Chương 74: Ngọt ngào
Suốt buổi tối, Ngân Tranh không nghỉ ngơi tốt, Thẩm Khinh Vi trong lòng cô ấy không tim không phổi đã ngủ say, còn bản thân mắt thao láo tới sáng, gần tới khi trời sáng, đột nhiên Ngân Tranh nhớ tới lúc dỗ dành Thẩm Khinh Vi đi ngủ, cũng như thế này, Thẩm Khinh Vi sợ ngủ một mình, mỗi tối đều ôm gối đứng trước cửa phòng Ngân Tranh, mặt mày tủi thân nhìn cô ấy, đôi mắt đỏ ửng vì khóc.
Thẩm Khinh Vi khi đó, thật sự có chút giống hiện tại.
Nhưng Thẩm Khinh Vi khi đó là thật sự sợ hãi, là con thỏ con, nhưng hiện tại đã biến thành hồ ly nhỏ, vô cùng giảo hoạt, có lúc không chú ý, sẽ rơi vào bẫy của con hồ ly này.
Tuy Thẩm Khinh Vi không biết, nhưng Ngân Tranh cam tâm tình nguyện.
Ngân Tranh rũ mắt, chăm chú nhìn người trong lòng, ánh mặt trời ló rạng nơi đường chân trời, ánh sáng chiếu qua cửa sổ vào phòng, ánh sáng đầu tiên buổi sớm mai, Ngân Tranh sợ Thẩm Khinh Vi bị làm phiền liền xuống giường kéo rèm cửa lại, lúc quay lại giường Thẩm Khinh Vi rất tự giác rúc vào lòng cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, khẽ thở dài: "Sư tỷ."
Vừa thỏa mãn, vừa hạnh phúc.
Ngân Tranh nghe mà đáy lòng rung động, cô ấy đưa tay ra vuốt ve góc mặt Thẩm Khinh Vi, cúi đầu, cuối cùng không nhịn được nữa, hôn lên trán Thẩm Khinh Vi.
Ngắm cả một đêm, lúc này Ngân Tranh mới bắt đầu đi ngủ.
Thẩm Khinh Vi mơ một giấc mơ kì quái, mơ thấy lần đầu tiên bản thân và sư tỷ ra khỏi Âm Dương Môn, sau khi bắt được lệ quỷ, cô dính lấy Ngân Tranh đòi cô ấy đưa mình đi chơi, trong mơ Ngân Tranh vô cùng nghe lời, cô muốn làm gì, Ngân Tranh đều đồng ý, sau đó cô muốn chơi đu quay.
"Trẻ con." Ngân Tranh đã nói Thẩm Khinh Vi như thế, nhưng vẫn đồng ý, hai người ngồi trong một khoang, sau đó đu quay chuyển động, hai người càng lên càng cao, cao tới đỉnh cao nhất, cách mặt đất tầm trăm mét, cô quay đầu nói với Ngân Tranh: "Sư tỷ, em nói cho chị một bí mật nhé."
Ngân Tranh quay đầu nhìn cô, trong mắt đều là hình bóng của cô: "Bí mật gì?"
Bình tĩnh như trước giờ, nhưng nhịp tim lại thình thịch đập lên: "Em thích chị."
Ngân Tranh ngẩn ra mấy giây rồi cười nói: "Chị cũng thích em."
Không biết tại sao đột nhiên cô đẩy Ngân Tranh ra, nói: "Cô không phải sư tỷ của tôi!"
Ngân Tranh đụng vào cửa đu khoang ghế ngồi, cửa mở ra, cô nhìn Ngân Tranh trước mặt ngã xuống, một trăm mét, vạn trượng sâu thẳm.
Thẩm Khinh Vi giật mình bật dậy khỏi giường, động tác lớn đánh động Ngân Tranh, Ngân Tranh quay đầu, âm thanh khàn khàn: "Sao thế?"
Đột nhiên từ trong mộng quay về thực tại, Thẩm Khinh Vi cũng đờ đẫn, cô ngẩn người: "Không có gì, mơ thấy ác mộng."
Cô lẩm nhẩm trong lòng, gần đây số lần nằm mơ ác mộng ngày càng nhiều.
Ngân Tranh không để tâm: "Ngủ nữa không?"
"Em dậy trước." Thẩm Khinh Vi nói: "Sư tỷ buồn ngủ thì ngủ thêm đi."
Ngân Tranh im lặng mấy giây cũng vén chăn xuống giường, hai người một trước một sau vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, Thẩm Khinh Vi nhìn bóng lưng mỏng manh của Ngân Tranh, cảm thấy khó hiểu, tại sao trong mơ Ngân Tranh nói thích cô, cô vẫn có thể đẩy ra chứ?
Bản thân bị thần kinh rồi sao?
Thẩm Khinh Vi trợn trắng mắt với bản thân, ước gì có thể xuyên vào trong mơ hung hăng đấm cho bản thân hai cái, cơ hội tốt như thế, sao cô lại đẩy ra như kẻ ngốc vậy chứ?
Ngân Tranh đánh răng rửa mặt xong nhìn Ngân Tranh ngồi trên ghế ngây người, cô ấy hỏi: "Sao thế?"
"Không... không có gì." Thẩm Khinh Vi vội nói: "Em đi thay quần áo."
Thẩm Khinh Vi vội vàng ôm quần áo vào nhà vệ sinh, Ngân Tranh khó hiểu nhíu mày.
Bữa trưa hai người ăn ở nhà nghỉ, bánh bao cháo loãng, Thẩm Khinh Vi không tập trung, Ngân Tranh còn tưởng Thẩm Khinh Vi căng thẳng vì lát nữa sẽ tới nhà Yên Nhược, mới có biểu hiện như thế, sắc mặt vô thức lạnh xuống.
Trước khi lên xe, Thẩm Khinh Vi xách túi hoa quả, đi sau lưng Ngân Tranh, ngồi trước mặt hai người là một đôi sinh viên đại học, hai cô gái tay trong tay ngồi xuống, vô cùng thân mật, cô gái ngồi bên cửa thỉnh thoảng véo má cô gái bên cạnh.
"Đau." Cô gái bị véo nũng nịu, cô gái còn lại nói: "Lại đây, hôn một cái sẽ không đau nữa."
Cô gái bị véo thật sự nhích lại.
Ngân Tranh nhìn cảnh tượng trước mặt, có chút chấn động, bản thân không bài xích người khác tình tứ, nhưng chuyện này – cũng quá to gan rồi.
Sắc mặt Thẩm Khinh Vi như thường, sau khi ngồi xuống liền hỏi Ngân Tranh: "Chị chuẩn bị làm thế nào với bức tranh kia?"
Ngân Tranh giải thích: "Xuống xe xong chúng ta gửi về."
"Gửi về?" Thẩm Khinh Vi không hiểu: "Gửi về đâu?"
"Không phải chị nói Tiểu Ngọc đã kia đi rồi sao?"
Bức tranh khẽ rung lên, nhìn có vẻ giống như rung động từ thân xe dẫn tới, nhưng không ai biết, Tiểu Ngọc đang gào thét vì cả đêm căn cơm chó, cặp sư tỷ sư muội này có thể dứt khoát chút không?
Một người lề mề, kiêng kị thân phận thì thôi.
Người còn lại cũng lề mề thăm dò, cơ hội tốt như tối qua, nếu không phải dọa sợ hai người, Tiểu Ngọc còn muốn nhảy ra ấn hai người lên giường.
Thật không hổ là cùng một sư phụ dạy dỗ, có thể nín có thể nhịn!
Với tính cách của Tiểu Ngọc, thật sự muốn nổ tung rồi.
Ngân Tranh liếc nhìn bức tranh nói: "Cô ta vẫn chưa đi."
"Hả?" Thẩm Khinh Vi đưa chân đá lên bức tranh: "Chưa đi à?"
Tiểu Ngọc: ...
Hít thở sâu, nhẫn nhịn, một đứa trẻ đời cháu chắt chút chít chùi mông chưa sạch, cô ấy phải nhịn.
Ngân Tranh nói: "Ừm, vẫn chưa đi."
"Oa, có ý gì chứ? Muốn ăn bám Âm Dương Môn chúng ta à?"
Tiểu Ngọc: ...
Âm Dương Môn của cô tốt lắm à? Còn ăn bám? Thật biết dát vàng lên mặt quá nhỉ.
Ngân Tranh nói: "Chỉ là cô ta, không có nơi để đi."
Tiểu Ngọc: ...
Thôi bỏ đi, quay về đi ngủ.
Tối qua Tiểu Ngọc ăn no dửng mỡ mới đi khai sáng cho Ngân Tranh, hiện tại người đau lòng lại là cô ấy.
Thẩm Khinh Vi phản ứng ra: "Ừm, cũng đúng, cô ta ở trong tranh nhiều năm như thế, đột nhiên phải rời đi, đúng thật không có nơi để đi."
Nói xong cô nhìn sang Ngân Tranh: "Nhưng em nghe xong câu nói kia của cô Lê cũng rất khó chịu."
Ngân Tranh nghiêng mắt: "Câu nào?"
"Câu không thích ấy." Thẩm Khinh Vi nói: "Quên thì thôi bỏ qua, còn chính miệng nói không thích, chị nói xem Tiểu Ngọc Kia, có phải hiện tại đang trốn ở nơi nào đó khóc lóc không?"
Ngân Tranh câm nín.
Cô ấy nghĩ tới những tới những lời Tiểu Ngọc đã nói tối qua, đột nhiên cảm thấy Tiểu Ngọc rộng lượng hơn bản thân rất nhiều, nếu là bản thân, cô ấy có thể làm được như thế không?
Có lẽ Ngân Tranh không làm được.
Ngân Tranh hỏi: "Khinh Vi, nếu có môt ngày, em quên mất sư tỷ..."
"Phì phì phì!" Thẩm Khinh Vi nói: "Không thể nào! Cho dù em có quên mất bản thân mình, cũng sẽ không quên sư tỷ!"
Dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Khinh Vi vô cùng buồn cười, mắt mở tròn, rất đáng yêu, Ngân Tranh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, gật đầu: "Ừm, em sẽ không quên sư tỷ."
Thẩm Khinh Vi đột nhiên nhớ tới giấc mơ kia.
Trong mơ sư phụ và sư thúc đều quên mất sư tỷ, ngay cả cô cũng...
Cảm giác hoảng hốt đột nhiên ập tới, Thẩm Khinh Vi níu lấy tay Ngân Tranh, cọ cọ, ngoan ngoãn lại chắc chắn: "Em sẽ không quên."
Trái tim Ngân Tranh nhảy lên, giống như bị người ta bóp lấy, vừa đau vừa chua, cô ấy quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời ngoài cửa hiền hòa, cơn gió mùa hạ mát mẻ, Ngân Tranh mở hé cửa sổ, để gió thổi lên mặt, dễ chịu hơn nhiều, cô ấy nhìn sang Thẩm Khinh Vi, phát hiện Thẩm Khinh Vi đang cúi đầu nghĩ gì đó, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ, chiếu xuống bọng mắt, tạo thành một chiếc bóng nhỏ.
Không khí trên xe yên tĩnh, tài xế mở một ca khúc cũ không rõ tên, giai điệu chầm chậm.
"Nếu không có em, không có quá khứ, tôi sẽ không đau lòng.
Nhưng nếu như tồn tại, tôi vẫn muốn yêu em..."
Ánh mắt Ngân Tranh nhìn hai cô gái trước mắt, đã dựa vào nhau ngủ mất.
Chiếc xe chòng chành, Ngân Tranh cũng dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, lúc Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu liền nhìn thấy viền mắt đen nhàn nhạt dưới mắt Ngân Tranh, cô gọi: "Sư tỷ?"
Không ai đáp lời, Ngân Tranh rất hiếm khi ngủ trầm ngư thế, Thẩm Khinh Vi thu lại mọi cảm xúc, ngồi thẳng ngừa, dựa đầu Ngân Tranh lên vai mình.
Chiếc xe liên tục lắc lư, tiến về phía trước.
Đi qua mấy nơi, Ngân Tranh vẫn chưa tỉnh, loa phát thanh trên xe liên tục vang lên điểm đến tiếp theo, điện thoại của Thẩm Khinh Vi tít tít vang lên, là Yên Nhược nói đã tới trạm xe chờ hai người, còn hỏi hai người tiến triển tới đâu.
"Nào có nhanh như vậy!" Thẩm Khinh Vi gõ chữ: "Cậu sốt ruột cái gì."
Yên Nhược cũng không biết bản thân sốt ruột chuyện gì, dạng như người mình ngưỡng mộ đột nhiên có người yêu, đối tượng yêu đương còn là cấp bậc tiên nữ, kích động không cách nào hình dung, nhất thời Yên Nhược khó lòng khống chế bản thân, hơn nữa em họ quay về còn nói với cô nàng, Ngân Tranh vô cùng xinh đẹp.
Càng nghĩ càng kích động.
Nhưng cô nàng không dám làm xằng làm bậy trước mặt Thẩm Khinh Vi, chỉ có thể trả lời một biểu cảm cười to để hình dung tâm trạng.
Thẩm Khinh Vi đóng điện thoại lại, chiếc xe sắp tới trạm, loa phát thanh liên tục thông báo nhắc nhở, khi cô đưa tay ra lấy hành lí lại chạm phải đầu Ngân Tranh, Ngân Tranh mở mắt.
"Sư tỷ, chị tỉnh rồi à?"
Ngân Tranh nhắm mắt lại, rồi lại chầm chậm mở ra, thích ứng một lúc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tới rồi à?"
"Sắp tới rồi."
Ngân Tranh gật đầu, nhìn thấy Thẩm Khinh Vi đưa tay ra, liền đưa hành lí cho cô, hai cô gái trước mặt cũng xuống chung trạm với bọn họ, hai người đang thảo luận đi đâu ăn gì chơi gì thì ổn.
"Chắc chắn phải tới Hoan Lạc Cốc rồi, bây giờ chưa có người, đợi khi người đông phải xếp hàng thì phiền lắm."
"Được rồi, được rồi, nghe cậu tất."
Hai nữ sinh vui vẻ xuống xe, Thẩm Khinh Vi nhìn bọn họ trẻ tuổi tràn đầy sức sống, nói: "Thật tốt."
Ngân Tranh ở sau lưng nhìn cô.
Sau khi xuống xe, Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, hỏi: "Sư tỷ, hay là chúng ta cũng tới nơi Cốc Cốc gì đó xem thử đi."
Ngân Tranh quay đầu nhìn cô, Thẩm Khinh Vi tươi cười: "Em chỉ nói thôi mà."
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Ngân Tranh đi bên phải, Thẩm Khinh Vi thấy cô ấy thõng tay bên người, nói: "Sư tỷ, chị xách hành lí giúp em đi."
"Được." Ngân Tranh đưa tay ra nhận lấy, không nặng, cũng chỉ có mấy bộ quần áo thay đổi.
Thẩm Khinh Vi cân nhắc hai giây, lại đưa túi qua: "Sư tỷ, cầm túi giúp em được không?"
Tay phải Ngân Tranh đang rảnh, gật đầu: "Được."
Thẩm Khinh Vi cười lên, một tay xách túi hoa quả, đi về phía trước, khi ra tới cửa bọn họ lại nhìn thấy hai cô gái vừa nãy, đang bắt xe tắc-xi, tư thế của hai người thân mật, mười ngón tay đan lấy nhau.
Ngân Tranh nhìn chằm chằm mấy giây, quay đầu nhìn Thẩm Khinh Vi, đôi môi động đậy, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Thẩm Khinh Vi có chút ngưỡng mộ: "Sư tỷ, chị cảm thấy bọn họ thế kia có tốt không?"
Ánh mắt Ngân Tranh nhìn tới gần đó, gật đầu: "Tốt."
Thẩm Khinh Vi thuận đà nói: "Vậy sư tỷ cũng yêu đương với em đi, được không?"
Ngân Tranh vô thức nói: "Được..."
Nói xong phản ứng lại, quay đầu nhìn Thẩm Khinh Vi, trái tim Thẩm Khinh Vi thình thịch nhảy lên, nhanh tới đòi mạng, suýt chút nữa cô đã tắt thở, gài bẫy sư tỷ như thế, liệu sư tỷ có tức giận không?
Đột nhiên Ngân Tranh đưa tay ra, Thẩm Khinh Vi giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, không ngờ người đó chỉ vuốt tóc mái cho cô.
Thẩn Khinh Vi ngẩng mắt: "Sư tỷ?"
Ngân Tranh đứng trước mặt Thẩm Khinh Vi, cử chỉ tự nhiên, giọng điệu bình tĩnh, cô ấy lặp lại một lần: "Được."
Lỗ tai Thẩm Khinh Vi nổ tung, một chữ đơn giản nhưng giống như pháo hoa nở rộ, bùm bùm bùm nổ tung khiến cô ngây ra.
Vậy sư tỷ cũng yêu đương với em đi, được không?
Được.