ÂM DƯƠNG

Chương 40: Hologram game


Thẩm Khinh Vi về tới phòng vẫn cảm thấy khó hiểu, cô để hành lí rồi đi tìm Ngân Tranh, khi đi qua bàn khách rõ ràng toàn là sinh viên đại học kia, cô cố ý đi chậm lại, cô nhận ra một cậu trai trong số đó chính là cậu trai ban nãy cô nhìn thấy trước cửa phòng.


"Cho nên, cậu chọn rồi à?" Cô gái tết tóc hai bên hỏi ra câu này, rõ ràng Thẩm Khinh Vi phát hiện không khí xung quanh đã khác đi, dường như mọi người trên bàn đều căng thẳng nhìn cậu trai kia.


"Chọn cái gì?" Cậu trai cầm cốc bia trước mặt, ngửa đầu uống một ngụm: "Game xảy ra sự cố, không chọn được, đúng là trò rác rưởi!"


"Phù!" Những người khác ngồi về vị trí, bắt đầu càu nhàu: "Các cậu nói xem những người mất tích kia, rốt cuộc có phải thật không?"


"Ai biết được, phía nhà phát hành game thật sự không tắt thiết bị phục vụ à? Còn dám mở sao? Nếu là tôi thì tôi nghĩ có lẽ đây là cái để lừa người chơi thôi."


"Không chừng còn có tình tiết bên trong nữa đó."


"Đúng đúng đúng, Hiểu Thần, tối nay cậu có chơi nữa không?"


Hiểu Thần? Đó không phải cái tên người ta gọi cô sao? Thẩm Khinh Vi kì quái nhìn về phía cậu trai kia, đột nhiên hiểu ra trước đó bản thân mình gặp chuyện gì, cô thay tên Hiểu Thần này tiến vào trò chơi, thật kì lạ, tại sao cô lại gia nhập trò chơi kia? Hơn nữa cô không hề đeo hololens?


Thẩm Khinh Vi đã nghe nới tới trò chơi thực tế ảo từ lâu, nhưng chưa từng chơi thử, không ngờ hiện tại khoa học kĩ thuật phát triển như thế, thế giới ảo và thế giới chân thực, dường như không có gì khác biệt.


Hiểu Thần nghe bọn họ nói chuyện: "Chơi chứ, chắc chắn chơi, khó khăn lắm tôi mới tới được cửa ải Vụ Trấn, sắp chọn cửa ải rồi, sao lại không chơi nữa chứ."


"Nếu thật sự có tình tiết bên trong thì sao?"


Câu nói này khiến những người khác hứng thú, bắt đầu suy đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì, Ngân Tranh nhìn Thẩm Khinh Vi chậm chạp không động đậy, gọi: "Khinh Vi?"


Thẩm Khinh Vi quay đầu, đi tới trước mặt Ngân Tranh, nhìn đồ ăn cô ấy đã gọi, Ngân Tranh hỏi: "Sao thế?"


"Ban nãy em..." Thẩm Khinh Vi mím môi: "Hình như gặp phải chuyện kì quái."


Ngân Tranh ngẩng đầu: "Chuyện gì?"


"Hình như là..." Tuy là ở trong trò chơi, nhưng Thẩm Khinh Vi rất chắc chắn, trên người con quỷ kia có âm khí, nếu giống như đám trẻ kia đã nói, vậy con quỷ kia chỉ là một NPC trong số đó mà thôi, dùng để hoàn thành nhiệm vụ, trên người nó không nên xuất hiện âm khí, tuy tới hiện tại, Thẩm Khinh Vi vẫn chưa biết âm khí kia có làm hại người hay không.


Ngân Tranh nghe cô nói xong cũng nhíu mày: "Game?"


Ngân Tranh và Thẩm Khinh đều là người không thích chơi game, đương nhiên không hiểu, Thẩm Khinh Vi thấy cô ấy không hiểu liền rút điện thoại ra tìm kiếm Vụ Trấn, không lâu sau liền xuất hiện tên trò chơi.


Vụ Trấn là một cửa ải trong trò chơi "Lê Minh Tiểu Trấn", "Lê Minh Tiểu Trấn" là một trò chơi mà người chơi có thể tiến vào thế giới ảo, có thể sinh sống có thể chơi game, có kinh dị có nguy hiểm, sau khi gia nhập trò chơi, người chơi muốn trải nghiệm thứ gì, có thể tự lựa chọn, trong đó thể loại thám hiểm kinh dị thu hút được nhiều người chơi nhất, cảnh tượng kinh dị thường thường là trích đoạn trong những bộ phim kinh dị nổi tiếng.


Lúc này Thẩm Khinh Vi mới nhớ lại cảm giác quen thuộc từ những bức vẽ nguệch ngoạc mà cô nhìn thấy trên hành lang, không phải là trong một bộ phim trước kia cô từng xem sao?


Ngân Tranh nói: "Cho nên, em đã tham gia vào trò chơi kia?"


Thẩm Khinh Vi cũng cảm thấy kì lạ, theo lí mà nói, cô không đeo hololens, không thể tiến vào trong, huống hồ cô còn dùng thân phận của người khác, thật không thể tưởng tượng nổi, Thẩm Khinh Vi vô cùng khó hiểu, Ngân Tranh im lặng mấy giây.


Hai người thong thả ăn cơm, Thẩm Khinh Vi nói: "Đừng nghĩ nữa sư tỷ, ăn cá đi."


Ngân Tranh nhìn sang cô.


Bàn sinh viên cách hai người mấy mét vẫn đang ồn ào, một cô gái trong đó nói: "Hiểu Thần, không phải cậu nói đã qua cửa ải Vụ Trấn rồi à?"


Hiểu Thần ngẩng đầu: "Qua rồi mà!"


"Qua cái rắm!" Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa ra một bức ảnh: "Không có tên cậu."


Chiếc cốc trên tay Hiểu Thần suýt chút nữa không cầm chắc, tại sao có thể chưa qua chứ? Cậu không ăn không uống hơn nửa tháng trời vì cửa ải Vụ Trấn này, cuối cùng tìm được cách qua cửa, sao có thể chứ? Hơn nữa giao diện của cậu đã hiển thị lựa chọn cửa ải tiếp theo rồi cơ mà?


Cậu không tin, rút điện thoại ra nhìn, quả thật không tìm được tên mình trong danh sách mà nhà phát hành game công bố.


Điểm biến thái của trò chơi này nằm ở chỗ, lựa chọn của người chơi là khác nhau, cho nên cách qua cửa ải của mỗi người cũng khác nhau, giống như khi mua một chiếc bánh vào buổi sáng, sẽ có hoặc ít hoặc nhiều tình tiết mới, mà rất nhiều hướng dẫn, phương pháp qua cửa của những người chơi đã qua cửa ải trước đó, những người chơi khác làm theo, căn bản đều không có tác dụng, đây cũng là nguyên nhân tại sao rất nhiều người chơi mắng chửi sắp đặt biến thái nhưng vẫn vui vẻ chơi game, vì bí mật chưa biết, chính là thứ kích thích nhất, những người chơi kia không phải muốn tìm kích thích nên mới chơi trò này sao?


"Sao có thể chứ?" Hiểu Thần ngây ra, đã triệt để ngây dại, những người khác nói: "Chơi lại đi, kích động làm gì."


"Đúng thế, chúng ta đi du lịch, cậu xem cậu cả ngày cứ chơi game, đợi về rồi chơi tiếp."


"Hiểu Thần... Này! Hiểu Thần!"


Sau lưng truyền tới tiếng bước chân vội vã của cậu trai, Hiểu Thần rời khỏi đại sảnh, những bạn học khác của cậu có chút bất mãn nói: "Không biết tại sao các cậu lại dẫn cậu ta đi cùng nữa, để cậu ta ở nhà chơi game luôn đi không tốt hơn à?"


"Không phải cậu muốn dẫn cậu ta đi cùng à?"


"Bạn học mà, không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, chúng ta cũng chưa từng đi chơi chung, chỉ muốn lưu lại kỉ niệm, ai biết cậu ấy lại như thế."


"Các cậu có thấy gần đây cậu ấy có hơi kì quái không, rất say đắm trò chơi kia? Trước đây cậu ấy không như thế."


"Tôi cũng phát hiện, từ sau khi câu ấy chơi cái trò kia, cả người có chút không bình thường, không phải trò chơi kia thật sự có vấn đề chứ?"


Mấy người trẻ tuổi run lên, nhìn sang nhau, lập tức chuyển sang chủ đề khác, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh ngồi ở một bên thong thả ăn cơm, thuận tiện nghe những học sinh kia tám chuyện từ tin đồn ở trường học tới tin tức về minh tinh, rồi nói tới tin đồn ma quỷ gần đây, Thẩm Khinh Vi nghe rất nhập tâm, ngay cả Ngân Tranh gọi cô cũng không phản ứng.


"Đi thôi." Ngân Tranh nói: "Ra ngoài đi dạo không?"


Thẩm Khinh Vi lập tức đứng dậy: "Vâng."


Khi cô đứng dậy, liền nhận được tin nhắn của Yên Nhược, nói mệt chết mất, Thẩm Khinh Vi hiếu kì: Mệt cái gì?


Gửi tin nhắn xong mới nhớ ra còn chưa nói chuyện của chiếc sọ nhỏ cho cô nàng biết, Thẩm Khinh Vi giải thích một phen, bên kia gửi tới một biểu tượng cảm xúc khóc lóc: Tại sao lại như thế, cái thứ rác rưởi gì cũng có thể thành đại sư sao? A a a, tôi tức chết mất, cặp đôi đáng thương! Chuyện này khiến một người vốn đã không vui như tôi lại càng thêm giá lạnh.


Thẩm Khinh Vi nhíu mày: Không vui? Tại sao lại không vui?


Yên Nhược: Em họ tôi mất tích, người nhà nhờ tôi tìm giúp, cậu nói xem có đáng tin hay không, bạn học của nó nói vì chơi game nên mất tích, nói nó ở trong phòng chơi game, đang yên đang lành thì mất tích, không thể tin được.


Thẩm Khinh Vi đột nhiên nhớ tới trò chơi cô vừa tiến vào ban nãy, cô vô thức hỏi: Trò gì?


Yên Nhược: Lê Minh Tiểu Trấn.


Bước chân Thẩm Khinh Vi loạng choạng, thiếu chút nữa ngã ra, Ngân Tranh đỡ lấy tay cô, nói: "Đi đường cũng không chuyên tâm, trong điện thoại có cái gì thế?"


"Không có gì ạ." Thẩm Khinh Vi cất điện thoại đi, nói với Ngân Tranh: "Sư tỷ, em cảm thấy trò chơi này thật sự có chút cổ quái."


Ngân Tranh nghiêng đầu: "Hai ngày nữa là tới sinh nhật em rồi, nếu em hiếu kì, đợi qua sinh nhật rồi tính."


Cô ấy nhất định phải dẫn Thẩm Khinh Vi quay về ngâm âm trì, ngày Mười Lăm nhất định phải về tới nơi, tuy sư thúc không nói hậu quả không về, nhưng theo sự hiểu biết của Ngân Tranh về sư thúc, chuyện có thể để sư thúc dặn đi dặn lại, chắc chắn là chuyện vô cùng quan trọng.


Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Biết rồi mà, sư tỷ hung dữ như thế làm gì, cười một cái nào?"


Cô níu lấy cổ tay Ngân Tranh, nhích tới trước mặt cô ấy, cười lên, Ngân Tranh hung dữ ấn lên đầu cô, lúc rũ mắt, đáy mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt, Thẩm Khinh Vi làm nũng không thành công, cô không phục dựa càng gần Ngân Tranh, cọ cọ như con mèo.


Ngân Tranh quay đầu nhìn hành động trẻ con của cô, nói: "Khinh Vi, sư tỷ hỏi em, nếu sau này để em chủ trì Âm Dương Môn, em có đồng ý không?"


"Em chủ trì?" Thẩm Khinh Vi ngây ra: "Tại sao?"


Ngân Tranh hé miệng: "Sư tỷ chỉ hỏi thôi."


"Em không muốn." Thẩm Khinh Vi thả tay Ngân Tranh ra, đứng bên cạnh cô ấy nói: "Em không muốn, em muốn sư tỷ chủ trì."


Ngân Tranh chớp mắt, vuốt tóc Thẩm Khinh Vi, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, cô ấy nói: "Em bộp chộp thế này, để em chủ trì Âm Dương Môn, chị thật sự không yên tâm."


"Cho nên là..." Thẩm Khinh Vi tươi cười với Ngân Tranh: "Sư tỷ chủ trì Âm Dương Môn là tốt nhất."


Nói xong gương mặt cô ửng đỏ, lại nói thêm một câu: "Thuận tiện chủ trì cả em luôn."


Ngân Tranh khựng lại giây lát, lắc đầu: "Không biết xấu hổ."


Thẩm Khinh Vi kéo tay Ngân Tranh lắc lư: "Sư tỷ, sư tỷ..."


Ngân Tranh không đáp lời cô, đi thẳng về phía trước, môi trường xung quanh nhà nghỉ không tệ, ánh trăng sáng treo trên ngọn cây, bóng cây loang lổ, xung quanh đều là nhà dân, một dãy đèn sáng lên, ánh đèn nhàn nhạt, ấm áp, tiếng ve và tiếng ếch cùng vang lên, tuy trời nóng, nhưng những cơn gió thổi qua người vô cùng dễ chịu.


Thẩm Khinh Vi ở sau lưng Ngân Tranh ngẩng đầu lên, sống lưng của Ngân Tranh thẳng tắp, mang theo tiên khí thoát trần, mọi thứ xung quanh như cách biệt với cô ấy, lại giống như kết hợp hoàn mỹ, Ngân Tranh đi rất chậm, giống như có ý đợi người phía sau, mấy phút sau, Thẩm Khinh Vi vẫn không động đậy, Ngân Tranh quay đầu, nhìn thấy Thẩm Khinh Vi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.


Ánh trăng chiếu lên người Thẩm Khinh Vi, soi sáng ngũ quan của cô, đặc biệt là đôi mắt, bên dưới ánh trăng, sáng tới kinh người, Ngân Tranh khẽ gọi: "Khinh Vi?"


"Tới đây." Khuôn mặt Thẩm Khinh Vi mang theo nụ cười, đi nhanh mấy bước về phía trước, nắm lấy tay Ngân Tranh, Ngân Tranh cúi mắt, nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, ngón tay Thẩm Khinh Vi mảnh khảnh nhưng rất có lực, nắm chặt lấy tay cô ấy như sợ bị từ chối, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi, Ngân Tranh thả lỏng cơ thể, không từ chối, mặc cho Thẩm Khinh Vi nắm lấy.


Đột nhiên Thẩm Khinh Vi có chút căng thẳng, lồng ngực căng lại, âm thanh căng cứng của cô gọi lên: "Sư tỷ."


Ngân Tranh quay đầu, vừa hay ánh trăng rơi lên trên mi mắt cô ấy, tạo ra một chiếc bóng nhỏ dịu dàng, trăng thanh gió mát, người bên cạnh còn xán lạn hơn ánh trăng ba phần, trái tim Thẩm Khinh Vi đập nhanh, rất muốn nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng lại bị cô nuốt lại, chỉ khẽ lặp lại một lần: "Sư tỷ."


Bên cạnh truyền tới lời hồi đáp dịu dàng: "Ừm?"


"Không có gì, đột nhiên muốn gọi chị."


Ngân Tranh quay đầu, dùng một cánh tay còn lại vuốt bằng những sợi tóc hỗn loạn trước trán của Thẩm Khinh Vi, động tác dịu dàng, nhưng khiến trái tim Thẩm Khinh Vi hoảng loạn, bên tai vang lên tiếng trống, giống như có thể nghe thấy nhịp tim điên cuồng của bản thân, từng tiếng trùm lên từng tiếng.


Một con đường nhỏ, một ánh trăng sáng, hai cô gái xinh đẹp đứng mặt đối mặt, cơn gió phả tới, thổi loạn những lọn tóc không biết là tóc của ai, hay chăng là thổi loạn trái tim của ai.


...


Chú thích:


1. NPC – Non-player character – Nhân vật không phải người chơi: là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những người quản trò hay trọng tài

Bình luận

Truyện đang đọc