ÂM DƯƠNG

Chương 1: Hung trạch


Thẩm Khinh Vi xuống xe vừa hay là chín giờ tối, mưa phùn phấp phới khắp trời, ngọn đèn đường ám vàng bên ngoài trạm xe, ánh sáng tối tăm, trên đường không có người, chỉ có vài chiếc tắc-xi đỗ hai bên đường, cửa xe mở một nửa, khói thuốc phả ra, Thẩm Khinh Vi nhíu mày đi tới cạnh chiếc tắc-xi hàng cuối cùng, người đàn ông bên trong đưa tay ra gỡ biển xe trống xuống, Thẩm Khinh Vi gõ lên cửa xe, người đàn ông kia quay đầu: "Tan làm rồi, không tiếp..."


Còn chưa nói xong, người đàn ông kia nhìn thấy Thẩm Khinh Vi, đầu óc nóng lên, người phụ nữ dưới chiếc ô với mái tóc gợn sóng, chiếc áo trắng không tay cùng chiếc váy bò siêu ngắn, đôi chân thon dài càng khiến thân hình lộ ra vẻ cao ráo, điện nước đầy đủ, vừa nhìn đã khiến người ta kích động, nhiệt huyết sục sôi, hắn vội mở khóa xe, Thẩm Khinh Vi mở cửa lên xe.


"Quý cô đây muốn đi đâu thế?" Người đàn ông nhìn Thẩm Khinh Vi qua gương chiếu hậu trên xe, rất trẻ, xem ra chỉ khoảng đôi mươi, ban nãy chỉ nhìn chăm chăm cơ thể, lúc này nhìn mặt mũi cũng rất đẹp, đẹp tới nỗi khiến người ta khó lòng khống chế suy nghĩ, Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu, ánh mắt chạm mắt với người đàn ông trong gương, mấy giây sau, cô nói: "Tới khu Bình An."


Âm thanh lười biếng cất lên khiến toàn thân người ta tê dại, còn có vẻ làm nũng như có như không, người đàn ông kia nhất thời không phản ứng kịp, Thẩm Khinh Vi lặp lại: "Anh tài xế, tới khu Bình An nhé."


Nói xong cô chớp mắt với gương chiếu hậu, kiều diễm mê người, người đàn ông kia nuốt nước bọt, bàn tay đặt trên vô lăng rịn mồ hôi, hắn nói: "Quý cô đây, em thật sự muốn tới khu Bình An à?"


Khu Bình An gần đây hay xảy ra những chuyện ma quái.


Một thời gian trước, nữ chủ nhân của một gia đình trong khu Bình An đột nhiên phát điên, đầu tiên là dùng dao gọt hoa quả giết chồng, sau đó lại sát hạt con gái, cuối cùng tự sát, may mà người chồng bị đâm vào vị trí không trí mạng, người chồng được đưa tới bệnh viện kịp thời, sống sót, còn nữ chủ nhân và con gái chết trong phòng, từ đó về sau, liền có vô số lời đồn về ma quỷ, như là nửa đêm hàng xóm nghe thấy tiếng gõ cửa, ma khóc sói hú, hoặc là bóng ma màu đỏ.


Căn nhà đó, cũng trở thành hung trạch nổi tiếng gần xa.


Chính là vì có ma quỷ, cho nên gần đây số người tới khu nhà đó tăng lên gấp bội, nếu không phải chính quyền phong tỏa nơi đó, chỉ sợ đã trở thành địa điểm du lịch, nhưng phong tỏa thì phong tỏa, vẫn có không ít đội cảm tử, liên tiếp ba streamer chết trước cửa cũng không ngăn được sự nhiệt tình của những người khác.


Lẽ nào cô gái xinh đẹp này cũng là streamer?


Nhìn thân hình nóng bỏng này quả thật có đôi phần thuyết phục, không biết có phải do hắn thường xuyên xem những nữ treamer bày trò dung tục hay không, người đàn ông càng nghĩ cơ thể càng nóng lên, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, ánh mắt đánh giá nhìn qua gương chiếu hậu từ cẩn thận tới không chút che giấu, giống như ước gì có thể nhìn thấu Thẩm Khinh Vi qua gương, Thẩm Khinh Vi khẽ dựa vào ghế, một chân gác lên chân còn lại, lắc qua lắc lại đầu ngón chân, lắc lư khiến trái tim người ta cũng run rẩy theo, cơ thể người đàn ông kia rất tự giác phản ứng lại, may mà hắn ngồi phía trước, Thẩm Khinh Vi không nhìn thấy, cũng vì thế, hắn còn đổi tư thế, Thẩm Khinh Vi nói: "Đúng thế, em muốn tới khu Bình An, có thể đi chưa?"


Âm thanh lười biếng vang lên trong xe, tay nắm vô lăng của người đàn ông kia càng thêm chặt, ngọn lửa dâng trào trong lồng ngực ngày càng lớn, hắn vừa lái xe vừa nói: "Em là người ở đâu thế?"


"Tuyên Thành." Thẩm Khinh Vi buông chân xuống, từ gương chiếu hậu vừa vặn nhìn thấy bắp chân cô, mảnh khảnh thon dài, không có chút thịt thừa, người đàn ông kia nuốt nước bọt, ực một tiếng, người ngồi phía sau giống như yêu tinh ngàn năm, nhìn một cái là có thể bị hút hồn, người đàn ông kia suy nghĩ lung tung, lái xe được nửa đường, lúc dừng lại đợi đèn đỏ, ổn định cảm xúc, lại hỏi: "Em là streamer à?"


Ánh mắt Thẩm Khinh Vi nhìn vào gương chiếu hậu, thu lại toàn bộ sắc thái của người đàn ông kia vào đáy mắt, cô trả lời, có chút tủi thân: "Đúng thế, nhưng em vừa mới làm streamer chưa bao lâu, vẫn chưa nổi tiếng."


Người đàn ông kia lập tức nói: "Em làm streamer cho kênh nào thế?"


"Em có một người bạn làm streamer, cô ấy nói em xinh đẹp như thế, nên giới thiệu cho em, nói chắc chắn nổi tiếng!"


Thẩm Khinh Vi nghịch tóc, biểu cảm ngây thơ: "Liệu có thật không?"


Người đàn ông kia ngửi thấy mùi hương không biết tên, có chút say mê, hắn chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên thật rồi, em làm ở kênh nào thế, số phòng là gì?"


Thẩm Khinh Vi nói tên kênh, người đàn ông cảm thấy có chút quen tai, đột nhiên hắn nhớ ra, trong ba streamer chết ở khu Bình An, có hai người làm cho kênh này, không biết nên nói streamer của kênh này không sợ chết, hay là bây giờ vì muốn nổi tiếng, cái gì người ta cũng dám làm.


Người đàn ông kia dùng điện thoại tìm kiếm tên kênh: "Số phòng là gì thế?"


Thẩm Khinh Vi nói: "56."


"Khởi đầu tốt đấy..." Người đàn ông kia còn chưa nói xong, nhìn thấy số phòng hiện lên, vừa muốn theo dõi, lại thấy bản thân đã theo dõi, hắn gãi đầu, hỏi Thẩm Khinh Vi: "Số phòng này của em không sai chứ?"


Thẩm Khinh Vi chắc chắn, trả lời hắn: "Không sai! Chính là phòng này mà!"


Nếu không sai, người theo dõi còn ít sao? Đã gần sáu trăm nghìn người! Người đàn ông kia lướt xuống dưới, nhìn thấy ảnh đại diện và lời nhắn quen thuộc, đột nhiên nhớ lại tại sao lại theo dõi tài khoản này.


Đây chính là tài khoản của streamer chết đầu tiên.


Mẹ kiếp!


Cơ thể người đàn ông kia lướt qua một luồng gió lạnh, đột nhiên ném điện thoại đi!


Đèn xanh sáng lên, tắc-xi phía sau ấn còi inh ỏi, những tiếng bíp bíp liên miên, mặt người đàn ông kia trắng dã, cẩn thận nhìn Thẩm Khinh Vi qua gương chiếu hậu, bàn tay nắm vô lăng run rẩy, hắn cười trừ: "Em, ban nãy em đùa anh à?"


Hai tay Thẩm Khinh Vi giữ lấy mép ghế, cơ thể ngả về phía trước, không chút dấu hiệu thò đầu tới bên vai tài xế, vẫn là âm thanh lười biếng, nhưng lúc này lại nghe rất u ám.


"Đùa gì chứ?"


Người đàn ông kia không dám quay đầu, ánh mắt liếc tới người phụ nữ phía sau, chỉ liếc thấy khóe mắt Thẩm Khinh Vi chảy ra màu đỏ tươi, khiến làn da của cô càng thêm trắng, như... như người chết!


Hắn nhớ ra rồi! Streamer kia trước lúc chết chính là thế này! Mắt mở to chảy ra máu!


Hắn không dám nhìn tiếp, trong khoảnh khắc ban nãy, người đàn ông kia suýt chút nữa kêu thành tiếng! Hắn sống chết cắn răng nắm chặt lấy vô lăng! Trái tim đập thình thịch, nhảy tới cổ họng, rồi như muốn nhảy ra ngoài.


Thẩm Khinh Vi hỏi: "Còn bao lâu nữa?"


Âm thanh dính bên tai người đàn ông kia, hơi lạnh phả ra khiến người đàn ông kia kích động, khuôn mặt hắn trắng bệch, không dám động đậy, cứng ngắc như gỗ: "Sắp, sắp, sắp rồi."


Ban nãy vì để nói chuyện nhiều hơn với Thẩm Khinh Vi, hắn cố tình lái chậm, lúc này đạp chân ga, xe nhanh như bay lướt trên đường, trên trán người đàn ông kia toàn là mồ hôi, ánh đèn đường chiếu vào, lấp lánh phát sáng, Thẩm Khinh Vi ngồi ở phía sau hỏi: "Anh tài xế, ban nãy anh tìm thấy số phòng của em chưa?"


Người đàn ông kia nín thở, khuôn mặt trắng bệch lại đỏ au, là đang nín nhịn, hắn run rẩy: "Tìm, tìm..."


Lời vừa nói ra, hắn lập tức ý thức được vấn đề, sửa thành: "Không tìm thấy."


"Sao lại không tìm thấy nhỉ." Thẩm Khinh Vi thở dài: "Đã một tháng không có fan mới tương tác với em rồi."


Người đàn ông kia đổ mồ hôi toàn thân, một tháng, một tháng không phải là ngày streamer kia chết sao? Hôm nay hắn còn nghe đồng nghiệp nói về chuyện này, bảo hắn lái xe cẩn thận, đừng tới khu nhà đó, vốn dĩ hắn có thể tránh, nhưng lại bị sắc đẹp mê hoặc!


Không khí trong xe đột nhiên trùng xuống tận đáy, xe đi rất nhanh, gió đêm len qua cửa kính thổi vào trong, ù ù ù vang lên âm thanh kì quái, giống như có người đang nhỏ tiếng khóc lóc, ngay bên tai, hơi lạnh lặng lẽ phả lên vành tai người đàn ông kia, lạnh thấu tim.


Đồng hồ hiển thị tốc độ bắt đầu tăng lên, 80km/h, 90km/h, 100km/h, 110km/h, 120km/h!


Lốp xe như muốn tóe lửa trên mặt đất, chạy nhanh như một cơn gió, người đàn ông kia nhanh chóng lái xe tới cổng khu Bình An, khuôn mặt hắn đỏ ửng, vẫn đang nín nhịn, không dám nói chuyện hay hít thở, lúc tới nơi hắn ngồi cứng ngắc trên xe, không dám quay đầu nói: "Quý... quý khách, tới rồi."


"Cảm ơn anh nhé." Thẩm Khinh Vi vuốt tóc, cơ thể nghiêng về phía trước, lần này người đàn ông kia ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, ánh mắt không dám di chuyển, Thẩm Khinh Vi lại hỏi: "Anh tài xế, anh tìm thấy số phòng của em chưa?"


Da đầu người đàn ông kia tê dại, mặt mày lúc trắng lúc đỏ, Thẩm Khinh Vi không chút nghi ngờ giây tiếp theo hắn sẽ nhịn tới chết, dù sao cô rất ghét việc tới gần đàn ông, khẽ hỏi: "Anh tìm thấy số phòng của em chưa?"


"Chưa, chưa, chưa." Người đàn ông kia khó khăn hít thở, gương mặt thảm thương, muốn khóc nhưng không có nước mắt: "Điện thoại của anh, điện thoại hỏng rồi."


Thẩm Khinh Vi nói: "Vậy về nhà anh phải tìm nhé."


Người đàn ông kia khẳng định gần đầu:  "Được!"


"Còn cả bạn anh nữa."


"Tìm, tìm, bọn anh tìm hết!"


Thẩm Khinh Vi ừ một tiếng, cô cúi đầu, miệng nói: "Anh có thể bật đèn xe lên không? Em không tìm thấy ví tiền, tối quá, anh tìm giúp em đi."


Một cánh tay đưa ra, người đàn ông kia quay đầu, nhìn thấy cánh tay trắng bóc, mảnh khảnh nõn nà, trên cổ tay còn có một sợi dây đỏ, rất giống dây thừng dùng để buộc cho thi thể ở khu Bình An, người đàn ông kia run lẩy bẩy, đẩy túi xách lại: "Không cần đâu, không cần tiền!"


Cầu xin cô mau xuống xe đi!


Người đàn ông kia sắp tuyệt vọng rồi!


Thẩm Khinh Vi lục tìm túi xách trong lòng một lúc: "Tìm thấy rồi."


Một tờ tiền giấy được đưa từ phía sau tới, người đàn ông kia lập tức bị dọa tới bĩnh ra quần! Âm thanh của hắn mang theo tiếng thút thít: "Anh không cần, thật sự không cần! Em xuống xe đi!"


Thẩm Khinh Hoan không rụt tay về, nhét tiền giấy tới, mở cửa xe, nói một câu cuối cùng: "Anh tài xế, anh tốt quá, lần sau em lại ngồi xe của anh."


Ngữ điệu lười biếng, âm thanh u ám, phối hợp với tiếng gió và tiếng mưa, người đàn ông kia không đợi Thẩm Khinh Vi đóng cửa xe liền đạp ga, chiếc xe lao vút như tên bay, bắn ra vô số giọt nước.


Sau khi không còn thấy bóng dáng chiếc xe kia, Thẩm Khinh Vi mới rút ra hai tờ giấy ướt lau "vết máu" trên khóe mắt, chớp mắt lại hồi phục dáng vẻ bình thường của cô, lúc vứt tờ giấy ướt đi, cô vẫn không nhịn được giơ ngón giữa về phía chiếc xe đã rời đi, ánh mắt khinh bỉ.


Cái thứ đó cũng dám mơ tưởng cô?


Xem có dọa chết nhà ngươi không!


Thẩm Khinh Vi vứt giấy ướt vào trong thùng rác, điện thoại trong túi xách rung lên, cô lập tức lấy ra xem, quả nhiên là tin nhắn sư tỷ cô gửi tới.


Ngân Tranh: "Khinh Vi, tới nơi chưa?"


Thẩm Khinh Vi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ và ngữ khí nghiêm túc của sư tỷ mình, cô nhanh chóng trả lời: "Ừm, em đang ở dưới tầng rồi."


Ngân Tranh nhìn thấy tin nhắn liền thở phào, lại thêm một tin nhắn nữa được gửi tới.


Thẩm Khinh Vi: "Sư tỷ, lúc nào chị mới tới?"


Ngân Tranh: "Sắp rồi, đợi chị giải quyết xong việc ở đây rồi sẽ tới đó."


Thẩm Khinh Vi: "Vậy chị nhanh lên một chút nhé, hôm nay em vừa tới đây đã bị ức hiếp rồi."


Ngân Tranh nhíu mày, Thẩm Khinh Vi do một tay cô ấy nuôi lớn, tính cách cô thế nào chẳng lẽ cô ấy còn không rõ, bị người ta ức hiếp sao? Cô ấy hỏi: "Sao thế?"


Thẩm Khinh Vi: "Em ngồi tắc-xi bị sàm sỡ, tài xế nhìn chằm chằm vào em, người ta sợ lắm!"


Ngữ điệu quen thuộc, Ngân Tranh nhíu mày, nghĩ mấy giây mới trả lời cô: "Người có sao không?"


Thẩm Khinh Vi: "Đương nhiên em không sao, em thông minh nhanh trí thế cơ mà."


Ngân Tranh gõ chữ: "Chị không hỏi em, tài xế có sao không?"


Thẩm Khinh Vi nhìn tin nhắn mà tức tới nghẹn!


Xác nhận bằng ánh mắt, cô không phải là người sư tỷ yêu thương nhất.


...


Chú thích:


1.     Stream hiểu cụ thể nhất đó là một chương trình được phát sóng trực tiếp trên các nền tảng mạng xã hội như Facebook, Youtube... hoặc trên một số kênh chuyên dụng khác. Streamer là người trực tiếp lên tiếng, bình luận cho những chương trình trực tiếp trên các nền tảng mạng xã hội đó. Họ thường là những người bình luận cho những trò chơi hay, trò chuyện cùng những người hâm mộ họ...

Bình luận

Truyện đang đọc