành nhắm mắt làm theo, Sư Âm mà nổi điên còn kinh khủng hơn nhiều. Sau vài giây chọn lựa, đằng nào cũng chết, hai người tìm kiếm bên cạnh xem có thứ gì trói được Trần Thu Linh hay không.

Bằng__bằng___

So với Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú, Dương Tử Hi nhanh hơn rất nhiều lập tức rút súng ra bắn hai phát. Đào Tuyết Ương trợn tròn mắt nhìn vị cảnh sát hình sự thô lỗ.

"Này, trói chị ấy lại là được rồi. Cần gì phải nổ súng, cảnh sát hình sự tiểu thư!"

"Linh Sang không làm hại cơ thể con người, tôi đang giúp cô. Bộ đui nhìn không thấy sao?"

"Làm ơn đi, đừng có cãi nhau nữa. Nhanh lại đây giúp em một tay, một mình em không đè nổi chị ấy."

Lương Ưu Tú một bên đang cực lực đè lại cô gái đang nổi điên, vì bị oán khí nhập thân. Hai người kia không chịu giúp thì thôi, còn ở đó đấu võ mồm! Trần Thu Linh trúng hai phát súng của Dương Tử Hi, ói ra một ngụm máu đen lớn. Cơ thể con người của Trần Thu Linh cũng lập tức nổ hai lỗ hình viên đạn, dòng máu đỏ chảy ra.

Đào Tuyết Ương sững sờ vài giây, nhanh chóng xé những quần áo để trên giường chạy lại quấn chặt Trần Thu Linh. Thật giống hình ảnh, tú ông tú bà đang ép gái nhà lành đi làm kỹ nữ.

"Chết tiệt! Không thể dùng được Linh Sang với nó. Nếu đánh tan nó, nó sẽ kéo theo Trần Thu Linh chết chung." - Dương Tử Hi nhíu mày. Linh Sang có thể dễ dàng đối phó quỷ, không làm bị thương con người.

"Oán khí bám vào vật chết, có thể ung dung giải quyết. Nhưng lần này, nó quấn lấy linh hồn Trần Thu Linh, khó xơi rồi." - Sư Âm do dự, nàng định dùng chú cưỡng ép đánh tan nó. Nhưng xem ra sẽ giống Linh Sang của Dương Tử Hi, đánh nó sẽ làm tổn thương Trần Thu Linh.

"Sư tiểu thư, chị không phải có cây gậy vẽ ấn chú, dùng để đánh quỷ nhập thân sao?"

"Không thể, Chùy Hồn Bổng dùng đối phó với linh hồn. Nó chỉ là một luồng oán khí không có hình dạng, so với oán khí bình thường mạnh hơn. Có lẽ nó cũng đã có suy nghĩ riêng rồi."

"Ha ha ha ha, các người đều chết hết, các người nên chết hết đi. Ha ha ha ha, tội ác của các người đều phải xuống Địa Ngục." - Trần Thu Linh phát ra giọng cười ma quái, sởn gai ốc.

Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật, thật ra cái "nhất niệm" đó xảy ra chỉ trong chớp mắt. Trần Thu Linh đã bị thù hận che mờ, sau cái chết của Lãnh An, nàng đem mọi tội lỗi đổ lên đầu những người thích vui đùa trên mạng. Vì vậy, oán khí còn sót lại trong máy tính của Lãnh An, dễ dàng cộng hưởng và trưởng thành, cũng từ từ làm linh hồn của Trần Thu Linh trở nên u tối. Đến lúc này, sợ rằng chính bản thân Trần Thu Linh cũng chấp nhận dung hợp với oán khí.

Roẹt...xoẹt....âm thanh xé rách phát ra, dùng những vải vóc quần áo không thể trói được Trần Thu Linh. Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú chưa kịp xé thêm những bộ quần áo khác, thì Trần Thu Linh đã thoát ra. Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú bị Trần Thu Linh đánh văng qua một bên, sau đó Trần Thu Linh giống như dã thú, dùng chân tay để bò, đi lên tường bám vào trần nhà.

"Mợ nó! Chuyện gì xảy ra vậy?" - Đào Tuyết Ương quanh đầu đầy sao, ngẩng lên nhìn Trần Thu Linh. Tay nàng đang nắm chặt Lương Ưu Tú, chỉ sợ cô ấy nhảy xuống đầu mình.

"Đào học tỷ,...chị...chị dùng mấy sợi dây leo...trói..trói chị ấy đi." - Lương Ưu Tú vừa nói vừa run. Hắn là người yếu nhất đám, lôi kéo Đào Tuyết Ương yếu đứng trước hắn một bậc, chạy lại trốn sau lưng Sư Âm.

"Đừng có đùa, đâu có cái cây nào ở đây, làm sao gọi dây leo."

"Nếu cô ấy cứ bám ở trên đó, thì em cứ thử đi. Biết đâu ở tầng trên có người nào đó trồng cây. Mấy cây cảnh trồng trong nhà, sẽ không phá sập chỗ này đâu, chị tin em làm được." - Sư Âm vừa nói, vừa hôn môi Đào Tuyết Ương một cái. Năng lượng đã nạp đủ, Đào Tuyết Ương tinh thần phấn chấn.

"Để đó cho em!" - Đào Tuyết Ương giơ lên ngón tay cái, đây chính là sức mạnh của tình yêu.

Thực chiến nhiều lần, nhưng lần nào Đào Tuyết Ương cũng chỉ có mỗi một chiêu. Lại có lúc được, lúc không, nhưng dạo gần đây có vẻ ổn định hơn. Bây giờ lại có sức mạnh tình yêu trợ lực, sử dụng thuận buồm xuôi gió.

Đúng là rất may, trên lầu thực sự có người trồng cây cảnh. Tuyệt lắm! Vỗ tay khen ngợi! Tuyệt nhất chính là người đó trồng cây Tô Thiết, thân cây Tô Thiết rất cứng cáp, rất nhiều chiếc lá bắt đầu đan vào nhau tạo thành dây leo từ trên trần nhà đâm xuống. Trần Thu Linh chuẩn bị nhảy xuống, nhào tới đánh Đào Tuyết Ương thì bị dây leo kéo lại, Trần Thu Linh bị trói treo lơ lửng giữa nhà. Cây Tô Thiết rất cứng, lá nó cũng rất dai, không dễ dàng thoát khỏi.

"Cô ấy chấp mê bất ngộ, nếu chị dùng đạo thuật, linh hồn Trần Thu Linh sẽ chết theo. Hiện tại, chỉ còn biện pháp đánh thức lý trí của cô ấy." - Sư Âm lên tiếng, ở lâu với Đào Tuyết Ương xem ra Sư Âm cũng có một chút lòng thương xót. Bây giờ, còn biết lo lắng đến sống chết của người khác.

"Dáng vẻ của chị ấy như vậy mà có lý trí à?"

"Không phải em rất thích giảng đạo sao?"

"Ơ...cái này.."

Đào Tuyết Ương còn đang vò đầu bứt tóc tỏ ý xin lỗi, thì giữa căn phòng bổng nhiên phát ra một ánh sáng trắng, sau đó một "người" từ giữa không trung hiện ra. Là một cô gái sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đượm buồn, thân thể trong suốt. Trần Thu Linh nhìn thấy "cô gái" vừa hiện ra, từ từ lấy lại bình tĩnh.

"An...An An..." - Trần Thu Linh kích động, giọng nói run run gọi tên "cô gái".

"Mình lo lắng cho cậu, nên mình trở về đây. Mình không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, mình không xứng đáng để cậu phải làm như vậy."

"An An, An An, mình rất nhớ cậu. Xin lỗi, mình không nên nói những lời như thế với cậu. Nhưng mình thật lòng yêu cậu, cho dù biết rằng cậu sẽ không bao giờ chấp nhận mình."

"Cám ơn cậu đã làm tất cả vì mình. Nhưng việc này là sai lầm, người có tội sẽ gặp báo ứng, không cần cậu ra tay trừng phạt. Cậu làm như vậy cũng biến mình thành người có tội, xuống Địa Ngục sẽ phải chịu đựng cực hình."

"Mình không thể chịu đựng được, khi nhìn người khác tổn thương cậu. Bọn họ đáng chết."

"Nhưng làm như vậy, mình sẽ lo lắng cho cậu mà không an tâm đi đầu thai. Cậu nhẫn tâm sao?"

Nghe đến đó, Trần Thu Linh đã hoàn toàn bình tĩnh suy nghĩ. Nếu như người mình yêu, bởi vì lo lắng cho mình mà không thể đầu thai, ở dưới Địa Ngục phải chịu khổ. Đây là thứ Trần Thu Linh muốn sao? Nàng đã thật sự sai rồi sao? Trần Thu Linh đã mắc nợ Lãnh An, không thể tiếp tục làm như vậy.

Lãnh An tiếp tục nói: "Vì mình, vì chính bản thân cậu. Xin ngừng tay! Mình ở dưới đó thật sự rất đau khổ, mình không muốn tiếp tục mang thêm tội. Mình muốn sớm được đầu thai."

"An An, An An ~~"

Trần Thu Linh gào khóc, nhìn bóng cô gái mình yêu từ từ biến mất. Nhân lúc này, Sư Âm nhanh chóng niệm chú vào những sợi dây leo, sức mạnh bám vào sợi dây leo truyền thẳng vào trong thân thể Trần Thu Linh. Sức mạnh của Đào Tuyết Ương rất thuần khiết, có thể hỗ trợ làm tăng thần chú tẩy oán khí của Sư Âm. Sư Âm phải tranh thủ thời gian Trần Thu Linh còn giữ được bình tĩnh, ép oán khí tách ra, như vậy mới đảm bảo Trần Thu Linh không bị thương.

Sức mạnh thuần khiết, từ từ truyền vào trong thân thể Trần Thu Linh, đem tất cả oán khí loại bỏ. Trần Thu Linh thét lên một tiếng đau đớn, cơ thể đã không còn oán khí, những vệt máu ứ đọng trên thân thể đã biến mất, cặp mắt đỏ tươi đầy gân máu trở lại bình thường. Đào Tuyết Ương dùng dây leo đưa Trần Thu Linh đặt xuống mặt đất nhẹ nhàng.

Dáng vẻ Trần Thu Linh vẫn còn rất mơ màng, nhưng thông cảm thì thông cảm, việc nên làm thì cần phải làm. Dương Tử Hi ngồi xuống trước mặt Trần Thu Linh.

"Tôi phải mời cô về cục cảnh sát một chuyến. Cô nên chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra." - Từ lâu Dương Tử Hi đã mang vẻ mặt lạnh như băng, không cần giả vờ làm người tốt.

Trần Thu Linh vẫn như người mất hồn, Đào Tuyết Ương đành vỗ nhẹ vai Trần Thu Linh. Bây giờ, dù nói thêm lời an ủi nào cũng vô dụng.

Dương Tử Hi dẫn Trần Thu Linh về cục cảnh sát lấy lời khai. Sư Âm, Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú cùng nhau rời khỏi đó. Trên đường đi, Đào Tuyết Ương nhớ ra một chuyện.

"Lãnh An không phải đã đi đầu thai sao? Tại sao, có thể trở về?"

"À, đó không phải linh hồn Lãnh An. Do chị dùng đạo thuật tạo ra." - Sư Âm bình tĩnh trả lời.

"Hả? Chị chơi xấu, ăn gian! Đó là lừa gạt, Trần Thu Linh thật đáng thương."

"Đó gọi là chiến lược."

Đào Tuyết Ương chỉ tay về phía Sư Âm, nhưng không lên tiếng. Sư Âm cảm thấy chuyện đã phiền phức, đành phải dùng mánh khóe một chút. Em ấy còn dám nói mình lừa gạt, "chờ xem tối nay chị giáo huấn em thế nào".

Trần Thu Linh vào đến cục cảnh sát, vẫn im lặng không nói một lời, nhưng vụ án tự sát liên hoàn đã có một kết thúc. Máy tính ở nhà Trần Thu Linh cũng được xử lý. Không lâu sau đó, thần kinh Trần Thu Linh xuất hiện triệu chứng nghiệm trọng, cảnh sát chuyển nàng vào bệnh viện tâm thần.

Mạng lưới internet đã khôi phục như ban đầu, hàng loạt các từ ngữ, bình luận, không màng đến sống chết của người khác tiếp tục phát sinh. Mỗi ngày vẫn như cũ, sẽ có người nhìn thấy rất nhiều bình luận tức giận, mắng chửi nhau. Chúng ta chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, vì nó chính là hiện thực, với sức một hai người không thể nào thay đổi được. Bởi vì, nó là hiện thân cho "nhân tính", định nghĩa của thiện và ác. Nếu con người có thể thay đổi xã hội này, thì đó không còn là người nữa.

"Hôn Âm, chị nhìn nè. Tiểu thuyết do em viết rất nhiều người like." - Đào Tuyết Ương ôm máy tính nhảy lên giường, xoay màn hình để trước mặt Sư Âm.

"Em nghe lời Lâm Quang Hi viết tiểu thuyết? Vậy tiếp tục cố gắng."

Sự kiện 'Linh hồn Internet' vừa kết thúc, Hạng Ngữ Tranh gọi điện thoại đường dài cho Đào Tuyết Ương, nói rằng Lâm Quang Hi không thích hợp viết tiểu thuyết kinh dị. Nàng cảm thấy Đào Tuyết Ương nên thử viết, dù sao Đào Tuyết Ương đã tự mình trải qua, cảm xúc sẽ chân thật hơn. Họ còn đưa cho Đào Tuyết Ương một đường link của website nhỏ, nó là dạng dựa theo số điểm like để tính tiền. Đào Tuyết Ương viết tiểu thuyết dạng tường thuật lại hiện trường, truyện của nàng trên website nhận được số like cao ngất ngưởng. Đặc biệt, Sư Âm là một nhân vật rất được yêu thích.

"Khoan, em viết về chị như vậy sao? Dịu dàng, nũng nịu, thở hổn hển? Chị lúc nào dịu dàng? Khi nào nũng nịu? Lại còn thở hổn hển?" - Sư Âm nhẹ giọng nói, kéo Đào Tuyết Ương lại, áp sát mặt vào hỏi.

"Đây là tiểu thuyết! Tiểu thuyết phải hư cấu một chút!"

"Vậy em liền cho chị biến thành bộ dạng nũng nịu, thở hổn hển."

"Chị có thể đi tẩy trang trước được hay không?"

"Đào.Tuyết.Ương!"

"Đừng, tha mạng! Đó là tiểu thuyết thôi mà, là hư cấu. Làm ơn nhẹ tay một chút!"

- ----------------------

Cây Tô Thiết: ở VN gọi là cây Vạn Tuế.

"lau mồ hôi" -_-! Lúc sáng đang post giữa chừng lại bị cúp điện đến tận bây giờ mới có thể post xong hết case. Thật lòng xin lỗi mọi người.

Nhắc lại một chút, vì mình post 1 lần là nguyên 1 case ( dài từ 5 - 10 chương), vì là dạng vụ án nên phải edit một lần để phân tích lại tình huống + tìm từ thích hợp dễ hiểu để viết. Nên thông thường mình sẽ post vào cuối tuần. Sớm nhất là thứ 7 và trễ nhất là sáng sớm thứ 2, vì mình cũng phải làm việc. Nếu không đói chết ^^!

Chân thành cám ơn các bạn đã yêu thích, ủng hộ và chờ đợi!

Bình luận

Truyện đang đọc