ÂM DƯƠNG

Chương 10: Âm trạch


Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi ở trước mặt nhìn nhau hai giây, ánh mắt chờ đợi ấy, Ngân Tranh im lặng, khoảnh khắc Thẩm Khinh Vi chủ động ôm cô ấy, Ngân Tranh đưa ngón tay ra chọc lên trán Thẩm Khinh Vi, tạo ra khoảng cách, nhàn nhạt nói: "Không biết lớn nhỏ chừng mực."


Thẩm Khinh Vi tủi thân: "Em nào có không biết chừng mực?"


Ngân Tranh không muốn cãi chày cãi cối với cô, Thẩm Khinh Vi dây dưa cô ấy: "Sư tỷ."


"Đừng làm loạn." Ngân Tranh nói: "Liên lạc được với sư phụ chưa?"


Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Chưa nữa."


Bọn họ vốn dĩ không cần tới hung trạch, nhưng vì tháng trước sư phụ của bọn họ đột nhiên rời đi, không có tin tức, cho nên sư thúc mới để hai người tới đây, Ngân Tranh vừa xuống núi liền tới Thiên Sư Môn cùng những nơi khác nghe ngóng, cho nên mới tới đây muộn nửa ngày.


"Thầy đi đâu được nhỉ?" Thầm Khinh Vi không hiểu: "Gần mười tám năm không xuống núi rồi."


Từ sau khi cô được thu nhận, sư phụ chưa từng bước nửa bước ra khỏi Âm Dương Môn, ông ấy nói muốn chuyên tâm bồi dưỡng cho cô và sư tỷ, thể chất của hai người khác với những người khác, ngàn người chọn một, tới đời bọn họ chỉ có hai đồ đệ bọn họ.


Ngân Tranh nhìn sang cô, ánh mắt tối đi, giống như có điều muốn nói, nhưng không lên tiếng.


"A!" Thẩm Khinh Vi đột nhiên nói: "Em biết rồi, có phải sư phụ muốn đi tìm những đồ đệ khác không?"


Ngân Tranh khẽ lắc đầu: "Đừng nói bậy."


Thẩm Khinh Vi nhún vai, đi theo sau Ngân Tranh, cô nói: "Sư tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?"


"Tới hiệu thuốc xem thử."


Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Chị muốn tìm thuốc à?"


Đại khái là không có khả năng, nếu là thuốc tâm thần, phải có đơn thuốc, nếu không hiệu thuốc sẽ không bán, nhưng trực giác của Ngân Tranh không phải là loại thuốc ấy, cô ấy nói: "Đi xem thử trước đã."


Thẩm Khinh Vi đi bên cạnh cô ấy: "Sư tỷ, chị cảm thấy ông Triệu thế nào?"


Ngân Tranh nghiêng đầu: "Sao thế?"


"Em cảm thấy ông ta rất kì quái." Thẩm Khinh Vi nói: "Em nhìn ảnh rồi, mẹ con bọn họ không nhìn vào ống kính."


Trong tình huống bình thường có thể là ghét, hoặc là sợ hãi, Ngân Tranh nói: "Em có để ý tới lúc ông ta tìm thuốc không?"


Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Không."


"Tìm thuốc làm sao?"


Ngân Tranh nói: "Chị nghi ngờ ông ta có chứng cưỡng chế."


Thẩm Khinh Vi được cô ấy nhắc nhở như thế mới nhớ ra, ba đôi giày, ba chiếc ô được để ngay ngắn trước cửa, sách vở trên bàn trà, còn có chiếc cốc bày trên bàn ăn, quả thật có cảm giác của chứng cưỡng chế, Ngân Tranh nói: "Nếu ông ta có chứng cưỡng chế, vậy ông ta nên biết, thuốc kia để ở đâu."


Không phải là lục tủ tìm kiếm.


Nghĩ tới đây, thật sự có chút vấn đề, Thẩm Khinh Vi nói: "Chúng ta đi điều tra ông Triệu?"


"Không vội." Ngân Tranh nói: "Tới hiệu thuốc trước đã."


Hai người tới hiệu thuốc, quan sát bên trong mấy lượt từ đầu tới cuối, cũng không phát hiện được lọ thuốc kia, nhân viên hiệu thuốc đi sau lưng bọn họ còn tưởng hai người tới kiểm tra, sắc mặt ngày càng căng thẳng, Thẩm Khinh Vi bị Ngân Tranh gọi đi, hai người tìm hai hiệu thuốc nhưng không thấy, Ngân Tranh nói: "Về thôi."


"Về đâu?" Thẩm Khinh Vi hỏi: "Khách sạn?"


Ngân Tranh nói: "Về phòng 2403."


Lại tới hung trạch, Thẩm Khinh Vi đi theo sau Ngân Tranh quay lại hung trạch, buổi trưa ông Triệu liên lạc với bọn họ, hỏi có muốn cùng ăn hay không, Ngân Tranh uyển chuyển từ chối, rồi ăn cơm hộp đơn giản với Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi ngồi trên sô-pha, dù là ban ngày nhưng căn phòng này vẫn toát ra cảm giác âm u.


Ngồi không nửa ngày, cô nhàm chán lấy điện thoại ra xem video, những vấn đề nóng hổi đều có liên quan tới hung trạch, đặc biệt là sự việc hôm nay của Triệu Tiểu Viên, nhiệt độ quá cao, không ít người trẻ tuổi nói rất muốn tới xem thử tình hình thế nào, có phải thật sự là tà môn hay không.


Những người muốn nộp mạng cũng thật nhiều.


Thẩm Khinh Vi nhướng mày, khi xem tới một video, cô ngồi thẳng người, video là của một streamer đã tử vong, lượng người xem rất cao, nhưng có gì đó không hài hòa, cô gọi: "Sư tỷ."


Ngân Tranh nghiêng đầu: "Sao thế?"


"Tới xem cái này đi." Thẩm Khinh Vi chỉnh điện thoại, tua lại video, Ngân Tranh ngồi thẳng người xem, video rất dài, khuôn mặt cậu trai tuấn tú xuất hiện trên màn hình.


"Hi, chào buổi tối mọi người, mình là Tiểu Phong mà mọi người yêu thích nhất đây, hôm nay mình sẽ đưa mọi người tới tham quan hung trạch ở thành phố Thanh Bình."


"Vừa tới thành phố Thanh Bình, lạnh quá, không phải sắp tới mùa hè rồi sao? Kì quái ghê."


"Mọi người mau xem đi, tôi tới nơi rồi."


Ống kính hướng lên, trong màn đêm, cả toà nhà chỉ còn ít ỏi vài hộ sáng đèn, nhìn không rõ nhà nào là hung trạch chết chóc, streamer cười hi hi cầm máy quay lên tầng, nói: "Vốn dĩ là không cho lên trên, mình lén lút lên đó."


Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh nhìn nhau, tiếp tục xem video.


Trong video, streamer đã đứng trước cửa hung trạch, anh chàng hít sâu một hơi, tay run rẩy nắm lấy tay nắm cửa, không dùng sức, cửa đã mở ra, streamer vô thức nhăn mày, trên màn hình còn đang bình luận: "Diễn giống thật nhỉ."


"Thật là có cần trơn thế không?"


"Nói mở là mở? Kịch bản diễn cũng không tệ nhỉ."


Rõ ràng streamer muốn bỏ cuộc, không muốn đi vào trong, nhưng cơ thể anh chàng lại không thể khống chế bị đẩy vào trong nhà, Thẩm Khinh Vi ấn tạm dừng, Ngân Tranh nhìn gót chân của streamer, cả người bị đẩy vào trong mà không phải đi vào trong, thời gian ghi hình là ba giờ sáng.


"Tôi muốn về nhà a a a a a!" Âm thanh của streamer chói tai, sau khi vào nhà không ngừng la hét, những bình luận ban đầu còn tưởng làm trò nhưng về sau thấy streamer sợ hãi liền bắt đầu an ủi, nhưng streamer đã không có cách nào quay người quay đầu đi ra ngoài.


Khi video phát tới đây, Ngân Tranh lấy điện thoại trên tay Thẩm Kinh Vi, điều chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất, trong tiếng hét của streamer, dường như còn có âm thanh khác, Thẩm Khinh Vi cũng nghe thấy, cô nói: "Hình như đang hát."


Giọng nữ rất nhỏ rất nhỏ đan xen bên trong, rất không chân thực, nhưng không phải chỉ có bọn họ phát hiện, trong bình luận cũng có người nhắc tới tiếng hát này, đa phần mọi người bị không khí ở hiện trường dọa sợ, bình luận quá nhiều, màn hình bị che lấp, Thẩm Khinh Vi mở to đoạn âm thanh đó, nghe lại một lần, xác thực có tiếng hát, cô nghi hoặc nhìn Ngân Tranh hai giây, cảnh quay cuối cùng trong video là lệ quỷ mặc quần áo đỏ xuất hiện trên màn hình, mà trong khoảnh khắc streamar ngã gục, ống kính quay tới rèm cửa màu trắng, thấp thoáng, có một người đứng ở đó.


Ngân Tranh đi tới cửa sổ nhìn xuống, vết máu dưới tầng rất chói mắt, hiển nhiên, đây là nơi Triệu Tiểu Viên rơi xuống, cô ấy ngẩng đầu nhìn, bóng đèn trắng gắn trên trần nhà, không khác gì những nơi khác, Thẩm Khinh Vi cũng hiếu kì đi tới cạnh cô ấy, ngẩng lên nhìn thử, không phát hiện điều gì, cô buông điện thoại xuống, nói: "Em vào phòng tìm thử xem."


Ngân Tranh đi cùng cô vào phòng cô con gái, trong phòng được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, Thẩm Khinh Vi tìm tới giá sách, cô nói: "Tình cảm thiếu nữ giống như thơ, chị nói xem liệu có nhật kí không?"


"Em tìm thử xem."


Thẩm Khinh Vi thật sự đi tìm, giá sách đặt bên cửa sổ, một giá sách cỡ nhỏ, bên trên bày đầy sách giáo khoa cấp hai cấp ba, lưu giữ rất tốt, dường như không có sách đọc thêm, cũng không có nhật kí, Thẩm Khinh Vi tùy tiện lật hai trang, trong sách cũng không ghi chép gì, có mấy hình vẽ graffiti, cô xem không hiểu.


Ngân Tranh cũng đi tới nhìn đôi cái, không có năng lực lí giải, hai người tìm kiếm giá sách rất lâu, cuối cùng Thẩm Khinh Vi tìm được một quyển vở tập làm văn, bên trong có viết mấy trang.


... Hôm nay thời tiết rất đẹp, bố nói muốn dẫn tôi và mẹ ra ngoài ăn cơm, còn nói dẫn chúng tôi quen một người chú mới, là bạn công việc của bố, tôi không thích quen người mới.


... Người chú mới mua rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi và mẹ, mẹ nói không muốn ăn, tôi không ăn.


... Tôi không thích nơi đông người, bọn họ rất ồn, tôi muốn về nhà với mẹ, nhưng bố nói muốn chụp ảnh cho chúng tôi, bố còn nói nếu không nghe lời về nhà sẽ trừng phạt tôi, tôi rất sợ.


Thẩm Khinh Vi đọc tới đây liền nhìn Ngân Tranh, nói: "Xem ra ông Triệu này, có chút vấn đề."


"Người chú mới?" Ngân Tranh nhìn ba chữ này, khẽ hỏi: "Người chú mới là ai?"


Thẩm Khinh Vi lật sang trang, phía sau hết rồi, nếu đoán không nhầm, có lẽ sau khi bọn họ quay về không lâu, mẹ phát điên, buổi tối giết chồng và con, cho nên người chú mới này cũng rất quan trọng.


Có lẽ, chính là vì lần gặp mặt này, khiến mẹ phát điên, mất khống chế, mới làm ra chuyện này, nhưng tại sao con gái cũng thành lệ quỷ, vì oán hận mẹ, bị phanh thây tàn nhẫn, cho nên mới thành lệ quỷ?


Thẩm Khinh Vi lắc đầu, không đúng, nếu oán hận mẹ, cô con gái hoàn toàn có thể lợi dụng âm huyệt để chống lại mẹ, chắc chắn muốn đấu tới cá chết lưới rách, hiện tại dáng vẻ hung trạch này tĩnh lặng như thế, hiển nhiên mục đích của cô con gái không phải là mẹ.


Rốt cuộc tình hình thế nào, Thẩm Khinh Vi xoa đầu đang đau nhức, cô lật lại hai trang trước, phát hiện trong quyển vở tập làm văn này cũng có rất nhiều hình graffiti nhìn không hiểu, thỉnh thoảng viết một hai câu, hai trang đầu tiên viết: Hôm nay mẹ lại bị bệnh, bố hỏi tôi có thể làm việc nhà thay mẹ không, tôi có thể, tôi muốn chăm sóc mẹ.


"Có phải người bị bệnh là cô con gái không?" Ngón tay Thẩm Khinh Vi đè lên huyệt thái dương, không rõ thứ tự, Ngân Tranh nhận lấy quyển vở tập làm văn trên tay cô, mở một trang ra, phát hiện thời gian là một năm trước, mấy trang sau bị xé rách, sau đó là những hình graffiti không ai hiểu, Ngân Tranh nói: "Có lẽ đều có vấn đề tâm lí."


Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Chúng ta đi hỏi người chú mới này là ai đi?"


"Được." Ngân Tranh đặt quyển vở tập làm văn lại, Thẩm Khinh Vi nói: "Để ở đây."


Ngân Tranh nhét quyển vở tập làm văn lên, nhưng vẫn lộ một chút ra ngoài, Thẩm Khinh Vi nói: "Để em." Cô thử nhét hai lần, phát hiện không nhét được, dứt khoát rút hai quyển sách bên cạnh ra, sau đó Ngân Tranh nghe thấy tiếng lọ thuốc chuyển động, sắc mặt cô ấy thay đổi, ngăn động tác của Thẩm Khinh Vi lại, nhìn về phía giá sách, phát hiện dường như phía sau hai quyển sách vừa rút ra ban nãy có một khoảng trống, vừa hay để vừa một lọ thuốc, mà động tác rút sách ban nãy của Thẩm Khinh Vi dịch chuyển lọ thuốc, lọ thuốc lăn sang bên cạnh, mới phát ra tiếng.


Là lọ thuốc màu trắng, vuông vức, bị xé logo, đáy lọ còn dập nổi một hàng chữ tiếng Anh, chính là lọ thuốc Ngân Tranh muốn tìm, Ngân Tranh nắm lọ thuốc trong tay, đang muốn nghiên cứu lại nghe thấy Thẩm Khinh Vi lẩm nhẩm: "Kì quái."


Cô ấy quay đầu: "Sao thế?"


Thẩm Khinh Vi nhìn lọ thuốc trên tay Ngân Tranh: "Cảnh tượng chúng ta nhìn thấy tối qua, lọ thuốc này được phát hiện trong phòng ngủ chính."


Ngân Tranh gật đầu, nhíu mày, Thẩm Khinh Vi lại nói một câu: "Vậy thì ai giấu lọ thuốc này vào đây?"


Khi đó bố bị đâm, mẹ đang hành hung, con gái cũng bị cắt cổ, cho nên ai đã giấu lọ thuốc này lên giá sách? Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, sắc mặt ngưng trệ nói: "Lẽ nào khi đó trong căn phòng này, còn có người thứ tư?"

Bình luận

Truyện đang đọc